Nguyện Vì Anh

Chương 50: Khi mỹ nữ gặp gỡ dã thú




Nữu Nữu gửi cho GiaVũ tin nhắn trên QQ: “Mau nhận đi, tặng cho quà cậu đó.”

Hắn còn tưởng lần trước cô chỉ nói đùa thôi, mừng chết mất thôi: “Vẫn là Nữu Nữu tốt nhất!! (khuôn mặt tươi cười, môi đỏ mọng, hoa hồng )”

Tệp file vừa truyền đi xong, nhấn vào, là một hình Flash. Bên trong loa truyền ra một giọng hát thâm tình ‘Đông Thành Tây chính là có tôi yêu em’, FRJJ kinh điển tạo hình S xuất hiện tại tại chính giữa trang, tiếp theo là cái đầu to bự chảng của Trịnh thiếu gia đang lắc lắc, chu môi quẳng ra nụ hôn gió, cánh tay nhỏ nhắn đôi chân thon gọn, vây quanh là đám mỹ nữ có thân hình chữ S nhảy nhót, miệng khi đóng khi mở hát vang: . . . . . . Một, hai, ba. . . . . . oh. . . . . . Anh yêu em. . . . . . I love you love you. . . . . . Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu em em em. . . . . .

Gia Vũ giận dữ, phóng dao găm bay loạn xạ, bên kia trả lời tự động: bản nhân đã chết, có việc thì hoá vàng mã.

Flash truyền cho Nhất Nhất, cô cố ý phóng đại âm thanh để cho hai bảo bối chưa đầy một tháng kia nghe, hai bảo bối biến thành cổ động viên, miệng đầy nước bọt gặm lấy ngón tay bé xíu ngây ngô cười. Tiếp theo truyền cho Cẩn Ngôn, lúc đó hắn đang uống cà phê ngồi làm việc với máy tính, phốc một ngụm café đang ngậm trong miệng toàn bộ bị phun hết lên trên màn hình, may mắn không bị dính vào bên trong bàn phím. Về tới nhà liền tình ý sâu xa giáo dục bà xã, về sau không được gửi phim ma cho hắn trong giờ làm việc.

Sao lại là phim ma chứ? Thẩm mỹ quan có vấn đề. Nhất Nhất lại gửi cho Hạ Mông, không biết hai bà tám đó to nhỏ gì với nhau mà khiến cho Vũ phát cuồng, liền gọi điện cho Nữu Nữu lúc đêm hôm khuya khoắt, đe dọa kêu cô bạn cứ đợi đó đi xem hắn làm thế nào để dìm hàng cô. . . . . .

Gia Vũ từ nhỏ liền thích hù dọa người ta, Nữu Nữu không sợ, tiếp theo đem Flash truyền cho Đàm Vi, không chọn đúng thời cơ mà truyền tới lúc hắn chỉ còn năm phút nữa phải họp, hại hắn cười ha hả liên tiếp tại buổi họp, cả đám nhân viên không biết ông chủ đang yên đang lành không biết bị động kinh gì chứ. “Gia Vũ sẽ không bỏ qua cho em.” Hắn nói chắc chắn.

Nữu Nữu hung hăng ngang ngược: “Kêu hắn cứ thoải mái đê, em đang đợi nè!” Xa cách như vậy, cùng lắm là trong điện thoại mắng vài tiếng, chẳng lẽ còn chạy được về bóp cổ cô chết hay sao?

Đàm Vi nói hắn mưu ma chước quỷ nhiều. “Anh gửi đồng nghiệp xem, tất cả mọi người đều cười, chỉ có một không cười.”

“A? Nghe không hiểu?” Vậy cũng có thể không hiểu sao.

“Không phải, trước kia hắn xảy ra tai nạn xe cộ thần kinh cơ mặt bị hỏng rồi.”

Chuyện cười “lạnh” quá!

