Người Yêu Ơi Đi Nào

Chương 6: Cương thi cắn hạch đào




Sau này, Xảo Nhi cũng ít khi một mình ở lại trong quan tài. Cô thích cảm giác đi mây về gió này. Cho nên sau khi cương thi mắt xanh hấp thu ánh trăng, thường xuyên cõng cô đi vòng quanh trong núi.

Thỉnh thoảng thấy trái cây chín, cô lại vui vẻ hái chút ít. Trải qua thời gian lâu, nó cũng biết, thì ra loài người ăn uống thường xuyên thay đổi khẩu vị, không thể luôn luôn chỉ ăn một thứ.

Nghĩ đến loài người thật hay thay lòng đổi dạ, lăng nhăng không chung thủy. Nếu nói đến thức ăn, làm sao con người có thể dễ nuôi như cương thi. Hấp thụ ánh trăng thì quanh năm hấp thụ ánh trăng, hút máu thì cả đời cũng hút máu. Cương thi mắt xanh nuôi Xảo Nhi rất tốn công sức, thường xuyên cõng cô đi khắp núi tìm trái cây.

Giờ đây Xảo Nhi chẳng còn sợ nó bao nhiêu. Ngay cả khi nó gầm gừ nhe răng, cô cũng không sợ. Thậm chí còn thường xuyên chơi đùa với nó. Cuộc sống trong quan tài thật sự quá khô khan. Ban ngày Xảo Nhi thích nhét quả táo vào miệng nó, chẳng qua muốn xem thử răng của cương thi gặm táo như thế nào.

Cương thi mắt xanh hù dọa cô mấy lần cũng chẳng có hiệu quả, chỉ đành phải bỏ qua. Cho nên cô cứ nhét lần lượt hết trái này đến trái khác, nó cũng há miệng để lại dấu răng cắn cho cô xem. Mỗi lần cô sờ lên dấu răng kia, cũng sẽ cười đến mức toàn thân run rẩy.

Hôm đó, cương thi mắt xanh cõng cô đi ra ngoài quấy rối như cũ. Dọc đường đến bãi tha ma, có một cương thi nhảy ra, phía sau có rất nhiều thôn dân đuổi theo. Tiếng người, tiếng chó sủa, những cây đuốc cháy sáng soi rọi cả đêm tối.

Cương thi này di chuyển vô cùng chậm chạp. Bên tay trái của nó đã bị đứt, vết thương không có máu. Đương nhiên nó cũng không cảm thấy đau. Chỉ liều mạng di chuyển thân thể, cố gắng bỏ rơi bầy người đang đuổi theo phía sau.

Xảo Nhi không hiểu, cái đang cõng cô cũng là cương thi. Nhưng nó di chuyển rõ ràng nhanh hơn con cương thi trước mắt rất nhiều. Đừng nói là bị đuổi theo, nó không đuổi theo người ta đã là may lắm rồi.

Cương thi mắt xanh quan sát tất cả trong bóng tối. Nó hiểu hơn Xảo Nhi. Đây rõ ràng là cương thi mới thành hình. Không phải cương thi nào cũng có may mắn có thể chôn cất tại vùng đất có phong thủy tốt.

Đại đa số sau khi bọn chúng tỉnh lại đều thiếu thốn linh khí. Cả ngày khó khăn đói khát. Nhưng bởi vì sức lực yếu ớt, chỉ có thể len lén hút máu những con vật gia cầm bé nhỏ. Còn loài người thật sự không phải là loại thức ăn dễ săn bắt. Tuy không có sức mạnh cường đại gấp trăm gấp mười lần, nhưng yêu ma cũng không dám gây chú ý với bọn họ.

Tất nhiên họ là thức ăn ngon, nhưng cũng mang đến rất nhiều tình cảnh vô cùng nghiêm trọng. So sánh ra, số cương thi bị chết cháy lớn hơn rất nhiều với số người bị cương thi cắn chết.

Một người một cương thi đứng nhìn rất lâu, tiếng người đến gần, đuổi theo cương thi đang bị thương nặng. Cây đuốc bốc cháy ném vào người nó, nó phát ra tiếng kêu rên hoảng sợ.

