Nguyện Vì Anh

Chương 17: Ngàn cân treo sợi tóc




Trong đại sảnh vang lên tiếng chửi bậy, đầu gối Đàm Vi thúc vào bụng tên say rượu, trái phải giáng xuống hơn chục cái bạt tai. Cả hai người trên thân toàn là máu, trên tường trên đất cũng bắn tung tóe, khắp nơi đều có máu. Tiếng còi cảnh sát “tuýt tuýt tuýt” từ xa lại gần, rất nhiều cảnh sát nhảy xuống xe xông vào, Đàm Vi buông người bắt đầu chạy trốn. Cảnh sát lấy còi ra thổi tuýt tuýt: đứng lại, bằng không sẽ nổ súng !

“A!!” Nữu Nữu mồ hôi đầy đầu ngồi bật dậy, đồng hồ báo thức trên bàn đang kêu ồn ào. Thì ra không phải tiếng còi của chú cảnh sát. . . . . .

Sao lại nằm mơ thấy cảnh này chứ? Lau mồ hôi ngồi thẩn thờ một lúc, lật cái gối lên, phía dưới là chiếc dây chuyền. Cô nhóc cầm lấy đeo lên cổ, nhớ tới đêm qua có nói với Đàm Vi về sau đừng đánh nhau nữa, Đàm Vi cư nhiên đánh trống lảng rồi! Là chịu rồi? Hay là không chịu? Tuy rằng cho đến tận bây giờ chỉ nhìn thấy Đàm Vi đánh nhau có một lần, nhưng không thể cam đoan tương lai. Aiz. . . . . . Thành tích không tốt không sao, làm người thành thật giống với ba của cậu ta không được hay sao chứ?

Rời giường vén lên rèm cửa sổ, không thấy được ánh mặt trời, hôm nay trời đầy mây.

Tay sai lái xe chuyên dụng chờ cả buổi cũng chưa đến, Nữu Nữu đành phải ngồi nhờ xe Gia Vũ đến trường. Buổi trưa lúc ăn cơm cô nhóc cố ý chạy tới khu vực căn tin của khu trung học, không gặp được người, ngay cả Cẩn Ngôn cũng không thấy đâu hết. “Đàm Vi xin phép nghỉ?”

“Không có.” Gia Vũ vuốt đầu buồn bực.

“Anh Cẩn Ngôn đâu?”

“Tớ nào biết.”

“Cậu cái gì cũng không biết!” Trừng mắt nhìn cậu bạn, Nữu Nữu mang theo cặp lồng cơm trở về khu vực sơ trung. Đi trên đường thình lình nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, là mộng thôi đúng không? Tại sao cả người lại run bắn lên, thời tiết quá lạnh đi. . . . . Đi đến dưới lầu phòng học đột nhiên dừng chân lại, thụt lùi vài bước nhìn về phía tận cùng dưới hành lang. Không sai, là Cẩn Ngôn với Tạ Thần, lá gan của con nhóc đó biến lớn rồi hả ? Tỏ tình rồi? Cô nhóc tò mò áp sát đến bên tường nhìn lén. Cẩn Ngôn sắc mặt có chút ngưng trọng, nói có mấy câu liền xoay người bỏ đi rồi.

“Thì thầm to nhỏ cái gì?” Lặng yên không một tiếng động đi tới.

Tạ Thần sợ tới mức kêu lên, đợi thấy rõ ràng là ai, vỗ ngực mắng: “Làm gì hả, người dọa người hù chết người đó!”

“Bị dọa rồi hả?” Nữu Nữu cười hì hì, “Làm việc trái với lương tâm?”

“Cậu mới làm việc trái với lương tâm! Aiz. . . . . .” Cô nhóc muốn nói lại thôi.

“Ý, muốn tớ chuyển thư tình cho không?”

“Ghét.” Gương mặt đỏ bừng, cô nhóc ấp úng đi lên lầu. “Thượng Quan Cẩn Ngôn nói, nói không cho tớ nói với cậu.”

“Nói cái gì?”

“Nói. . . . . . Anh ấy nói. . . . . .” Thật sự không có cách nào tiếp tục giấu diếm cô bạn tốt này, Tạ Thần bất đắc dĩ xoay người giữ chặt tay cô nhóc. “Thôi, nói với cậu, nói cho cậu hay, cậu đừng sợ a. Đàm Vi cậu ta đã xảy ra chuyện.”