Sự lo lắng của hắn rất có đạo lý, không tới vài ngày Nữu Nữu đã nhận được một lượng lớn hình ảnh, đều là các bức trước kia gởi cho gia Vũ xem, rõ ràng bị PS vẽ mặt rỗ, vẽ răng thỏ, râu cá trê, còn có mặc bikini nữa. Nữu Nữu mắng to hắn không có phẩm vị, so đo với con gái. Bản thân xuống tay cũng không khách khí, lục khắp album của Minh Nguyệt và Nhất Nhất photo hết những bức hình có Gia Vũ trong đó ra, chế hình hết mức khó coi cho đến khó coi nhất mới chịu. Minh Nguyệt Nhất Nhất cũng rảnh rỗi nhàm chán quá gia nhập chiến tranh, cục diện rất nhanh từ một chọi một biến thành ba chọi một, PS và cuộc chiến nước bọt, trong lúc ấy tình thế bị đảo ngược. Cuối cùng Gia Vũ quả nhiên một mình sao địch lại được quần hùng, hung hăng kêu gào: “P a P a lại P a tớ sẽ đem trang web của Trung Viễn Thiên Ký hack cho coi! ! !” Ba cô gái kia không chút nghi ngờ hắn sẽ làm như vậy, bởi vì người này từ nhỏ đã là kiểu người có thù tất báo, huống chi hiện tại còn đang chuyên nghiên cứu về phương diện an toàn thông tin trên máy tính. Vì tài sản nhà mình mà suy nghĩ, chiến tranh kết thúc trong im ắng, thế giới này rốt cục yên tĩnh lại rồi.

Còn có mười phút là tan sở, Nữu Nữu tựa lưng vào ghế ngồi thẳng ngủ gật, cầm lấy di động lúc đóng lúc mở nắp. Đàm Vi đã hai ngày không gọi điện thoại tới, lần trước nói tuần sau trở về, nhưng rốt cuộc là ngày nào lại không có thông tin chính xác.

Quản lý gương mặt đỏ au đầy phấn khích tiến vào tuyên bố tin tức tốt, nói về sau Hoa Đằng từ nay về sau sẽ là khách hàng cố định của Huàn Vũ. “Đêm nay tôi mời khách, mọi người nói muốn đi đâu?”

Văn phòng lập tức nổ tung, ào ào bắt đầu nghị luận, cuối cùng quyết định đi ăn cơm trước, sau đó chơi bowling rồi hát karaoke suốt đêm, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần.

Nữu Nữu bước đến bên cạnh quản lý chà xát đầu ngón tay, hắn hiểu ý, vươn một bàn tay ra. Có ý gì?

“Ngốc, ” anh quản lý nhìn ánh mắt cô không hiểu thì cười, nhỏ giọng nói, “5000.”

Trong nháy mắt pháo hoa bắn ra từ bốn phía, vô số tờ tiền từ trên trời giáng xuống vùi lấp cô . . . . . Vùi lấp được một nửa thì di động vang lên, Mạc Tử Vực gửi tin nhắn: mời tôi ăn bữa thịnh soạn đi. . . . . . . Hu hu, những tờ tiền đó lại lạch xoạch bay đi hơn phân nửa. Cô chỉ biết, thằng nhãi này tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kì một cô cơ hội nào để ăn chặn.

Đội quân lớn nhao nhao ầm ĩ đi ra ngoài tòa nhà công ty, bà chị đồng nghiệp tinh mắt, chỉ vào chiếc Land Rover đối diện kia hỏi: “Có phải tìm em không ?” Đang nói, phía trong cửa sổ lộ ra một gương mặt.

. . . . . . Anh ấy?! Nữu Nữu chấn động, bất chấp những đồng nghiệp khác đang giương mắt nhìn, chạy vội tới cười như ánh trăng cong cong. “Trở về sao không thông báo trước một tiếng!” Lái xe là một anh chàng, giống như nhìn có chút quen mặt, cô lên tiếng chào, đối phương chào lại một tiếng ‘cô Thẩm’. Ý, có quen cô?

“Bận xong hết rồi nên về sớm một chút.” Đàm Vi vẫy tay về phía quản lý của cô.

