Người Yêu Hoàn Mỹ

Chương 22: Thời niên thiếu(1)




(Tựa chương gốc là Thử gian thiểu niên, nhưng tớ đã đặt tên chương là Thời niên thiếu, vì từ chương này sẽ bắt đầu nói về quá khứ của Tịch Hướng Vãn từ ngày còn bé…)

Mặc dù bị tước bỏ quyền lợi trong nửa năm, nhưng Tịch Hướng Hoàn vẫn là người thừa kế duy nhất của Tịch gia, vì vậy tin tức thiếu chủ của Tịch gia trở về nước nhanh chóng bị giới truyền thông nhạy bén phát hiện, đồng thời đám chó săn cũng lập tức phát huy tinh thần cẩu tử của mình, ngay cả tin tức về chuyện đính hôn gần đây của Tịch Hướng Hoàn cũng bị đào bới không bỏ sót. Cho nên chỉ trong một thời gian ngắn, chuyện này nhanh chóng leo lên vị trí dẫn đầu trong các tờ tạp chí, cũng đem đến những cống hiến lớn lao cho các buổi chuyện trò trà dư tửu hậu của mọi người.

Nếu là bát quái, nội dung của tin tức tự nhiên sẽ có đủ loại phiên bản, thật giả khó phân, một truyền mười mười truyền một trăm, cho đến khi nó truyền tới tai loại người nằm ở tầng dưới cùng của xã hội như Tịch Hướng Vãn này, tính đúng sai đã hoàn toàn biến đổi, mọi người khắp nơi bàn tán xôn xao, khái quát lại thì nội dung sẽ là thế này——

Mọi người nói, Tịch Hướng Hoàn vốn là cao thủ tịch mịch, luôn lấy hình tượng mặt lạnh đơn độc để lưu hành trong giang hồ đã lâu. Thế rồi trong cuộc đời của anh bất chợt xuất hiện một đóa hoa đào kiều diễm, ở New York vô tình gặp được một MM mới bước chân vào thị trường tư bản không lâu, tha phương gặp được cố tri, mùa xuân của người đàn ông cô quạnh đang tới…Tính tình gia thế bối cảnh của đối phương, hết thảy đều không nằm trong phạm vi những điều cần suy nghĩ, thế là Tịch thiếu lập tức khởi hành về nước, vội vã đính hôn, một lòng một dạ muốn theo đuổi MM kia rồi cưới về làm vợ.

—— Bên trên, chính là phiên bản Tịch Hướng Hoàn đính hôn đang được lưu truyền rộng rãi trong tin tức đại chúng.

Một buổi trưa thứ ba nào đó, trong nhà ăn của sở kiểm sát, lúc ba người kia đang ngồi ăn cơm, bất chợt nghe thấy tin tức này liền kinh ngạc không thôi. Trình Lượng không chút suy nghĩ liền hỏi: “Anh trai cậu đã trở về? Còn lập tức muốn đính hôn? Sao từ trước đến giờ chưa từng nghe cậu nói qua chuyện này vậy?”

Trong lòng Tịch Hướng Vãn vốn đã có điểm bực dọc, bị cậu ta hỏi như thế càng cảm thấy nội thương trầm trọng hơn, cúi đầu bới bới hai miếng cơm rồi thản nhiên đáp: “Mình không biết.”

“…”

Giản Tiệp cười hai tiếng, ý vị thâm trường nhìn cô: “Không cần phải tức làm gì, thời kỳ trưởng thành cậu hư hỏng thế nào không ai không rõ hết. Anh trai đính hôn thì cũng vẫn cứ là anh trai, làm sao quan trọng bằng vị hôn phu bây giờ được chứ…”

Còn chưa dứt lời, việc Giản Tiệp nhắc tới đã nháy mắt khiến khí thế quang minh lỗi lạc trong lòng Tịch Hướng Vãn giảm đi phân nửa, ai bảo cô có tiền án tiền sự chứ. Có tật giật mình, đại khái chính là tình trạng của Hướng Vãn lúc này đây, giống như trong phim vẫn hay thường diễn vậy, một người bên ngoài không cẩn thận thốt ra một câu: “Ba năm trước đây cậu làm gì, tôi đều nhìn thấy rõ…”, kỳ thật chỉ là một trò đùa dai nhưng đương sự vừa nghe được đã hoảng hốt vô cùng, nhất thời nảy sinh ý muốn giết người diệt khẩu.

Cấp tốc ăn xong bát cơm, bưng khay đồ ăn lên, Hướng Vãn thản nhiên nói: “Buổi chiều tớ còn phải trình diện sếp, tớ đi trước.”