Nữu Nữu trong đầu ong ong như bị búa đập, trên mặt mất hết huyết sắc. “Có chuyện gì?”

“Cảnh sát nói Đàm Vi đã giết người, nhưng. . . . . . Aiz cậu đừng nóng a, Tư Kỳ cậu hãy nghe tớ nói!”

Cẩn Ngôn vừa mới lên cầu thang, phía sau có một người xông lên trực tiếp đụng trên người cậu ta, thiếu chút nữa té ngã. Nhìn lại, Nữu Nữu khuôn mặt trắng bệch như sắp chết kéo áo hắn, phía sau là Tạ Thần chạy đuổi theo thở hổn hển. Cẩn Ngôn đã hiểu, vội vã kéo cô nhóc đi đến bên cạnh bồn hoa.

“Đàm Vi bây giờ ở đâu?” Nữu Nữu run run đi thẳng vào vấn đề.

“ Cục công an. Cậu yên tâm, hiện tại Đàm Vi không có việc gì.”

Ấn lên ngực hít sâu vài cái, Nữu Nữu tận lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại. “Có phải đã đánh nhau đúng không?”

“Uhm.” Cẩn Ngôn nói lại vắn tắt, “Tối hôm qua Đàm Vi với bạn học uống rượu xong về nhà, trên đường gặp đụng chạm với một đám say rượu xảy ra đánh nhau. Sau đó đám người bọn họ có một người bị đâm một nhát dao, sau khi cảnh sát tới mấy người kia đều chỉ đích danh hung thủ là Đàm Vi.”

Khuôn mặt đang trắng bệch của cô nhóc trong chốc lát chưa kịp tiêu hóa chuyện này.

“Em đừng suy nghĩ vớ vẩn, nhé?” Cẩn Ngôn sờ sờ tóc cô nhóc, “Hiện tại về lớp học đi, đừng suy nghĩ nhiều.”

“Vậy. . . . . . Đàm Vi, Đàm Vi nói như thế nào?”

“Đàm Vi nói không phải cậu ấy làm.” Tạ Thần tiếp lời.

“Vậy thì không phải cậu ấy làm.” Nữu Nữu ngẩng đầu kiên định nhìn hai người, “Tớ tin, không phải Đàm Vi làm.”

“Anh biết không phải Đàm Vi làm, ” Cẩn Ngôn nhẫn nại dỗ dành nói, “Em đi về lên lớp trước đi, chờ tan học nói sau.”

“Vậy tại sao không nói với phía cảnh sát a, đều biết không phải là Đàm Vi làm mà!”

Tạ Thần nhìn Cẩn Ngôn một cái nhỏ giọng ngập ngừng: “Vậy phải có chứng cớ . . ”

Chứng cớ, chứng cớ. Nữu Nữu đặt mông ngã ngồi lên bên cạnh bồn hoa, trong đầu rối thành một mớ bong bong. Làm sao bây giờ. . . . . . Hiện tại cái gì cũng không làm được. “Hiện tại em muốn đi thăm Đàm Vi được không?”

“Không được vào thăm.” Cẩn Ngôn thiện ý lừa con bé. Trên người Đàm Vi bị thương tích băng bó khá nhiều, nếu đến Cục Công An thăm để con bé nhìn thấy chắc sẽ xảy ra nạn hồng thủy mất.

Sự chua chát xông lên chóp mũi. “Chỉ nhìn một chút thôi, một chút là được rồi!”

“Em đừng nóng vội, Đàm Vi tạm thời khá an toàn. Việc này trước tiên đừng nói cho bất kì ai biết được không? Đi, anh đưa mấy đứa về lớp.”

Ngây ngẩn trôi qua cả một buổi chiều, chuông tan học vừa vang lên, ba người sốt ruột vụ này do chú ấy phụ trách, giữa trưa Cẩn Ngôn tìm Tạ Thần cũng là vì muốn hỏi thăm sự tình tiến triển ra sao rồi. Buổi chiều lúc Cẩn Ngôn gọi điện thoại cho Triệu đội trưởng, đối phương đáp ứng để bọn họ đến thăm.

Cửa bị đẩy ra, Nữu Nữu bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên.

