Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu

Chương 37: Phiên ngoại Thiết Tây Á: Hi vọng 1




“Thao, để tao hảo hảo giáo huấn nó! Biểu ~ tử (biểu tử: gái điếm, kỹ nữ, gái mại dâm) thối! Đến nơi này còn mẹ nó giả trang ngây thơ cái gì, ” một tên đàn ông trên cổ cơ hồ lộ dấu mòng tay, trên móng tay của người phụ nữ bụm mặt rõ ràng là có vết máu, nước miếng văng khắp nơi, hung hăng mắng, “Mẹ nó, vẻ mặt dụ dỗ bộ dạng dâm nữ, còn mẹ nó dám ghét bỏ lão tử?! Cùng lão tử một lần thì làm sao? Sợ không dậy nổi sao?” Dục ~ hỏa cùng lửa giận đan vào nhau, làm cho tên đàn ông vốn là tráng kiện giọng to giờ so với bình thường lại lên rất cao, làm cho không ít khách ở những phòng xung quanh phải mở cửa nhìn ra.

Lúc này những cô gái (gái của quán bar) ngồi trên ghế sợ tới mức đều tránh ở góc, hai tên đàn ông kéo một cô gái quần áo hỗn độn đang gây rối trở lại, đi sau còn có một tên vẻ mặt hung ác, căm giận chửi bậy, trên người đeo đầy vàng sợ người ta không biết hắn là người đàn ông có tiền.

Nghe thấy tiếng ồn ào rồi mẹ tang (người quản lí gái) không cần đi hết cầu thang đã nghe thấy tiếng chửi ầm lên, đợi cho đến khi nhìn thấy, liền thấy đau đầu không thôi, lại là loại nhà giàu mới nổi không văn hóa không tố chất, phát ngôn thô lỗ không hiểu quy củ, làm ra vẻ không cần các cô gái của quán, chỉ thích chơi đùa với phục vụ.

Mẹ tang hít một hơi thật sâu, vẻ mặt mỉm cười nghênh đón, “Ôi, vị đại gia này, chuyện gì lại đáng giá để ngài tức giận lớn như vậy a? Đi chơi không cần làm trò cười thôi, làm gì bởi vì một phục vụ nho nhỏ lại làm chính mình không thoải mái chứ?” Mẹ tang thanh âm ôn nhu mềm mại, thuần thục trấn an người khách, nói mấy câu làm cho không khí đang căng thẳng dịu đi một chút, “Con bé này không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng để nó một con đường kiếm ăn, tôi cho người tìm hai cô gái xinh đẹp cùng ngài tiếp tục uống, ngài có chịu không nha? Mày! Còn không mau cút xuống?!” Mẹ tang hướng Thiết Tây Á ngã trên mặt đất mãnh liệt nháy mắt.

Thiết Tây Á cảm kích hướng mẹ tang gật gật đầu, thoáng sửa sang lại quần áo cùng tóc rồi đứng lên, lau khô vết máu dính trên khóe miệng, ôm hai má sưng đỏ chuẩn bị rời đi.

Tên đàn ông được mẹ tang tang bốc mấy câu nên thật sự vui vẻ, đang muốn gật đầu thả người, mở rộng miệng cười to, không nghĩ đến lại tác động đến vết thương trên mặt, một cỗ lửa giận di động lại bốc lên, giương mắt thấy Thiết Tây Á có khuôn mặt tuyệt diễm yêu mị cùng dáng người nóng bỏng, nghĩ đến vừa rồi muốn làm bá vương không thành còn bị nữ nhân này làm bị thương, càng thêm cảm thấy không cam lòng, không thể không hảo hảo giáo huấn nữ nhân này một chút, đêm nay nhất định phải đem cô đặt ở dưới thân hảo hảo tra tấn!

“Đứng lại!” Tên đàn ông hét lớn một tiếng, quay đầu cao giọng nói với mẹ tang, “Không cần tìm các cô gái khác, đêm nay bắt con nhóc này theo giúp tôi!” Nói xong □ hướng đến vị trí ngực Thiết Tây Á là ba cái nhẫn và bàn tay béo ú.

“Ba!” “A…”

Trước là tiếng Thiết Tây Á đánh hất vào bàn tay chụp vào ngực chính mình, sau là tiếng Thiết Tây Á đá vào bộ phận trọng yếu của tên đàn ông đối diện, sau đó tên đàn ông liền phát ra rên rỉ thống khổ.

