Ngụy Thiếp

Chương 8




Tin đồn mới nhất trong Hiểu Kiếm sơn trang, trang chủ cuối cùng cũng bị sự cuồng dại của Tô thần y làm cho cảm động, di tình biệt luyến (~ yêu người khác), vắng vẻ cũ ái (người yêu cũ) Văn Tương Vân không nói, lại công khai cùng tân hoan (niềm vui mới) chàng chàng thiếp thiếp.

Thắng bại rõ ràng, Tô thần y kỹ (tài nghệ, kỹ năng) cao hơn một bậc, chuyển bại thành thắng.

“Cái gì gọi là kỹ cao một bậc chứ……” Tô Thanh Diệu với lưu ngôn (~ lời đồn đãi) rất bất đắc dĩ.

Lại nói, hai ngày trước, đột nhiên có hai nha hoàn tự dưng thân thiết với nàng hẳn lên, quả thực là ân cần vô cùng, mới đầu nàng còn không rõ lí do, sau đến sau khi nghe ngóng mới biết được. Trước đó trong trang cá cược nàng với “Văn Tương Vân” người nào sẽ thắng trái tim Doãn Úy Lam, khi bắt đầu ván bài hoàn toàn nghiêng về một bên, một đền mười.

Trước kia hai nha hoàn này thua một bó lớn bạc, cho nên liền được ăn cả ngã về không cược nàng thắng, không ngời đột nhiên Trạm Thanh lại chiếu cáo thân phận đương gia chủ mẫu (người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà) của nàng, làm cho các nàng chẳng những trở mình, còn kiếm được một phen to hơn nữa, hai nha hoàn này vui sướng vô cùng, đã thể hiện hết cảm thụ vào lòng nhiệt tình với nàng.

Nếu các nàng biết nhà cái kiêm người thắng lớn nhất của ván bài đó, kỳ thật là trang chủ vạn chúng kính ngưỡng của bọn họ, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào đây.

Nghĩ đến đó, Tô Thanh Diệu bật cười. Đại ca đủ gian, đặt hai cái tên này ở cùng nhau so sánh, ngay cả cơ hội ghen nàng cũng không có.

Đã nhiều ngày, nàng trải qua rất là nhàn nhã.

Trạm Thanh vẫn đắm chìm ở trong đả kích không thể tự thoát ra được, tạm thời không đến quấy nhiễu nàng. Mà đại ca cho dù ở ban ngày ban mặt, chỉ cần có thời gian là sẽ đến tìm nàng, nói là muốn bù lại nỗi khổ chia lìa của bọn họ lúc trước — Tô Thanh Diệu bất đắc dĩ. Hắn căn bản chính là vì trốn cái miệng đọc kinh của Ngô quản sự truy sát mà thôi.

Thật không biết hắn lại làm cái gì làm cho Ngô quản sự đau đầu nữa đây? Nghe nói nhờ phúc của hắn, nay Ngô quản sự phải thu xếp thu mua đồ đạc xung quanh, bận tối mày tối mặt, cố tình người thân là chủ nhân như hắn lại đạp quán bỏ đi, mỗi ngày ở trong nội viện mà nhàn hạ.

“Văn cô nương, nơi này là chỗ ở của trang chủ, cô không thể tùy ý……”

Tiếng ồn ào bên ngoài khiến cho nàng chú ý, “Tiểu Đông, chuyện gì thế?” Tiểu Đông là nha hoàn phụ trách thay nàng đưa thuốc trước kia, cũng là một trong hai cái nha hoàn thắng cược.

“Không có gì, Tô đại phu,” Giọng Tiểu Đông truyền đến, tuy rằng Doãn Trạm Thanh đã thay Tô Thanh Diệu “chính danh” (đính chính danh hiệu), nhưng nay trong phủ hơn phân nửa mọi người vẫn y theo thói quen cũ gọi nàng là Tô đại phu, “Là Văn cô nương đi lầm đường, hạ nhân đã đưa nàng trở về rồi.”

Văn cô nương?

Tô Thanh Diệu ngẩn ra, mới nhớ tới vị “Văn cô nương” này chính là bệnh nhân của mình.

Vốn nàng vì chuyện mình đưa tới nguy hiểm cho đối phương còn có chút áy náy, cho nên kiên trì phải giải hết độc tố trong cơ thể nàng ra, nhưng đại ca lại cho rằng này nữ tử có điều kì lạ, nói gì cũng không cho nàng ta tiếp cận nàng quá gần. Cho nên nàng cũng chỉ có thể thả chậm tốc độ, cho đối phương một phương thuốc an dưỡng ổn thỏa, dù sao cửu châm đã thi rồi, độc của nàng ấy cũng đã giải gần hết.

Mấy ngày không thấy, không ngờ đã có thể xuống giường đi lại?

Nghĩ nghĩ, Tô Thanh Diệu đúng là tâm tình vô cùng tốt, đây là cảm giác tự hào nàng thường có từ sau khi làm đại phu.

“Chờ một chút, Tiểu Đông, ta đi ra ngoài.”

“A?” Tiểu Đông hoảng sợ, “Khả trang chủ đã dặn dò, nếu người ra viện nhất định phải có người theo cùng.” Ban đầu bọn hạ nhân chỉ cho là thể hiện trang chủ để tâm đến Tô đại phu mà thôi, vài ngày sau, toàn trang trên dưới đều biết đến tài năng lạc đường của Tô đại phu, liền hiểu được nỗi khổ tâm của trang chủ.