Nhìn bóng lưng của Hướng Vãn, Trình Lượng nhịn không được cảm khái một câu: “Con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, tin tức gì nhà họ Tịch cũng không báo lại cho cậu ấy biết một tiếng, nhất định cậu ấy sẽ rất khó chấp nhận.”

Giản Tiệp chỉ cười cười, cúi đầu ăn cơm: “Tớ thấy cậu ấy khổ sở không phải chỉ bởi vì Tịch gia không báo tin cho mình, còn có cả sự lạnh lùng của Tịch Hướng Hoàn mới đúng.”

Thế thì, liệu Tịch Hướng Vãn có thể hành động giống như các vai nữ chính trong phim hay không? Trong lòng có tâm sự không thể cho ai biết, tinh thần trở nên hoảng hốt, lòng dạ không yên, làm đổ cốc nước, cầm nhầm văn kiện, rồi thất thần trong các buổi họp…nói chung là làm cái gì sai cái đó, bộ dạng mặt mày ủ rũ như đang muốn nói ‘tôi thật là khổ sở thật là khổ sở thật là khổ sở quá quá quá’ vậy.

Kỳ thực làm sao có thể chứ, con người chính là một loài động vật rất giỏi che giấu bản thân mình cơ mà.

Liên tiếp ba ngày, biểu hiện của Tịch kiểm sát trưởng vô cùng bình thường, gặp cấp trên, đàm thoại, liên lạc, lý trí và bình tĩnh không chút sơ sót. Thẳng đến ngày thứ tư, Tịch gia bắt đầu tổ chức họp báo để chính thức tỏ thái độ với bên ngoài, đồng thời tuyên bố thời gian cử hành tiệc đính hôn của Tịch Hướng Hoàn vào tuần sau.

Chạng vạng, Hướng Vãn trên đường đi về nhà, đi ngang qua quảng trường trung tâm, màn hình lớn trên cao đang phát ra tin tức này, cô vừa nhấc mắt đã nhìn thấy bóng dáng Tịch Hướng Hoàn lãnh đạm nghiêm túc, nói năng cẩn trọng, hoàn toàn khác xa so với hình ảnh Tịch Hướng Hoàn trong trí nhớ, giống như đó là hai con người vậy.

Sống đến hai mươi sáu tuổi, Tịch Hướng Vãn tuyệt đối không đơn thuần đến mức sẽ mong có thể tồn tại một mối quan hệ không chút khoảng cách giữa nam và nữ, vừa gần gũi vừa thân mật, lại có thể kể cho nhau nghe những bí mật của mình.

Hình tượng của Tịch Hướng Hoàn đối với người bên ngoài luôn không nói quá nhiều lời, chính bản thân anh cũng chưa bao giờ cảm thấy điều đó có gì không tốt. Dù sao, rất nhiều người cũng đang duy trì mối quan hệ như gần như xa thế với kẻ khác, giống như một người chồng ở bên ngoài tâm mang ý xấu đối phó với vợ mình vậy, không nói nhiều, chỉ có mấy chữ ‘đang tăng ca’, càng ít nói càng tỏ vẻ anh ta đang muốn giấu giếm, mà đã muốn giấu giếm liền chứng tỏ anh ta vẫn muốn duy trì mối quan hệ thế này, còn người vợ thì sao, căn bản cũng chỉ có thể nhắm một con mắt mở một con mắt mà thôi. Vì thế nếu như ngày nào đó một người đàn ông gọn gàng dứt khoát nói với người phụ nữ rằng ‘anh đã có người khác bên ngoài’, người phụ nữ không chấp nhận được thực tế thông thường sẽ gào khóc kêu trời gọi đất như vậy: ‘vì sao anh lại muốn nói cho tôi biết chứ…vì sao vì sao…’

Nghĩ đến đây, Tịch Hướng Vãn liền cảm thấy thẹn trong lòng.

Bà Tịch đối với cô không có cảm tình nhiều lắm, nói xấu không xấu mà nói tốt thì cũng không tốt. Nhưng bà ấy chịu nuôi nấng cô mười ba năm, đồng thời cũng không có xu hướng độc ác, cũng không hề nặng lời trách móc, không giống với bà mẹ kế độc địa của nàng Bạch Tuyết, cả ngày chỉ biết làm khó dễ cho nàng, chuyện này thực sự có thể nói là tương đối khá, điểm ấy Hướng Vãn hết sức rõ ràng.

