Nguyệt Dạ Khai Hoa

Chương 10: Đường cao tốc một chiều




Khi người nhạc công trẻ chạm tay vào chiếc đàn piano và cất lên những nốt nhạc đầu tiên, Jackie đã nhanh chóng nhận ra bản nhạc này. Đây chính là bản Legend Moonlight, nhạc nền của bộ phim hoạt hình Sailor Moon mà cô yêu thích nhất!

Nắm lấy bàn tay của Rose, cô để cô ấy dẫn mình đến gần sân khấu, và không cần thêm một lời nào, họ lập tức để cơ thể mình di chuyển theo điệu nhạc.

Những lời bàn tán dần vang lên, nhưng hai cô gái lúc này lại chẳng hề để tâm đến. Họ đang nhảy điệu waltz và Rose là người dẫn. Khung cảnh tuyệt đẹp một cách kỳ lạ này khiến những người xung quanh ngắm nhìn họ nhảy cảm thấy bối rối lẫn có chút tán thưởng. Có người còn ngỡ như họ đang nhìn thấy một đôi tình nhân trước mắt! Mọi thanh âm đều được đè nén hết mức có thể để nhường chỗ cho không gian riêng của hai cô gái xinh đẹp này.

"Đây là quà sinh nhật cho mình phải không?" Jackie ngả đầu vào vai cô, thì thầm.

"Cậu thích chứ? Mình đã phải chọn nhạc vất vả lắm đấy! Âm nhạc hoạt hình của Nhật Bản thật không dễ để chuyển thành nhạc nền cho điệu waltz!" Rose hơi cúi xuống, lên tiếng vừa đủ để chỉ có hai người họ nghe được.

Jackie xoay vòng một cú tuyệt đẹp và bắt lấy vòng tay của cô: "Nó hoàn hảo lắm! Cảm ơn cậu!"

Màn trình diễn kỳ lạ của hai cô gái đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt trong đại sảnh. Trong đó, đương nhiên có cả cha mẹ của Jackie.

Rosaline đưa mắt liếc nhìn cảnh tượng trước mắt mình và giận dữ đập mạnh ly rượu trên tay xuống bàn, khiến những giọt rượu vang đỏ bên trong văng tung toé khắp nơi.

"Em biết ngay con bé đó chẳng thể có nổi một đứa bạn bình thường đâu mà! Anh nhìn mà xem? Một lũ ngông cuồng tưởng rằng chúng là những kẻ nổi loạn! Con bé nhà Hawthorne còn dám vác cả thằng con trai dơ bẩn kia đến đây và giờ nó còn đang dạy hư con bé Jacqueline nữa! Như thể danh tiếng của chúng nó còn chưa đủ tệ hay sao ấy!"

"Em sao phải tức giận đến vậy? Cứ để chúng chơi bời một chút, em chẳng phải đã khó khăn thuyết phục Jacqueline lắm sao? Đến mức phải đồng ý để chị nó không tham dự buổi tiệc này thì nó mới chịu ló mặt ra đấy thôi? Đây chỉ là tình huống hoàn toàn có thể xảy ra nếu nó mời tiểu thư nhà Hawthorne tới, em thừa biết tụi nó ưa trò nhảy nhót này mà." Robert chồng bà ngược lại chỉ bình thản quan sát hai cô gái trẻ đang mải mê khiêu vũ trước mặt.

"Nhưng đây là dịp hiếm hoi lắm em mới có được để giới thiệu Jacqueline cho những gia tộc khác! Anh có biết em đã phải sàng lọc nhiều nhà như thế nào chỉ để tìm một đối tượng tiềm năng cho nó không? Vậy mà hai đứa nó lại làm ra cái trò lố bịch này! Em bình tĩnh như thế nào đây? Giờ người khác có khi lại nghĩ có khi Jacqueline nó còn chẳng thích đàn ông ấy chứ!"

"Em nghĩ nhiều quá rồi!" Robert bật cười. "Nhưng quả thật... nhìn tiểu thư nhà Hawthorne khiêu vũ như thế, anh lại thấy được một hình ảnh quen thuộc khác từ rất lâu." Ông nói, nhìn theo mái tóc của Rose. Đôi mắt ông như đang mơ màng chìm sâu vào những suối tóc vàng óng hệt như thế này, từ một thuở xa xưa, rất lâu về trước.