“Chỉ có năm phút.” Triệu đội trưởng nghiêng người để người phía sau bước vào phòng.

“Dạ, ” Cẩn Ngôn vội gật đầu, “Cám ơn chú ạ.” Triệu đội trưởng xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại.

“Cậu mang cô nhóc đến làm chi?” Đàm Vi không vui nhìn về phía Cẩn Ngôn, nói câu đầu tiên.

Nữu Nữu vành mắt phút chốc đỏ lên. “Nè nè. . . . . .” Toàn bộ ngôn ngữ mắc nghẹn ở trong cổ họng nói không nên lời. Khoang mắt, khóe miệng của Đàm Vi đều là màu xanh, không biết trên người có thương tích gì không nữa.

“Đừng khóc, tớ không sao.”

Nước mắt vẫn rơi xuống, cô nhóc một tay che miệng một tay chỉ chỉ ra ngoài cửa, nghẹn ngào nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ có đánh cậu rồi hả?” Nghe nói cảnh sát sẽ dùng bạo lực đối đãi với người bị tình nghi, chẳng lẽ là thật?

Đàm Vi nhịn không được bật cười, động đến vết thương khóe miệng, hít một ngụm khí. “Đừng phá hư hình tượng cảnh sát nhân dân a.”

“Cậu còn rảnh để nói giỡn!” Cẩn Ngôn xanh mặt.

Đàm Vi vỗ vỗ đầu Nữu Nữu kéo cô nhóc ngồi xuống. “Ngày hôm qua đánh nhau, chỉ là có chút vết thương ngoài da không nghiêm trọng đâu.”

Cô nhóc nhẹ nhàng thở ra, lấy xuống chiếc dây chữ Thập đeo lên cổ cho Đàm Vi. “Cái này trả lại cho cậu, tớ đã nói không thể cho tớ đeo, là bùa hộ mệnh của cậu sao có thể cho người khác được, cậu xem đã xảy ra chuyện. . . . . .” Vừa nói vừa rớt xuống hai giọt lệ.

“Mê tín.” Ngón tay lau đi hai giọt lệ của cô nhóc.

Cẩn Ngôn hỏi: “Ba cậu đến chưa?”

“Buổi sáng đã tới rồi.”

“Đã nói gì?”

Đàm Vi xoa bóp mi tâm. “Bảo tớ chờ.” Liếc Nữu Nữu một cái. “Cậu mang cô nhóc trở về đi.”

“Tớ không đi!” Nữu Nữu sợ Đàm Vi đuổi mình, níu chặt tay áo của Đàm Vi không buông.

Cẩn Ngôn hiểu ý của Đàm Vi, không muốn nói nhiều sợ con bé lo lắng. “Cậu yên tâm, ba tớ đi tìm người rồi. Bên trong này đối đãi với cậu thế nào?”

“Cũng ổn, còng tay cũng không bị đeo.”

“Ăn cơm thì sao?”

“Cơm hộp.”

“Buổi tối ngủ chỗ nào?”

“Thì bên trong cục, có giường ngủ.”

“Mẹ nó, tớ còn cho rằng giống hệt trên TV cả đêm đều cầm lấy cái đèn pha chiếu cậu.” Cẩn Ngôn mắng câu thô tục.

Đàm Vi nhíu mày không dám cười, sợ miệng đau. “Ổn cả, không có việc gì cả đâu. Các cậu đều về đi.”

“Tớ không đi. . . . . .” Cửa mở ra, một cái đầu có đội mũ cảnh sát ló đầu vào thông báo đã hết giờ. Nữu Nữu gấp đến độ nắm chặt tay Đàm Vi, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh. “Tớ nơi nào cũng không đi, tớ ở cùng cậu. . . . . .”

“Nhóc ngốc, không đi học hả?” Vuốt tóc cô nhóc, nhẹ nhàng tránh tay cô nhóc đứng dậy. “Nghe lời, về với Cẩn Ngôn đi.”

“Cậu đừng đi!” Nữu Nữu đuổi theo kéo tay Đàm Vi, lớn tiếng nói với chú cảnh sát đứng ở đầu cửa, “Việc này không phải Đàm Vi làm, không phải cậu ấy làm đâu!”

“Nhóc. . . . . .”

