Người Yêu Hai Mặt Của Tôi

Chương 37




Vương An An sắp phát điên.

Lúc Cố Ngôn Chi tới, cô không dám ngẩng đầu lên, cô đoán Cố Ngôn Chi sẽ ăn sống cô, nhưng bất ngờ là Cố Ngôn Chi lại không nói gì, chỉ dặn cô mấy câu, để cô không nói lung tung với người ta.

Sau đó Cố Ngôn Chi liền nhận điện thoại, nghe có vẻ như bộ phận PR cùng trang web kia phối hợp với nhau, bỏ tấm hình trên trang web….

Vương An An giống như thoát chết, thở dài một hơi.

Chỉ là còn chưa kịp thả lỏng, điện thoại di động của cô liền vang lên, nhìn số diện thoại trên màn hình cô trợn tròn mắt, cái này là sao?

Sao mẹ cô lại gọi điện cho cô?

Cô liền chột dạ nghe điện, vừa nhận điện đã nghe thấy mẹ cô hỏi: “Con nhóc con này ở ngoài làm cái gì, hôm nay con trai lão Trương nhà bên nói nó nhìn thấy mày trên mạng…”

Vương An An biết mẹ mình có sử dụng máy tính, nhưng cô không ngờ chuyện này lại bị phát tán nhanh như vậy, cô liền chống chế nói: “Trên mạng cái gì mẹ, sao con có thể trên mạng được, có phải mắt anh ta có vấn đề, nhìn nhầm chăng?”

"Mày làm mẹ tức chết, còn dám lừa mẹ sao… cả nhà ta đều xem máy tính nhà nó, nhìn thấy rõ ràng, mày cũng một thằng…. Có phải nó đã đến nhà ta rồi không? Chính là cái thằng nhóc mà ngày xưa mày giúp nó đó?”

Vương An An trợn tròn mắt, không biết trả lời thế nào, nghe giọng mẹ cô mắng quá lớn, Cố Ngôn Chi bên cạnh cũng nghe thấy.

Cố Ngôn Chi liền lấy điện thoại trong tay Vương An An, khách sao nói: “Chào dì ạ, cháu là Cố Ngôn Chi, lần trước đã tới chào hỏi dì, cháu xin lỗi vì đã gây phiền toái cho dì…. Vâng… Cháu biết… Cháu cũng muốn tìm cơ hội đến nói chuyện với chú dì… được… không thành vấn đề ạ….”

Vương An An giương mắt nhìn Cố Ngôn Chi cúp điện thoại, bình thường Cố Ngôn Chi đối với cô vô cùng gian ác, lúc này lại khách sáo như vậy, quả thật có chút không giống anh ta.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Ngôn Chi liền phi ánh mắt viên đạn qua.

Vương An An sợ giật bắn cả mình, liền nghe thấy Cố Ngôn Chi nghiến răng nói: “Vương An An, không có trị liệu gì nữa, bây giờ cô cùng tôi đi gặp người lớn!”

Vương An An thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, há hốc mồm hỏi: “Gặp người lớn?”

Cô cảm thấy bây giờ bị sét đánh chết còn tốt hơn, Cố Ngôn Chi đã không kiềm chế được nữa, lạnh giọng hỏi: “Cô còn muốn làm to chuyện nữa sao?”

Vương An cũng không biết sau mà lại mơ hồ đi nghe theo.

Chỉ là vừa rồi mẹ cô gọi điện tới cô cũng nghe thấy, mẹ cô nói nếu cảm thấy người kia không tốt, đảm bảo sẽ chạy tới xem cô thế nào, cho nên có lẽ Cố Ngôn Chi làm như thế là đúng….