"Robert? Anh lại nhớ về cô ta?" Bà như đã chứa đựng một nỗi giận dữ tích tụ trong lòng từ lâu, có thể vỡ tung bất kỳ lúc nào mỗi khi vô tình bắt gặp chồng mình nhắc đến người phụ nữ đó.

"Đã lâu như vậy... Cả anh và ông ta, các người vẫn không thể ngừng nhớ đến cô ta sao...?"

Chồng bà không trả lời câu hỏi đó, ông chỉ lặng lẽ mỉm cười như đang tự chế giễu bản thân. Cả hai người họ, làm gì có tư cách nhắc đến cô ấy? Cái tên đó đã như một điều cấm kị, một thứ bất khả xâm phạm không thể với tới từ khi cô ấy ra đi.

Leilani Swan.

"Được rồi, em đã gọi cho Heather chưa? Khi nào con bé sẽ về tới Denver?" Ông bất chợt nhớ đến đứa con gái lớn của mình và xoay người hỏi Caroline.

"Tối nay, hoặc có thể là sáng mai! Ôi em hy vọng chuyến bay của nó không bị hoãn quá lâu!" Nhắc đến đứa con này, gương mặt của Caroline như chợt sáng bừng lên, đôi mắt đang giận dữ của bà cũng phút chốc lấp lánh chút hy vọng.

Ở bên này, điệu nhảy của Rose và Jackie cũng vừa kết thúc.

"Hít thở chút không khí nhé?" Rose đề nghị.

"Tưởng cậu không bao giờ hỏi!" Jackie nhanh chóng đồng ý và cùng cô nắm tay chạy ra khỏi sảnh lớn, mặc kệ tiếng gọi theo của mẹ mình và hàng trăm ánh mắt đang mở to đầy ngạc nhiên khác.

Họ cùng nhau lẻn ra khỏi cửa sau, đến một góc vườn ở phía Tây căn dinh thự. Nơi này tuyệt nhiên không có bất kỳ loại hoa nào, chỉ có những dãy cây thẳng tắp toả ra hương dương sỉ nhàn nhạt trong không khí. Khu vườn này rộng hơn của nhà Rose rất nhiều, nên những vị khách lạ có thể dễ dàng bị lạc nếu không có ai dẫn đường.

"Vì Heather bị dị ứng với phấn hoa, nên mẹ mình không bao giờ cho trồng hoa ở đây. Những android phải lo việc làm vườn mỗi ngày, cắt tỉa hay tạo hình cây cối, mọi thứ ở đây đều phải theo ý của bà ấy, không được sai một ly." Jackie ngắt một chiếc lá dương sỉ, vò nát nó trong tay. Mẹ cô cực kỳ ghét mùi này, nhưng chị ta lại yêu nó. Thật mỉa mai.

"Heather? Là chị cậu ư?" Rose hỏi.

"Jackie, cậu chưa bao giờ nhắc đến chị mình. Là do từng có mâu thuẫn giữa hai người sao?"

Rose biết mình không nên hỏi nhiều về vấn đề này vì nó có thể khiến Jackie khó chịu, nhưng sự tò mò của cô lại cứ thôi thúc cô phải tìm ra sự thật.

"Chị? Mình không có chị!" Jackie bẻ gẫy một cành cây nhỏ, giọng cô trầm xuống với sự khinh miệt toát ra không hề che giấu.

Vậy đúng là đã có mâu thuẫn giữa họ! Rose thầm nghĩ, gia đình của Jackie quả thật có rất nhiều điểm kỳ lạ, đây là lý do chính khiến cô ấy có cái tính cách như thế này, hay ngược lại? Và mẹ của cô ấy từng có quan hệ gì với mẹ cô? Tại sao bà ta lại nhắc đến mẹ cô như thể họ là thù địch?

Từng ấy câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, nhưng không thể có mọi câu trả lời vào lúc này. Rose biết cô sẽ phải tự mình tìm hiểu chuyện này sau thôi.