Những người vây nó nhanh chóng phát hiện nó không có đạo hạnh gì, lập tức bao vây bắt nó lại. Cương thi mắt xanh vẫn đứng trong bóng tối, Xảo Nhi cũng hơi sợ, cô ôm chặt cổ nó, hồi lâu mới khẽ hỏi "Anh không cứu nó sao?"

Cương thi mắt xanh quay đầu nhìn cô, đôi mắt xanh thẳm. Xảo Nhi không biết nó nghe có hiểu hay không. Nhưng nó vẫn không đi cứu, cho đến khi cương thi kia bị trấn thi phù trấn trụ, đốt thành tro bụi.

Xử lý nó xong đám người tản đi, lửa vẫn còn hơi nóng, chỉ có điều tiếng huyên náo xôn xao vừa đi khỏi, bãi tha ma lại khôi phục sự yên lặng u ám thường ngày.

Nó đứng bên cạnh đống lửa hồi lâu, rồi cõng Xảo Nhi đi về phía trước, lại đi đến một nhà giàu có ở thôn khác quấy rối. Lúc này Xảo Nhi cảm thấy, nó không phải là người, nó chỉ là tà vật, trong mắt của nó chỉ có thức ăn.

Đồng loại là cái gì?

Trên đường trở về, một người một cương thi không tiếp tục trao đổi. Chỉ có điều khi đi ngang qua mảnh rừng, nó phát hiện quả mận trên cây đã chín. Nó dừng lại dưới tán cây, ý bảo Xảo Nhi đi hái. Xảo Nhi lại lảo đảo đứng trên vai nó, hái được khá nhiều, sau đó gói kỹ vào áo.

Trở về núi, Xảo Nhi mang mận ra suối rửa sạch, rồi gói lại mang về sơn động. Cho nên, nó hấp thu ánh trăng, cô lại ngồi bên cạnh nó ăn mận.

Thật sự nhàm chán, lúc này Xảo Nhi mới bỏ quả mận ra, mở miệng nói chuyện. Lời nói vẫn là những câu canh cánh trong lòng về cương thi lúc nãy "Tôi cảm thấy, anh nên cứu nó. Dù sao các người là đồng loại. Nếu như những cương thi khác cũng bị chết cháy hết. Đến lượt anh cũng là chuyện sớm muộn."

Nhất định cương thi mắt xanh nghe không hiểu, nó nhận quả mận từ tay Xảo Nhi, thành thạo cắn lên quả mận, để lại dấu răng cương thi.

-------------

Mấy ngày nay, Xung Linh lão đạo cũng không có lên núi, chắc là do bận rộn chuyên làm ăn. Xảo Nhi ở bên cạnh cương thi mắt xanh cả ngày, con cương thi mắt đỏ kia cũng không dám đến hù dọa cô.

Ngày tháng trong núi nhanh chóng trôi đi, đảo mắt đã vào thu. Chỗ tốt là trên núi trái cây rất nhiều, chỗ xấu là không khí dần lạnh.

Cuối cùng Xung Linh lão đạo cũng tỉ mỉ, mang ít chăn bông, áo bông để trong sơn động. Xảo Nhi cũng lót chăn êm vào quan tài rất dầy. Buổi tối, cô cũng mặc nhiều lớp áo. Thật ra thì phần lớn trong hang núi là đông ấm hè mát. Nhưng cương thi này lại không như thế, cho nên cô rất thích quấn mình thành một miếng bông.

Cương thi mắt xanh kia không hài lòng, lúc ngủ lại mở áo bông của cô ra. Một người một cương thi cứ trong quan tài tranh chấp vì chuyện mặc áo bông.

Cho đến sau này, cương thi mắt xanh phát hiện cây hạch đào, cuối cùng chuyện này đã được giải quyết -- Cô chỉ mặc một cái áo bông, nó sẽ giúp cô cắn mở hạch đào. Mặc nhiều áo, nó nhất định không cắn.

