Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 17: Lê Hoa cốc. Gia trang sâu thẳm giữa tầng mây (3




Edit: Phi Anh

Beta: Ely

Từ Ngưng Sương Môn đến Lệ cốc – nơi sinh trưởng của U doanh thảo – dùng từ “Cách xa vạn dặm” để nói đến khoảng cách thì quả thật là có hơi khoa trương một chút. Nhưng ba người, còn phải dắt theo một nữ tử mà hễ gió thổi một cái không phát sốt cũng hắt xì, trèo đèo lội suối đi qua hơn nửa quốc gia, phải vượt sông Đông Lâm để đến Triêu An quốc, lại trăm cay nghìn đắng mà vượt núi theo sơn đạo hiểm trở lắt léo mới có thể đến được nơi gọi là Lệ Cốc kia, kỳ thực dùng từ “cách xa vạn dặm” để hình dung vốn chưa thể biểu đạt hết sự khổ cực và mệt nhọc của chuyến đi này.

Nhưng kỳ thực chỉ có hai chuyện khiến hành trình của bọn họ kéo dài triền miên và xa xôi không hẹn ngày tới đích.

Chuyện thứ nhất, là về đường chủ Mai Hoa đường của Thiên Hạ Sạn – Lâm Mai Hoa.

Ba nhân vật truyền kỳ của giang hồ mấy ngày trước nhìn Mai Hoa mà cảm thán hậu sinh khả úy. Nói nàng thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà cùng bọn họ lưu lạc giang hồ, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần. Nữ tử kia dung mạo lãnh diễm, tính tình nóng nảy ngẩng đầu lên, trong miệng toàn thức ăn, phát âm không rõ, nói: “Kỳ thực các vị đánh giá cao ta rồi”.

Song Tịnh vội vàng chắp tay nói: “Đâu có đâu có, lúc ta gia nhập giang hồ không có loại dũng khí này của ngươi, dám cả gan cầm đao đặt lên cổ ta mà lại trong tình huống phía trước có Huyền Sinh và A Triệt. Có thể thấy cô nương quả thật dũng khí rất lớn, lém lỉnh nhưng cũng rất hồn nhiên…”.

“Ta không phải nói ý này…”, Mai Hoa lau miệng nói: “Kỳ thực đi cùng các ngươi sẽ gặp nhiều phiền phức và nguy hiểm thật. Như hiện tại có đến mấy nhóm người truy sát các ngươi như vậy, ta biết mình đang mạo hiểm cả tính mạng. Mặt khác, nếu như muốn điều tra, ta và các ngươi chỉ cần giữ liên lạc thì tốt rồi. Hơn nữa, nếu ta huy động Thiên Hạ Sạn đi điều tra thì còn nhanh hơn…”.

“Vậy thì là vì sao hả?”, Triệt Thủy bất mãn nhìn nàng, bĩu môi quang quác kêu gào: “Ngươi như thế này sẽ làm liên lụy đến chúng ta!”.

Liên lụy đến các ngươi phải là Diệp Song Tịnh chứ? Mai Hoa mặt đầy hắc tuyến nhìn môn chủ Thạch Thất Môn đang ra sức chui vào trong lòng Huyền Sinh nhưng lại bị đối phương nhỏ nhen cố sức đẩy ra, nhún nhún vai vẻ rất thản nhiên, đáp: “Để tiết kiệm tiền mà”.

“… Hả?”, Nghe vậy, ba người còn lại cũng ngây người ra một lúc: “Cái gì?”.

