Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 92




Bên này Tư Không Viêm Lưu tạm thời an toàn, thì bên kia Mã Nhược Phàm có vẻ nguy cơ chồng chất.



Một đao Mã Nhược Phàm bổ về phía Thượng Quan Lưu Hiên còn cách đỉnh đầu gã không đến một li đột nhiên ngừng lại, kiếm sắc thậm chí thổi tung mái tóc dài hỗn độn của gã.

Nhìn thấy đao phong lóe hàn quang trên đỉnh đầu, Thượng Quan Lưu Hiên tìm được đường sống trong chỗ chết có chút hoảng sợ nuốt nước miếng.

Cảm giác này đúng là kinh khủng quá mức, đánh chết Thượng Quan Lưu Hiên cũng không dám hưởng thụ lần thứ hai, trái tim gã sớm hay muộn cũng bị dọa đứng luôn.

Vì thế, phô ra một nụ cười mà gã tự cho là mê chết người không đền mạng, thanh âm Thượng Quan Lưu Hiên có chút phát run: “Tiểu ~ Tiểu Phàm, ngươi có thể lấy cây đao này ra không? Thứ này rất nguy hiểm đó.”

Nhìn thấy gã cười cười cẩu thối, sắc mặt Mã Nhược Phàm vốn đã lạnh giờ lại lạnh đến cực điểm, trong phạm vi ba thước xung quanh đến có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng hàn ý lạnh thấu xương phát ra từ người hắn.

Chưa từng thấy dáng vẻ Thượng Quan Lưu Hiên uất ức như thế, Hồng Phiến Nữ đứng bên cạnh nghiễn ngẫm dao động giữa hai nam nhân cao lớn như nhau, chiết phiến trong tay không ngừng đóng mở, tạo ra âm thanh chói tay.

“Quên đi, tùy các ngươi muốn sao thì muốn, ta đi đây.”

Sát ý trong mắt Mã Nhược Phàm dần dần biến mất, thay vào đó là bộ mặt trơ của hắn, hàn ý trong mắt lại không lui nửa phần, thậm chí càng lạnh như băng.

Thượng Quan Lưu Hiên đột nhiên có loại dự cảm không tốt…

Thu hồi đao từ đỉnh đầu Thượng Quan Lưu Hiên vào vỏ, Mã Nhược Phàm xoay người bước đi, cước bộ phi thường kiên quyết.

Nhìn bóng dáng hắn quyết tuyệt rời đi, nội tâm Thượng Quan Lưu Hiên thống khổ không nói nổi.

Người này sao lại giận dỗi rồi?

“Tiểu Phàm, chớ đi! Ngươi nghe ta giải thích đã! Ta cùng ả biến thái này không có chút quan hệ gì, từ lúc biết ngươi, trong tim ta chỉ có ngươi a!” Thượng Quan Lưu Hiên vội vàng mở miệng hô, ngữ khí cơ hồ là khẩu cầu, hoàn toàn là một hình tượng nam nhân tốt say đắm chung tình lại bị vợ vứt bỏ.

Mã Nhược Phàm không quay đầu lại, thậm chí cước bộ cũng không dừng một chút.

Mắt thấy người yêu dấu đi càng ngày càng xa, đầu Thượng Quan Lưu Hiên chảy đầy mồ hôi, trong lúc không chú ý vận nội lực trên người, nhất thời chấn động.

Không phải nói thuốc này có hiệu lực trong hai canh giờ sao? Sao mới không đến nửa canh giờ đã hết tác dụng?

Lúc bị lăng trì, khóa xích trên người gã thì sẽ rất phiền toái, nên, Thượng Quan Lưu Hiên lúc còn ở Thiên lao bị ép uống thuốc, loại thuốc này khiến gã trong vòng hai canh giờ không thể vận công, quan hành hình mới yên tâm cởi bỏ gông xiềng trên người gã.

Lúc này trói buộc Thượng Quan Lưu Hiên chỉ có lưới đánh cá và dây thừng, giãy ra khỏi mấy thứ này đối với gã mà nói, chỉ là ăn một đĩa đồ ăn nhỏ.