Nàng thật đúng là rất dễ lạc đường.

“Không có việc gì, chỉ đi vài bước mà thôi, ta nói hai câu sẽ trở lại ngay.” Làm một đại phu, nàng vẫn muốn nhìn “Văn Tương Vân” này một chút xem nay đã ra sao, cũng tiện giảm lượng dược cho hợp lí.

“Nhưng mà, Tô đại phu, lần trước người cũng……”

Không đợi nha hoàn nói xong, Tô Thanh Diệu đã chạy về phía cửa viện rồi.

Kỳ thật Tiểu Đông muốn nói là — lần trước người cũng nói chỉ đi xem hồ hoa sen trước cửa mà thôi, kết quả lại thẳng đến khi hoàng hôn mới bị người bên sái phòng (phòng chứa củi) hẻo lánh nhất toàn bộ sơn trang đưa về đến a……

“Văn cô nương, Văn cô nương!” Tô Thanh Diệu chạy chậm hai bước, đuổi theo bóng người chưa đi xa.

Nữ tử dừng bước ngoái đầu lại nhìn, khí sắc còn mang theo một chút suy yếu, nhìn thấy nàng cũng không tỏ vẻ gì nhiều lắm.

Người trong trang đều biết, tính cách Văn cô nương có hơi khó đoán, không bằng Tô đại phu ôn hòa thân thiện dễ ở chung.

“Tô đại phu, có việc?”

“Khó có khi cô đi ra ngoài đi lại được, ta đến xem tình trạng của cô.”

“Nhờ phúc của Tô đại phu, đã tốt.” Nữ tử lạnh nhạt mà lễ phép.

Loại thái độ này…… Không biết chân tướng, thật đúng là tưởng nàng đoạt nam nhân của nàng ta đấy.

Bệnh nhân muôn hình muôn vẻ không ít, dùng mặt lạnh mà tiếp xúc với nàng, Tô Thanh Diệu cũng không để ý, nàng nhìn xung quanh, chỉ về cái đình cách đó không xa nói: “Đến bên kia ngồi đi, ta bắt mạch cho cô.”

Nữ tử nhìn nàng một cái, thần sắc có chút phức tạp, lại vẫn thuận theo sự kiên trì của nàng.

“Cô nương, vẫn chưa thỉnh vấn (~hỏi) khuê danh của cô?” Cũng không thể là ba chữ “Văn Tương Vân” này.

“Tên của ta không phải do các người định hay sao?” Trong giọng nói của nữ tử có sự châm chọc nhè nhẹ.

“Cái này…… Chuyện xảy ra đột ngột, thật sự rất xin lỗi.” Nghe đại ca nói, nàng bị người ta phát hiện ở chân núi, lúc ấy thân trúng kịch độc, mệnh ở sớm tối, thế là cái tướng công không có lòng đồng cảm kia của nàng, đã muốn lợi dụng cô nương có thân hình và tuổi xấp xỉ với nàng này, dẫn Nhị nương luôn luôn dụng tâm kín đáo (~ ý đồ mờ ám) ra. Nàng với đại ca hai người ở riêng, cũng là sau này mới biết được chuyện này, cho nên đối với cô nương này, nàng ít nhiều cũng có chút áy náy.

“Ta gọi là Sơ Sương.”

“Sơ Sương cô nương phải không?” Kỳ quái, vì sao cái tên này có hơi quen tai vật kìa? “Gần đây còn thường xuyên rét run không?” Nàng muốn xác định dư độc đã sạch sẽ hoàn toàn hay chưa.

Sơ Sương vẫn chưa trả lời, mà nhìn nàng một cái đầy quái dị, “Vì sao cô muốn để ý đến chuyện sống chết của ta?” Ngày ấy khi nàng nửa hôn mê, vẫn nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và một nữ tử khác rành mạch. Rõ ràng chính nàng đã bị lưỡi đao sắc bén đe dọa, lại vẫn cứ kiên trì hạ châm bức độc cho nàng, đây là vì cái gì?

“Ta là đại phu a.” Tô Thanh Diệu trả lời thật tự nhiên.

“Đại phu không phải ai cũng như cô.” Đại phu nàng từng gặp hơn phân nửa vô dụng, chỉ muốn có lợi y như thương nhân, không thèm bận tâm đến mạng người.

“Không phải hôm nay đã gặp được rồi sao? Sau này có gặp cái loại đại phu xấu xa kia nữa, cô cũng có thể nói mình đã từng gặp một cái đại phu không giống bình thường, như vậy ta sẽ rất tự hào.”

“…… Hi vọng ta không có cơ hội này.” Độc kiểu này, cả đời trúng một lần là đủ rồi, không có ai thích đến Quỷ Môn Quan la cà cả.

“Đó là tốt nhất.” Tô Thanh Diệu mặt không đổi sắc thu tay về, ôn nhu nói. “Trước kia võ nghệ cô nương thế nào?”

Trong nháy mắt trong mắt Sơ Sương hiện lên sự cảnh giác.