Nếu không chuyện cô bị bệnh, cha mẹ cô sẽ biết……

Nhưng gặp người lớn….. Đầu cô ong ong, chỉ cảm thấy vừa kỳ cục vừa không thể tưởng tượng nổi, cô từng nghĩ tới cảnh gặp người lớn, lúc đó cô và Uông Uông mới yêu nhau, cô đã từng mơ tới chuyện gặp người lớn bàn chuyện kết hôn, sau khi kết hôn sẽ bàn chuyện có con…

Nhưng cô biết Uông Uông sẽ không có khả năng cho cô kỷ niệm đó, hơn nữa Cố Ngôn Chi tuyệt đối sẽ không để cô và Uông Uông làm như vậy.

Cô từng nghĩ cô và Uông Uông có thể lén lút ở cùng nhau, sau đó cố gắng giữ quan hệ thân thiện với Cố Ngôn Chi, mọi người nước giếng không phạm nước sông. . . . . .

Nhưng bây giờ muốn cô cùng Cố Ngôn Chi đi gặp người lớn?

Đầu cô xoay vòng vòng, sau khi thay quần áo xong, lúc ra ngoài, thấy Cố Ngôn Chi không nói gì, không biết có phải anh đang tức giận hay không, bỗng cảm thấy anh đang phiền não, không giống luôn vững vàng như trước kia.

Vương An An rất áy náy, không nhịn được đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng áy náy: "Thật xin lỗi, Cố Ngôn Chi. . . . . . Tôi và Uông Uông thật sự không phải cố ý. . . . . . Nếu anh tức giận thì mắng tôi đi….”

Cố Ngôn Chi chỉ nhìn chằm chằm cô một cái, sau đó nghiêng đầu, lười nhìn cô tiếp.

Sau khi Vương An An ngồi vào xe, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, trong người lúc lạnh lúc nóng, vừa lo sợ vừa căng thẳng, trong lòng cũng bất ổn.

Nhất là lúc xe gần đến nhà cô, cô càng cảm thấy không thoải mái, mấy lần cô len lén ngẩng đầu quan sát nét mặt Cố Ngôn Chi.

Cô thật sự rất muốn nói: Cố Ngôn Chi, nếu anh không vui thì để Uông Uông đi ra, tôi nghĩ Uông Uông sẽ rất muốn cùng tôi về nhà…

Nhưng vừa nhìn thấy nét mặt của Cố Ngôn Chi, cô liền không dám lên tiếng.

Vẻ mặt lạnh lẽo của Cố Ngôn Chi có thể khiến người ta chết rét, nhất là lúc phát hiện ra cô đang nhìn anh, Cố Ngôn Chi liền nhíu mày. Có lẻ đối với Cố Ngôn Chi mà nói, nếu trên đời này mà có thuốc dán nào tên Vương An An thì chỉ sợ là anh sẽ tránh không kị, chứ đừng nói cứ khăng khăng dây dưa.

Lúc xe chạy tới khu vực thành thị, Cố Ngôn Chi dừng xe, Vương An An còn tưởng anh muốn làm gì, hoá ra chỉ đơn giản là muốn vào siêu thị gần đó mua ít đồ.

Cô vội vàng đi theo, bởi vì trong lòng áy náy, cô liền cúi đầu, chạy theo sau lưng Cố Ngôn Chi.

Cố Ngôn Chi cũng không hỏi ý kiến cô, mua mấy loại trái cây, bảo nhân viên siêu thị làm thành một giỏ trái cây.

Vương An An đoán là muốn mua quà biếu cha mẹ cô, cô thật sự quá xấu hổ, lúc tính tiền, cô muốn tranh trả tiền, nhưng nhìn mấy loại trái cây đắt chết người kia, cô luống cuống sờ ví túi trái túi phải, gấp gáp đến nỗi rơi cả mấy đồng tiền xu.

Một đồng xu lăn ra chỗ xa, Vương An An luống cuống chạy đuổi theo….

Lúc nhặt xong, Cố Ngôn Chi đã thanh toán xong, hơn nữa vừa rồi quá khẩn trương, có một đồng xu rơi trên quầy thanh toán, Cố Ngôn Chi cũng cho nhặt cô , lạnh lùng nhét vào tay cô.