Vận đủ nội lực, Thượng Quan Lưu Hiên thực nhẹ nhàng chặt đứt thứ trói buộc gã, vội vàng đuổi theo hướng của Mã Nhược Phàm.

“Tiểu Phàm, chớ đi!”

Thượng Quan Lưu Hiên chộp lấy bả vai hắn, phi nhanh đến trước mặt hắn: “Chớ đi, ta không cho ngươi đi!”

Mã Nhược Phàm lạnh lùng nhìn thẳng vào gã: “Buông tay!”

“Không buông!” Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt quật cường mở miệng.

“Ta bảo ngươi buông tay!” Mã Nhược Phàm nghiến răng.

“Ngươi nghe ta giải thích đã!” Thượng Quan Lưu Hiên quýnh lên liều lĩnh ôm lấy hắn, bên trong ngữ khí là kinh hoảng nồng đậm: “Ta thật sự cùng ả kia không có chút sự tình gì hết! Ngươi phải tin tưởng ta!”

“Thật sự một chút việc cũng không có sao? Vậy trước kia là ai ôm ta vào lòng nói ta là người đẹp nhất thế gian?”

Thanh âm sắc nhọn của Hồng Phiến Nữ truyền tới, đánh vỡ cục diện bế tắc của hai người.

Mã Nhược Phàm nhất thời ngẩn ra, ánh mắt hơi nheo lại, sắc mặt đen như cái đáy nồi.

“Cái đó, thật ra…… là ta bị lừa.” Sắc mặt Thượng Quan Lưu Hiên vô cùng xấu hổ, nói năng lộn xộn mở miệng: “Trước đó ta không biết ả hóa ra là…………”

Thượng Quan Lưu Hiên còn chưa nói xong, dải lụa màu hồng phấn của Hồng Phiến Nữ đã quấn ngang thắt lưng của hai người, bao quanh bọn họ.

“A ha ha ha ha~! Các ngươi đừng có ở đây tranh giành tình nhân nữa, ngoan ngoãn là nộ lệ của ta đi! Ta sẽ hảo hảo yêu thương các ngươi!”

Hai người vô duyên vô cơ bị cuốn lấy không nói gì nhìn nhau liếc mắt một cái, vẻ mặt đen thui.

Nữ nhân này, điên rồi………

Dải lụa hồng càng cuốn càng dài, giống như vô tận, tầng tầng lớp lớp bao quanh hai người như kén tằm.

Mắt thấy con mồi đã bị bao phủ, mu bàn tay Hồng Phiến Nữ che miệng, cười điên cuồng.

Tiếng cười *** đãng vang khắp quảng trường, làm đau tai người khác.

Nhưng, còn không chờ nàng cười đủ, kén tằm cuốn lấy hai người kia đột nhiên nổ tung.

Tơ tằm bị nổ tung bay khắp trời, trong hỗn loạn, một thanh đao sắc bén xuyên qua các mảnh vải, đánh thẳng về phía Hồng Phiến Nữ.

Hồng Phiến Nữ biến sắc, vội né tránh.

Đao sắc lóe ra hàn quang, kề sát tai nàng, hàn khí ác liệt cắt đứt những sợi tóc bên tai nàng.

Nhưng còn chưa kịp thở, một thân ảnh như tia chớp phi về phía nàng với tốc độ làm cho người ta kinh hãi.

Hồng Phiến Nữ còn chưa thấy rõ người bay tới, ngực đã bị ai đó hạ một chưởng, đúng là nơi Tư Không Viêm Lưu đã đánh trúng trước đó.

Hồng Phiến Nữ phun ra một ngụm máu tươi, thân thể tức tốc bay về phía sau, va mạnh vào bên trên hình đài.

Cây gỗ dùng làm hình đài tạm thời không thể chịu nổi va chạm mạnh như thế, lập tức vỡ nát, tiếng gỗ nổ bùm vang lên, ồn ào một lúc, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hồng Phiến Nữ hơi mơ hồ, nhưng cũng cực kỳ rõ ràng truyền vào lỗ tai mọi người.

Thượng Quan Lưu Hiên thu hồi bàn tay, biểu tình trên mặt có chút khó coi.