Thứ mà cô không rõ chính là Tịch Hướng Hoàn.

Anh đối với mọi người luôn giữ một khoảng cách, nhưng đối với cô thì lại không, vì sao bây giờ lại thay đổi như thế chứ? Hơn nữa chỉ có hơn chứ không kém người ta, nửa năm không một cuộc điện thoại hỏi han, cũng không có bưu kiện gửi về, dù trở lại cũng không nói với cô một câu, cô cùng anh sống chung dưới một mái nhà, cùng nhau lớn lên tròn mười ba năm, phần thân tình ấy chẳng lẽ nói quên là có thể quên sao.

Gió đêm trở lạnh, thổi vào trái tim trong như làn nước mát.

Năm ấy, rốt cuộc là ai đã cho cô một lời hứa hẹn, nói với cô rằng từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ mất đi thêm người thân nào nữa.



Lật mở hồ sơ cá nhân của Tịch Hướng Vãn liền biết được, nói theo quan hệ huyết thống, cô cùng Tịch Hướng Hoàn và tổ tông Tịch gia trăm năm trước đây không hề có bất cứ mối quan hệ nào, trước năm mười ba tuổi, Tịch Hướng Vãn chỉ là một tiểu nha đầu nông thôn vô ưu vô sầu mà thôi.

Năm ấy, tên của trẻ con ở nông thôn đã bắt đầu thoát ly khỏi những hình thái kiểu như ‘Đại Man Nhị Man’ hay “A Ngưu Nhị Cẩu’. Tư tưởng khôi phục lại bằng cấp thi vào trường cao đẳng bắt đầu tiến bộ, tên của bé trai liền phổ biến theo khuynh hướng một lòng hướng về Đảng và đất nước, nào là ‘Lý Kiến Quân’ rồi ‘Vương Quốc Khánh’, về phần tên của bé gái thì lại chịu ảnh hưởng của điệu nhạc Đặng Lệ Quân đem đến, thế nên mang theo khuynh hướng ôn nhu và dịu dàng, nào là ‘Hồng’, rồi ‘Tú’, rồi thì ‘Diễm’, ‘Phân’.

Trong bối cảnh vĩ mô ấy, có thể hiểu được rằng, lấy được cái tên không màng danh lợi lại tràn ngập ý thơ như ‘Hướng Vãn’ nhất định không phải là một người dân quê bình thường, mà chắc chắn đã phải được tiếp thu qua nền giáo dục cao đẳng.

Trên thực tế cũng chính là như vậy, đặt tên cho Hướng Vãn chính là ông nội của cô, nhưng một ông lão đã từng vượt biển khơi, hòa ái dễ gần như vậy lại không có được một danh tiếng tốt lành gì ở địa phương, thẳng đến khi ông nội của Hướng Vãn qua đời, cô mới qua miệng bạn bè nghe được người nhà của họ nói như thế này: ‘Nghe nói tổ tiên nhà con bé trước đây từng có chuyện xảy ra đấy, thật đúng là dọa người, là người bị điều xuống chỗ chúng ta mà…’

Vì vậy Hướng Vãn ngày còn bé từng đánh nhau với mọi người không ít lần, hơn nữa thường xuyên là một mình chọi với một đám người, do đó rất nhiều năm về sau khi Tịch Hướng Vãn trở thành kiểm sát trưởng, sở dĩ cô có thể đối diện với cao thủ mà không hề chùn bước, nguyên nhân phần lớn bởi vì kinh nghiệm thực chiến từ nhỏ đã quá là phong phú, từng vết chân làm đâu chắc đấy cũng có thể luyện ra được.

Rốt cuộc có một ngày, Tịch Hướng Vãn mới vào lớp một chạy về nhà ‘Oa’ một tiếng khóc ầm lên, cha Hướng Vãn thấy toàn thân cô bẩn thỉu, biết cô lại đánh nhau với người ta, liền ôm cô vào lòng, ôn hòa cất tiếng: “Có đau hay không?”

“Không đau…” Hướng Vãn vừa khóc vừa nói: “Bọn Đỗ Kiến Quốc đánh không lại con, con đánh ngã hết toàn bộ bọn chúng.”

Cha Hướng Vãn bật cười, “Vậy sao con còn khóc?”

Trong lòng Hướng Vãn vô cùng tủi thân, lại ‘Oa’ một tiếng: “Cha, vì sao bọn họ lại nói nhà của chúng ta vốn không ở chỗ này…”

Có lẽ bởi vì cô khóc quá thương tâm, cha Hướng Vãn không đành lòng giấu giếm tiếp, ông sờ sờ đầu cô, ôn hòa nói cho cô biết: “Bởi vì chúng ta xác thực vốn không phải sống ở nơi này, ông bà nội con ngày xưa vốn là nhà tư bản trong xã hội cũ.”