Lần này Vương An An càng không dám ngóc đầu lên, lúc trở về, Cố Ngôn Chi cũng không nói thêm một câu nào.

Vương An An cúi thấp đầu, nín nửa ngày mới lên tiếng: “Cám ơn anh…. tôi…. cuối cùng tôi vẫn mang phiền toái đến cho anh…. Tôi… tôi cũng cảm thấy rất mất mặt….”

Cố Ngôn Chi không trả lời.

Vương An An đỏ mặt , rốt cuộc cũng nói ra: "Cố Ngôn Chi. . . . . . Cái đó… Tôi biết anh không vui khi đến nhà tôi, cho nên nếu có thể, anh cứ để Uông Uông ra… Tôi nghĩ anh ấy sẽ…”

Trước kia Uông Uông cũng đã nói muốn đến nhà cô, lần trước lúc Uông Uông tặng gấu bông cho cô, tuy có nói chuyện với bố mẹ cô, nhưng cũng không tính là chính thức gặp người lớn.

Uông Uông rất mong có thể được dung nhập vào nhà cô, mặc dù Uông Uông ngốc nghếch, nhưng Vương An An cảm thấy cha mẹ cô hẳn sẽ thích Uông Uông .

Chỉ là Cố Ngôn Chi không cho cô cơ hội này, rất thẳng thắn cự tuyệt: “Mấy người gây rối chưa đủ hay sao? Hơn nữa…”

Lời nói Cố Ngôn Chi mang theo mỉa mai châm chọc : "Cô xác định anh ta có thể xử lý tình huống này sao?”

Vương An An nhất thời cứng họng, cô rất muốn nói Uông Uông có thể, nhưng cho dù có nói, cũng se bị Cố Ngôn Chi giễu cợt là mạnh miệng…

Vương An An níu vạt áo mình, cô là loại sinh vật đơn bào, bị Cố Ngôn Chi hành lên hành xuống, sẽ sợ hãi như chuột thấy mèo….

Lúc đến dưới nhà Vương An An, Cố Ngôn Chi xách giỏ trái cây, Vương An An chưa kịp xuống xe, Cố Ngôn Chi đã rời khỏi vị trí tài xế, xuống xe mở cửa xe cho Vương An An.

Vương An An vội vàng nói một tiếng cám ơn, hít sâu một hơi rồi đi về nhà mình.

Cố Ngôn Chi rất bình tĩnh, một chút khẩn trương cũng không có.

Vương An An có thể cảm thấy, kể từ khi mình nói để Uông Uông đi ra, Cố Ngôn Chi liền khôi phục dáng vẻ bình tĩnh kia.

Một chút nóng nảy lúc trước đã biến mất, bây giờ chỉ ra dáng vẻ mây trôi giữa trời, không tí liên quan gì.

Vương An An càng căng thẳng hơn, cô sợ Cố Ngôn Chi giữ dáng vẻ này, cha mẹ cô lớn tuổi rồi, sợ là không chịu được mấy lời nói ác độc của Cố Ngôn Chi.

Có lẽ cha mẹ cô nghe thấy tiếng bước chân, bọn họ còn chưa đi đến cửa, mẹ cô đã mở cửa ra.

Chỉ là Vương An An cảm thấy kỳ lạ, mẹ cô không có lớn tiếng mắng mỏ gì hai người, ngược lại còn nhiệt tình đón tiếp bọn họ vào nhà.

Hơn nữa sau khi bọn họ vào nhà, Vương An An đi một vòng quanh nhà, mặc dù nhà cô không phải bừa bãi, nhưng bình thường trong nhà cũng hơi bừa bộn, nhưng giờ nhìn vào, đồ trên bàn trà cũng không có nhiều, trên ghế salon cũng không có áo khoác, móc treo quần áo trong phòng khách cũng sạch bong, rõ ràng đã được dọn dẹp một phen.

Vương An An thấy vậy liền hít một hơi thật sâu, liền thận trọng giống như đến nhà người ta làm khách.

