Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 122




Không biết qua bao lâu, Tư Không Vịnh Dạ tiếng khóc dần dần biến thành  nghẹn ngào, cuối cùng dần dần bình ổn xuống, biến thành  rên rỉ rất nhỏ.

Cảm giác được thân thể bé dưới thân không căng thẳng như trước nữa, nội tâm Tư Không Viêm Lưu dần dần nổi lên vui sướng.

“Vịnh Dạ, có phải không đau nữa không?” Thử đẩy nhanh hơn tốc độ va chạm hạ thân, Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng đang ôm mặt Tư Không Vịnh Dạ, ánh mắt dừng ở gương mặt đang dần dần khôi phục huyết sắc của y.

“Ân, không đau , thân thể cũng cảm thấy so với trước kia tốt hơn nhiều.” Khóe miệng gợi lên một mỉm cười thản nhiên, Tư Không Vịnh Dạ nhẹ giọng trả lời.

Tư Không Viêm Lưu nội tâm nhất thời mừng như điên, người nọ thật sự không lừa hắn, Thất huyết cổ thật có thể dựa vào cùng người giao hoan mà giải trừ.

Nhưng mà, Tư Không Viêm Lưu như thế nào cũng không rõ, vì cái gì cần nhờ loại phương pháp chả thể hiểu nổi này để giải cổ?

Hai người thân thể gắt gao giao triền cùng một chỗ, cả phòng tràn ngập  tiếng thở dốc hai người ồ ồ cùng rên rỉ mất hồn, có vẻ xuân sắc khôn cùng.

Nguyên bản thân thể lạnh lẻo dần dần trở nên nóng bức, một tầng ửng đỏ nhạt giống như mây bay dần dần hiện lên trên da thịt tái nhợt của Tư Không Vịnh Dạ, đang một chút một chút khôi phục hồng nhuận quang hồn.

Tư Không Viêm Lưu nội tâm nhất thời mừng như điên.

“Vịnh Dạ, ngươi là cảm giác thoải mái hơn?”

Mắt thấy Tư Không Vịnh Dạ dần dần khôi phục  sinh khí, Tư Không Viêm Lưu liền bắt đầu có chút đắc ý vênh váo, một tay kéo y từ trên giường ôm lấy, gắt gao nhập vào trong ngực mình.

“Ân, cảm giác tốt hơn nhiều.” Khẽ gật đầu, Tư Không Vịnh Dạ nhẹ giọng trả lời.

Lúc này thân thể hai người dính sát vào nhau, ngồi đối diện nhau, cái mông quyến rũ của Tư Không Vịnh Dạ đặt đùi rắn chắc của nam nhân, bị hai tay nam nhân dùng sức vuốt ve .

Hai chân thon dài dùng sức cuốn lấy thắt lưng không gầy mà cường tráng của nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ hai tay ôm cổ nam nhân, thân thể đối với nam nhân động tác dùng sức hướng về phía trước thẳng lưng mà không ngừng cao thấp phập phồng .

Hai người tư thế đen tối làm cho Tư Không Vịnh Dạ cảm giác phi thường ngượng ngùng, hai má nhất thời phiếm ra một màu đỏ ửng.

Vô luận làm bao nhiêu lần, trường hợp như vậy làm cho y cảm giác khó có thể theo.

“Ha hả, Vịnh Dạ lúc  ở trên giường luôn luôn đều là đáng yêu như vậy mà.” Tay phải nhẹ nhàng nắm cằm Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu buộc y ngẩng đầu, đối mặt với mình.

Hai người tầm mắt giao tiếp, gắt gao dừng ở đối phương.

Tư Không Vịnh Dạ một đôi mắt xinh đẹp liễm diễm nhộn nhạo như nước, trong đó có e lệ cùng tinh thuần làm cho Tư Không Viêm Lưu giật mình, không nghĩ tới khi lâm vào ***, ánh mắt tiểu tử kia vẫn là sạch sẽ như vậy.

Ánh mắt liêu nhân như thế, Tư Không Viêm Lưu hạ phúc lửa nóng nhất thời càng thêm mãnh liệt.

E lệ nhắm mắt lại, Tư Không Vịnh Dạ không dám nhìn thẳng ánh mắt nam nhân sắc bén, hàm răng Tư Không Vịnh Dạ trắng noãn cắn chặt đôi môi oánh nhuận bị *** cháy thành lửa đỏ.