Tô Thanh Diệu tươi cười ấm áp, “Cô nương đừng lo lắng, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, hôm nay mặc dù hàn độc này đã giải, nhưng rốt cuộc vẫn bị thương nguyên khí, công lực giảm mạnh, ngày sau sợ là không nên động võ.”

“Nhọc Tô đại phu lo lắng .” Sắc mặt Sơ Sương hơi thả lỏng.

Nàng gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, Thanh Diệu liền cáo từ , cô nương cũng mau trở về phòng nghỉ ngơi mới được.”

“Tô đại phu.”

Nàng trở lại, “Cô nương còn có việc?”

“Sơ Sương có một chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Thỉnh giảng (nói).” Tô Thanh Diệu sắc mặt không thay đổi, ấm áp có lễ như cũ.

“Ta muốn biết, sở dĩ Tô đại phu làm việc thiện, thật sự là xuất phát từ bản tính sao?” Trong nháy mắt, mắt đẹp của nữ tử tựa hồ nhiễm lên một chút thần thái yêu dị.

Một khắc kia, Tô Thanh Diệu hơi hơi giật mình.

Khó trách đại ca không cho nàng tiếp cận nàng ta, nay thật ra nàng đã nhớ tới nữ tử này giống ai rồi.

“Sơ Sương,” Lúc này đây, Tô Thanh Diệu gọi thẳng tính danh nàng, “Cô tin “nhân chi sơ, tính bản thiện” không?”

“Cô tin?”

“Ha thật ra ngược lại,” Nàng cười nhẹ, “Ta hoàn toàn không tin.”

Sơ Sương nhíu mày.

“Nhưng mà, làm chuyện tốt, trong lòng bằng phẳng; Làm chuyện xấu, trong lòng có quỷ, đây là chuyện thực không cãi được. Cuối cùng ta nghĩ, nếu mình cứu nhiều thêm một người, có thể tích nhiều thêm một phần phúc khí, ta không cầu sống lâu trăm tuổi, chỉ cầu những công đức kia có thể mang đến vận may cho người ta muốn bảo vệ. Vừa nghĩ như vậy, có cứu nhiều người hơn nữa, ta cũng làm không biết mệt.”

Nàng không tin quỷ thần, chỉ khi nào có người muốn bảo vệ, thì bất cứ cái gì cũng muốn thử một lần.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Sơ Sương mới nói…… “Thụ giáo.” (nhận chỉ dạy)

Tô Thanh Diệu cười nhẹ, “Thiện ác đúng sai, có quan hệ gì cơ chứ? Ta nhìn thấy người ta quan tâm vui mừng, liền cũng vui vẻ tự đáy lòng thôi.”

Sơ Sương nghe, yêu diễm trong mắt càng sâu, “Đúng vậy, nếu như mỗi ngày nhìn thấy người yêu thương thống khổ, nhất định tim cũng như bị đao cắt, cùng chịu khổ chung.”

“Sơ Sương cô nương sao lại nói lời ấy?”

Nàng ta lại không trả lời, chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu Tô đại phu diệu thủ nhân tâm (~bàn tay vàng), có thể giúp Sơ Sương cứu trị một người chăng.”

Tô Thanh Diệu bất động thanh sắc (bình tĩnh ung dung).

“Sao vậy, chuyện không liên quan đến mình, cô liền do dự ?” Sơ Sương cười lạnh.

“Nếu khả năng của Thanh Diệu có thể làm được, cũng không phải là không thể.” Chú ý tới xung quanh đã không còn bất kì ai khác, ngay cả nha hoàn mới vừa rồi đi cùng Sơ Sương cũng đã bị cố tình điều đi, nàng đột nhiên có chút hối hận không kêu đại ca đến cùng.

Sơ Sương ư? Có lẽ nàng không phải họ Sơ, mà là……

“Một khi đã như vậy, chúng ta đi ngay đi.”

“Bây giờ?”

“Đúng vậy.”

Người đời nói cái gì “hảo tâm có hảo báo” đều là nói dóc hết, Tô Thanh Diệu nàng cứu người chỉ thuần túy là bởi vì muốn cứu mà thôi, cảm thấy sau khi cứu trong lòng thoải mái, chưa bao giờ nghĩ đến đó là đang làm việc thiện.

Nhưng vì cái gì đã vậy mà nàng vẫn cứ nói lỡ lời, chọc phải người không nên xuất hiện nữa chứ?

Giờ phút này, nàng đang ăn mặc một thân đơn giản, bị nhốt trong xe ngựa, mà bên người chính là Sơ Sương cô nương mấy ngày trước còn nằm trên giường không dậy nổi.

Trận kiếp nạn này đúng thật là tự tìm, từ lúc đại ca cảnh báo với nàng người này có vấn đề, nàng đã nên nghĩ tới mới đúng. Đại ca hẳn là không muốn nàng buồn, mới không nói rõ.

“Sơ Sương?”

Có vẻ như không dự đoán được Tô Thanh Diệu lấy giọng điệu như vậy gọi một nữ tướng cướp (đùa thôi, cướp người nên gọi là tên cướp đấy mà 20) như nàng, nữ tử hơi hơi bất ngờ.

“Thật ra cô họ Văn chứ nhỉ?”

Tuy là câu hỏi, thực tế cũng đã là khẳng định.

Sau một trận trầm mặc, Văn Sơ Sương cắn răng, “Cô biết?”