Nghe thấy câu trả lời, cái loại tiểu tướng có tinh thần cách mạng triệt để như Tịch Hướng Vãn nhất thời liền quên cả khóc, ‘Ngao ——!’ một tiếng liền kêu ầm lên.

“Cha đừng có gạt người!” Sao có thể! Nhà tư bản?!

Đối với kiểu người vừa sinh ra đã bắt đầu được tiếp thu giáo dục chính thống yêu nước như Tịch Hướng Vãn mà nói, nhà tư bản là một khái niệm có ý nghĩa xấu đến mức nào!

Cô không thể tưởng tượng được, ông bà nội hòa ái và dễ gần như vậy cư nhiên lại xếp ngang hàng cùng ba chữ kia.

Hướng Vãn trợn to mắt, nắm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Bọn họ là nhà tư bản dân tộc phải không cha?” Nhà tư bản dân tộc trong chiến tranh kháng Nhật vẫn là đối tượng được Đảng Cộng Sản tranh thủ mà…

Cha Hướng Vãn bật cười, nụ cười có chút bất đắc dĩ: “Chính là nhà tư bản.”

Một điểm hy vọng cuối cùng cũng tan biến, Hướng Vãn ‘ngao ô’ một tiếng liền ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẻ mặt buồn như đưa đám.

Trong sách lịch sử có nói, nhà tư bản đều là bọn mặt người dạ thú, bại hoại, âm hiểm, ức hiếp lương dân bách tính, tâng bốc nịnh nọt với kẻ địch, bóc lột dân nghèo, trên tay dính đầy máu tươi của nhân dân lao động….

Hướng Vãn khiếp sợ một lúc lâu, đau đớn vô cùng.

Cha Hướng Vãn không giải thích thêm gì, vấn đề này đối với trẻ con mà nói căn bản không cách nào giải thích được. Năm đó lúc cuộc vận động đến có bao nhiêu thật nhiều ít giả, có ai nói được rõ ràng. Sự thật duy nhất chính là Tịch gia nhà họ đã bị đánh ngã trong cái cuộc vận động ấy, bị trao quyền rồi đẩy xuống vùng nông thôn này cải tạo lao động, sau khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, những chuyện cũ đã sớm bị một câu ‘Nguyên nhân lịch sử’ làm cho phai nhạt đi, giờ có nhắc lại cũng để làm gì.

Thượng đế tạo ra con người, đem mắt đặt về phía trước chính là muốn con người hướng về phía trước mà đi, không nên quay đầu lại luyến tiếc với quá khứ.

Khi đó mọi người tiếp thu giáo dục cách mạng, tư tưởng của Mao chủ tịch là cao hơn mọi thứ, cho nên lúc mẹ Hướng Vãn cùng cha cô kết hôn, vô số người xung quanh phản đối, rầm rầm khuyên can mẹ Hướng Vãn ‘Không nên gả cho con trai của nhà tư bản, cần phải sát cánh với Đảng mới đúng!’

Mẹ Hướng Vãn là một người tính tình thoải mái, cái gì vận động cái gì chính trị hết thảy đều không liên quan đến bà, bà chính là một trong số không nhiều phần tử bị rớt lại phía sau khi đó, không cầu tiến tới, trong mắt chỉ có tình yêu với cha Hướng Vãn, với cuộc sống sau này, vỗ bàn liền rống: ‘Tôi cứ muốn gả cho anh ấy!’, bà ngoại Hướng Vãn ngay từ đầu đã vừa khóc vừa làm loạn, cầm lấy hai tay ông ngoại cô, hai mắt đẫm lệ nghẹn ngào: “Vì sao chúng ta lại phải có người con rể như vậy…Ông nhà nó, mệnh chúng ta vì sao lại khổ như vậy…”

Cũng may, ông ngoại Hướng Vãn lại là một người nông dân đại đại liệt liệt[1], lưng hướng trời xanh, chân đạp mặt đất, đòn gánh đổ chứ không biết chữ ‘nhất’ là cái gì, giác ngộ chính trị vì thế chẳng cao là bao, đối với mấy loại danh từ như năm phần tử xấu cũng không quá mẫn cảm, tính tình ngay thẳng trước sau như một, trừng mắt liền át lời: “Nó có cái gì không tốt? Hạnh phúc của con gái mới là điều quan trọng nhất! Con gái ngoan! Gả đi! Cha đưa con đi lên kiệu hoa!”