Vô luận là khi nào, ánh mắt nam nhân xâm lược cũng làm cho Tư Không Vịnh Dạ bất giác run rẩy, giống như linh hồn bị ánh mắt bắt làm tù binh, làm cho y cảm giác không chỗ có thể trốn.

“Phụ hoàng, ta. . . . . . cổ độc của ta giống như đã giải trừ .” Tựa đầu trên vai kiên cố của nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ nhẹ giọng mở miệng nói, ngữ khí nhỏ như muỗi kêu.

Tư Không Viêm Lưu mỉm cười: “Nga? Vậy Vịnh Dạ muốn phụ hoàng thế nào?” Ngữ khí mang theo một tia trêu đùa bàn.

Nam nhân tiếng nói trầm thấp mà bính tính, cực kỳ mê hoặc, quanh quẩn bên tai Tư Không Vịnh Dạ, chấn động  màng tai y. . . . . . . . . Cũng chấn động  linh hồn y.

Tư Không Vịnh Dạ nghiến răng: “Phụ hoàng biết rõ cố.”

“Vịnh Dạ không nói ra, phụ hoàng sao biết mà?” Tư Không Viêm Lưu quay đầu đi, nhẹ nhàng thổi nhẹ vào tai Tư Không Vịnh Dạ nói: “Hay là, Vịnh Dạ cảm thấy phụ hoàng đối Vịnh Dạ rất ôn nhu . . . . . . . . . Muốn kịch liệt một chút? Ân. . . . . . ?”

Khí nóng dũng mãnh đánh vào cái lổ tai, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị kích thích giật mình.

Nam nhân một tiếng”Ân”  trầm thấp cuối cùng mang theo giọng mũi nồng đậm, giống như đại hình sủng vật trước mặt chủ nhân làm nũng, chính là Tư Không Vịnh Dạ lại cảm thấy được thập phần tình sắc ý tứ.

“Xem ra, Vịnh Dạ như đối phụ hoàng không có thỏa mãn mà.” Không có nghe Tư Không Vịnh Dạ trả lời, nam nhân đùa giỡn bắt đầu nhiều thêm, hai tay không ngừng trên thân thể bóng loáng của Tư Không Vịnh Dạ rờ tới rờ lui, lưu luyến chỗ mẫn cảm trên người y, càng không ngừng kích thích .

Bị đùa giỡn như thế, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút thẹn quá thành giận, ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là muốn ngươi buông, hỗn đản!”

Tư Không Viêm Lưu trên mặt cười càng thêm xấu xa, biến thành  biểu tình thập phần *** đãng: “Nga? Nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn hậu huyệt của Vịnh Dạ đang gắt gao hút  long căn của phụ hoàng mà, nếu ta rút đi ra, nó sẽ khóc.”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời tức giận thiếu chút nữa từ trên thân nam nhân nhảy dựng lên, khuôn mặt tuấn tú hồng như quả cà chua chín, cứ như nhẹ nhàng chạm một cái sẽ chảy máu vậy: “Hút cái đầu ngươi a! Ta không có cảm giác như vậy mà!”

Tư Không Viêm Lưu nhướng mày, ánh mắt trở nên sắc bén: “Xem ra, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của Vịnh Dạ so với mặt trên nhu thuận hơn nhiều a.” Dùng sức nắm cằm Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu bắt buộc y hé miệng, lạnh giọng nói: “Hừ, cư nhiên dám mắng phụ hoàng, xem ra là lúc này nên hảo hảo giúp Vịnh Dạ tẩy miệng .”

Dứt lời, Tư Không Viêm Lưu cúi đầu, dùng sức chèn ép cái miệng  bị bắt mở ra của Tư Không Vịnh Dạ.

Sức lực thân thể giống như nháy mắt bị rút bớt, Tư Không Vịnh Dạ vốn đang không ngừng giãy dụa, thân thể nhất thời yếu đi, rơi vào nam nhân ôm ấp kiên cố.

Tay phải gắt gao giữ cái ót Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu không cho y có không gian có thể giãy dụa cùng phản kháng, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, cuồng vọng tàn sát bừa bãi trong miệng Tư Không Vịnh Dạ.