“Các người…… Bộ dạng rất giống nhau, tuy rằng kí ức đã hơi mơ hồ, nhưng nhìn nhiều vài lần, vẫn có thể nhận ra.”

Văn Sơ Sương, cuối cùng nàng cũng nhớ tới đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi.

Trí nhớ khi còn nhỏ ở Nguyệt Ma Điện rất mơ hồ, nhưng nàng lại vẫn nhớ rõ mình có một cái đường ca (anh họ xa) nhiều bệnh nhưng rất thông minh, nếu không có hắn, chỉ sợ Nguyệt Ma Điện đã sớm bị diệt môn. Nguyệt Ma Điện bây giờ tuy sau trận chiến kia đã bị tổn thương nặng nề, dần dần biến mất khỏi giang hồ, nhưng vẫn luôn còn một hơi cuối cùng.

Mà nàng lại nhớ mang mang đường ca có một cô con gái tên là “Sơ Sương”, tuổi không kém nàng là mấy.

“Cháu nên gọi ta một tiếng bác.”

“Mấy năm nay, nếu cô đã thoát khỏi sự khống chế của Doãn lão đầu, vì sao không trở về Nguyệt Ma Điện? Vì Doãn Úy Lam sao?” Văn Sơ Sương không thèm để ý tới mấy thứ xưng hô, nhưng địch ý trong mắt tựa hồ đã nhẹ hơn chút.

Thật đúng là một nữ nhân kì quái, nàng buộc nàng ta đi cả một đường, nàng ta không hề giãy dụa cũng chẳng ầm ĩ gì cả.

“Chưa đầy đủ lắm,” Trước khi đại ca tìm được nàng, nàng đã lấy thân phận Tô Thanh Diệu du lịch giang hồ rồi. “Ta trở về làm cái gì? Nơi đó còn cái gì đáng cho ta trở về chứ.”

“Cha ta luôn luôn tìm cô!” Văn Sơ Sương giận dữ.

“Hắn tìm ta, ta phải trở về à? Hắn áy náy, ta nên tha thứ hắn ư? Cháu cũng đừng quên, năm đó đẩy ta vào hố lửa , hắn cũng có một phần.” Giọng Tô Thanh Diệu rất bình thản, nhưng trong mắt cũng đã không còn ý cười quen thuộc.

“Cô…… Vậy cô liền nhận giặc làm cha, còn gả cho con của kẻ thù?”

“Nhận giặc làm cha?” Nàng cười lạnh, “Ngươi dùng bốn chữ này để chỉ trích ta?”

Năm đó chính phái võ lâm vây công (tấn công) Nguyệt Ma Điện, bởi vì xuất hiện phản đồ, toàn bộ Nguyệt Ma Điện gần như bị giết hết, thời điểm tồn vong (~ sống chết), mọi người cố ý tiết lộ bí mật tàng bảo đồ ở trên người nàng, còn xem nàng như mồi nhử để đàm phán điều kiện với Doãn Tuấn, đến lúc đó mới thoát khỏi vận mệnh diệt môn.

Kể ra thì, nàng nhiều lắm cũng chỉ là đứa con gái không được Điện Vương thương yêu nhất, hy sinh nàng để đổi toàn bộ Nguyệt Ma Điện sống sót, đúng là chuyện vô cùng có lời. Khi đó, có ai từng để ý đến sống chết của nàng không? Có ai nghĩ tới một cô bé con như nàng bị Doãn Tuấn mang đi, sẽ có kết cục như thế nào? Có ai từng đến cứu nàng chăng?

Không ai!

Là nàng lợi dụng bề ngoài ngây thơ vô hại của mình để lơi lỏng sự cảnh giác của Doãn Tuấn, mới có thể sau khi rơi vào trong tay thù địch, vẫn có thể che giấu bí mật về tàng bảo đồ như cũ lâu đến sáu năm.

Nàng ở Hiểu Kiếm sơn trang trải qua một cuộc sống nơm nớp lo sợ, ở trước mặt kẻ thù phải giả bộ nhu thuận, mặc người ta sắp xếp, sợ không cẩn thận một cái mình sẽ không thể thấy đến mặt trời ngày mai. Ngày qua ngày đều kiễng chân trông chờ cứu viện, nhưng đến cuối cùng, nàng tuyệt vọng, thậm chí Diêu Phượng Kiều trà trộn vào Hiểu Kiếm sơn trang cũng không hề giúp đỡ nàng một chút gì, chỉ hơn một đôi mắt lạnh bàng quan mà thôi.

Khi đó, có ai từng quan tâm đến sống chết của nàng?

Không ai!

Sáu năm sau, nàng bị Hiểu Kiếm sơn trang đuổi giết, mắt thấy đại ca trọng thương, chính mình bất lực ngay vách núi. Có ai hiểu sự tuyệt vọng của nàng không?

Vẫn không có như trước –

Từ đầu tới cuối, nàng đều là một quân cờ bị bỏ qua, không hề có ai từng nghĩ tới muốn vãn hồi nàng.

Ngược lại là “con của kẻ thù” trong miệng Sơ Sương, quý trọng sinh mệnh, trân trọng nàng như bảo vật.

“Sơ Sương a,” Tô Thanh Diệu trong giọng nói lộ ra mệt mỏi vô cùng, “Ngươi có bao giờ từng nghĩ, hôm nay các ngươi ở Nguyệt Ma Điện trải qua một cuộc sống an nhàn, có thể lấy lập trường gì mà chỉ trích ta đây?”