“À…”, Lâm Mai Hoa bắt đầu bấm đốt ngón tay tính toán nói: “Nếu ta đi cùng với các ngươi, chí ít là tiết kiệm được tiền thức ăn, lộ phí và tiền ở trọ. Với lại không phải lén lút mà vẫn chịu vất vả cực khổ, dù bị người ta truy sát cũng vẫn quang minh chính đại thẳng đầu mà đi. Hơn nữa ta tính ra… một đêm ở quán trọ bình quân là hai lượng bạc, một con ngựa ba lượng một đồng tiền, thức ăn mỗi ngày khoảng năm đồng tiền… Ở cùng với các ngươi, chí ít mỗi ngày ta tiết kiệm được năm lượng hai đồng tiền!”. Nàng đắc ý xòe xòe ngón tay, nhếch miệng cười, lại nghĩ ra cái gì: “Hơn nữa, Trọng Trọng Lâu có nhiều tiền như thế, không lý nào lại để một nữ tử nhỏ tuổi như ta phải trả tiền chứ? Đúng không?”.

Ba người còn lại hoàn toàn cứng đờ.

Triệt Thủy thiếu chút nữa lật bàn. Thật đáng giận! Vì sao tất cả mọi người đều muốn lừa gạt tiền của hắn?! Trọng Trọng Lâu có nhiều tiền đâu phải lỗi của hắn chứ!

Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì như vậy cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng qua chỉ là một chút tiền thôi. Nói không chừng người ta khi còn bé nếm qua không ít cực khổ nên mới tích tiền như mạng vậy. Thế nên ánh mắt ba người nhìn Mai Hoa đường chủ càng thêm thương hại cùng đau lòng.

Thế nhưng…

Lần nào đó tại một khách điếm, lúc cơm nước xong xuôi, đang muốn tính tiền thì bỗng nghe binh một tiếng, ba người quay đầu lại, thấy mỹ nữ chim sa cá lặn như hoa như ngọc này đẩy một lão nông dân rất thật thà chất phác sang bên cạnh, cả người rất không có hình tượng mà nằm bò trên mặt đất, sau đó vô cùng hứng phấn đứng lên, giơ cao một đồng tiền, hô lớn: “Ta nhặt được tiền này!!!”.

Mặt dày thế nào thì cũng không thể hùng hổ như thế chứ.

Ba người kia nhất thời hóa đá.

Sau đó là bọn họ phải chịu đựng mỗi lần tính tiền sau khi ăn bữa cơm chiều, khi Lâm Mai Hoa không để ý tới hình tượng mà túm lấy tiểu nhị quán trọ, gầm lên giận dữ: “Ngươi tính cái kiểu gì vậy?! Một bàn đồ ăn thôi mà tới ba mươi quan tiền, ngươi cho rằng lão nương là kim khố hả? Hả?!”. Tệ hơn nữa, nàng vừa nhìn thấy cái gì đó lóe sáng trên đường thì bất kể là từ trên xe ngựa hay trên lưng ngựa cũng ngay lập tức nhào xuống dưới đất.

Chuyện thứ hai chính là việc bọn họ bị truy sát không đặc biệt kịch liệt nhưng cũng không ngừng nghỉ.

Đi được nửa đường mà Huyền Sinh và Song Tịnh vẫn không có cách nào xác định ba nhóm người người đuổi theo phía sau họ rốt cuộc là ai phái tới, lại càng không biết thêm chút gì về lai lịch của hai vật kia (có thể đó là do nữ tử phụ trách dò xét tin tức kia thích thú với việc nhìn chằm chằm trên đường để kiểm tra xem có người đánh rơi tiền hay không hơn). Nhưng có thể xác định chắc chắn rằng đối phương đang sử dụng phương pháp tiêu hao dần thể lực và kiên nhẫn của họ, khiến bọn họ mệt mỏi không thôi.

Bởi vì bất kể là lúc ăn, lúc ngủ, lúc đi đường hay kể cả lúc trong nhà xí, luôn có người phá cửa sổ, phá trần nhà, phá nền nhà, từ trên cây nhảy xuống chặn đường, từ tảng đá bên đường chui ra, từ trong hồ nước chui lên, rồi quát to: Mau giao Bán Nguyệt La Anh và Tỏa Tâm Đồng Kính ra đây!

Khi đó, Triệt Thủy và Huyền Sinh đều nghĩ từ “cách xa vạn dặm” trong tình huống của bọn họ thực sự là không bảy tỏ hết được!