“Buông tay.” Cảnh sát nghiêm mặt dọa, bắt lấy cánh tay Đàm Vi đẩy cậu ta đi.

Đàm Vi xoa ngón tay cô nhóc buông ra. “Trở về đi, tớ không sao đâu.” Thuận theo hành động của chú cảnh sát.

Cô nhóc đuổi theo, Cẩn Ngôn giữ chặt cánh tay cô nhóc kéo trở về. “Đi về trước rồi mới nói.”

“Tớ không quan tâm, không phải cậu ấy làm đâu . . . . . .” Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, giơ tay lên hung hăng lau mặt. Tạ Thần với Triệu đội trưởng đi tới ở phía đối diện, Nữu Nữu chạy vội qua. “Triệu đội trưởng việc này không phải Đàm Vi làm, thật đó chú, chú tin cháu đi!”

Tạ Thần khẩn trương kêu một tiếng “Cậu” .

Cẩn Ngôn cũng mở to hai mắt nhìn Triệu đội trưởng.

Triệu đội trưởng lập lờ nước đôi nói: “Sự tình cuối cùng sẽ tra ra manh mối, đừng nóng vội, cứ chờ tin tức trước. Các cháu đều trở về đi.”

“Triệu đội trưởng!” Nữu Nữu sốt ruột giữ chặt tay áo chú, “Ngài tin cháu đi, thật sự không phải Đàm Vi làm, cháu xin thề!”

“Đứa nhỏ này. . . . . .” Anh có chút bất đắc dĩ, “Cháu lập lời thề gì chứ, thề như thế nào a?”

“Cháu lấy mạng của cháu ra thề! Nếu Đàm Vi làm, chú rút súng bắn chết cháu đi!”

“Yên tâm, chúng ta coi trọng là chứng cớ.” Triệu đội trưởng nghiêm túc nhìn cô nhóc, “Không có chứng cớ, chúng ta sẽ không oan uổng cho bất kì người vô tội nào, đương nhiên, cũng sẽ không thể để tội phạm thực sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Anh chỉ vào huy chương trên vai, “Đây là cái gì? Cái này đại biểu cho chính nghĩa.”

Chính nghĩa là cái gì? Là trừ bạo an dân hay là công chính liêm minh? Nữu Nữu không nói rõ được, cô nhóc chỉ biết là bản thân mình tin lời nói của Đàm Vi, Đàm Vi nói không phải sẽ là không phải.

“Nhóc. . . . . .” Giọng nói từ xa xa bay tới.

Quay đầu nhìn qua, tận cuối hành lang dài kia có hai bóng dáng, lờ mờ nhìn thấy Đàm Vi hướng cô nhóc cười lộ ra hàm răng sáng trắng.

Đàm Vi lớn tiếng nói: “Về đi!” Vẫy tay, bóng lưng biến mất ở tận cuối hành lang.

Tạ Thần đi ra ngoài ăn cơm với cậu, nhìn bọn họ đi xa Nữu Nữu mới dám khóc ra tiếng, ngồi xổm trước cửa Công An Cục nhất quyết không chịu đi, Cẩn Ngôn dỗ thật lâu cũng không có tác dụng. “Vậy em không về nhà định ở chỗ này làm gì?”

“Em muốn ở bên cạnh Đàm Vi. . . . . .”

“Em ngốc hả, đi thôi.”

“Em không, em sẽ ở chỗ này.”

Nha đầu kia một khi cứng đầu lên cũng khiến người ta phát mệt. Xa xa một chiếc xe lái tới, nhìn qua thấy khá quen mắt, Cẩn Ngôn vội kéo cô nhóc sang một bên, cô nhóc lau nước mắt nước mũi. “Đừng khóc, chú Đàm đến đó. Đợi lát nữa chú thấy em khóc trong lòng càng khó chịu hơn.”

Xe lái đến gần, Đàm Ký từ cửa xe vẫy tay với hai đứa. “Sao lại ở chỗ này? Lên xe đi hai đứa, chú đưa về.”

Nữu Nữu nặn ra một nụ cười gọi một tiếng chú, cúi đầu tiến vào trong xe. Không dám mở miệng hỏi chuyện khác, chỉ ngồi yên nghe chú và anh Cẩn Ngôn tán gẫu hết câu này sang câu khác, có đôi lúc lái xe thêm vô một hai câu, đều là những đề tài không liên quan đến chuyện của Đàm Vi.