Vừa rồi để tránh hai người bị trói chặt trong dải lụa, Mã Nhược Phàm thở hổn hển rút đao chém về phía nàng, mà Thượng Quan Lưu Hiên vì muốn lấy lòng hắn, không chút do dự đánh về phía Hồng Phiến Nữ, một chưởng đánh bay ả.

Lúc ấy là hơi xúc động, nhưng đợi cho bàn tay phóng ra ngoài xong, gã mới thấy có chút hối hận.

Dù sao trước giờ cũng cùng là người trong Ma giáo, dù không có cảm giác gì, ở chung lâu như vậy, nhiều ít gì cũng có một loại tình cảm đồng nghiệp, một chưởng này Thượng Quan Lưu Hiên đánh ra, phút chốc có loại cảm giác đồng môn tương tàn.

Nhưng biểu tình áy náy của gã trong mắt Mã Nhược Phàm đang đứng bên cạnh, lại thành ra là bằng chứng đối với tình nhân cũ nhớ mãi không quên, nội tâm nhất thời bùng phát một cơn ghen dữ dội.

“Quên đi, tùy tên hỗn đản này muốn nghĩ ra sao thì nghĩ, lão tử lười quản mấy thứ nhàm chán này.” Mã Nhược Phàm nghiến răng nghiến lợi nghĩ, xoay người bước đi.

Thượng Quan Lưu Hiên cảm thấy động tác của hắn, liền dở khóc dở cười đuổi theo, cợt nhả lấy lòng hắn, nội tâm vốn có chút bứt rứt cảm thương lập tức hóa thành hư không.

“Tiểu Phàm, ngươi lại ăn bậy phi thố, ta thật sự cùng nàng không có chút quan hệ gì a!”

“Không liên quan đến ta!”

“Ai, đừng ghen tị được không, ta thật sự chỉ thích một mình ngươi thôi!”

“Ngươi đi chết đi.” (Giận)

“Nhưng mà Tiểu Phàm bởi vì ta mà ghen, ta thực vui vẻ a, đây là chứng minh ngươi có yêu ta.”

“……………”

“Bong!” Tiếng nắm tay va vào sống mũi vang lên.

“Ai u! Đừng đánh mặt ta a! Ta một người anh tuấn tiêu sái như vậy, bị hủy dung nhan thì làm sao bây giờ?”

“Hừ! Nói ngươi dáng vẻ quỷ quái này á, mặt mày hốc hác còn lo trang điểm dung nhan!”

“……………”

**********

Trong tẩm cung mấy canh giờ qua đi, Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ cũng hình như chưa tốt lắm……………

“Phụ hoàng, rốt cục người cũng tỉnh!”

Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy nam nhân hôn mê nửa ngày, cuối cùng cũng tỉnh, kích động thiếu chút nữa chảy nước mắt.

“Phụ hoàng không có việc gì.” Tư Không Viêm Lưu mặt không có chút máu suy yếu mở miệng nói, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má non mềm của y: “Phụ hoàng đã hứa vĩnh viễn bảo hộ Vịnh Dạ mà, sao có thể khinh địch mà chết như vậy được? Ha hả.”

Nhìn ánh mắt nam nhân ôn nhu, Tư Không Vịnh Dạ cảm động đến rối tinh rối mù.

“Phụ hoàng……”

“Vịnh Dạ……”

Hai phụ tử ôm chặt lấy nhau, vành tai chạm vào tóc mai nhau, nói nhỏ triền miên, làm cho Nhan Tử Khanh đứng nhìn bên cạnh thiếu chút nữa chảy nước miếng hâm mộ.

Không biết qua bao lâu, hai người rốt cuộc lưu luyến buông đối phương ra.

Ánh mắt ẩn tình dừng ở đối phương, hai người quá ngọt ngào làm cho Nhan Tử Khanh xem mà nổi da gà.

Đã từng thấy tình cảm phụ tử tốt, nhưng cũng không khoa trương như vậy.

Rùng mình một cái thật mạnh, Nhan Tử Khanh bị hai người đang ôm nhau làm cho vội lui ra ngoài.