Cứ theo đà này thì đến lúc bọn họ đến được Lệ cốc, sẽ vừa vặn bắt kịp lần u doanh thảo lớn lên… vào năm mươi năm sau đi?

Sự thực chứng minh, ngay cả Huyền Sinh luôn bình tĩnh và trấn định như vậy, người mà không muốn có chút gì dính dáng đến ân oán giang hồ, khi bị dồn ép tới một mức độ nào đó cũng sẽ phải phát điên lên.

Một đám người toàn thân ướt đẫm từ bờ sông Đông Lâm bò lên, nhìn chiếc thuyền có thể cho bọn họ sự thoải mái, cho họ giấc ngủ ngon trong vài ngày đã bị đốt thành một quả cầu lửa thì Huyền Sinh thực sự nổi giận.

Mai Hoa vừa mới kéo được Triệt Thủy không biết bơi lên bờ, lúc đang bốp bốp bạt tai hắn, quay người lại thì thấy nhị thiếu chủ Bán Nguyệt Thành hừ lạnh một tiếng, sau khi giúp Song Tịnh đang run lên vì lạnh khoác thêm áo choàng dày, lập tức rút kiếm khỏi vỏ, hầm hầm hướng vũ khí về phía thuyền địch mà lao đi.

Cái này gọi là, thỏ lúc nóng nảy cũng có thể cắn người.

Nhưng tính tình Huyền Sinh không ôn hòa theo kiểu tiểu bạch thỏ, cho nên, máu nhuộm đỏ dòng sông.

Sau đó, bọn họ vô cùng hạnh phúc mà dùng thuyền của quân địch – khách thuyền xa hoa hơn so với cái của chính mình không biết bao nhiêu lần, vui vẻ mà qua sông.

Triệt Thủy ở trên thuyền cười tủm tỉm, vỗ vai Huyền Sinh nói: “Kỳ thật, ta biết ngươi vì sao tức giận như vậy.” Hắn thấy đối phương nhíu mày, lại tiếp tục cười gật đầu nói: “Cái lúc bọn họ bắt đầu đốt thuyền, ngươi đang ở trong nhà xí đúng không? Đi ngoài được nửa chừng thì bị cắt ngang, thật là một chuyện vô cùng không tốt đây… haizzz…” Hắn nói xong, ngẩng đầu thấy Huyền Sinh không chút biểu tình nhìn hắn chằm chằm. Đang lúc cười ha hả nghĩ muốn lùi lại thì đã bị Huyền Sinh túm được cổ áo, bị quăng xuống sông một cách không thương tiếc.

A a a, lúc thỏ muốn cắn người thì tốt nhất đừng nên chọc vào. Song Tịnh lười biếng nằm lăn lộn trên đệm nghĩ vậy.

Trong lúc đám người bọn họ đi đường gian nan vất vả, Ngưng Sương Môn nhận được tin tức bọn họ bị truy sát cũng đã tỏ thái độ.

Đêm hôm đó, Mộ Dung Cận dùng bồ câu trắng truyền tin lệnh cho tất cả du y tản mạn khắp nơi tại bốn phương tám hướng đều phải trở về cốc. Đồng thời phát ra tin tức nếu tiếp tục có người truy sát ba người bọn họ, Ngưng Sương Môn sẽ đóng cửa không tiếp khách. Đến khi ba người bọn họ an toàn trở về, lúc đó mới tiếp người cầu y.

Tin tức vừa phát ra, giang hồ xôn xao, vài bang phái cũng bắt đầu ưỡn ngực tỏ thái độ.

“Con mẹ nó, kẻ nào nếu còn tiếp tục truy sát ba người kia, lão tử sẽ tiêu diệt cả hang ổ của bọn chúng!”. Chưởng môn Thanh Đàn hội cáu kỉnh, giận dữ gào lên.