Mấy ngày tiếp theo, tài nghệ cắn hạch đào của cương thi mắt xanh cũng cao hơn, thường thường chỉ cần cắn một cái là cả trái hạch đạo đã được mở ra, vô cùng chuyên nghiệp.

Bởi vậy có thể thấy được, bốn chữ "quen tay hay việc" quả thật chính xác.

Đêm hôm sau, đã vào cuối thu.

Cương thi mắt xanh cõng Xảo Nhi đi ra ngoài, tìm rất nhiều trái cây chín mọng trong núi. Hiển nhiên cương thi mắt xanh hoàn toàn không hiểu -- Trong sơn động đã có nhiều trái cây thế kia mà.

Nhưng ý nghĩ của người và cương thi rõ ràng không giống nhau. Con người từ nhỏ đã nhìn xa trông rộng. Xảo Nhi thích dự trữ thức ăn. Bởi vì qua mùa thu, mùa đông sẽ kéo dài, rồi mới đến mùa xuân, trái cây sẽ không còn nhiều nữa.

Mà hang động kia, dĩ nhiên là một cái hầm thiên nhiên, rất dễ dàng bảo quản trái cây trong đó.

Cương thi mắt xanh nhanh chóng phát hiện được nguyên nhân Xảo Nhi làm như vậy. Nó cũng cõng Xảo Nhi đi khắp núi tìm trái cây.

Thời gian cứ vậy trôi qua, lá rụng hoa tàn, cảnh mùa thu trong núi thê lương hơn ở nơi khác rất nhiều, duy chỉ có tùng bách là vẫn vươn thẳng to lớn.

Ban đêm sương bắt đầu xuống, nhiệt độ cũng xuống thấp, Xảo Nhi lại không muốn đi ra ngoài. Đêm cuối thu đã như đầu đông, ngay cả ánh trăng sáng cũng lười nhác, trở nên vô cùng hiếm thấy.

Đêm không trăng, cương thi mắt xanh vẫn đi ra ngoài hoạt động. Mặc dù linh lực ăn gió uống sương không bằng ánh trăng, nhưng cũng có còn hơn không.

Đương nhiên Xảo Nhi không hiểu được loại cố chấp tu hành khổ hạnh này. Dù tu hành khô khan, nhưng mỗi đêm cương thi mắt xanh vẫn khiêng Xảo Nhi đi ra ngoài. Mới đầu Xảo Nhi chơi xấu nằm trong quan tài không chịu đi. Trong núi rét lạnh, cô dễ ngã bệnh, một ngày bệnh ít, ba ngày thì bệnh nặng.

Nhưng cương thi này không muốn đi một mình, cứ mỗi lần vẫn kéo theo cô, cô đành phải đi theo nó ra ngoài.

Cuối cùng, tựa như là thói quen dần dần, đơn giản là mặc nhiều thêm vài lớp áo đi ra ngoài là được.

Mà cương thi mắt xanh kia đối với cô cũng không tệ. Mấy trăm năm thanh tu, ban ngày trốn tránh ánh mặt trời, hằng đêm hút tinh hoa ánh trăng. Thời gian cứ trôi qua lẳng lặng, dường như năm tháng thiên địa đều dừng lại đây. Có một món đồ chơi ở bên cạnh, hôm nay cũng đã khác hẳn hôm qua, cho nên thời gian mới có ý nghĩa, cho nên mới có quá khứ, có hiện tại, có tương lai.

Ngay cả bản thân nó cũng không cảm thấy cô phiền phức. Bởi vì chăm sóc cô, gần như là tất cả chuyện cần làm, ngoài chuyện tu luyện của nó.

Nhiều kinh văn nhà phật muốn giáo huấn người tu luyện khám phá hồng trần, hiểu rõ được cuộc đời huyền ảo, lòng bình thản như nước. Mà rất nhiều thần linh yêu ma thần thông quảng đại hô mưa gọi gió, thưở ban sơ bắt đầu có linh tính, đầu tiên nếm được, dĩ nhiên cũng là sự tịch mịch.