Nguyên Thủy Tái Lai

Quyển 1 - Chương 4




Edit: Mimi – Beta: Mimi

*****

“Bọn nhỏ nở rồi sao?” White chậm rãi hạ cánh – Đây là khoảng thời gian hắn đi săn. Trước khi đáp xuống mặt đất, hắn đã kịp thời phát giác địa điểm tụ họp rõ ràng xôn xao ồn ào hơn hẳn lúc xưa, nhất định đám nhóc đã lục tục chui ra khỏi vỏ trứng rồi.

Bên ngoài gió rất lớn, White dang cánh hết cỡ, che chắn cho Black và đứa con nhỏ khỏi luồng không khí lạnh đến mức tối đa. Hắn cúi đầu, vội vàng muốn xem đứa nhỏ mà bọn hắn cùng nhau ấp nở.

“Tại sao không có lông?” White và Black mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu.

Ánh mắt của hai người đồng loạt bắn sang cái ổ nhà hàng xóm, nơi đó, có một đứa bé mặt mũi còn dính lông tơ mềm mại đang giãy dụa dưới bụng cha nó đòi ló mặt ra ngoài. Đứa nhỏ này nhìn qua hơi giống chim non, mắt còn chưa mở, hai cái cánh thịt nhỏ xíu trên lưng gần như không nhìn rõ được. Hiện tại, nó đang vì chợt thấy ánh sáng mà phát ra mấy tiếng “a a” rất khẽ.

Papa nó lập tức hành động giống hệt Black vừa rồi, đập nát một miếng thịt nhét vào cái miệng nhỏ của nó. Đưa trẻ chép chép miệng, có vẻ hưởng thụ lắm, so với ánh mắt lên án của nhóc con nhà bọn hắn thì hoàn toàn khác xa.

“Chẳng lẽ phương pháp ấp trứng của chúng ta không đúng?” Nhóm papa với trình độ sơ cấp thật sự phiền não cực kỳ.

Cuối cùng, vẫn là Black phát hiện Mạnh Cửu Chiêu không ngừng run rẩy, vì thế vội vàng đem đứa nhỏ ‘không lông’ nọ nhét vào giữa hai chân mình, ủ ấm cho nó một lần nữa.

“Anh đã thấy gấu trắng dùng sữa tươi cho con ăn, để anh đi bắt thử một con về xem sao.” White bỗng thông minh đột xuất, quyết tâm đánh bậy đánh bạ một phen.

“Ừ, ăn nhiều một chút thì sẽ giống như những đứa trẻ khác thôi.” Black đồng ý.

Thế giới của bọn hắn không có bình giữ nhiệt, không có thầy thuốc, mỗi sinh mệnh mới chào đời chỉ có thể dựa vào cha mẹ và ý chí của bản thân để tồn tại. Cha mẹ sẽ dùng hết khả năng để cung cấp thức ăn cho bọn chúng, sau đó, bọn chúng phải dựa vào nghị lực của mình để tiếp tục tinh tồn.

Đáng tiếc, cho dù có thêm bao nhiêu nghị lực đi chăng nữa, lông của Mạnh Cửu Chiêu cũng không cách nào dài ra được.

Uống sữa gấu, Mạnh Cửu Chiêu tỏ vẻ mình đã ổn định rồi.

Những người này… không phải là thiên sứ gì cả, mà hẳn là người chim nhỉ? Song, bảo bọn họ là chim, không bằng nói bọn họ là một loài khủng long có cánh. Bỗng nhiên Mạnh Cửu Chiêu nhớ tới cảnh tượng cuối cùng mà mình nhìn thấy trước khi bị nhét vào bao con nhộng thời không.

Một cái cánh màu trắng thật lớn che phủ toàn bộ tầm mắt cậu —

Mạnh Cửu Chiêu tự nắm lấy bàn tay bé nhỏ vô lực của mình bên trong mảnh tã lót, cậu còn nhớ rất rõ, mình đã nắm chặt vào cánh của người kia, nhưng đối phương lại kéo cậu ra, nhét vào trong bao con nhộng. Bởi vì nắm quá chặt, cho nên mãi đến khi bao con nhộng khép lại, trong tay cậu vẫn còn một cọng lông cánh của người ta.

Cậu đã túm lấy cọng lông nọ mà vượt qua thời khắc cuối cùng.

Song hiện tại, trong tay cậu đã không còn cọng lông chim đó nữa.

Mạnh Cửu Chiêu nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài hang ổ rồi hơi híp mắt lại. Có lẽ nhờ công nghệ cao của người ngoài hành tinh mà hiện tại, tuy cậu vẫn còn là trẻ sơ sinh, nhưng đã có thể thấy rõ được thế giới bên ngoài: thế giới ấy, thật là xinh đẹp…

Bầu trời trong xanh tươi đẹp thế này, lại thêm những áng mây trắng lững lờ lướt nhẹ qua, thật không khác gì một bức tranh sơn dầu sống động. Mà trên mặt đất tuyết phủ trắng ngần, không ngừng vang lên tiếng vỗ cánh của đám người xung quanh cùng với tiếng đòi ăn của bầy trẻ nhỏ… Tất cả những thứ ấy, tràn trề sức sống biết bao!

Đây là một thế giới dạt dào sinh lực, một thế giới nguyên sơ vừa mới bắt đầu, chưa bị ô nhiễm, cũng chưa hề bị khai thác và tàn phá! Nơi này hoàn toàn không phải Địa Cầu đã vụn vỡ ở trong trí nhớ của Mạnh Cửu Chiêu, không phải hành tinh đã bị nhân loại vắt cạn đến giọt lợi ích cuối cùng, để rồi trở thành một tinh cầu rác rưởi bị người vứt bỏ.

Sau thảm họa đáng sợ kia, đừng nói Địa Cầu, cho dù những hành tinh khác cũng không có khả năng còn nguyên vẹn. Đó là thảm họa diệt vong có phạm vi trên toàn vũ trụ. Địa Cầu… sau cùng thì mình cũng không thể trở lại nữa rồi…

Mạnh Cửu Chiêu thương cảm trong giây lát, sau đó, nhanh chóng bị một dòng sữa tươi trắng muốt chảy vào trong miệng hấp dẫn toàn bộ tinh thần. Ừng ực ừng ực, thế mà cậu lại không chê thứ chất lỏng có vị tanh này, bời vì đối với một kẻ phải chết vì đói ở trong kiếp trước – kiếp này đã thề sẽ ăn sạch toàn thiên hạ mà nói thì đây là bước đầu thực hiện giấc mộng vĩ đại của mình. Cậu muốn uống nhiều sữa một chút, muốn chóng lớn một chút, để cái cơ thể xương cốt nhũn mềm này cũng chắc khỏe hơn, kế tiếp, cậu sẽ bắt đầu hành trình mới của đời mình —

Nhưng mà, sức lực của một đứa trẻ vẫn cực kỳ có hạn, Mạnh Cửu Chiêu mới uống được non nửa bát sữa, đã vẹo cổ sang một bên mà ngủ gật mất rồi.