“Chúng em đang đi ra ngoài ăn cơm.”

Quản lý đi lại hàn huyên vài câu, cười nói: “Còn ăn cơm gì nữa, bạn trai quan trọng hơn.” Hai người liếc mắt đưa tình hắn nhận ra liền, hắn không muốn làm kì đà cản mũi đâu.

Một câu nói đó đã đem Nữu Nữu biến thành ông mặt trời đỏ rực, xe chạy một lúc xa mới quay lại trách người ngồi bên cạnh. “Về sau cách xa công ty em ra, bọn họ luôn cười em. . . . . .”

Đàm Vi không nói chuyện, nắm tay cô ánh mắt dán chặt trên mặt cô, sự ôn nhu trong mắt có thể khiến người ta chết đuối.

Trong xe còn có người khác đó, cô đỏ mặt tránh ra, hắn lại bắt lấy, bốn bàn tay đánh nhau ở dưới gầm ghế, làm cho anh lái xe phía trước hắc hắc cười. Nữu Nữu cấu véo lòng bàn tay một cái, hỏi lái xe: “Tôi hình như đã gặp qua anh ở đâu đó.”

“Gặp qua.” Tiểu Tạ cười rất ngây thơ, “Lần trước tôi cùng cô Thẩm trên đường cao tốc biểu diễn xe, cô lái chiếc xe nhỏ QQ.”

A, nhớ rồi, kĩ thuật không tệ. . . . . . QQ thì QQ, cần chi thêm chữ ‘nhỏ’ vào chứ? “Anh tên là gì?” Nhìn mặt hắn còn rất trẻ, chắc khoảng hai mươi thôi.

“Tạ Tiểu Hổ, cô Thẩm gọi tôi Tiểu Tạ là được rồi.”

Mở miệng ra là một tiếng cô Thẩm, khiến da đầu người ta muốn phát run lên. “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“21.”

Cô đã tìm được người nhỏ hơn cô rồi, cậy già lên mặt nói: “Gọi tôi là chị đi, tôi lớn hơn anh.”

Tiểu Tạ đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn vài lần trong kính chiếu hậu mới dám gọi một tiếng chị.

Đứa nhỏ này cũng biết thẹn thùng. . . . . . Nữu Nữu cố ý chọc đứa nhỏ này chơi, lại hỏi: “Có bạn gái chưa?”

“Vẫn chưa, anh có muốn giới thiệu cho cậu ấy một cô không?” Đàm Vi bất mãn cô chỉ biết tán gẫu với người khác mà không chú ý đến hắn, trách móc nói. “Hắn là quân nhân xuất ngũ người Giang Tây, thân cao 175. . . . . . Tiểu Tạ, chắc cũng cao cỡ đó nhỉ?”

Nữu Nữu lườm hắn, với trẻ con mà tranh cái gì chứ!

“1m74.” Đồng chí giải phóng quân thật nghiêm túc, 1 cm cũng phải cải chính.”Lão đại đi đâu ạ?”

“Về nhà.”

“Đi ra ngoài ăn cơm đi, em có tiền, nhiều như vậy!” Nữu Nữu mở bàn tay ra quơ quơ, tuy rằng còn chưa có lĩnh, nhưng nghĩ thôi cũng làm cho người ta phấn chấn. “Tiểu Tạ, chị mời cậu ăn cơm.”

“Hắc hắc. . . . . . Lần sau đi.” Tiểu Tạ là đứa nhỏ cơ trí, tuy chỉ nhìn qua kính chiếu hậu nhưng vẫn nhìn ra được sắc mặt lão đại.

“Lần sau mời cậu đi Ngọc Lâu Đông nhé,” khuỷu tay móc tới bên người vị kia, “Sao anh không hỏi em tiền ở đâu ra?” Nhìn bộ dáng hắn đang không tập trung, không biết nghĩ cái gì.

“Ở đâu ra?”

