Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 121




Trở lại cung, Tư Không Viêm Lưu không để ý đến những người khác ánh mắt kinh ngạc, trực tiếp về tẩm cung.

Tuy rằng người đầy là thương, nhưng Tư Không Viêm Lưu không kêu Thái y, về đến phòng liền đóng chặt cửa lại.

Hắn không thèm nhìn vết thương còn đang chảy máu trên người , lập tức mau chóng giúp Tư Không Vịnh Dạ đã càng ngày càng suy yếu giải trừ Thất huyết cổ trên người.

Nhẹ nhàng đem Tư Không Vịnh Dạ toàn thân lạnh lẻo đặt trên giường, Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt âm trầm cởi  y phục trên người y.

Chỉ thấy thân thể Tư Không Vịnh Dạ vốn hồng nhuận cơ hồ đã không còn một chút huyết sắc nào, da thịt trên người tái nhợt như tờ giấy, trên mặt là mồ hôi tinh mịn.

Đây là mồ hôi lạnh.

Người nọ quả nhiên nói đúng, cổ trùng bị hắn hạ trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ đang từng chút từng chút ăn hết máu tươi trong cơ thể y.

Tư Không Viêm Lưu sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, cứ như vậy, Tư Không Vịnh Dạ sớm hay muộn sẽ bị cổ trùng hung mãnh hút chỉ còn một bộ da khô quắc.

Cởi y phục trên người đã muốn rách tung toé, Tư Không Viêm Lưu người đầy vết thương đè lên  thân thể trần trụi Tư Không Vịnh Dạ.

“Vịnh Dạ, còn có thể nghe được phụ hoàng không?” Nằm trên người Tư Không Vịnh Dạ, miệng Tư Không Viêm Lưu tiến đến bên tai Tư Không Vịnh Dạ ý thức đã muốn bắt đầu tan rã, nhẹ giọng nói, ngữ khí mềm nhẹ lông chim từ trời bay xuống.

Đã muốn nhan lâm hôn mê, Tư Không Vịnh Dạ lại một lần nữa bị Tư Không Viêm Lưu kêu gọi mà quay về, khẽ gật đầu, suy yếu mở miệng nói: “Vịnh Dạ có thể nghe được.”

Dù đã thấy không rõ cảnh vật trước mắt, nhưng thanh âm nam nhân ôn nhu vẫn là làm cho trái tim bối rối của Tư Không Vịnh Dạ dần dần an ổn.

Tuy rằng cố thanh tỉnh so với hôn mê vất vả hơn nhiều, nhưng là Tư Không Vịnh Dạ vẫn cố gắng để chính mình không cần hôn mê đi, bởi vì y biết, một khi y thật sự hôn mê, chỉ sợ là rất khó tỉnh lại .

Nhưng y không làm được, tinh thần một lần một lần lâm vào trong bóng tối.

Mà Tư Không Viêm Lưu càng không ngừng kêu gọi  Tư Không Vịnh Dạ, mỗi khi y hôn mê, một lần một lần đưa kéo y về từ quỷ môn quan.

“Vịnh Dạ, phụ hoàng hiện tại phải giúp ngươi giải cổ độc , lập tức sẽ không có việc gì , ngươi phải kiên trì a.”

Tư Không Vịnh Dạ nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, mỉm cười gật gật đầu.

Trấn an hôn lên cái trán lạnh lẽo của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu tách hai chân y ra, đặt trên vai.

Từ bàn bên cạnh long sàng lấy ra một bình nhỏ màu nâu, Tư Không Viêm Lưu đổ một ít chất lỏng trong suốt ra lòng bàn tay, bôi lên hậu huyệt của Tư Không Vịnh Dạ.

Không có kiên nhẫn bôi trơn, Tư Không Viêm Lưu vội vàng dùng phân thân kiên quyết thượng vẽ loạn  một lượng dịch trơn lớn, sau đó chậm rãi tiến nhập vào trong hậu huyệt của Tư Không Vịnh Dạ.

Hậu huyệt truyền đến đau nhức làm cho thân thể Tư Không Vịnh Dạ bắt đầu run nhè nhẹ, nhưng không có một chút khí lực giãy dụa, chỉ có thể suy yếu mở miệng khẩn cầu nói: “Phụ ~ phụ hoàng, Vịnh Dạ đau quá.”

Tư Không Viêm Lưu đương nhiên cũng là đau lòng không thôi, nhưng cũng không dám lãng phí một chút thời gian, không quan tâm Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt thống khổ cùng cầu xin yếu ớt, hạ quyết tâm đẩy mạnh về phía trước.