Văn Sơ Sương không nói gì.

“Nay ngươi cũng là người của Nguyệt Ma Điện đi, bí mật nên biết ngươi đều phải biết hết rồi. Ngươi cho rằng trong trận âm mưu này, ta đã từng làm sai cái gì?” Hoặc là nên nói, năm đó nàng nhiều lắm là sáu tuổi có thể làm cái gì? Tô Thanh Diệu giương mắt nhìn thẳng vào nàng ta, “Ngươi có biết năm đó khi ta đi dạo quanh Quỷ Môn Quan, trong lòng hận đến bao nhiêu? Ta hận không thể giết chết toàn bộ người của Nguyệt Ma Điện cho hả giận!”

“Cô……” Văn Sơ Sương hoảng sợ.

“Đúng vậy! Người ta hận nhất không phải là Doãn Tuấn, mà là điện chủ Nguyệt Ma Điện, cha ruột của ta!” Nàng lạnh lùng nói: “Vốn không có cái bảo tàng gì, Nguyệt Ma Điện vốn không hề có bảo tàng, đó đều là thế nhân tự tin mà thôi. Hắn biết rõ chân tướng lại muốn mượn điều này khiến cho chính đạo võ lâm tranh cãi, lại lấy ta làm cớ, không thể tưởng được cuối cùng lại tự nhóm lửa đốt mình.”

Khi đó, hắn vẫn không hề nói cho bất cứ kẻ nào về chân tướng như trước, mà mặc cho nàng bị nắm đi!

Đột nhiên, Tô Thanh Diệu nở nụ cười, “Ngươi biết không? Ba năm trước đây, ta rõ ràng có cơ hội giết Doãn Tuấn, khi đó hắn gần đất xa trời, chỉ còn một hơi, hắn cũng đã hoàn toàn nhận ra ta.”

“Ngươi giết hắn?”

Nàng lắc đầu, “Cuối cùng, ta chỉ nói chân tướng cho hắn.”

Đến một khắc cuối cùng, khi đầu ngón tay phất quá mạch đập của lão nhân, nàng lại phát hiện chính mình không hề dứt khoát như trong tưởng tượng. Hoặc là nên nói, nàng cũng không để ý chuyện sống chết của hắn như vậy, giết hay không giết hắn, đối với nàng mà nói thì đều không sao cả.

Dù sao hắn cũng là phụ thân của đại ca, tuy không phải xuất phát từ thật lòng, nhưng cũng đã từng có ơn dưỡng dục với nàng. Mà nay, hắn cùng lắm chỉ là một người đang cố kéo hơi tàn mà thôi.

Nếu không phải hắn cố chấp lấy bảo làm cho bị trúng khí độc trong tòa mê cung kia, cũng không đến nỗi tráng niên khạp thệ (mất sớm). Kết quả là, hắn dùng hết tất cả mưu kế, vẫn không lấy được bất cứ cái gì như cũ.

Thế là, nàng im lặng bắt mạch, im lặng tìm hiểu bệnh tình, im lặng kéo dài mạng sống cho hắn.

Một năm sau, Doãn Tuấn qua đời, lúc ra đi, thần thái an tường (bình yên).

Sau lần đó, nàng mới hiểu được, ác mộng của mình cũng không phải do Hiểu Kiếm sơn trang, mà là Nguyệt Ma Điện.

“Có thể làm được như thế……” Văn Sơ Sương khép mắt.

“Ta không hề vĩ đại như ngươi nghĩ, đó không phải là lấy ơn báo oán gì, ta chỉ không thèm để ý mà thôi, nếu muốn nói đến kẻ thù, kẻ hại ta chân chính cũng không phải là hắn.” Trong mắt Tô Thanh Diệu hiện lên một tia gợn sóng hiếm có, “Ngươi biết không? Nếu ngày đó nằm ở trước mắt ta là cha ruột của ta, ta không chắc mình sẽ còn thu tay lại hay không.”

Văn Sơ Sương phát hiện mình cư nhiên lại không thể phản bác. Tuy rằng giờ người đang kềm kẹp nàng chính là mình, nhưng nàng biết, Nguyệt Ma Điện quả thật đã nợ nàng. Nhưng mà……

Nàng nhướn mày, “Có một chuyện, cô sai rồi.”

“Cái gì?” Tô Thanh Diệu nhìn về phía nàng.

“Cô có nghĩ tới hay không? Những năm gần đây, sở dĩ Nguyệt Ma Điện cố chấp với cô như thế, trừ cha ta tìm kiếm ra, còn có nguyên nhân khác.”

“Khác?”

Trong mắt nàng lại hiện lên mạt yêu diễm kia, “Tấm tàng bảo đồ kia, cô thật sự nghĩ rằng hoàn toàn là giả sao?”

“Cái ý gì?”

“Ý của ta còn chưa rõ hay sao,” Văn Sơ Sương hừ lạnh, “Vị trí được đánh dấu trên tàng bảo đồ, đúng là không có bảo tàng gì, nhưng lại có bí mật lớn nhất của Nguyệt Ma Điện.”

Tô Thanh Diệu không tin. “Một khi đã như vậy, lúc trước làm sao lão nhân sẽ muốn xăm bí mật vào trên người ta cơ chứ, còn thôi ta vào hố lửa?”