“Tiền trích phần trăm của dự án bên Hoa Đằng. Hơn nữa Hoàn Vũ và Hoa Đằng sau này kí hợp đồng dài hạn rồi, hầu hết đều là công lao của em ha ha. . . . . . Anh có nghe em nói không đó?”

“Hửm?” Đàm Vi có chút si ngốc nhìn cô “. . . . . . Nghe thấy.”

Rõ ràng đang nghĩ chuyện khác mà! “ Em đói bụng, tìm đại chỗ nào đó ăn cơm đi?”

“Về nhà ăn.”

“Trong nhà anh làm gì có cái gì mà ăn, đều đi một tháng rồi. Nếu không thì đi qua chỗ em, trong tủ lạnh hình như còn có đồ ăn.”

“Đi nhà anh.”

Người này sao lại thế nhỉ? Cô muốn bực mình rồi. “Ăn không khí a?”

Trên cơ bản đàn ông nói “Ăn” có hai loại hàm nghĩa, Nữu Nữu nhìn đời chưa sâu không quá hiểu, lúc bước vào cửa còn đang phiền não: “Trong tủ lạnh cũng không có cái gì hết, ăn cái gì. . . . . . á!”

Môi bị chặn lại, thân mình bị áp đến trên tường, dưới gáy có đặt một bàn tay để tránh thân mật tiếp xúc với tường. Sự ngọt ngào lâu ngày không được hưởng khiến Đàm Vi luyến tiếc buông tay, chân móc một cái đóng cửa lại, ôm lấy cô hướng về phía phòng ngủ.

Đi đến chỗ quẹo, cô thẹn thùng đẩy hắn: “Bây giờ không được. . . . . .” Ban ngày ban mặt ai lại làm mấy chuyện này . . . . . .

“Đừng sợ.” Đặt cô ở trên giường, hắn mải mê khẽ cắn vành tai cô rồi xuống đến cằm, dùng hàm răng tháo ra nút thắt trước ngực. Cô la hoảng lên, hắn cúi đầu vỗ về, một lần nữa hôn lên đôi môi cô, cái lưỡi ướt át tiến vào khoang miệng dây dưa không ngớt. Ngón tay vội vàng chen vào nội y xoa nắn nụ hoa, chê quá chặt, vòng đến sau lưng cởi ra nút áo ngực. Ý? Cái khóa đó đâu? Lại sờ soạng một lần nữa, muốn điên mất. “Mở thế nào a?”

“Khóa phía trước.” Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Trước? Chống thân mình lên một chút, bàn tay sờ đến phía trước, nhưng hắn thật sự không có loại kinh nghiệm thực chiến này, suy nghĩ cả nửa ngày cuối cùng mồ hôi đầy đầu nằm ở trước ngực cô há miệng thở dốc. “Về sau đừng mặc loại này nữa. . . . . .”

Không mặc nó rũ xuống thì sao a? Nhưng Nữu Nữu cười không nổi, dục vọng như tia pháo hoa từ bụng lan tỏa khắp toàn thân, trong đôi mắt của người trước mặt này biểu đạt rành mạch rất muốn cô, nhưng lại đang cắn môi căm tức và ẩn nhẫn, hai cái tay còn đang tác chiến với cái móc khóa. Cô thoáng dời thân mình, cất lên giọng nói run rẩy ra lệnh: “Nhắm mắt, anh đừng nhìn.”

Hắn quả thực ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trong phòng yên tĩnh, nghe thấy nhịp đập bồn chồn của trái tim hai người, thùng thùng! Thùng thùng! Cúi đầu cởi bỏ móc khóa áo ngực, hai mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, khiến cô sợ tới mức lập tức giơ tay che mặt hắn lại. “Anh ăn gian!”