Xe trực tiếp lái đến dưới lầu, Cẩn Ngôn kêu chú Đàm chờ mình một lát, đưa Nữu Nữu lên lầu, dặn dò cô nhóc đừng khóc trước mặt ba mẹ vì sẽ khiến cho bọn họ lo lắng. Đi xuống lầu ngồi vào trong xe hỏi: “Sự tình ra sao rồi chú?”

“Thằng nhóc này.” Đàm Ký vỗ cho hắn một cái. Lấy ra một điếu thuốc nhưng không mồi lửa chỉ cau mày chơi bật lửa.”Việc này có chút phiền toái.”

“Vì sao?”

“Đứa nhỏ bị thương kia là con trai của Phó thị trưởng. Cháu có biết hay không, quản về kinh tế, họ Triệu.”

Chú nói là Phó thị trưởng Triệu? Nằm ở bệnh viện là Triệu Cẩm Khang?”

“Uhm.”

“Là thằng đó.” Cẩn Ngôn hừ một tiếng. “Triệu cẩm Khang vốn là thứ chẳng tốt đẹp gì, ỷ vào danh tiếng của ba mình đi quậy khắp nơi. Cháu thấy việc lần này cũng không trách được người khác, chỉ có thể nói là đáng đời.” Triệu công tử học ở trung học tư thục, tương đối nổi danh ở quanh khu vực đó, đánh lộn ẩu đả chọc ghẹo bạn nữ chưa từng thiếu qua hắn, là vấn đề nhức nhối khiến lãnh đạo giáo viên trường học đau đầu nhất mà không dám hó hé tiếng nào.

Đàm Ký châm chọc cười. “Có kém cỏi hơn nữa cũng là thằng con quý hóa của Triệu phó thị trưởng, dù sao cũng phải tìm bia đỡ đạn.”

“Đàm Vi nói rồi không phải nó làm.”

“Trên dao có vấn tay của Đàm Vi.”

“Nhưng cháu nghe nói trên dao còn có vân tay của một người khác. . . . . . Ai?”

“Trương Minh, ba nó là bí thư thanh tra. Hiện tại phiền toái nhất chính là bọn họ đều chỉ đích danh là do Đàm Vi làm.”

Trong xe lâm vào tình trạng yên lặng. Cẩn Ngôn do dự sau một lúc lâu hỏi: “Chú Đàm, chú với Triệu thị trưởng có phải từng có chuyện xích mích?”

Cạch một tiếng bật lửa bật lên, Đàm Ký từ chối cho ý kiến.

“Có một số việc cháu biết, lần trước cái hạng mục kia không phải đã kéo dài mấy tháng sao, ba cháu không nói cho cháu nghe, chẳng qua cháu đoán được ai ở bên kia không chịu kí tên, công phu sư tử ngoạm rao giá trên trời. . . . . .”

“Xuy. . . . . .” Đàm Ký cười vỗ vai hắn, “Trẻ con không nên nghe ngóng chuyện này”

“Cháu gọi điện thoại cho ba cháu.” Đàm Vi lấy điện thoại cầm tay ra.

“Đừng gọi, ba cháu vừa gọi cho chú rồi.”

“Phương cục trưởng nói thế nào ạ?”

“Sáng nay ông ấy gọi điện thoại cho chú, chú mới biết được việc này.” Đàm Ký không trả lời chính diện.

“Phỏng chừng hiện tại ông ta cũng không chắc chắn.”

“Uhm.”

Cẩn Ngôn bất đắc dĩ xoa mặt. Có bệnh không thể chạy chữa bậy bạ, Triệu thị trưởng chắc đã tạo áp lực cho các cơ quan ban nghành có liên quan, nghe nói ông ta phía trên có người chống lưng, rất khó động vào.

“Cháu về nhà trước đi, Đại Chung lái xe.”

“Đến nhà cháu dùng cơm đi chú?”

“Không ăn,” luôn luôn không hé răng câu nào là Đại Chung thần bí chen vào một câu còn lộ ra ánh mắt là lạ, “Đã có người mời chú Ký ăn cơm.”

Mắt Cẩn Ngôn sáng lên.”Ai?”