Đùa, tính mệnh của vô số đệ tử cùng bằng hữu thân thiết bọn họ đều còn đang ở trên tay du y của Ngưng Sương Môn. Mà cho dù những kẻ truy sát nhóm Song Tịnh có địa vị lớn thì bọn họ vẫn còn có Triệt Thủy của Trọng Trọng Lâu làm chỗ dựa. Cũng không hẳn là đáng sợ.

Hơn nữa, Mộ Dung Cận đương nhiên cũng chỉ làm ra vẻ như thế. Nguyên là du y Vân Loan Cốc trong vài ngày cũng không thể trở về ngay được do người nhà bệnh nhân nhiều lần giữ lại. Tuy nhiên, trong thời gian này Ngưng Sương Môn một chút cũng không nhận dù là lễ vật của danh gia vọng tộc hay kẻ cơ cực bần hàn.

Do đó, những nhóm người truy sát Song Tịnh ôm một bụng những lời mắng chửi và uy hiếp nhưng cũng không thể không hành động chậm lại.

Mộ Dung Cận cũng bởi vì hành động một mũi tên trúng hai đích này mà giành được biệt hiệu mới nhất trên giang hồ: hồ ly chết giẫm trong Vân Loan Cốc.

Lê Hoa cốc, hay còn gọi là Lệ cốc, nằm ở trung tâm của thất công phong* (thất hành sơn). Theo truyền thuyết từ Vân triều kể lại, có bảy vị trung thần trong thời loạn lạc muốn che chở cho tiểu thái tử nên đem giấu ở đây. Triều đại cuối cùng bị diệt vong, nhưng vì bọn họ đang ở thâm sơn nên không biết tin tức của thế giới bên ngoài, đến chết vẫn kiên định đứng thẳng để che chở cho tiểu thái tử. Lâu dần, bảy người hóa thành bảy ngọn núi đồ sộ, trầm lặng nhìn thế sự qua nhanh, mặt trời mọc rồi lặn.

*thất: bảy

công: đại thần

phong: bao bọc, che chở

Lại có truyền thuyết kể lại rằng: về sau tân đế của vương triều mới phái trưởng tử tới vùng này tìm kiếm thái tử tiền triều. Vị này khi đang bị lạc đường trong cốc thì gặp được thái tử Vân triều ăn mặc như nông dân. Hai người nhất kiến như cố*, trò chuyện rất vui vẻ, đều che giấu thân phận thật sự của mình.

*Nhất kiến như cố: mới gặp mà như đã quen thân từ lâu

Sau cùng có một đêm, bọn họ trong lúc uống rượu ngắm trăng đã bảy tỏ thân thế của mình. Vị thái tử đương triều kia không đành lòng bắt vị thiếu niên vong quốc ôn nhu thuần khiết này về cung chịu chết, đã chuẩn bị rời đi trong đêm nhưng trong lòng lại không nỡ. Sáng hôm sau khi hắn quyết tâm nói lời từ biệt với thái tử Vân triều thì không thấy người đâu. Lần theo tiếng sáo lại thấy người nọ đang đứng trong một mảng sương mù sớm mai. Đột nhiên, vị thái từ Vân triều quay đầu cười với hắn, sau đó từ từ biến thành một gốc cây hoa lê.

Rễ cắm sâu, quyết chẳng rời khỏi.

Đã mất nước, không thể không nhà.

Hoàng tử buồn bã, trên cây đề bài thơ:

“Nguyệt mãn đồng túy bất bình sầu

Đông Li đọc trán hoàng hôn hậu

Niên niên xuất tự thất phong lai

Lê Hoa như tuyết mãn thập châu”.

(Tạm dịch:

“Trăng tròn uống rượu chẳng bớt sầu

Phương Đông đơn độc đối hoàng hôn

Mỗi năm xuân đến gió xuân đến

Hoa lê như tuyết khắp mười châu.”)

Truyền thuyết nói rằng, trong cốc nơi nơi đều là kỳ hoa dị thảo nhưng tuyệt không tìm được cây hoa lê thứ hai. Chỉ có duy nhất một cây nhưng hoa nở rộ quanh năm chẳng bao giờ tàn.