"Xin lỗi cậu! Bữa tiệc này nhàm chán quá, đáng lẽ chúng ta nên đi du lịch như mọi năm thì hơn! Tiệc trưởng thành cái gì chứ, họ cũng chỉ nhớ đến chị ta..." Jackie bước đến và nắm lấy tay Rose, vẻ mặt của cô đầy lạc lõng như một đứa trẻ bị bỏ rơi, khiến Rose cảm thấy rất bất ngờ. Với một Jackie yếu đuối như thế này, đây là lần đầu tiên cô thấy.

"Rose, mình không muốn ở đây..."

"Mình biết."

"Mình chưa từng muốn ở đây..."

"Vậy cậu có thể dọn qua nhà mình bất kỳ lúc nào, thật đấy!"

"Nhưng năm sau cậu đã là cô dâu của người ta rồi, chắc hai người sẽ rời khỏi Denver này thôi. Lúc đó thì mình lại chỉ có một mình..." Cô rầu rĩ.

"Vậy thì ở lại đó chăm sóc cha mình giúp mình cũng được." Rose đùa.

"Ừ nhỉ? Nghe cũng ổn. Nhưng nếu thế chẳng phải giống như mình làm đã dâu nhà cậu rồi sao?"

"Phải rồi ha? Nhà mình vẫn còn ế một tên tóc đỏ, nếu cậu muốn..."

"Mình thà lấy Mười hai hay Mười ba nào đó còn hơn."

"Vậy thì làm cô dâu của mình này! Cậu sẽ là vợ cả của Roseanne này, hứa!" Rose thề thốt.

"Thật không?" Jackie nheo mắt nhìn cô.

"Thật, nếu cậu sợ ế già, cứ đến với mình, Aiden sẽ hiểu thôi." Rose giả vờ nháy mắt với cô ấy đầy quyến rũ.

Jackie nhìn cô trong giây lát rồi chợt phì cười, Rose cũng cười theo cô. Nhưng chút vui vẻ giữa hai cô gái không kéo dài được lâu, khi Jackie nhìn qua vai Rose và chợt nhận ra có vài cô gái lạ mặt trong buổi tiệc đang kéo tới đây từ xa, tiến về phía họ.

"Tiểu thư Hawthorne! Tiểu thư Bouvier! Hai người có vẻ rất thoải mái ngoài này nhỉ?"

Một cô gái đi đầu lên tiếng, cô ta khoảng tầm tuổi họ, có ngoại hình và âm giọng đặc trưng của người Nga. Những cô gái còn lại sau lưng cô ta đang nhìn về phía họ đầy vẻ thiếu thiện cảm. Bọn họ có khoảng bốn năm người, tất cả đều là những cô gái trẻ.

"Chào! Các cô đến tìm tôi?" Jackie lên tiếng.

"Ồ không! Chỉ là tôi và mấy cô gái đây đang đi dạo, lại tình cờ thấy được hai người từ xa, nên vẫn là muốn tiến tới chào hỏi cho phải phép mới đúng! Chúng tôi cũng... rất muốn được làm quen với hai người!" Cô ta cười cười với Jackie rồi liếc sang Rose với vẻ dò xét.

Rose nhíu mày tỏ ra khó chịu với ánh mắt đó, cô quay mặt đi không thèm để ý đến bọn họ nữa, chờ họ chào hỏi rồi rời đi.

"À, vậy rất cảm ơn đã đến dự bữa tiệc! Ý tốt của các vị tiểu thư, tôi xin nhận. Nhưng nếu các vị không phiền, tôi và bạn mình muốn được yên tĩnh một chút." Jackie tuy đã tỏ ra lịch sự nhưng ý tiễn khách vẫn khá thẳng thừng, khiến những cô gái tỏ ra khá bất mãn.

"Sao lại gấp gáp thế? Chúng ta còn chưa kịp làm quen với nhau cơ mà?" Cô gái người Nga vội lên tiếng thay cho họ.

"Không cần đâu. Tôi thật ra cũng không muốn biết nhiều về các cô. Xin thứ lỗi." Jackie đập thẳng suy nghĩ của mình vào mặt họ không hề kiêng nể, khiến những cô gái khác phải há hốc mồm không thể tin nhìn cô.

"Cô!" Một cô gái kêu lên.

"Đi thôi Rose." Jackie xoay người nắm tay Rose định kéo cô đi chỗ khác, nhưng lại bất ngờ bị cô gái người Nga kia chụp lấy cánh tay kéo lại rất mạnh, khiến cô suýt ngã xuống đất!