Một màn xuân sắc trước mắt khiến yết hầu hắn như bị nghẹn chặt căn bản nói không ra lời, Đàm Vi bắt lấy tay cô đưa xuống phía dưới, trong mắt dấy lên ngọn lửa tựa hồ muốn đem cô thiêu thành tro tàn. Cô có chút cứng ngắc, rất muốn mắng hắn là đồ lưu manh, nhưng lòng hiếu kỳ vượt qua sự ngượng ngùng, xoay người nằm sấp trên người hắn làm một học sinh nghiên cứu thêm mới loại kiến thức mới. Hắn liên tiếp hít khí, đứa nhỏ này có phải ở nhà đã nghiên cứu qua đĩa Mosaic? Một lần nữa phủ lên trên cô, cô không thuận theo, lại lần nữa trèo lên ngực hắn. Đàm Vi thật sự không thể nhịn được nữa: “Em có biết làm không đấy?”

Học trò giỏi trổ tài nói có, cuối cùng lại khóc lên, thút tha thút thít oán trách: “Vì sao còn đau. . . . . .”

“Lần sau anh sẽ cùng em xem lại.” Hắn hôn lên giọt nước mắt của cô, có một số việc vẫn là đàn ông chủ động tốt hơn, phụ nữ thích sự tươi mới, khí lực lại không đủ, sẽ hại chết người a. . . . . .

Vừa ngủ dậy, rèm cửa sổ thật dày đã chặn mất ánh mặt trời bên ngoài, không biết đã là lúc nào. Đàm Vi với di động trên bàn, mười một giờ. Trong lòng Nữu Nữu đang giống con mèo cuộn mình lại, mặt dính sát ngực hắn, sự hô hấp nóng bỏng khiến tâm trạng hắn dập dờn. Ngón tay xoa lên đôi môi của cô, không phản ứng, dọc theo chiếc cổ mịn màng đi xuống, vẫn là không phản ứng. Ách. . . . . . Tối hôm qua quá điên cuồng, quả thật đã làm cô mệt rồi ha ha. . . . . . Đứng dậy vọt vào phòng tắm tắm rửa, mặc xong quần áo đi ra, người trên giường còn đang mê man. Hắn xoa nhẹ mũi cô, đóng kĩ cửa mới xuống lầu.

Lúc này thời gian chuẩn bị ăn cơm trưa rồi, Đàm Vi chê đồ ăn Fastfood nhiều chất béo, không có dinh dưỡng, nghĩ đến người trong nhà còn chưa tỉnh kia, mua đại hai phần cháo đóng gói mang về. Chìa khóa vừa cắm vào ổ khóa, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu.

“. . . . . . Đàm Vi!” Cánh cửa bị mở ra, cô một mặt trắng bệch xông ra ngoài, thiếu chút đụng trúng người hắn. “Đàm Vi?”

“Cẩn thận.” Hắn vội vã đem túi thực phẩm xách xa một chút, “Sao thế?” Cô đang phát run, gặp ác mộng rồi sao?

Nữu Nữu sững sờ nhìn hắn, bóp cánh tay hắn một cái, sáu đó lại tự bóp mình, đau đến nỗi há miệng kêu lên một tiếng. “Á. . . . . .” Cô nhẹ nhàng thở ra, giống như dỡ xuống gánh nặng ngàn tấn, hai tay vòng qua cổ hắn. “Anh không đi, anh đang ở đây.”

Trái tim giống như bị mạnh mẽ nhấc lên rồi thả tay làm rơi xuống, Đàm Vi một hồi lâu cũng nói không ra lời, chỉ có thể ôm chặt thắt lưng cô nhẹ giọng an ủi: “Anh đi mua bữa sáng.”

“Uhm, Em cứ nghĩ anh biến mất rồi.” Khuôn mặt chôn ở trước ngực hắn không chịu buông tay, ngữ điệu hoảng loạn, “Vừa tỉnh lại đã không thấy tăm hơi anh đâu hết á, anh đi ra ngoài cũng không nói một tiếng, làm người ta sợ muốn chết. . . . . .” Vừa rồi tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có anh, trong đầu nhất thời trống rỗng, còn tưởng rằng tối hôm qua phát sinh hết thảy đều là ảo giác.

“Không có chuyện gì đâu, anh ở đây, anh đang ở bên cạnh em.” Hắn nhẹ giọng dỗ dành, từng ngón tay đan vào trong mái tóc ngắn của cô.