Thiết Tây Á thật sự không thể nhịn được nữa, từ lúc tên đàn ông ép buộc mình đã thấy ghê tởm cho đến lúc này thì chính là muốn hung hăng giáo huấn hắn! Vương bát đản! Thiết Tây Á giống như bị điên đấm đá lung tung vào tên đàn ông trước mặt, giống như muốn phát tiết tất cả ủy khuất trong hai mươi mấy năm này, cùng sự khuất nhục của bốn năm qua, hai mắt yêu mị lúc này đã phiếm hồng, hung ác rõ rệt, cô không cần nghĩ về sau sẽ thế nào, chỉ biết là hôm nay cô muốn hung hăng phát tiết hết bất mãn trong lòng, bằng không thật sự sắp bị cuộc sống này bức điên rồi!

Mẹ tang cùng những bảo tiêu của tên đàn ông đều không ngờ Thiết Tây Á sẽ đột nhiên như vậy, nên tất cả đều sững sờ ở tại chỗ nửa ngày cũng không có phản ứng lại. Cuối cùng vẫn là tiếng kêu thảm thiết của tên đàn ông làm cho mấy bảo tiêu hoàn hồn, vội vàng đi lên kéo Thiết Tây Á ra. Dù sao sức lực của nam và nữ cũng cách xa, huống chi là hai người đàn ông to lớn, Thiết Tây Á rất nhanh bị chế trụ.

“Ti…” Tên đàn ông ấn lên miệng vết thương không ngừng hít vào, bị một người phụ nữ đánh thảm như vậy, hắn chính là thẹn quá thành giận, “Mẹ nó! Còn dám động thủ với lão tử, hung hăng đánh nó cho tao, con mẹ nó!!”

“Vị đại gia này…”

“xxx!!” (1 câu chửi bậy nha) Mẹ tang còn chưa kịp nói hết câu, đã bị cơn thịnh nộ của tên đàn ông chặn ngang, còn bị đẩy một cái làm lảo đảo, lúc này chính là vẻ mặt lo lắng, chuẩn bị gọi bảo vệ mang người gây sự ra ngoài.

Ở một chỗ khuất trong tầm mắt của mọi người, ba người đàn ông cao lớn giống nhau nhưng khí chất lại khác nhau ẩn dưới ngọn đèn lờ mờ như bóng ma, giống như báo đêm vây quanh vòng ngoài đang chờ săn, lẳng lặng quan sát và đánh giá tình cảnh trước mắt.

“Lão đại! Muốn hay không em đi qua xem một chút.” Một người đàn ông trong đó hơi hơi thò người ra, hỏi người đàn ông mặc trang phục đen đứng ở phía trước, thanh âm tuy rằng vẫn trong trẻo trầm tĩnh và lạnh lùng như trước, nhưng bàn tay ở phía sau lưng lại gắt gao nắm thành quyền, gân xanh dần nổi lên.

“Ân.” Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt cằm, phát ra một tiếng giọng mũi. Người đàn ông đứng bên trái nghe được đồng ý, nâng đôi chân dài đi hướng có đèn đuốc sáng ngời.

“Á Bá, cảm thấy cô gái này thế nào?” Người đàn ông mặc trang phục đen nhẹ giọng hỏi người đàn ông đeo kính mắt đứng ở sau người, thanh âm trầm thấp như là rượu ngon ngày xưa, hương vị thuần hậu.

“Không sai, có sức mạnh có quyết đoán có trí tuệ, em thấy cô ấy rất tốt.” Người đàn ông đeo kính mắt trả lời đúng trọng tâm. “Dạ” cùng tập đoàn Lord vừa đi vào quỹ đạo, kết cấu công ty cùng các hạng mục sản nghiệp trước mắt đang quy hoạch lại tổ chức một lần nữa, nhu cầu cấp bách hiện tại là thu thập nhân tài quản lý, bọn họ hôm nay ra đây bàn luận cũng là vì chuyện này, không nghĩ tới vừa mới ra lại gặp được một màn này, chó ngáp phải ruồi tìm được người thích hợp có thể tiếp quản hạng mục giải trí của Lord!