"Jacqueline! Cô đừng tưởng tôi không biết mục đích của bữa tiệc này là gì!" Cô ta lên tiếng. "Hoá ra con gái của nhà Bouvier - Kennedy nổi tiếng chỉ có thể tìm chồng bằng cách bày ra vài bữa tiệc rẻ tiền như thế này thôi sao?"

"Cô làm gì vậy? Buông cô ấy ra!" Rose tức giận đẩy cô ta ra, kéo Jackie ra sau mình.

"Hừ! Đến người yêu của tôi và những cô gái ở đây cô cũng không thể buông tha cơ à? Jacqueline cô cần đàn ông đến thế sao?"

"Cô ta đang nói cái gì vậy?" Rose ngạc nhiên quay sang hỏi Jackie ở đằng sau mình, nhưng cô ấy chỉ im lặng đứng đó, không nói một lời.

"Cô muốn biết? Vào kia mà nhìn cho rõ ấy! Mẹ cô ta, phu nhân Rosaline đang không ngừng đánh tiếng với các phu nhân khác về việc hôn nhân của cô ta kia kìa! Nhưng đáng nói là bà ta còn nhắm đến cả người đàn ông của tôi! Cô biết nếu như một gia tộc lớn nhất nhì nước Mỹ như nhà Bouvier - Kennedy tỏ ý muốn kết giao, làm gì có ai dám từ chối chứ?" Lồng ngực cô ta đang phập phồng vì tức giận. Những cô gái khác bên cạnh lúc này có người đang tỏ ra bức xúc cùng cô ta, có người chỉ yên lặng nhìn Jackie đầy căm hận.

Rose chợt hiểu ra vì sao suốt những năm nay, Jackie không hề nhắc đến gia đình của cô ấy. Cô cảm thấy đôi bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy cô từ đằng sau đang khẽ run lên. Đau xót siết chặt lấy tay cô ấy, Rose thở dài. Đây là cái thế giới tàn nhẫn đến thế nào với những cô gái trẻ như họ? Cô hiểu chứ...

"Nghe này, tôi hiểu tại sao cô tức giận, nhưng đây không phải ý định của Jacqueline! Cô ấy chưa bao giờ mong muốn những việc như thế này! Và cô ấy chắc chắn sẽ không bao giờ đụng đến người đàn ông của cô, hay của bất kỳ ai trong số các cô cả!"

"Cô có thể đảm bảo được điều đó sao tiểu thư Hawthorne? Cô hiểu bạn mình được đến đâu chứ? Bản thân cô cũng là kết quả của một cuộc hôn nhân dối trá, cô không biết sao? Cả cuộc đời cô chỉ là sự dối trá mà thôi! Đừng nghĩ mình có tư cách bảo vệ cho cô ta!"

"Klavdiya! Không được!" Những cô gái ở bên cạnh chợt hốt hoảng kéo cánh tay cô ta lại.

"Đừng nói nữa! Cô ta là Roseanne Hawthorne! Cô ta rất đáng sợ! Cậu sẽ bị thương đấy!" Một cô gái hoảng sợ thì thầm với cô ta.

"Cô vừa nói gì? Cái gì là dối trá?" Rose lại gần cô gái tên Klavdiya kia, nhìn cô ta từ trên xuống.

"Hừ! Giỏi thì cứ thử đụng một ngón tay vào tôi xem? Roseanne Hawthorne thì sao? Đây là dinh thự nhà Bouvier! Cô ta dám đụng đến khách của bạn mình chắc?" Klavdiya không hề sợ hãi lên tiếng thách thức.

"Cô ấy không cần phải đụng tay vào cô."

Jackie chợt lên tiếng, cô tiến lên trước mặt Klavdiya và bất ngờ đưa tay tát mạnh vào mặt cô ta, khiến cô ta phải ngã nhào xuống đất!

Tất cả những người ở đó đều sững sờ nhìn cô. Kể cả Rose cũng không ngờ Jackie lại tức giận vì cô đến vậy.

"Cô nói đúng đấy! Đây là tiệc của tôi, là nhà của tôi. Nên việc tiếp đãi cô cũng nên do tôi tự xử lý mới đúng nhỉ?"

