Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 29




Thái y kê đơn các vị thuốc rất có hiệu quả, cùng với Xuân Hà cẩn thận chăm sóc, Tư Không Vịnh Dạ thân thể dần dần khôi phục, thân thể vốn gầy yếu cũng dần trở nên mượt mà cường tráng hẳn lên, sắc mặt cũng càng ngày càng tốt. Nhờ có các loại thuốc bổ trân quý tẩm bổ, làn da y vốn là trắng noản nhẵn nhụi trở nên vô cùng mềm mại như nước, giống như nhẹ nhàng đụng một cái thì nước sẽ chảy ra.



Tư Không Viêm Lưu khi có thời gian thì sẽ ở bên y, cho y uống dược, thậm chí ngay cả tắm rửa cũng là hai người cùng tắm, độ thân mật làm cho tất cả mọi người trong cung đều lấy làm kỳ lạ.

Hôm nay, Tư Không Viêm Lưu cũng ôm lấy hắn, hai người cùng tắm rửa trong dục trì, Xuân Hà cùng với vài cung nữ khác thì ở bên cạnh hầu hạ.

Dụ trì này tên là Cửu Long trì, là nơi chuyên dùng cho các Hoàng đế tắm rửa, trì bích* là do rất nhiều tảng đá được ghép khảm lại với nhau mà thành. Bên cạnh còn có một súc thủy trì** chứa đầy nước ấm. Lúc này, dòng nước ấm áp từ khe đá ào ào chảy vào súc thủy trì, nước chảy qua ống ngầm vào dục trì, giờ phút này, chung quanh hai người sương mù hôi hổi, chung quanh khắc hình rồng ẩn hiện, giống như đang ở tiên cảnh.

Dục trì này vốn là không cho phép người khác tiến vào, chỉ có Tư Không Vịnh Dạ là ngoại lệ.

Tư Không Viêm Lưu theo thói quen ôm y, tự mình bôi mạt chư linh ( tương đương với xà bông ) lên người y, nhưng mà Tư Không Vịnh Dạ luôn luôn nghe lời lúc tắm lại có thái độ khác thường, ở trong lòng của hắn cứ bất an xao động, càng không ngừng xoay tới xoay lui.



“Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?” Tư Không Viêm Lưu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của y, có chút lo lắng hỏi, để trán của mình sát vào trán của y, thử một cái, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Kỳ quái, không có phát sốt a.”

Một phen đẩy đầu của hắn đang để quá gần ra, động tác Tư Không Vịnh Dạ phi thường thô lỗ. Cắn chặt môi dưới, mặt của y hồng như quả hồng chín đỏ.

Tư Không Viêm Lưu cũng không vì y mạo phạm mà tức giận, ngược lại vẻ mặt lo lắng nhìn y: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Tư Không Vịnh Dạ chính là ngơ ngác nhìn hắn, trước sau cũng không chịu mở miệng.

Lúc này Tư Không Viêm Lưu anh tuấn bất phàm, khí vũ hiên ngang, lúc này người trần truồng quay mắt về phía y, Tư Không Vịnh Dạ nhìn thân hình hắn rắn chắc mà thon dài, nhất thời cảm thấy được mặt đỏ tim đập.

Tư Không Viêm Lưu thân thể màu da trắng, lúc này ngâm mình trong nước nóng nên có đỏ lên đôi chút, hàng năm tập võ rèn luyện làm cho thân thể hắn khá rắn chắc, đường cong cơ thể phi thường lưu sướng, không cho người khác có cảm giác rối rắm, cánh tay thon dài mà có lực.

Tư Không Vịnh Dạ bị hắn ôm vào trong ngực, cảm giác thân thể mình bị đặt trên ngực hắn vạm vỡ rắn chắc, hai người da thịt tiếp xúc nhau cực nóng như vậy, nhất thời cảm giác hô hấp có chút khó khăn, cảm giác như toàn thân trên dưới đều bị điện giật, nhất thời cảm thấy toàn thân mềm yếu, hô hấp bắt đầu dồn dập hơn.

Tư Không Vịnh Dạ tuy rằng lúc này thân thể mới bảy tuổi, chính là linh hồn y cũng là linh hồn của một nam nhân sắp trung niên tới nơi, Tư Không Viêm Lưu khêu gợi trần truồng hiện ra trước mặt của y, điều này khiến y sao không động tâm được chứ? Y vốn phát hiện mình đối với nữ nhân không có hứng thú, giờ phút này, y lại không hiểu được chính mình kỳ thật chính là một tên đồng tính luyến ái, còn tại vì thân thể mình lúc này phản ứng khác thường mà chẳng biết tại sao.

Từ khi Tư Không Vịnh Dạ được cứu trở về, hai người vẫn là cùng nhau tắm, phản ứng Tư Không Vịnh Dạ cũng chưa từng có gì đặc biệt, nhưng mà thân thể mỗi ngày càng chuyển biến tốt đẹp, tục ngữ nói, ăn no mặc ấm lại nghĩ *** dục, quay mắt về phía Tư Không Viêm Lưu gợi cảm mà hấp dẫn như thế, y chỉ cảm thấy *** tăng vọt, toàn thân mạch máu đều toát ra hưng phấn vô cùng.