“Dừng tay!” Một tiếng quát lạnh đem vài người bên này đều định tại chỗ, Đoạn Thụy đứng ở dưới đèn thủy tinh xa hoa nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Người đàn ông vừa lên tiếng mặc một bộ quần áo thoải mái màu vàng nhạt, bên ngoài là áo khoác tây trang cách tân màu xám, cả người thoạt nhìn sạch sẽ lại không mất mới. Màu tóc hơi hung mềm nhẹ ở trên đầu, làm cho người ta có cảm giác phục tùng lại ôn nhu, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, thoạt nhìn so với rất nhiều cô gái còn đẹp hơn vài phần, mặt mày như tranh vẽ, các nét đều đẹp đến hoàn hảo. Nhưng biểu tình lạnh lùng lại có vẻ không phù hợp với khuôn mặt tinh tế.

Tên đàn ông vốn bị một tiếng dừng tay của Đoạn Thụy làm dừng lại, nhưng thấy người đến là một người thoạt nhìn phấn nộn giống con trai vừa lớn lại dường như tiểu bạch kiểm, không sợ hãi đứng lên, “Tiểu bạch kiểm, tao khuyên mày đừng xen vào việc của người khác.” “Chúng mày con mẹ nó còn đứng đó làm gì? Giáo huấn nó cho tao!” Tên đàn ông giơ ngón tay béo ú chỉ vào Thiết Tây Á, ra mệnh lệnh cho hai tên thuộc hạ.

Đoạn Thụy ánh mắt đầu tiên nhìn đến cô gái liền nhận ra đó là Thiết Tây Á, là cô! Năm đó người con gái này cự tuyệt anh! Thời gian bốn năm qua đi, cô so với năm đó càng thêm xinh đẹp lại thêm một phần lãnh diễm yêu mị, cho dù một thân chật vật đầy những vết thương cũng khó giấu được ánh sáng tỏa ra từ cô. Nhưng là… Trong ánh mắt của cô trừ bỏ vẻ lạnh như băng cùng ưu thương giống năm đó còn có thêm một phần nhìn thấu thế sự thê lương mà bi thương, Đoạn Thụy nhíu mày, cảm giác đau lòng đã lâu lại tới nữa, tay vẫn nắm chặt không buông nên chỗ đầu các đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch. Nghe thấy tên đàn ông đáng giận kia còn muốn động thủ, rốt cuộc khống chế không được sự phẫn nộ của chính mình, hung hăng đấm vào tên đàn ông khi dễ cô gái của anh.

“A…”

“A…”

Liên tiếp là những tiếng rên rỉ vang lên, thân ảnh quỷ mị rất nhanh xuyên qua cả đám người, mọi người không thấy rõ người đàn ông với diện mạo thanh tú đã di động như thế nào, chỉ thấy hai tên đàn ông bên cạnh Thiết Tây Á té trên mặt đất không ngừng kêu rên.

“Cậu không sao chứ? Tôi là…” Tôi là Đoạn Thụy, cậu còn nhớ không? Đoạn Thụy thân thủ nâng Thiết Tây Á đã mất đi chống đỡ thiếu chút nữa ngã sấp xuống dậy, thân thiết hỏi, câu hỏi còn nhớ không ngay tại bên miệng, lại ở khoảnh khắc chạm đến ánh mắt Thiết Tây Á nhìn chính mình như nhìn người xa lạ mà im lặng không thể thốt ra lời, cậu… Không nhớ rõ tôi sao? Đoạn Thụy ngơ ngác nhìn Thiết Tây Á như bất động vẫn không nhúc nhích.

Thiết Tây Á quả thật là không nhớ rõ, lời tỏ tình năm đó tựa như một điểm bé nhỏ trong cuộc sống của cô không đáng để trở thành một đoạn nhạc đệm nhỏ, sau đó lại trải qua cái sự kiện kia cũng như tra tấn trong cuộc sống bốn năm này, thấy được muôn hình muôn vẻ của cuốc sống, làm sao còn có thể nhớ rõ từng gặp gỡ ngắn ngủi với một người thiếu niên như ánh sáng mặt trời chứ?

“Cám ơn!” Ngữ khí khách khí lại xa cách, Thiết Tây Á giống như cảm ơn lòng tốt đã cứu cô, lại thấy người đàn ông giống như đang rối rắm phức tạp và ẩn ẩn hàm chứa thương tâm? Ánh mắt khi đó, có một cái chớp mắt là giật mình cùng nghi hoặc, bọn họ biết nhau sao? Nhưng lập tức ánh mắt cô bị hấp dẫn bới hai người đàn ông đi đến từ phía sau anh.

Lâm Á Bá đi theo Cố Dịch Huân, đã đi tới.