"Jacqueline! Cô lại dám đánh tôi? Cô cướp người yêu của người khác chưa đủ, còn dám đưa tay đánh người?!" Cô ta chật vật ngồi dậy tức giận trừng mắt với cô. Một tay đang ôm cái má đỏ ửng của mình.

Đánh hay lắm! - Rose thầm nghĩ.

"Ừ tôi ích kỷ, độc ác, tồi tệ như thế đấy. Giỏi thì kiện đi." Jackie thờ ơ nói.

"Jacqueline Ann Bouvier! Hôm nay tôi phải sống chết với cô!" Klavdiya gào lên và xông tới chỗ Jackie, khiến họ vật lộn thành một đoàn ở dưới đất.

"Klavdiya! Cô làm gì thế? Đây là dinh thự nhà Bouvier! Cô sẽ khiến chúng ta gặp rắc rối mất!" Những cô gái kia hét lên đầy sợ hãi.

"Cô điên à?!" Rose hốt hoảng định nhào đến đá cô ta ra, nhưng Jackie vươn tay ngăn cô lại.

"Rose! Để con điên này cho mình! Đúng lúc bà đây đang cần xả tức, chúng mày lại tự tìm đến đây! Vậy thì đừng trách tại sao biển xanh lại mặn!" Jackie nói và đưa tay xé một mảng tóc nối trên đầu Klavdiya xuống, khiến cô ta phải rú lên vì đau đớn.

"Cái gì thế này?! Sao lại đánh nhau ở đây thế?" Giọng nói vừa phát ra là của Bradley Hawthorne. Cậu ta đang tức tốc chạy tới vì nghe thấy tiếng đánh nhau của các cô gái.

"Rose?! Bà cô Jackie và cậu đang làm cái gì vậy?" Nhận ra Rose từ đằng xa, cậu ta chợt nhướn mày đầy kinh hãi trước cảnh tượng này.

Lại thầm nghĩ, quả nhiên là bạn của Rose, thủ pháp ra tay cũng tàn độc không kém!

"Cứ để cô ấy xả giận một lúc đi..." Rose kéo Brad lại và ra vẻ không muốn cậu ta can thiệp.

"Nhưng tôi nghĩ thêm vài giây nữa ở đây sẽ thành hiện trường án mạng luôn đấy!" Cậu ta le lưỡi nhìn Jackie giật mạnh chùm mi giả của cô gái kia xuống. Đùa sao? Mortal Kombat còn không tàn bạo đến mức này!

Cảm thấy với tư cách là người đàn ông duy nhất ở đây, cậu ta phải có trách nhiệm can hai người này lại trước khi mọi việc đi quá xa. Nghĩ vậy, Brad liền bước tới kéo hai cô gái ra bằng cách xốc họ lên, cố để cả hai không đụng đến nhau.

Và xui xẻo là, họ lại chuyển sang đụng đến cậu ta.

Brad cố cắn răng chịu vài cái cào và nhéo lệch hướng từ hai cô gái đang điên cuồng chửi bới nhau trên tay. Rồi cuối cùng quyết định quăng Jackie cho Rose. Cũng may là cô ấy cuối cùng cũng chịu dừng lại, trước khi cậu ta quyết định có nên gọi cả đội đặc nhiệm SWAT tới hay không.

"Tôi còn chưa xong với cô đâu Jacqueline! Cô có nghe không?! Tôi sẽ xé nát cô! Nhất định sẽ xé nát cô!" Klavdiya gào lên trước khi bị những cô gái kia lôi ra khỏi đó.

"Muốn thì cứ tìm tới đây! Cô biết địa chỉ nhà tôi rồi đấy!" Jackie gọi với theo hướng của cô ta.

"Thật tình! Bà cô cào tôi đau quá đấy! May mà không vào mặt!" Brad hừ mũi với Jackie sau khi đám người đó đã đi xa.

"Mà hai người cũng biết chọn chỗ để đánh nhau nhỉ? May mà cũng chưa có ai khác nhìn thấy một màn này ngoài tôi, không thì bà cô coi như ế tới già." Cậu ta vừa nói vừa xuýt xoa cánh tay bầm dập của mình, vậy là đi luôn bộ vest của Saint Laurent rồi! Brad ân hận nghĩ. Biết thế cậu ta thà ở nhà quách cho xong!

