Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 23: Sói và sơn dương




Lộ Diêu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng hoang vu nên càng ngày càng hoảng hốt, “Dịch Huân ca ca, không đưa em về nhà sao? Anh muốn đưa em đi đâu a?”

Ánh mắt Cố Dịch Huân nhìn thẳng phía trước, nhìn cũng không nhìn Lộ Diêu một cái, “Là về nhà, bất quá là nhà của anh!”

“…” Lộ Diêu biết rõ hành vi đêm nay của cô đã tổn hại nghiêm trọng đến mặt mũi cùng tính cách thật bên trong của anh, nên cuống lên như tổ ong vò vẽ, lấy nhanh điện thoại ra tính gọi điện thoại cầu cứu Lộ Viễn.

Cố Dịch Huân thừa dịp lái xe cách một khoảng mà liếc mắt nhìn Lộ Diêu một cái, bạc môi hơi nhếnh, nở nụ cười?! Nhưng là Lộ Diêu cảm thấy càng âm trầm khủng bố, anh cười còn không bằng không cười! “Gọi điện thoại cho anh trai sao?”

Lộ Diêu ngẩng mạnh đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Dịch Huân, cái này anh cũng biết? Đáng sợ… Hoảng sợ nhìn người đàn ông đáng sợ bên cạnh gật gật đầu.

“Cậu ta sẽ không nhận điện thoại, em vẫn là cầu anh có vẻ tốt hơn nhiều.” Cố Dịch Huân cười đến càng phát ra sung sướng, bộ dáng làm sao có thể nhìn ra một tia trầm giận vừa rồi, tinh quang thoáng hiện lên trong mắt phượng uy nghiêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, tràn đầy tính kế.

Lộ Viễn hiện tại đang ngồi trên máy bay đi Bắc Mỹ! Buổi chiều anh phái người đi theo âm thầm bảo vệ Lộ Diêu người kia lại nói cô gái nhỏ một đường lén lút đến đài truyền hình, sau khi kiểm chứng hóa ra là muốn tham gia chương trình xem mắt “xxxx”. Nghe được báo cáo của người kia qua điện thoại, cố gắng áp chế thanh âm muốn cười lại không dám cười, Cố Dịch Huân trong cơn giận dữ, thề nhất định phải dạy dỗ tiểu hỗn đản thật tốt. Vì thế… Anh cho Á Bá vừa lúc đang ở nước Mỹ đối với công ty bên Mỹ của nhà A Diêu chế tạo một điểm nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ… Phiền toái. (Người ở xa: Phiền toái nhỏ cần ta tự mình đi sao? Hồn đản!) [Mituot: Chắc người trong ( ) này là Lộ Viễn]

Rất nhanh Cố Dịch Huân đã đến biệt thự ở lưng chừng núi vùng ngoại thành, Cố Dịch Huân thuần thục cho xe tiến thẳng vào, tắt máy. Lộ Diêu thấy cửa xe mở ra, vội vàng đẩy cửa xuống xe cướp đường chạy như điên, trong lòng nhắc nhở phải nhớ kỹ: trốn đi, trốn đi… Không để cho anh tìm thấy. Bất quá, suy nghĩ thật cẩn thận, sự thật thực tàn khốc. Lộ Diêu chưa chạy được mấy bước liền bị Cố Dịch Huân bắt lấy, một phen ôm lấy đặt ở trên vai, khiêng đi vào biệt thự.

Lộ Diêu như con sơn dương (dê rừng) đợi làm thịt, hai chân đạp loạn, hai tay phát vào sau lưng rắn chắc của Cố Dịch Huân, sợ chết giãy dụa, đối với chuyện sắp phát sinh cô có dự cảm rất không tốt.

Giống như cậy đại thụ, Cố Dịch Huân lù lù bất động, Lộ Diêu dùng lực vung tay đạp chân ở trong mắt anh không khác gì gãi ngứa. Hướng tới cái mông nhỏ của Lộ Diêu vỗ nhẹ một cái, quát “Thành thật một chút!”

“A!” Cố Dịch Huân đem cô gái nhỏ trên vai tùy ý ném vào khoảng không phía trước mà không phải thả thẳng lên trên sô pha, nháy mắt có cảm giác bay lên khoảng không làm cho Lộ Diêu kinh kêu một tiếng, sau đó cái mông của cô mới hạ xuống trên sô pha, Lộ Diêu bò lên chuẩn bị hướng trên lầu chạy, kết quả… Ở thời điểm hành động vừa lộ ra manh mối đã bị Cố Dịch Huân dùng vũ lực trấn áp!