“Bởi vì bên trong cái bí mật kia lại có một cái cạm bẫy thật lớn, hắn muốn mượn cái cạm bẫy đó trọng tỏa thực lực của chính đạo võ lâm, ai ngờ ngược lại lại nhóm lửa đốt mình, tánh mạng khó giữ được.”

“Hắn đã chết?”

“Đã chết từ lâu.” Năm thứ hai sau khi Nguyệt Ma Điện rời khỏi Trung Nguyên, lão điện vương liền hậm hực trong lòng, cuối cùng bệnh nặng không trị được.

Tô Thanh Diệu nhất thời không nói gì.

Ấn tượng về người kia đã trở nên mơ hồ gần như xa lạ , ngay cả khi nghe hắn chết cũng không có cảm giác gì, nhưng lại cảm thấy thật thê lương. Lão nhân giống như Doãn Tuấn, tung hoành cả đời, cũng vẫn phải đi trống không như vậy, thậm chí không có lấy một người thiệt tình đau khổ vì hắn.

Hắn muốn hại chết địch thủ, lại ngược lại đi ở trước đối thủ một mất một còn, nhất định là rất không cam lòng đi. Hai người này, nếu có gặp lại nhau dưới hoàng tuyền, không biết có còn muốn tiếp tục đấu nữa hay không đây.

“Vậy cha ngươi đâu?” Nhìn Văn Sơ Sương trước mắt, nàng luôn không tự chủ được nhớ tới đường ca năm đó xem như cũng có thân thiết với nàng kia.

“Ông đã thoát ly Nguyệt Ma Điện từ lâu, nay…… Nguyệt Ma Điện do ta làm chủ.”

Tô Thanh Diệu thầm kinh ngạc trong lòng.

Con gái lão nhân rất nhiều, đều có dã tâm bừng bừng với cái ngai điện chủ, nay lại do con gái đường ca chấp chưởng quyền hành, xem ra không phải là huynh đệ tỷ muội của nàng rất kém cỏi, thì chính là cô cháu gái này của nàng rất có thủ đoạn, nhìn dung nhan tuyệt mỹ mà lạnh lùng kia, nàng đột nhiên có chút cảm khái –

Lại là một đứa nhỏ có tính cực đoan nữa, chỉ là không biết lúc này đây, còn có thể có một Doãn Úy Lam đến dẫn đường nàng nữa hay không……

“Thế nay cháu tróc ta trở về, là muốn phá giải cái thiên đại bí mật kia sao?” Nội dung của bí mật, nàng tuyệt đối không hề có hứng thú.

“Không,” Nếu là như thế, không đáng để nàng phải cướp người với Doãn Úy Lam, “Ta muốn cô giúp ta cứu một người.”

“Ai?” Nếu có thể, nàng thật sự không muốn lại nhấc lên nửa phần quan hệ gì với Nguyệt Ma Điện nữa.

Văn Sơ Sương nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Nếu là mấy ngày trước, nàng chắc chắn sẽ không nói cho nàng ta chuyện đó. Nhưng mà, nếu…… Nếu ngay cả Doãn Tuấn nàng cũng có thể buông tha, hẳn là cũng sẽ giúp nàng đi.

“Là cha ta.”

Tô Thanh Diệu nháy mắt hiểu rõ.

Quả nhiên.

Thân thể đường ca chống đỡ được mấy năm nay, cũng đã đến cực hạn đi.

Nàng than nhẹ, “Kỳ thật, nếu ngay từ đầu cháu cứ việc nói thẳng ra, ta cũng sẽ đi theo cháu.”

“Cô đi, chưa chắc hắn đã thả người.”

Đột nhiên, Tô Thanh Diệu lại nở nụ cười, “Cháu không nói làm sao biết hắn không chịu?”

Văn Sơ Sương nhíu mày, “Cô……”

Xe ngựa vẫn vững vàng đi về phía trước như cũ, bọn họ đã sớm ra khỏi phạm vi Hiểu Kiếm sơn trang, cho dù bây giờ Doãn Úy Lam có đuổi theo, cũng không còn kịp nữa rồi.

Vì sao nàng lại đột nhiên cảm thấy bất an vậy kìa?

Nhìn về phía Tô Thanh Diệu, nàng đột nhiên biến sắc.

Tiếng nói lộ ra chút cười khẽ truyền đến từ phía trên, “Vẫn là nương tử hiểu rõ vi phu nhất! Ta nói chất nữ à, cháu không nói ra lời thật, lại có thể nào trách dượng ta phòng cháu cơ chứ.”

Đột nhiên, con ngựa phía trước ngẩng đầu hí dài.

Một thanh trường kiếm xuyên qua đỉnh xe ngựa vững vàng xẹt ngang qua giữa Văn Sơ Sương cùng Tô Thanh Diệu, ngay sau đó, Tô Thanh Diệu đã bị một bóng dáng thoăn thoắt bóng dáng cướp ra xe xa năm bước.

Ánh mắt Văn Sơ Sương đầy lạnh lùng, châm chọc: “Xa phu (người lái xe)?”