"Thế cũng tốt!" Jackie đảo mắt nói.

"Cảm ơn đã giúp, nhưng mà cậu làm gì ở đây thế? Đi theo bọn tôi à?" Rose thắc mắc hỏi.

"Không phải! Tôi là đi theo..." Rồi cậu ta chợt dừng lại ở đó như đã trót lỡ miệng nói ra điều gì. May mắn Rose lúc này cũng không để ý đến cậu lắm, cô đang bận chỉnh trang giúp Jackie.

"Không cần đâu Rose! Thế này lại đẹp hơn lúc ban đầu đấy!" Jackie mỉm cười đầy thích thú với dáng vẻ của mình hiện tại: đầu tóc rối bời, chiếc đầm trắng loang lổ màu đất, có đôi chỗ rách, người đầy mùi dương sỉ, lớp trang điểm bị nhoè đi, trang sức cũng bị rơi ra gần hết.

"Ừ! Cậu thấy thích là được!" Rose phủi phủi vài chiếc lá trên đầu cô ấy xuống, lại quay sang Brad ở bên cạnh:

"Cậu nói sao?"

"À không! Là tôi cũng muốn hóng gió nên ra ngoài vườn đi dạo một chút, lại nghe phải tiếng động lớn ở bên này nên mới chạy qua xem thử thôi." Cậu ta giải thích.

Rose nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu hiểu ý, rồi thở dài với Jackie đầy mệt mỏi:

"Ở đây phiền phức thật! Cậu có muốn sang nhà mình tối nay không? Sáng mai cùng mình đến trường! Mình sẽ nhờ cha gọi cho gia đình cậu để xin phép."

"Cậu mệt thì cứ về trước đi, mình cũng rất muốn sang nhà cậu ngủ lại tối nay, nhưng mà..." Jackie nhìn vào cánh cửa phòng tiệc. "E là tối nay mình không thể rời khỏi đây được rồi! Có vài chuyện mình cần phải giải quyết cho rõ với cha mẹ mình đã, trước khi lại có thêm vài cô gái tới tìm mình đòi nợ!"

"Ừ! Mình hiểu mà!" Rose gật đầu. "Vậy nếu tiểu thư không phiền, tôi và Bradley xin phép tiểu thư Jacqueline cho chúng tôi được về sớm nhé!" Rose nói với cái giọng Anh đầy kinh khủng của mình, khiến cả Jackie lẫn Brad đều phải bật cười. Bọn họ từ biệt nhau một lúc sau đó.

Bước về phía cổng chính với Brad, Rose chợt có linh cảm như ai đó đang theo dõi mình. Cô ngoái đầu lại kiểm tra, nhưng sau lưng cô lúc này chỉ là một màn đêm đen kịt.

"Sao thế?" Brad hỏi.

"Cậu có cảm giác như có ai đó đang đi theo chúng ta không?" Rose thì thầm.

Brad chợt đứng lại trong vài giây, rồi cậu ôm lấy vai cô bước nhanh hơn về phía trước.

"Không có gì đâu! Nơi này được bảo vệ tốt như vậy, làm sao có kẻ lạ lọt vào được chứ?"

Rose nghĩ lại và cảm thấy cậu nói có lý. Nhưng cô vẫn không thể gạt đi cảm giác bất an trong lòng mình. Họ đi đến một ngã rẽ, và khi cả hai vừa bước chân rẽ qua đó để đến chỗ lấy xe, một bóng đen chợt lao ra từ sau gốc cây gần đó!

"Ai vậy?" Rose giật mình kêu lên. Và khi bóng đen đó dần hiện rõ trước mắt họ, Rose mới nhận ra đó là một cô gái.

"Cô chẳng phải là cô gái hôm ấy nhảy đôi cùng Leo Winston sao?" Rose kêu lên khi vừa nhận ra cô ta. Cô ta cũng là khách của Jackie? Nhưng tại sao lại đi theo bọn họ?

"Khỉ thật..." Brad khẽ chửi thề trong miệng.

"Còn nhớ đến tôi à? Roseanne?" Ashley lên tiếng.

