Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 4




Lưỡng lự ở một chỗ cả nửa ngày trời, Quan Việt đem chuyện mình đã trải qua từ đầu đến đuôi cuối xem xét lại một lần lượt: mình bị bom tạc đã chết, sau đó linh hồn chẳng biết tại sao lại xuyên không nhập vào người một đứa bé.

Nữ nhân đang nằm trên cái giường ván gỗ này hẳn là mẫu thân của tiểu hài tử. Hơn nữa tiểu hài tử này có vẻ không có thân nhân, nếu nó có thân nhân, thân nhân của nó chắc đều là những tên lòng lang dạ sói, nếu không sẽ không để nó tại nơi giữ thi thể của nữ nhân này, không ai trông giữ.

Quan Việt từ trước đến nay là kẻ nhìn người trước, nếu cứ suy nghĩ cẩn thận như vậy, y sẽ không hối hận, cho nên với y hiện tại chuyện trọng yếu nhất là sống sót thế nào đây.

Quan việt không tin vào tôn giáo, nhưng lại rất tin vào sự tồn tại của các linh hồn, nếu như ông trời đã khiến cho linh hồn của y xuyên không nhập vào người của tiểu hài tử này, thì hẳn là có dụng ý, cho nên, y nhất định phải cố gắng sống sót.

Bụng đói lại phát ra tiếng rên rĩ, Quan Việt ngẩng đầu nhìn cái bàn dài cao hơn mình gấp hai lần, lâm vào trầm tư.

Đồ ăn ở phía trên tỏa ra hương khí mê người, giống như một cánh tay vô hình, câu dẫn cảm giác đói khát của y~~~

Vì thế Quan Việt đứng lên, tập tễnh bước đi. 

~~~~~~~

“Ba!” lần thứ ba Quan Việt ngửa mặt té xuống, sờ sờ cái lưng và cánh tay bị đập xuống, Quan Việt đứng lên, tiếp tục “dũng vãng trực ba”*~~~~

Cái bàn dài này được làm khá kỳ quái, cách mặt đất khoảng một thước rưỡi. Mặt sau áp vào vách tường, ở giữa chỉ có một cây trụ chống đỡ. 

Quan Việt bám vào cây trụ trung gian đó đu lên trên, nhưng khi tới đỉnh, bởi vì cây trụ được đặt ngay giữa bàn, cho nên muốn chạm tới mặt bàn, hai tay bắt lấy mặt bàn bên cạnh, hai chân thì xiết chặt cây trụ, động tác này làm cho lưng y gần như song song với mặt đất.

Đây là một động tác có độ khó cao, thực dễ dàng ngã xuống, hơn nữa là lưng trực tiếp đập xuống đất.

Nếu đối với y trước kia, căn bản không có gì khó khăn, chính là y bây giờ là một tiểu hài tử cả bước đi cũng không vững. Sức của tay rất yếu, căn bản không có cách nào chịu đựng được trọng lượng của bản thân, cho dù y trước kia từng phải chịu huấn luyện khắc nghiệt, cũng chỉ có thể nhìn mà than thở thôi.

Quan Việt trước nay là một kẻ “bất kiến Hoàng hà tâm bất tử”**, chỉ cần y quyết định làm chuyện gì, nếu không đạt được mục đích, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua, vì thế, Quan Việt rốt cuộc cũng chạm được tới mặt bàn.

Lau mồ hôi trên trán, Quan Việt nội tâm thập phần vui vẻ, đã lâu không có hưởng thụ cảm giác thành công mãnh liệt đến thế.

Khi y làm lính đánh thuê, hầu như không có chuyện gì đặc biệt khó có thể hoàn thành, khi đó y gần như là một kẻ không có gì không làm được. Hiện tại đột nhiên biến thành một tiểu hài tử cái gì cũng không làm được, cho dù làm một chuyện rất đơn giản cũng phải hao tổn rất nhiều khí lực.

Điều này làm cho y có cảm giác vô cùng mới mẻ, giống như trở lại chính mình mấy ngày đầu vừa được huấn luyện làm lính đánh thuê.

Trên bàn có không ít đồ ăn, bánh bao, vịt nướng, còn có một ít hoa quả.

Quan Việt trong lòng muôn phần sung sướng cầm lấy bánh bao trong chén cùng vịt nướng bắt đầu gặm lấy gặm để, không hề chú ý phía trước đồ ăn có linh bài cùng cái bát cắm ba nén nhang.

Răng nanh của tiểu hài tử thì không dài, cắn vào thức ăn rất ư phiền toái, nhưng Quan Việt cũng không để ý đến điều này, chỉ ăn như hổ đói.

Đứa bé này có lẽ lâu rồi không được ăn cơm, Quan Việt lúc này cảm thấy có ăn nhiều hơn nữa cũng không đủ. Tay trái một cái đùi vịt, tay phải một cái bánh bao, ăn đến chết cũng được.

Quan Việt quay lưng về phía đại môn, không có chú ý lúc này có người đang ở ngoài mở khóa. Toàn bộ chú ý của Quan Việt đều đặt ở đồ ăn trước mặt, nên ngay cả khi đại môn mở ra, có vài người đi đến hắn cũng không phát hiện ra.

Thanh âm tất tất sách sách*** truyền vào, còn có những tiếng nói chói tai của một người đang mắng những kẻ đang vui cười. 

“A!” Một tiếng thét chói tai vang lên, Quan Việt bị hoảng sợ.

Bất chợt quay đầu, thấy vài người mặc quần áo màu lam, cách ăn mặc giống với các thái giám thời xưa, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, thanh âm run rẩy, nói năng lộn xộn: “Tứ… Tứ Hoàng Tử… quỷ… quỷ…”

Lúc này Quan Việt sắc mặt trắng xanh, giống như quỷ mị, trong miệng còn ngậm một cái cánh vịt, khóe miệng còn có một vết máu. Đang ngơ ngác nhìn bọn họ.

Trước tình cảnh này, mấy tiểu thái giám xem ra không nghi ngờ đây chính là một cương thi sống lại~~~

“A! Xác chết vùng dậy rồi! Xác chết Tứ Hoàng Tử vùng dậy rồi!”

Mấy tiểu thái giám trong lúc rối loạn đều chạy ngay ra ngoài, phát ra tiếng thét chói tai như dàn hợp xướng giọng nữ cao, âm thanh thê lương lập tức vang tận mây xanh.

Quan Việt nhún nhún vai, cảm thấy mấy người này quả thực quái lạ, tiếp đó ngoáy ngoáy cái lỗ tai bị rung động đến phát đau, quay đầu đi không nhìn họ, tiếp tục vùi đầu ăn tiếp~~~~

Hết chương thứ tư

*Dũng vãng trực ba” : dũng cảm mà tiến lên phía trước.

**Bất kiến Hoàng Hà tâm bất tử”: Không thấy Hoàng Hà tâm không chết, ý nói quyết tâm của một người sẽ không chết cho đến khi hắn nhìn thấy Hoàng Hà. Ngay từ những ngày đầu lịch sử, người Trung Quốc luôn chọn cách chiến đấu khi họ lâm vào hoàn cảnh hiểm nghèo. Họ kiên gan như họ bị buộc không được quay đầu lại. Đây là một câu nói thể hiện sự quyết tâm không mệt mỏi của một người. (Wiktionary)

***tất tất sách sách: tớ nghĩ là từ tượng thanh, mà tớ cũng hem biết rõ tiếng gì, nên để nguyên bản thế.