Xa phu kia rất tự nhiên cởi đấu lạp xuống, lộ ra ngũ quan anh tuấn, trong tươi cười lại mang chút lưu manh, “Thỉnh thoảng, ta cũng có thể chỉ là một cái xa phu mà thôi, đương nhiên, chỉ cần nương tử ta không ngại làm một cái xa phu bà (vợ của xa phu).”

Tô Thanh Diệu trừng hắn một cái,

Trên thực tế, hắn vốn ước gì được làm xa phu, miễn là không cần phải để ý một cái sơn trang lớn như thế.

“Ta nên nghĩ đến chuyện các người sẽ không dễ dàng trúng kế như thế từ lâu mới đúng.” Trách không được nàng trộm đưa Tô Thanh Diệu một đường xuống núi, không hề gặp bất cứ chướng ngại gì, thì ra xa phu đã sớm bị hắn lén đánh tráo mất.

“Không,” Doãn Úy Lam có chút tán thưởng sự gặp nguy không loạn của nàng, “Ta quả thật phòng cháu rất kĩ, chỉ có điều người “bác” này của cháu cũng thương cháu quá, kiên trì nên giải độc cho cháu không nói, còn không yên tâm mà chạy tới nhìn cháu nữa. Mà cháu thân là chất nữ, không chào hỏi liền cướp người như vậy, hình như hơi bị không thỏa đáng đi.”

“Hừ!” Văn Sơ Sương bĩu môi, “Mục đích của ta vốn chính là Tô Thanh Diệu, Văn Tương Vân thế nào không liên quan tới ta, cũng đừng có nói mấy chuyện tình cảm cô cháu gì nữa.”

Ngay cả sự tồn tại của Diêu Phượng Kiều đã là ngoài dự kiến, nếu nàng biết lão điện chủ có mai phục cờ ngầm ở bên người Doãn Tuấn, nàng cũng không cần phải tự mình gặp nguy hiểm cố ý ăn hàn độc vào, ngã xuống dưới chân núi Hiểu Kiếm sơn trang.

“Nha?” Doãn Úy Lam có chút nghiền ngẫm, “Vậy làm sao cháu biết ta sẽ lợi dụng cháu tới dẫn Diêu Phượng Kiều ra tay?”

Trông hắn âm hiểm như thế sao?

“Không,” Văn Sơ Sương lắc đầu, “Ta không biết, ta chỉ muốn trà trộn vào Hiểu Kiếm sơn trang mà thôi, cái khác hoàn toàn đều là tình cờ cả.”

“Nương tử, chất nữ này của muội cũng thật là gan dạ sáng suốt, làm cho ta không thể không tán thưởng đó nha.” Doãn Úy Lam nhìn Tô Thanh Diệu một cái, sau đó lại cười cười, hơi có vẻ kiêu ngạo.

“Ta lấy tên Tô Thanh Diệu hành tẩu giang hồ mấy năm, lại rất ít khi cùng lộ diện với tướng công nhà ta trước mặt mọi người, làm thế nào cháu biết quan hệ của chúng ta?”

Sắc mặt Văn Sơ Sương trở nên quái dị, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy từ trong lòng ra một phong thơ.

“Ta tình cờ bắt được.”

Vừa thấy phong thư kia, Doãn Úy Lam cùng Tô Thanh Diệu đồng thời biến sắc, chẳng qua người trước là chột dạ, người sau là xấu hổ bực bội.

“Đại ca!”

“…… Có.”

Tô Thanh Diệu hiếm khi hai mắt phun hỏa, mặt như mây đỏ, “Muội đã nói với huynh rồi, đừng viết cái loại thư này nữa mà!”

“Ta cũng chỉ viết để cho muội vui vẻ thôi mà……” Doãn Úy Lam kiền cười, “Hơn nữa, sau khi muội nói, ta thật sự không có viết nữa đâu, đây chắc là phong cuối cùng lúc trước đi. Thanh Diệu, muội thu được tổng cộng mấy phong?”

“Hai phong.”

“Ta viết tổng cộng ba phong, từng tờ gửi cho muội hết.” Vẻ mặt hắn đủ kiêu ngạo.

Lại nói tiếp cũng chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc sống vợ chồng mà thôi.

Đó là vào một ngày trước khi bọn họ chia tay ba năm trước đây, Thanh Diệu không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên oán giận với hắn, cầu yêu trước là nàng, cầu thân vẫn là nàng, nàng chưa từng có cảm giác bị theo đuổi……

Sau đó, hắn liền về Hiểu Kiếm sơn trang kế thừa gia nghiệp, ngày kia nhàn đến vô sự (nhàn không có việc gì làm), liền đáp ứng tâm nguyện của thê tử viết phong thư tình vừa dài vừa nồng cháy gửi cho nàng. Hai ngày liên tục, người nhận thư đọc mà mặt đỏ như lửa đốt, vội vàng hồi âm cầu hắn thu bút, từ đó về sau, không bao giờ tham luyến cái “cảm giác bị theo đuổi” đáng sợ kia nữa.

Ai ngờ một chuyện vui đùa như vậy, lại trở thành cơ hội cho người khác thừa dịp.

“Đều tại huynh hết!” Tô Thanh Diệu quẫn bách.

“Cái này thì có gì đâu, ta viết còn không sợ bị người ta nhìn nữa là…… Aiz aiz, đừng nhéo đừng nhéo! Ta nhận sai, còn chưa được sao?”