Cô từ từ an tĩnh lại, vẫn quàng cổ hắn không buông, giống chú khỉ vô lại.

“Vào nhà đi.” Trên người cô chỉ khoác bộ áo ngủ của hắn, lộ ra một mảng lớn da thịt trước ngực trắng nõn, làm người ta tưởng tượng lan man. “Sao mặc thành như vậy mà ra cửa?”

“Nhìn cái gì. . . . . .” Một bàn tay che đến trước ngực tỏ thái độ bất mãn đối với ánh mắt trần trụi của hắn. “Cõng em đi, em đi không nổi.” Những lời này là thật, tối hôm qua quá điên cuồng, hiện tại tay chân cô đều giống như bị đánh gãy gân cốt vậy, dùng sức không được, hai chân luôn không tự chủ được run run, thắt lưng cũng không tốt hơn được bao nhiêu.

Đàm Vi không lên tiếng, để túi đồ ăn lên tủ giày, ôm lấy cô lên lầu tiến vào phòng ngủ, ngã song song ở trên giường.

Ý? Cô không chú ý tới hắn nhăn mày lại. “Sao thế?”

Hắn xoay đầu, trên mặt có màu đỏ khả nghi “. . . . . . Đau xương sống thắt lưng.”

Cô ngây người, tiện đà ôm gối cười như điên. Mấy chữ này lại chứng minh tiểu thuyết ngôn tình xạo bà cố, cái gì mà chiến đấu hăng hái một đêm làm N lần mà thần thái đàn ông vẫn sáng láng, có thể đi làm, có thể vận động, có thể mắng mỏ cấp dưới, sau đó buổi tối lại trở về không ngừng cố gắng, phụ nữ thì mềm mại yếu ớt ngồi phịch ở trên giường không thể động đậy được chỉ biết rên rỉ nỉ non thậm chí là có thể ngất đi. . . . . . Trên thực tế hai người đều mệt đến chết khiếp. Một lần hai lần thì bình thường, ba lần bốn lần chứng minh đàn ông có thể trạng cường tráng, làm hơn năm lần hẳn là đã uống Viagra. . . . . .

“Đừng cười!” Hắn sắp điên rồi, đứa nhỏ này cười thực đáng khinh.

Một ngón tay khơi khơi cằm hắn. “Em không bao giờ xem tiểu thuyết ngôn tình nữa.” Bỏ lại người đang lơ tơ mơ kia, Nữu Nữu chân thấp chân cao tiến phòng tắm rửa mặt.

. . . . . . Đùa giỡn hắn?! Đàm Vi đen mặt, ngồi phịch ở trên giường một chút cũng không muốn động đậy. Mu bàn tay tiến đến sau lưng xoa bóp vài cái, mẹ nó, thận yếu chắc lý do từ đây mà ra . . . . . Liếc đến trên đất có quăng nội y màu phấn hồng, lười xoay người nhặt, dùng ngón chân móc nửa ngày rốt cục cũng móc được lên. Món đồ chơi này cài thế nào nhỉ? Còn phân ra loại cài trước cài sau nữa. Khá đơn giản a, vì sao đến đúng thời điểm mấu chốt hắn liền không cởi được?

“Làm gì!” Đột nhiên một bàn tay cướp đi nội y.

“Tắm xong rồi? Tóc cũng không lau khô kìa.” Hắn đứng dậy đi vào phòng tắm cầm chiếc khăn lông lớn, lúc quay lại thấy cô vụng trộm đem nội y nhét vào phía dưới chăn. Thẹn thùng rồi hả ? Hắn cười ha ha, chiếc khăn lông bọc lấy cái đầu ướt sũng của cô, để cô nằm ở trong khuỷu tay mình.

Nữu Nữu đỏ mặt vẽ vòng vòng ở ngực hắn. “Nhìn lén quần áo phụ nữ.” Đàn ông đàn ang lại có vẻ mặt nghiên cứu nội y của phụ nữ, quá biến thái.