Tên của vị Vân triều hoàng tử kia là Lệ, cũng đồng âm với “Lê”, bởi vậy Lê hoa cốc còn được gọi là Lệ cốc.

“Ta nói…”.

Ánh mắt Triệt Thủy ai oán nhìn Song Tịnh trên lưng Huyền Sinh đang cười tủm tỉm kể chuyện xưa: “Đây chẳng phải là gạt người hay sao!”. Hắn bi phẫn ngửa mặt lên trời lớn tiếng gào, chỉ vào phong cảnh trước mắt tức giận mà nói: “Kỳ hoa dị thảo ở đâu hả! Toàn những đá là đá! Một đóa hoa nhỏ xíu cũng chẳng có! Ngươi biết toàn đá thì đại biểu cho cái gì không?!”. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Là không có con thú nào cả! Ta đóiiiiiiii!!”.

Ba người khác đã sớm quen trạng thái phát rồ lúc đói bụng của hắn, đều coi như không có việc gì mà tiếp tục đi.

Sơn đạo về phía Lệ cốc cũng thật khó đi, bọn họ đi vào núi một ngày một đêm mà vẫn chưa tới đích. Cũng may Lệ cốc vốn nổi danh bởi nhiều loại thảo dược, bởi vậy nên dọc đường đi đều có thể thấy được dấu hiệu người đã từng đi trước đó để lại.

Bọn họ đang đi thì lại có một con đường mới mở ra. Hai bên đường là vô số dây leo đang sinh sôi nảy nở. Mấy người nhìn kỹ lại chỉ thấy vô số những cây tùng thân cành uốn lượn muôn hình vạn trạng. Cây luồn qua khe núi, cây lách qua vách đá mà mọc ra thành đủ mọi tư thế. Bao quanh là sương trắng mênh mông bay nhẹ khiến người ta liên tưởng đến cõi tiên cảnh thoát tục. Bọn họ vừa đi vừa nhìn không chớp mắt, dẫn đến Triệt Thủy vô số lần đâm đầu vào thân cây hoặc bị vấp đá mà ngã.

“Khoan! Chờ một chút!”. Mai Hoa đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, vội vàng đưa tay ngăn cản mấy người phía sau. Triệt Thủy không thấy rõ ràng nên đâm sầm vào lưng nàng, liên tục vuốt mũi kêu lên đau đớn.

“Làm sao vậy?”. Song Tịnh từ trên lưng Huyền Sinh nhô đầu ra hiếu kỳ hỏi.

“Đừng lên tiếng, ta vừa nghe… xung quanh… suỵt…”.

Mai Hoa vừa nói vừa giơ tay ý bảo bọn họ chớ có lên tiếng, nàng hơi hơi nghiêng đầu, chuyên tâm mà cẩn thận nghe tiếng động xung quanh.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, cũng chuyên chú lắng nghe.

Thế nhưng, đáp lại hành động của họ cũng chỉ là một mảnh yên tĩnh. Chỉ có tiếng gió thổi qua đá, tiếng vượn hót thú kêu, tiếng côn trùng vo ve, tiếng chim bay rất nhỏ từ xa truyền tới.

Bọn họ đã đi vào sâu trong núi, ánh nắng bị những ngọn núi cao chọc trời che kín. Ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy sương mù bàng bạc lượn lờ quanh những dãy núi xanh biếc, cùng với đó là những phiến đá hình thù kỳ dị thi thoảng lại nhô ra từ những điểm cao chót vót trên vách núi.

Địa thế như vậy thì khả năng có người muốn tấn công hẳn là không lớn. Huống hồ bọn họ đều có võ công cao cường, mặc dù tinh thần cảnh giác không ăn sâu vào máu như Mai Hoa nhưng cũng chẳng phải bình thường.

“Rốt cuộc là làm sao vậy hả!?”. Triệt Thủy đói bụng đến mức đầu óc đã thành bã đậu bĩu môi hỏi.