Lão không muốn bị đôi phụ tử buồn nôn đến cực điểm này làm hàn tử……

Đang lúc hai người nùng tình mật ý nhìn nhau, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên nhớ tới chuyện Thượng Quan Lưu Hiên, bỗng nhiên thấy lo lắng.

“Phụ hoàng, Thượng Quan hắn không có việc gì đi?” Tư Không Vịnh Dạ thử mở miệng hỏi, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn hắn.

Nụ cười ấm áp trên mặt Tư Không Viêm Lưu phút chốc đọng lại.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm vẻ mặt bé lo lắng, sau nửa ngày Tư Không Viêm Lưu mới dùng ngữ khí lãnh ngạnh mở miệng nói: “Không có việc gì, trước khi hắn bị lăng trì, Mã Nhược Phàm chạy tới, cho nên trẫm thả hắn.”

Tư Không Vịnh Dạ liền thở phào một cái: “Cũng may không có việc gì.”

Nhìn thấy bộ dáng y như trút được gánh nặng, biểu tình trên mặt Tư Không Viêm Lưu đã lạnh càng thêm lạnh.

“Không đúng!” Vịnh Dạ đột nhiên phản ứng, hơi giật mình nhìn hắn: “Người ngay từ đầu không phải đã tính làm vậy đi? Người ngay từ đầu không tính sẽ giết chết hắn?”

Tư Không Viêm Lưu vẫn lạnh lùng nhìn y, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: “Hắn một tên nói năng ngọt xớt như vậy, ta không khảo nghiệm một chút làm sao yên tâm giao Mã Nhược Phàm cho hắn? Mã Nhược Phàm chính là hiền tài do ta dốc lòng bồi dưỡng nhiều năm mới thành, đúng là thuận tiện cho tên hỗn đản nào đó!” Tư Không Viêm Lưu nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói.

Tư Không Vịnh Dạ: “…………”

Tư Không Vịnh Dạ: “Nếu Mã Nhược Phàm hôm nay không đến, vậy người sẽ có thể thật sự lăng trì Thượng Quan Lưu Hiên sao?”

Tư Không Viêm Lưu: “Đúng.” Ngữ khí không có chút chần chờ.

Tư Không Vịnh Dạ: “………”

“Trẫm chỉ biết! Ngươi quả nhiên đối với Thượng Quan Lưu Hiên có tình cảm đặc thù!” Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt bị ế, Tư Không Viêm Lưu nghiến răng nói: “Ngươi căn bản không có thương phụ hoàng, ngươi hoa tâm cây cải đỏ!”

Tự dưng bị Tư Không Viêm Lưu lên án, vẻ mặt Tư Không Vịnh Dạ phút chốc nhìn hắn khó thể tin: “Người lại có thể hoài nghi tình yêu của ta đối với người?”

Ánh mắt Tư Không Viêm Lưu thập phần ai oán, giống như một nữ nhân đáng thương lên án trượng phu của mình hoa tâm, nhìn chăm chú làm Tư Không Vịnh Dạ cả người sợ hãi.

Vốn tình yêu đã trả đủ mọi giá bị nam nhân không chút do dự phủ định, Tư Không Vịnh Dạ bỗng chốc cảm thấy trái tim lạnh băng, đột nhiên cũng nổi quạo lên.

“Tốt! Tốt!” Tư Không Vịnh Dạ giận quá cười lên: “Người đã nghĩ như vậy, ngày mai ta liền bàn với Thượng Quan Lưu Hiên tìm nơi cùng sống! Thuận theo ý người!”

“Ngươi dám!” Tư Không Viêm Lưu nổi trận lôi đình: “Nếu ngươi dám đi, ta sẽ ngay lập tức hủy đi xương cốt của hắn!”

Tư Không Vịnh Dạ cũng bướng bỉnh lên, giận dữ hét với hắn: “Có cái gì không dám? Ta nói ngày mai bàn liền bàn!”

Phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương, hai người giống như hai con trâu đực bị chọc giận, ánh mắt phẫn nộ như sắp phun ra lửa va chạm trên không trung, phóng ra vô số tia lửa.