Văn Sơ Sương quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Đây thật sự là Doãn đại trang chủ mấy ngày trước đây toàn nói năng lạnh nhạt, mặt lạnh như tiền kia sao? Hoàn toàn bất đồng với lời đồn. (lòi đuôi sói rồi 22)

“Chất nữ, cháu rất không có đạo đức, lại dám nhìn lén thư riêng của dượng với bác của cháu nha.”

Sắc mặt nàng hơi hơi xấu hổ phản bác lại, “Ai… ai nhìn lén chứ! Là tự ngươi không có giữ gìn cho tốt, lưu lạc đến trên tay ta chứ bộ.” Nếu không có như thế, nàng cũng sẽ không đi bước nguy hiểm này.

“Hừ,” Doãn Úy Lam trầm mặt xuống, “Chẳng lẽ cháu không biết đạo lí biết được càng nhiều, bị chết càng nhanh hay sao? Chuyện tới nước này, ta cũng chỉ còn cách “không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng”, giết người diệt……”

Không biết vì cái gì, nghe lời này từ trong miệng hắn nói ra, Văn Sơ Sương lại không hề cảm thấy được lấy nửa phần áp lực, ngược lại cảm thấy rất…… khôi hài.

Sau đó Tô Thanh Diệu liền thật sự rất không nể mặt phì cười.

Hắn nhíu mày, “Không giống sao?”

“Không giống.” Cô cháu hai người lần đầu tiên trăm miệng một lời.

Doãn Úy Lam chán chường. Hắn cực kì muốn nói ra loại lời nói này đã lâu thật lâu rồi. Thật vất vả mới có cơ hội, vậy mà lại không phát huy được hiệu quả?

Tô Thanh Diệu thanh họng, quyết định không để cho tướng công nhà mình tiếp tục chơi nữa, nghiêm mặt nói: “Sơ Sương, cháu cũng đã nhìn ra, chúng ta không hề có địch ý với cháu, nếu mục đích của cháu chính là muốn cứu người, ta có thể theo cháu đi một chuyến.”

Văn Sơ Sương nửa tin nửa ngờ nhìn phía Doãn Úy Lam.

“Nếu ta nói ta luôn thuận theo ý kiến của nàng, cháu có tin không?” Hắn nhìn nàng một cái đầy hàm ý.

Trên thực tế, kế hoạch ban đầu của hắn là lợi dụng Văn Tương Vân giả xong cũng sẽ bỏ nàng đi, chỉ có điều rất không khéo bị nương tử thân ái nhìn thấu, nhúng tay vào giữa cải biến kế hoạch của hắn. Nếu Văn Sơ Sương thật sự như lời nàng nói , không có ý định tổn hại Thanh Diệu, như vậy hắn có thể mặc kệ tham –

“Nhưng điều kiện tiên quyết là, ta đi chung với nàng.”

“Ngươi muốn vào Nguyệt Ma Điện?” Văn Sơ Sương giống nghe được chuyện cười thế kỉ.

Trang chủ Hiểu Kiếm sơn trang thân là lãnh đạo của chính phái võ lâm muốn vào Nguyệt Ma Điện?

“Doãn Úy Lam, ngươi thật sự là Doãn Úy Lam mà ta biết sao?”

Hắn cười nhẹ, “Đương nhiên, nếu ta vào Nguyệt Ma Điện, cháu nhất định có nghi ngờ, không gạt cháu chứ, ta cũng rất bất an chứ bộ. Nếu có chút cạm bẫy gì, chẳng phải hai vợ chồng ta có chạy đằng trời hay sao?” Thật thật giả giả, giả giả thật thật, chính là thứ mà hắn am hiểu nhất.

“Quả nhiên ngươi đã sớm tính trước.”

“Không dám nhận, tại hạ chỉ làm tốt công tác chuẩn bị chu đáo mà thôi, dù sao Nguyệt Ma Điện của cháu cũng không phải là cái gì dễ chơi cho cam.”

“Ngươi muốn thế nào?”

“Có một cái biện pháp đẹp cả đôi đường đây,” Ánh mắt Doãn Úy Lam chợt lóe, “Chúng ta hẹn nhau một chỗ, cháu mang bệnh nhân nhà cháu vào, ta mang nương tử nhà ta đến, như vậy, chúng ta đều yên tâm.”

“Ngươi giúp ta, cũng phải có lý do.” Nàng không tin chuyện hắn cũng như Tô Thanh Diệu bình thường có chú ý y đức gì.

“Đó là đương nhiên,” Nụ cười của hắn biến mất, mắt lộ ra hàn quang (lạnh lẽo), “Từ đây về sau, Nguyệt Ma Điện và Tô Thanh Diệu hoặc là Văn Tương Vân đều không còn liên quan đến nhau nữa, người của Nguyệt Ma Điện không được phép có ý đồ gì với nàng.”

Thân hình Văn Sơ Sương cứng đờ.

Trong nháy mắt đó, Doãn Úy Lam rõ ràng vẫn là Doãn trang chủ âm trầm lạnh như băng kia, trong đôi mắt lạnh không có nửa tia ấm áp. Nhưng mà, tay hắn vẫn luôn đan tay Tô Thanh Diệu, nửa khe hở cũng không có.

Sau một lúc lâu, Văn Sơ Sương gật đầu –

“Một lời đã định.”