Cố Dịch Huân dùng thân thể đem Lộ Diêu đè ở trên sô pha, làm cho Lộ Diêu không thể động đậy, ái muội hướng về phía lỗ tai cô thổi khí, “Nghĩ đến đàn ông, ân?” Đầu lưỡi ẩm ướt nhân cơ hội với vào bên trong tai Lộ Diêu, khiêu khích thùy tai mẫn cảm mượt mà, sau lưng Lộ Diêu lập tức tê rần, muốn tách khỏi lại bị nắm gắt gao.

“Em… Em không… Không có nha.” Thói quen khi nói chuyện của Lộ Diêu đều kéo dài âm cuối, ngữ điệu là mềm nhũn ngọt ngào.

“Nga? Có… Cũng không quan hệ.” Cố Dịch Huân ngữ khí mềm nhẹ lại ấm áp, thực sự giống như một điểm cũng không ngại.

“Ngô?!” Lộ Diêu trong ánh mắt trắng đen rõ ràng lại mang theo nghi hoặc, anh không tức giận?

“Chỉ cần… Là anh thì có thể!” Vừa dứt lời, bạc môi chuyển đến môi đỏ mọng của Lộ Diêu trằn trọc mút vào, hàm trụ môi dưới của cô vừa mút vào vừa nhẹ nhàng cắn cắn, một chút hương vị ngọt ngào liền câu động đến chỗ tiềm tàng sâu nhất trong tâm linh là dục ~ vọng, sử dụng đầu lưỡi anh tham lam thâm nhập càng sâu. Lòng bàn tay nóng rực dọc theo đôi chân thon dài của Lộ Diêu hướng thẳng về đường cong phía trước đi vòng quanh, nơi tay anh đi qua liền dấy lên một ngọn lửa nhỏ gây tê ngứa… Chỉ biết bàn tay to rõ ràng đã thành công chiếm trước ngực cao vút của Lộ Diêu, mềm mại đẫy đà nắm đầy tay. Anh không nghĩ tới là, cô gái nhỏ thoạt nhìn thực gầy yếu, nhưng khi sờ tới cảm xúc lại tốt đến như vậy! Nên lồi có lồi, nên lõm có lõm, xem ra phúc lợi của anh không hề nhỏ.

Lộ Diêu cả người như nhũn ra, bị hôn đến ý thức mông lung, đột nhiên cảm giác đùi bị vật cứng rắn chạm vào thực không thoải mái, đầu mới hơi hơi thanh tỉnh một chút. Đêm nay không phải chính mình muốn làm cho người đàn ông đối diện đang ức hiếp mình đẹp mặt sao? Như thế nào trong mấy giờ ngắn ngủn liền Càn Khôn điên đảo xoay chuyển? Không được, mình muốn phản công!!

Lộ Diêu thừa dịp Cố Dịch Huân ý loạn tình mê thả lỏng giam cầm, thân người dùng sức giãy dụa, giống như cá chạch giãy mạnh trên sô pha. Trong lòng Cố Dịch Huân bỗng chốc không còn, bất mãn nhíu nhíu mày, có chút tức giận hỏi, “Em làm gì?” Thanh âm ấm ách kỳ cục.

Lúc này hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng lãnh khốc nghiêm túc bình thường của Cố Dịch Huân, nút thắt trên áo sơmi đã mở vài nút, lộ ra một mảnh ngực màu đồng, cơ ngực ẩn ẩn xuất hiện, biểu tình áp lực trên mặt gợi cảm đến đòi mạng. Lộ Diêu vươn một cánh tay trắng nõn như ngẫu hứng để ở trong ngực Cố Dịch Huân, cố gắng bình phục hô hấp phập phồng cùng nhịp tim đập cuồng loạn, khi ánh mắt chạm vào phần lõa ~ làn da lộ bên ngoài có chút xấu hổ mà ánh mắt nhìn qua một bên, “Anh… Anh đừng tới đây.”