Chính là, thân thể y dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử nhỏ tuổi, cho dù có sắc dục công tâm, cũng không có biện pháp gì thực hiện hành vi, điều này làm cho y rõ ràng là khó chịu cũng phải giấu trong lòng, nuốt không xuống lại phun không ra, cảm giác nửa vời này làm cho y hết sức thống khổ.

Tư Không Vịnh Dạ gắt gao nhìn chằm chằm ngực Tư Không Viêm Lưu rắn chắc lộ ra mặt nước, hai khối cơ ngực vạm vỡ hơi hơi nở ra, còn hai điểm đột khởi phấn hồng mê người kia, nhìn mà muốn phun máu.

“Hảo mê người a!” Tư Không Vịnh Dạ có cảm giác xúc động muốn kiểm tra, thậm chí còn muốn một hơi ngậm đột khởi vô cùng mê người trước ngực hắn.

Sau đó, y thật sự vươn tay úp về phía ngực Tư Không Viêm Lưu, đầu óc mờ mịt làm y không chút nào nhận thấy được hành vi đột ngột của mình, còn tưởng rằng đây chính là ảo tưởng của y.

Ân, xúc cảm không tồi, rắn chắc lại có co dãn, quang mang thưởng thức trong mắt Tư Không Vịnh Dạ càng sâu thêm, cười vẻ mặt *** tà.

Tư Không Vịnh Dạ không ngừng sờ qua sờ lại ngực hắn, nắm này nắm nọ, Tư Không Viêm Lưu bị y thình lình quấy rầy làm cả người hóa đá, đợi cho ánh mắt y lưu chuyển màu mắt mèo, Tư Không Viêm Lưu lúc này mới hiểu được y đang làm gì đó, nhất thời có chút dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này rốt cuộc đang làm gì đó a.

Tư Không Vịnh Dạ đúng là tiểu quỷ, tuy rằng trên mặt biểu tình có chút hạ lưu, chính là xứng với y gương mặt xinh đẹp ngây thơ, lại thấy dị thường đáng yêu.

Theo dõi động tác của y, Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt nghiền ngẫm. Cũng không phải bởi vì hắn cũng sinh ra ***, hắn cũng không mến đồng phích, hắn chính là cảm thấy Vịnh Dạ như vậy thật sự là đáng yêu đến cực điểm, không đành lòng ngăn y lại.

Tư Không Vịnh Dạ không ngừng nắm a nắm, sờ a sờ, thậm chí còn không ngưng lấy tay chỉ xoa bóp đầu R*** của hắn, đột nhiên cảm thấy được trong lỗ mũi có chút khí, sau đó một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra.

“Vịnh dạ! Ngươi chảy máu mũi !” Cái mũi đột nhiên bị nắm, Tư Không Vịnh Dạ lúc này mới tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện hai tay của mình còn để trên ngực hắn, ngón tay còn tại nắm trên mặt đầu R.

Cư nhiên không phải ảo tưởng! ! !

Tư Không Vịnh Dạ ngay lập tức có cảm giác xúc động lúc gặp trở ngại, này mặt đâu lớn! Một đời anh danh của y chỉ trong chốc lát bị hủy hoại như vậy!

Tư Không Vịnh Dạ dưới mũi đều là máu, từ cằm y rơi xuống dục trì, rất nhanh tản ra, bất lưu dấu vết.

Một bàn tay nắm mũi y, Tư Không Viêm Lưu cười thiếu chút nữa đau sốc hông: “Ha ha ha!!! Ngươi bé con tiểu quỷ đại này, sắc dục huân tâm, cư nhiên đùa giỡn trẫm từ đầu đến đây, ngay cả máu mũi cũng chảy ra, thật sự là rất đáng yêu! Ha ha ha ~~~”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời quẫn bách không thôi, sắc mặt đỏ lên, hận không thể trực tiếp nhảy vào dục trì này chết đuối cho rồi.

Tư Không Viêm Lưu cười không ngừng nghĩ, bọn Xuân Hà một bên hầu hạ vẻ mặt lại không chút thay đổi, mấy trường hợp này nàng đã coi nhiều lắm rồi, hai phụ tử này chỉ cần sống chung một chỗ lại thành ra hai kẻ dở hơi, thường xuyên làm ra mấy chuyện làm cho người ta không thể tưởng tượng, nàng sớm thấy nhưng không thể trách.

Hết chương thứ hai mươi chín.

*trì bích: vách đá của dục trì.

**súc thủy trì: ao, hồ chứa nước.

***R: tùy đoạn văn mà mấy bạn hiểu nghen, vì tác giả ẩn từ, để cái này tớ cũng hem rõ lắm. Mà sau này sẽ xuất hiện những chữ cái thế này nhiều ^^.