“Nghiên cứu một chút xem nó cài ra sao .”

“Nghiên cứu được chưa?”

Tầm mắt chuyển qua chiếc sơ mi vừa đổi, khóe miệng của hắn gợi lên độ cong nghiền ngẫm. “Thử một chút đi.”

“Không cần!” Hai tay lập tức che ở trước ngực, “Em mệt chết rồi. Hôm nay anh không đến công ty ? Á. . . . . . Anh cũng mệt mỏi nha.” Cô không chấp với giáo huấn của hắn cười nham nhở, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hàm chứa thâm ý của hắn thì cuống quít không lên tiếng.

Thần sắc đề phòng sói của cô khiến hắn bật cười, cười đến mức độ thở dài, bàn tay vuốt ve trên từng đốt ngón tay như họa ra được hình dáng của từng đốt ngón tay cô. “Nhóc? Chuyển đến sống cùng anh nhé.”

“Không tốt đâu, ba mẹ nếu biết sẽ mắng em chết.”

“Bọn họ còn chưa biết?”

“Biết chuyện em chưa kết hôn đã sống chung với bạn trai hả.” Tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ cười. Nữu Nữu bực bội nhìn trần nhà cắn móng tay, “Làm sao bây giờ, Minh Nguyệt biết, Nhất Nhất Cẩn Ngôn cũng biết, bọn họ đúng là sẽ không nói, nhưng giấy không thể gói được lửa a, mẹ mình sớm hay muộn đều sẽ biết. . . . . . Ái tiêu rồi.” Mẹ cực kì phản cảm đối với những đôi nam nữ chưa cưới mà đã sống chung với nhau, thường nói con gái phải biết tự trọng, đừng học bên ngoài cái đám người không nên thân ấy.

“Em vẫn chưa nói với ba mẹ về anh?”

Cô ngây ngô cười hắc hắc.

Thực sự chưa nói! Hắn bất đắc dĩ thở dài.

“Không phải là không muốn nói, là thời cơ chưa tới.” Cứ nghĩ hắn tức giận, Nữu Nữu đi tới gần chủ động hôn hắn một cái. “Em cảm thấy mẹ em đã biết chuyện trước kia của chúng ta, anh đi bên kia không được bao lâu thì mẹ có hỏi tới, nói người bạn học của Nhất Nhất kia sao không đến trường nữa? Em nói anh xuất ngoại rồi, mẹ mới không hỏi tới nữa.”

Vấn đề lớn như thế, nếu mẹ Thẩm thật sự biết, vậy ở trong mắt bà hắn hẳn được coi như kẻ bạc tình. Đàm Vi ngồi bật dậy. “Bây giờ anh liền đến nhà em.”

“Đừng!” Cuống quít giữ chặt hắn, sợ hắn tới cửa đòi chịu đòn nhận tội khiến người nhà sợ hãi. “Em phải nói trước với người nhà đã.”

“Nếu không chúng ta đi đăng kí trước?”

“Ba em sẽ triệu tập thanh niên họ hàng đập chết anh!” Không nói một tiếng đã dụ dỗ mất con gái của ông chưa nói, còn dụ dỗ luôn đi đăng kí kết hôn. “Ba mẹ anh biết không? Biết em không?”

“Lúc trước thì biết, ba anh kể cho mẹ anh nghe.” Hôn cô một cái, hắn cười bổ sung, “Anh nói lúc học sơ trung ấy.”

“. . . . . .” Giáo sư Đàm tiến bộ quá. . . . . .

“Ba anh còn nói nếu anh không thu phục được ba mẹ em, ông ấy sẽ đến giúp anh thu phục.”

Trước mắt Nữu Nữu không chịu chi phối của không gian hiện ra một màn như vậy: trong tiếng pháo nổ rung trời kèn xona nhộn nhịp, một con phố treo đầy những giấy hỉ đỏ xanh, ác bá khiêng đến một cái kiệu hoa nghênh ngang cướp dâu.