Cố Ngôn Chi giống như biến thành người khác, đừng nói là mấy lời ác độc lạnh nhạt, ngay cả giọng nói cũng ôn hoà không ít, chính là phong cách hào hoa phong nhã, hoà ái dễ gần.

Vương An An cha mẹ cô không ngồi xuống, Cố Ngôn Chi vẫn đứng đó, đợi sau khi cha mẹ cô ngồi xuống, anh mới tìm chỗ ngồi, vẻ mặt cùng tư thế nói chuyện đều rất có quy củ.

Ba Vương An An bình thường không biết nói chuyện, đều là mẹ cô cùng Cố Ngôn Chi một hỏi một đáp. Mấy bà mẹ trên đời, quan tâm nhất vấn là đối phương có quan tâm đến con gái mình hay không, có thực lực kinh tế hay không.

Xe Cố Ngôn Chi vẫn đang để bên ngoài, chắc chắn cha mẹ cô sẽ không ngốc nghếch hỏi anh có nhà hay không, nhưng vẫn không ngoại lệ hỏi một câu, con gái tôi ngốc nghếch như vậy, sao anh có thể nhìn trúng nó…

Thật ra thì ngụ ý không phải là dò hỏi tâm Cố Ngôn Chi, chủ yếu là không môn đăng hộ đối , nhà họ Vương mặc dù không giàu có, nhưng cũng không phải bán con gái nhà mình cho người ta.

Ai lại không muốn con gái mình được sung sướng, chỉ là không dám trèo cao, ngộ nhỡ con gái mình thua thiệt thì phải làm sao, lại nói còn chưa chính thức đã bị phát tán trên mạng, mang tiếng xấu thì làm thế nào?

Bài học còn bày ra rành rành trước mắt, Tống Vi Vi bị người ta lừa tình lừa tiền, cha mẹ Vương vẫn chưa quên đâu.

Vương An An buồn bực, không nhịn được trừng mắt nhìn mẹ mình, sao có thể hỏi như vậy, người lớn tuổi rồi, sao có thể ép hỏi Cố Ngôn Chi có thích mình không, sao mẹ cô không hỏi Cố Ngôn Chi có ghét cô không, nếu có hỏi, đoán chừng Cố Ngôn Chi có thể nói từ sáng đến tối ……

Quả nhiên Cố Ngôn Chi im lặng, Vương An An sợ mẹ cô sẽ châm biếm khiến Cố Ngôn Chi không vui, cô nói lảng sang chuyện khác nói: "Mẹ, mẹ thật sự thấy hình con trên mạng sao? Vậy chắc nhiều người cũng nhìn thấy…. Mẹ nói xem có phải bây giờ người ta quá nhàm chán hay không….”

"Cháu cũng không biết mình thích cô ấy ở điểm gì.” Cố Ngôn Chi bình tĩnh nói, ngừng lại một chút, giống như đang ngại ngùng, xấu hổ nói: “Mới đầu không để ý, đến lúc phát hiện thì thích lúc nào không hay.”

Thật ra giọng của anh rất êm tai, chỉ là Vương An An bị mấy lời ác độc của anh làm cho sợ hãi, lúc này thấy anh bình tĩnh nói như vậy, không biết tại sao trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy chột dạ.

Mặc dù biết rõ anh đang gạt người, nhưng Vương An An vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhất là nét mặt của Cố Ngôn Chi, thật sự anh diễn trò tốt như vậy sao, lúc đang nói chuyện khẽ đỏ mặt, ngay cả tai cũng đỏ, cũng coi là đang diễn trò lừa người sao?

Nhưng nghĩ tới những lơi mà Cố Ngôn Chi nói trước đó, Vương An An vội vàng quăng những suy nghĩ ngổng ngang kia ra khỏi đầu, cô ở trước mặt Cố Ngôn Chi còn chưa đủ to à, lấy đâu ra đủ tự tin để cảm thấy Cố Ngôn Chi thật sự có ý với mình.