Rose lúc này mới nhận ra có chỗ không ổn với cô ta, đôi mắt của Ashley! Nó đang chứa đầy đau khổ và tuyệt vọng! Cô không thể hiểu nổi nguyên do tại sao, nhưng trực giác mách bảo cô rằng đây không phải là chuyện cô nên dây vào. Ashley chắc chắn không bám theo họ cả một quãng đường chỉ để chào hỏi đơn thuần!

"Cô có gì muốn nói? Chúng tôi đang trên đường về, nếu không, xin tránh đường!" Rose lên tiếng trả lời cô ta.

"Roseanne... Bradley Hawthorne... Các người... CÁC NGƯỜI ĐÃ GIẤU ANH ẤY Ở ĐÂU?!" Ashley gào lên với họ, gần như bật khóc.

"Cô đang nói cái gì vậy?" Rose đã lờ mờ đoán được người trong miệng Ashley là ai, nhưng vẫn không hiểu nổi cô ta đang làm cái trò gì.

"Đừng có giả vờ! Tôi biết các người hận Leo! Hận anh ấy đối xử tệ với cậu ta năm xưa! Nên các người đã bắt cóc anh ấy, có đúng không?! Leo mất tích rồi! Mất tích từ cái hôm ở quán bar ấy! Anh ấy đâu? Các người giấu anh ấy ở đâu?!"

"Cô nói gì? Leo mất tích? Nhưng chúng tôi không hề biết đến việc này! Cô có chắc hắn ta không chơi bời mất dạng ở đâu đó thôi chứ?" Rose giật mình lẫn tức giận chất vấn ngược lại cô ta. Đùa à? Cô mà phải làm cái trò hèn hạ đó sao?

"Chơi bời? Vậy cái áo đầy máu của anh ấy được gửi nặc danh đến tận nhà thì sao? Không một lời nhắn đòi tiền chuộc! Cô nghĩ ra trò này cũng tàn độc quá rồi đấy Roseanne Hawthorne! Tôi biết cô và cậu ta rất hận anh ấy, nhưng các người không thể chọn cách nào có chút nhân tính hơn sao?" Lúc này, Ashley gần như đã bật khóc. Cô ta khuỵ xuống mặt đất, run rẩy nắm chặt lấy những ngọn cỏ trên đó.

"Cô... vậy hắn ta mất tích là thật? Xin lỗi nhưng thật sự chúng tôi không có liên quan gì đến việc này cả! Cô và gia đình hắn không phải nên nhờ cảnh sát mới đúng sao?" Rose hơi chấn động khi nghe đến việc có kẻ nặc danh gửi cái áo đầy máu của Leo đến gia đình hắn ta. Cô chợt cảm giác có chút thương hại dành cho cô gái đang run rẩy ở trước mặt mình. Yêu một kẻ không nên yêu, là điều bất hạnh đến dường nào? Cô gái này và cô không có chút liên quan gì cả, so ra, cô ấy cũng chỉ là một kẻ vô tội.

"Cảnh sát ư? Họ làm được gì chứ? Ngoài chiếc áo đó, không còn lại gì của anh ấy nữa cả! Có người nói có lẽ Leo đã chết rồi! Nhưng tôi không tin các người sẽ ra tay nhanh như vậy! Roseanne! Tôi van cô! Anh ấy là tất cả những gì tôi có, làm ơn... trả lại anh ấy cho tôi..." Giọng nói của Ashley bị đứt quãng giữa những tiếng nấc nghẹn ngào của cô ta. Ashley quệt nước mắt và ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Rose, nhưng rồi cô ta chợt khựng lại khi thấy trong đó chỉ toàn là nỗi bất lực lẫn hoang mang, hệt như mình vậy.

Cô ta hoảng hốt. Không phải là Roseanne? Làm sao có thể?

Ashley ngờ vực đưa mắt nhìn sang bên cạnh Rose, người vẫn đang im lặng suốt từ nãy, Bradley Hawthorne.

Ánh mắt đó, lạnh lùng đến kỳ lạ, vừa như đang cảnh cáo cô, vừa như đang sợ hãi. Thế nhưng chỉ trong một giây, Ashley đã hiểu ra tất cả.

Cúi đầu, cô ta nhếch môi tự giễu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Rose và bật cười.