“Em xem tám giờ tối là giờ cho em làm như vậy sao? Em cảm thấy nói những lời như vậy đối với một người đàn ông có tác dụng gì sao? Vẫn là… Lạt mềm buộc chặt?” Thân thể Cố Dịch Huân tiến lên phía trước, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nói, thanh âm của anh giống lông chim phất qua, nếu như xem là nhẹ thì đúng là có thể cho cô toàn thân mềm yếu. Lộ Diêu bị anh làm cho phải rụt cánh tay về phía sau, mắt to xoay tròn chuyển động không ngừng, vắt hết óc ra để nghĩ đối sách. Cô có ngốc cũng biết sắp phát sinh chuyện gì, chính là mỗi cô gái đối với lần đầu tiên của chính mình đều ôm ấp một ảo tưởng tốt đẹp cùng một tia sợ hãi, đột nhiên như vậy, cô một điểm chuẩn bị tâm lý đều không có, hơn nữa loại tình huống như đêm nay… Cảm thấy giống như là trừng phạt, làm sao cô có thể không phản kháng.

“Dịch Huân ca ca, em sai rồi, em cam đoan tuyệt đối không có lần sau, anh tha cho em đi.” Lộ Diêu thấy cứng rắn không được, chỉ có thể chịu thua, chỉ cầu đêm nay có thể bình an mà vượt qua, tránh thoát nhất thời là nhất thời!

“A, ” Cố Dịch Huân cười lạnh, “Em cảm thấy anh sẽ cho em cơ hội này sao?” Là người đàn ông vào thời điểm này mà bị chặn ngang đều thực tức giận, Cố Dịch Huân trực tiếp lấy hành động biểu đạt, bàn tay to dùng một chút lực, chỉ nghe một tiếng “xoạt ” vang lên, sườn xám trên người Lộ Diêu bị xé thành các mảnh!

Lộ Diêu vốn ở vị trí đối diện với Cố Dịch Huân nửa ngồi tựa trên sô pha, nhất thời nửa người đều bị ~ lộ ở trong không khí! Những mảnh vải sót lại trên người căn bản không che được cảnh xuân kiều diễm bên trong, phần tuyết trắng no đủ đứng thẳng được bao gọn trọng nội y màu hồng nhạt, lộ ra đường cong càng thêm linh lung; điểm nhỏ đáng yêu màu hồng bị che khuất bởi nội y; một chân trắng nõn mềm nhẵn đặt trên tay dựa ghế sô pha, một chân duỗi thẳng trên mặt ghế sô pha, trên chân còn mang giày cao gót màu trắng, trong cái hồn nhiên lại lộ ra nét quyến rũ dụ hoặc. Mà vẻ mặt Lộ Diêu lúc này chính là kích động nhìn Cố Dịch Huân, tay theo bản năng chống lên ngực anh, biểu tình cấm ~ dục thiên chân của cô làm cho bất cứ người đàn ông nào thấy đều muốn hung hăng yêu thương cô thật nhiều.

Cảnh đẹp trước mặt, ngọn lửa trong thân thể Cố Dịch Huân lại càng thêm nóng, mắt phượng trong trẻo nhưng lạnh lùng bị tình ~ dục nhuộm đẫm một tầng hướng đến làm cho người ta sợ hãi muốn lùi lại. Đêm nay anh nhất định muốn cô! Từ khi cừu nhỏ xông vào lãnh địa của anh, anh vẫn ẩn nhẫn, mỗi ngày chỉ có thể nhìn, nghe lại không thể ăn một miệng, bắt loài sói vốn ăn thịt nay phải ăn cỏ đúng là thực tàn khốc, mà đoạn thời gian kia ngay cả liên thảo cũng không được ăn, đúng là không cho sói sống? Đêm nay ngoại trừ nguyên nhân Cố Dịch Huân muốn trừng trị con cừu nhỏ không ngoan này, nguyên nhân quan trọng hơn là anh muốn ăn thịt!!

Lộ Diêu nhìn biểu tình muốn ăn thịt người của Cố Dịch Huân sợ tới mức nói cũng không rõ ràng, “Em… Em còn chưa… Chưa trưởng thành!” Thử lần cuối cùng mỏng manh mà chống cự.

“Anh nhớ rõ lúc hết năm cũ, em cũng qua sinh nhật 18 tuổi rồi!” Cố Dịch Huân nghiến răng nghiến lợi, “Không cần chống cự, cho dù em hôm nay là 16 tuổi anh cũng nhất định muốn em!”

“…” Lộ Diêu nhận mệnh.

Cố Dịch Huân ôm lấy Lộ Diêu bước dồn dập về phía phòng ngủ trên lầu.