Hai tên ngây thơ như nhau giờ phút này lại càng giống hai đứa con nít, vì một cái nguyên nhân ngớ ngẩn đến cực điểm mà cãi túi bụi.

Trường hợp trở nên có chút khôi hài.

“Tốt lắm!” Tư Không Viêm Lưu cười lạnh nói: “Vậy trẫm đem ngươi gạo nấu thành cơm trước, coi ngươi còn làm sao ‘hồng hạnh xuất tường’!” Dứt lời tức khắc hóa thân thành sói, bổ nhào thẳng về phía y.

“Người ~ Người muốn làm gì?” Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn, xoay người muốn trốn, đã bị Tư Không Viêm Lưu đặt dưới thân.

“Làm chuyện muốn làm.” Tư Không Viêm Lưu cười tà mị, đưa tay vạch y phục của Tư Không Vịnh Dạ.

“Oa~! Mau thả ta ra! Ngô ~~~!” Tư Không Vịnh Dạ vừa định chống cự, đã bị giam trong đôi môi, làm lời kế tiếp Tư Không Vịnh Dạ muốn nói bị chặn trong miệng.

Bị hôn khó thở váng đầu hoa mắt tứ chi vô lực thân thể nhũn ra, Tư Không Vịnh Dạ thế nào cũng không rõ được, tại sao mỗi lần Tư Không Viêm Lưu nóng giận đều dùng cách này trừng phạt y? Chẳng lẽ trong đầu hắn ngoại trừ ân ái cũng chỉ có ân ái thôi sao? Sao không thể hảo hảo ngồi xuống nói chuyện? Không cần biến sự tình trở thành như vậy?

Nhưng, y hoàn toàn không có cách nào nói ra miệng, vì Tư Không Viêm Lưu căn bản không có y có cơ hội mở miệng nói.

Vì thế, mấy canh giờ kế tiếp, cả phòng đều tràn ngập tiếng rên rỉ lẫn kêu thảm thiết của Tư Không Vịnh Dạ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng thở dốc cố ý đè thấp của Tư Không Viêm Lưu.

Nhưng mà, đêm đó, kế hoạch “gạo nấu thành cơm” của Tư Không Viêm Lưu vẫn là thất bại bên trong tiếng kêu thảm và tiếng khóc của Tư Không Vịnh Dạ.

Mật huyệt của tiểu tử kia thật sự quá nhỏ, không có cách nào chứa cực đại của Tư Không Viêm Lưu, Tư Không Viêm Lưu chỉ mới khuếch trương mật huyệt của y một chút, Tư Không Vịnh Dạ đã đau không thể chịu được, rơi vào đường cùng, hắn đành phải ngừng lại.

Lần đầu tiên “phá thân” của Tư Không Vịnh Dạ, tuyên cáo thất bại toàn diện…………

*********

Sự tình cứ như vậy hạ màn, thi thể Giang Tất Liễu phơi trên cổng thành, đây là trừng phạt vì đã ám sát Hoàng đế.

Mà bên trong hình đài sụp đổ không có thi thể Hồng Phiến Nữ, có thể nói nàng chưa chết, chỉ là giả chết để trốn đi thôi. Đối với thích khách vô cùng xinh đẹp này, trong cung xôn xao, chuyện này vẫn là chuyện mà trong thành lẫn trong cung vẫn nhắc tới một thời gian rất lâu sau đó.

Thượng Quan Lưu Hiên trải qua chuyện này được xem là vô tội thả ra, nhưng hôn sự cùng Mã Nhược Phàm thất bại. Nhưng mà với tính cách lưu manh của gã, gã đương nhiên sống chết bám lấy Mã Nhược Phàm, quấn lấy hắn, theo đuổi không bỏ. Mà Mã Nhược Phàm luôn luôn “hận gã thấu xương” lại phá lệ không phản kháng, có thể nói là ỡm ờ tiếp nhận gã.

Đôi “tình nhân sinh tử cùng nhau” hoàn mỹ này đã trở thành một câu chuyện dân gian được mọi người ca tụng, được dân chúng phi thường ủng hộ, đối với Thượng Quan Lưu Hiên mà nói coi như trong họa có phúc đi.

Hết chương thứ chín mươi hai.