Giống như là xác minh  câu tuyên ngôn phải giúp y “tẩy miệng”, đầu lưỡi nam nhân thật sự bắt đầu “cẩn trọng” giúp rửa sạch, đầu lưỡi nam nhân cơ hồ quét qua từ phân ly trong miệng Tư Không Vịnh Dạ, thậm chí ngay cả hàm răng cũng không buông tha, không ngừng liếm liếm.

Nam nhân hôn thập phần bá đạo, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị hôn thượng khí không tiếp hạ khí, choáng váng đầu vô lực tứ chi như nhũn ra, mắt muốn nổ đom đóm, thiếu chút nữa đã bị hắn hôn đến ngất xỉu đi.

Đôi môi non mềm bị nam nhân dùng sức nghiền ma mút vào , Tư Không Vịnh Dạ cảm giác môi đau đớn hỏa lạt lạt, đầu lưỡi cũng bị đầu lưỡi nam nhân dây dưa gần như chết lặng, nhưng mà lại vô lực phản kháng.

Nam nhân tựa như một ác lang hung mãnh, đang không ngừng xé rách  tiểu cừu Tư Không Vịnh Dạ vô lực phản kháng.

Không biết hôn bao lâu, Tư Không Viêm Lưu rốt cục buông ra Tư Không Vịnh Dạ đang hấp hối ra.

Rốt cục được tự do, Tư Không Vịnh Dạ vô lực tựa vào ngực nam nhân, hé miệng từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Miệng Vịnh Dạ rửa  sạch chưa? Ý vị chưa hết vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi, Tư Không Viêm Lưu hơi hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm đôi môi bị chà đạp có chút sưng đỏ của Tư Không Vịnh Dạ: “Thế nào, muốn phụ hoàng giúp Vịnh Dạ tái tẩy một lần không?”

Tư Không Vịnh Dạ nâng mi mắt lên, vừa lúc thấy nam nhân vẻ mặt cơ khát nhìn y liếm môi, nhất thời ngây dại.

Giống như pha quay chậm không tiếng động, Tư Không Vịnh Dạ lúc này bên trong tầm nhìn chỉ còn lại có nửa khuôn mặt dưới của nam nhân đường cong cương nghị, cũng nhìn không thấy cái gì khác .

Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt chậm rãi lướt qua đôi môi mỏng khêu gợi của hắn, sau đó chậm rãi thu hồi miệng, đôi môi mỏng nhạt màu hình dạng hoàn mỹ sáng bóng một lớp nước, có vẻ càng thêm vô cùng mê người.

Tư Không Vịnh Dạ trong đầu nhất thời nổ tung .

Này. . . . . . Này không khỏi quá gợi cảm  đi. . . . . . . . .

Hô hấp kịch liệt nhanh hơn, Tư Không Vịnh Dạ thân thể vốn đã khô nóng lúc này càng thêm giống như lửa thiêu khó nhịn, ngọn lửa vô danh từ dưới bụng bắt đầu thiêu đốt, sau đó nháy mắt lan ra toàn thân.

Linh hồn bị dục vọng chi hỏa nóng bức thiêu, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác ý chí của mình càng ngày càng bạc nhược, thân thể cũng càng thèm không nghe mình chỉ huy, bắt đầu đĩnh động  thân thể, đón ý nói hùa  nam nhân va chạm, miệng cũng bắt đầu phát ra rên rỉ mê người ngay cả chính y nghe xong cũng mặt đỏ tim đập.

Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ rốt cục rơi vào tay giặc, Tư Không Viêm Lưu nhất thời cười đến thỏa mãn.

Nụ cười này, mang theo ba phần tà khí bảy phân tà mị, lại làm cho Tư Không Vịnh Dạ mê thấy cầu vồng có đến tám màu, nhanh chóng không rõ phương hướng .

Nhìn chằm chằm đôi môi của nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ theo bản năng liếm liếm môi.

Giống như vị rất ngon a. . . . . . . . . Thật muốn nếm thử a. . . . . . . . .

Vì thế, Tư Không Vịnh Dạ sắc lánh trí hôn ngẩng đầu lên, cắn thật mạnh đôi môi khẽ nhếch lên của nam nhân, không chút lo lắng đến hậu quả thế nào.

Cái gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy, đại khái chính là như vậy.

Hết chương thứ một trăm hai mươi hai