"Hahahaha! Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!"

Tiếng cười đó khiến Rose rùng mình.

"Đi đi! Cả hai người! Đi đi! Tôi sẽ không làm phiền hai người nữa. Leo còn sống, anh ấy sẽ về thôi, về ngay thôi..." Càng nói, cô ta càng như đang tự nhủ với bản thân. Đứng dậy và bước đi, hình bóng cô độc của Ashley khiến Rose chỉ còn biết thở dài. Đây không phải là chuyện của cô. Cô không nên quan tâm đến cô ta mới phải.

"Đi thôi. Cô ta đã bỏ đi rồi." Brad kéo Rose lại gần mình và dìu cô đến bãi xe. Cho đến khi chiếc Ferrari của họ dần lăn bánh khuất xa căn dinh thự đó, tầm mắt của Ashley mới dời đi nơi khác.

"Bradley. Thì ra anh cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc đáng thương như tôi thôi..."

--- ------ ----

"Cậu không sao chứ?" Brad liếc nhìn khuôn mặt thẫn thờ của Rose, cô đã như vậy suốt từ ban nãy. Điều khiến cậu lo lắng là cô sẽ dần đoán ra được điều gì đó. Và cậu không biết mình sẽ phải giải thích với cô như thế nào đây.

"Brad... Việc Leo Winston mất tích... Cậu có biết được gì không?"

"E là không. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn vốn có nhiều kẻ thù như thế, việc này xảy ra cũng không có gì lạ. Sao thế? Sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến hắn ta?"

"Tôi không có, chỉ là... hắn biến mất ngay sau khi đụng độ với chúng ta? Cũng quá trùng hợp đi!"

"Đừng nghĩ nhiều nữa, có khi cái áo cũng chỉ là một trò đùa dai của ai đó thôi! Con gián như hắn không dễ xảy ra chuyện gì đâu!"

Rose không nói gì, cô chỉ quay sang nhìn cậu một lúc lâu, rồi lại dời tầm mắt ra ngoài cửa kính.

"Cậu nói xem, cô gái đáng thương đó và cái tình yêu của cô ta, một tình yêu không có kết quả, không có hạnh phúc, tại sao con người ta lại cứ mù quáng đâm đầu vào nhỉ?"

Trái tim Brad chợt nhói lên chỉ trong một khoảng khắc. Cậu chau mày nhìn cô, bất giác lại nắm chặt lấy vô lăng và nhấn ga mạnh hơn. Để cái tốc độ này khiến tâm trí cậu bình tĩnh lại đôi chút.

Mù quáng? Phải, là sự mù quáng suốt bao nhiêu năm qua đã khiến cậu phải luôn giả vờ như mình hạnh phúc cho hạnh phúc của cô, phải đứng từ xa chúc phúc cho cô và Aiden, mỉm cười như một thằng ngốc và thậm chí phải tự lừa dối chính mình rằng trái tim này không hề đau đớn chút nào khi thấy họ bên nhau! Nhưng những nụ cười hay những câu bông đùa với cô thì giúp được gì cho cậu? Họ hạnh phúc tức là cậu cũng sẽ thấy hạnh phúc sao? Không. Dối trá. Không có thứ tình yêu nào lại vĩ đại như thế, cậu không tin.

Nhưng, cậu còn có thể làm gì nữa đây?

Mỉm cười chua chát khi nghe chính cô vô tình nói đến chỗ yếu nhất trong lòng mình, Brad nghĩ, làm sao bây giờ hả Rose? Tôi biết mình mù quáng, nhưng tôi lại không thể quay đầu được nữa rồi. Trái tim tôi như đoạn đường cao tốc này, chỉ có một hướng, mãi mãi phóng đi không thấy điểm dừng.

Mãi mãi tự do, mãi mãi cô độc.

"Brad!"

"BRAD!" Giọng nói thất thanh của Rose khiến cậu giật mình.

Và phía trước mặt hai người họ là ánh đèn sáng đến loá mắt bất ngờ phát ra từ một chiếc xe khác, chạy từ hướng ngược lại!

Brad kinh hãi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng trước khi cậu kịp rẽ tay lái hay đạp thắng, tiếng va chạm lớn đã vang lên, chói chang giữa màn đêm lạnh giá.