Căn cứ cách nói của Tư Không Viêm Sanh, loại cổ này chỉ có một phương pháp để giải, đó là cùng phải người giao hoan.

Khi nghe đến cách này, Tư Không Viêm Lưu mới đầu vẫn là bán tín bán nghi, cho rằng Tư Không Viêm Sanh qua quít nói cho hắn.

Chính là Tư Không Viêm Lưu nghi ngờ, Tư Không Viêm Sanh vẫn là một bộ dáng định liệu trước, phi thường hứa là không sai, nếu Tư Không Viêm Lưu không tin hắn, vậy hắn cũng không có biện pháp.

Tuy rằng người nọ vẫn là lời thề son sắt, nhưng là vô luận Tư Không Viêm Lưu như thế nào truy vấn, hắn cũng không chịu nói thêm gì, vẻ mặt thần bí, làm Tư Không Viêm Lưu tức giận thiếu chút nữa hộc máu, nhưng cũng không thể nề hà.

Ai. . . . . . . . . Tư Không Viêm Lưu thở thật dài, nhớ tới tình huống lúc đó liền tức giận đến nổi trận lôi đình, hận không thể đem người nọ bắt ra bầm thây vạn đoạn.

Nhưng chỉ là nghĩ thôi, Tư Không Viêm Lưu tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Hắn đã làm người nọ thua thiệt nhiều lắm, không thể lại thương tổn người đó , huống hồ người nọ hẳn là cũng không còn vài ngày, coi như là trừng phạt từ trời đi.

“Vịnh Dạ, kiên nhẫn một chút, phụ hoàng phải bắt đầu rồi.”

Hai tay nắm thắt lưng Tư Không Vịnh Dạ gầy dài mà rắn chắc, Tư Không Viêm Lưu bắt đầu chậm rãi đĩnh động phần eo.

“Ngô ~ phụ hoàng ~ đau ~ đau quá ~” chính là hơi chút giật mình, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác sau huyệt giống như đang bị một lưỡi lê lửa nóng đâm thủng, nhịn không được kêu lên.

Tư Không Vịnh Dạ sau huyệt luôn luôn thực mềm mại, phi thường dễ dàng bị thương, cho nên mỗi lần hoan ái đều phải tỉ mỉ dùng tay mở rộng rồi mới tiến vào.

Không hề làm gì mà cứ tiến vào như vậy, đối với Tư Không Vịnh Dạ mà nói, là lần đầu tiên. Cho nên nam nhân vừa mới bắt đầu tiến vào, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác phi thường thống khổ, hơn nữa nam nhân xích thốn thật sự là quá lớn, nội bích hẹp của y khó mà tiếp nhận, mạnh như vậy tiến vào, thật đúng là không phải đau bình thường.

Nam nhân động tác rất nhanh liền kịch liệt lên, lực đạo trừu sáp cùng tốc độ bắt đầu trở nên hung mãnh hơn.

“Ngô ~ phụ hoàng ~ đau quá a ~ cầu người, không cần tra tấn Vịnh Dạ , Vịnh Dạ sắp chết!” Thân thể bị nam nhân đâm không ngừng trước sau lay động , Tư Không Vịnh Dạ bị đau đớn như xé rách tra tấn thống khổ rên rỉ lên.

Tư Không Viêm Lưu trên mặt thập phần thống khổ, nhưng là động tác không chút nào thả lỏng, hạ thân vẫn mãnh liệt va chạm hậu huyệt của Tư Không Vịnh Dạ.

Thân thể đã không ổn, tinh thần cũng sẽ biến càng thêm yếu ớt, nên Tư Không Vịnh Dạ bắt đầu bị đau đớn kịch liệt từ sau huyệt khiến không chịu nổi , bắt đầu hơi hơi khóc, ánh mắt thống khổ mà tuyệt vọng, giống như một tiểu động vật bị chủ nhân đối đãi thô bạo.

Mà Tư Không Viêm Lưu nội tâm cũng khổ không nói nổi, nếu không bởi vì việc giải cổ vô cùng cấp bách, hắn sao có thể khiến Tư Không Vịnh Dạ đau đớn như vậy.

“Vịnh Dạ, thực xin lỗi, phụ hoàng không phải cố ý. . . . . .” Ôm chặt thân thể Tư Không Vịnh Dạ vì đau đớn mà cả người run rẩy, Tư Không Viêm Lưu ôn nhu hôn lên nước mắt chảy ra từ khóe mắt y, không ngừng xin lỗi.

Hết chương thứ một trăm hai mươi mốt