Đối với mẹ Hướng Vãn, ông bà nội cô nửa câu ý kiến cũng không có, chỉ cảm thấy thật có lỗi với bà. Khi đó điều kiện của mẹ Hướng Vãn tốt như thế, tam đại bần nông, căn chính miêu hồng*, chính là hình mẫu con dâu hoàn hảo để người trong thôn tranh nhau cướp đoạt.

(*tam đại bần nông, căn chính miêu hồng: ba đời xuất thân từ nhà nông, gốc rạ cũng đỏ, là con nhà dòng dõi.)

Ngày đó kết hôn, ông bà nội Hướng Vãn chỉ nói với bà một câu như vậy: “Chúng ta đã để con phải chịu thiệt thòi rồi.”

Mẹ Hướng Vãn ngây ngốc cười: “Không thiệt thòi! Thật sự!”

Sau đêm tân hôn, lãnh đạo thôn cùng tổ chức đảng ủy liền phái người đến, hỏi thăm mẹ Hướng Vãn như kiểu thẩm tra: “Tối hôm qua hai người đã nói với nhau những gì? Có phải đang phản đối tư tưởng của Mao chủ tịch hay không?”

Mẹ Hướng Vãn khẽ chớp lông mi, thanh lệ cười một tiếng: “Đêm tâm hôn còn có thể nói cái chứ? Chính là tình, là yêu, là trong phòng…cái kia thôi~~~”

Chỉ một câu nói đã khiến cho mấy vị điều tra viên mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng rời đi.

Cứ như vậy, hai vợ chồng sau khi kết hôn, cùng nhau trải qua một cuộc sống ấm áp và bình lặng.

Cha Hướng Vãn cũng không để cho mẹ cô phải làm việc nặng nề, nhưng mỗi khi ông rời đi, mẹ Hướng Vãn liền chủ động đi gánh nước chẻ củi, không có biện pháp, từ nhỏ bà đã quen với những việc này rồi, đọc sách viết chữ bà làm không được, việc nặng việc khó thì bà lại rất quen tay.

Bà thích khí chất ôn hòa trên người cha Hướng Vãn, trước khi Tịch gia sụp đổ, ngày bé ông từng đi ra nước ngoài, hiểu biết cùng học thức đều hơn nhiều người khác, khí chất, tu dưỡng gì gì đó hết thảy đều vượt bậc, hiện tại đang làm thầy giáo trong một trường học, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập vẻ nhã nhặn và hiền hòa. Thế là ngày thường lúc rảnh bà đều thích nhào vào trong ngực ông, muốn ông nói cho bà nghe, cha Hướng Vãn cũng không cự tuyệt, mẹ Hướng Vãn nghe chán liền ôm cổ ông hôn lên hôn xuống…

Đó là một quãng thời gian thực sự hạnh phúc.

Đáng tiếc, thiên đố hạnh phúc, ngay một năm sau, mẹ Hướng Vãn đã mất sớm trên bàn mổ, nguyên nhân cái chết vì khó sinh, xuất huyết quá nhiều.

Một ngày chạng vạng gió thu xao xác, cha Hướng Vãn cầm tay bà lần cuối, một lời ‘Xin lỗi’ chưa nói, một lời ‘Anh yêu em’ cũng chưa thốt được thành lời, mở miệng chỉ là năm chữ: “Anh lầm em cả đời…”

Lời còn chưa dứt, nước mắt đã tuôn rơi.

Bà kiên cường giữ lấy một chút sức lực cuối cùng, giơ tay lên xoa gương mặt của ông, muốn nói một câu ‘Đừng khóc’, nhưng cuối cùng vẫn không có sức thốt ra thành tiếng, ngón tay trượt xuống, lướt qua gò má ôn nhuận của ông, rồi tiếp tục đi xuống, trong khoảnh khắc để lại cho ông những giọt nước mắt như mưa tuôn trào.

[1]Đại đại liệt liệt: là một thành ngữ. Giải thích là không thích quanh co lòng vòng, muốn trực tiếp, đối mặt với một chuyện, rất hoạt bát. Có khi cũng được hình dung là một người cẩu thả, không câu nệ tiểu tiết.

Là một từ trung tính, mang nghĩa rất rộng, có thể dùng trong trường hợp tốt xấu đều được, có khi được dùng để biểu hiện việc không lo lắng tới hậu quả thực hiện.