Mai Hoa kìm nén vẻ mặt không kiên nhẫn, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Trước mặt không có đường”.

“Sao?”, Triệt Thủy sửng sốt, quay đầu nhìn lại, đã thấy sương mù dày đặc vờn quanh, sơn ảnh âm u, quả thực là không thể nhìn rõ mọi vật.

Song Tịnh ở bên cạnh nghe vậy, giật giật tay áo Huyền Sinh, tự mình từ trên lưng hắn đặt chân xuống, hiếu kỳ đi đến phía trước nhìn lại.

“Ngươi nghe xem”. Mai Hoa quăng một tảng đá về phía trước, chỉ nghe tiếng tảng đá lăn trên đất phát ra âm thanh sàn sạt rồi đột nhiên im lặng. Bỗng ầm một tiếng giống như va phải cái gì đó, sau đó lại tĩnh lặng, im ắng.

“Phía trước là vách núi sao?”, Huyền Sinh nghe thấy âm thanh đó, hỏi lại.

“Hẳn là thế. Chúng ta đến phía trước xem xem. Cẩn thận một chút”. Mai Hoa đáp, nói xong một phát bẻ một cành khô ở bên cạnh xuống làm gậy để dò đường, chậm rãi đi về phía trước.

Đi được một lát thì trước mắt bọn họ hiện ra một vực sâu nghìn trượng vạn thước. Nhìn xuống dưới chỉ thấy sương mù mờ mịt như một dòng sông tràn ngập xung quanh. Trên những vách núi đựng đứng như những thanh kiếm, một vài gốc tùng già cỗi nhô ra điểm tô cho khung cảnh hiểm trở của khu vực này.

Chỉ có một cây cầu nát nối liền hai bờ, thân cầu được quấn bởi dây thừng cứ lay động trong gió. Những tấm ván gỗ làm đáy cầu rạn nứt lung tung, còn có vài đoạn đã rơi xuống từ lâu, chỉ còn để lại một khoảng trống rỗng.

Đột nhiên, vài con chim bay qua phát ra những tiếng kêu chói tai vang vọng trong sơn cốc. Sự tĩnh lặng bị phá tan bởi những âm thanh biến ảo khôn lường, âm vang không dứt.

“…”.

“…”.

Đám người không nói gì, nhìn cảnh vật trước mắt, vẻ mặt cứng ngắc.

Song Tịnh dè dặt nhặt một cục đá bên cạnh quăng xuống khe núi. Chỉ nghe cục đá yên ổn một mạch rơi xuống không tiếng động, hồi lâu sau cũng chưa có tiếng chạm đất.

“… Chúng ta thật sự phải qua à?”, Triệt Thủy vẻ mặt oán hận nhìn cây cầu gỗ mà phân nửa thân cầu đã bị sương mù che khuất (nếu như nó còn có thể được gọi như vậy) nói: “Có thể ăn cơm trước không vậy?”. Có chết thì cũng phải lấp đầy cái bụng trước đã chứ.

“Hẳn là ta nên qua luôn bây giờ”, Song Tịnh nhìn sắc trời nói: “Từ thế núi này, xem ra, trước mặt chí ít cũng có cây có cỏ, ngủ qua đêm cũng sẽ tương đối thoải mái. Nếu trời tối đi một chút có thể chúng ta sẽ không qua được”.

“A! Đáng ghét!”, Triệt Thủy nhíu mày, lại quay đầu nhìn về phía Mai Hoa: “Vậy chút nữa ngươi phải đem cả phần cơm của ngươi cho ta ăn!”.

Mai Hoa đá lại một cước, tức giận nói: “Sao ta phải làm vậy? Đâu liên quan gì tới ta chứ!”.

“Bởi vì Tiểu Tịnh thì nhất định phải ăn nhiều, tiếp đó…”, Lâu chủ Trọng Trọng Lâu liếc nhìn Huyền Sinh, trong lòng lặng lẽ nói, ta chưa có gan cướp miếng ăn của hắn.

“Nếu đã như vậy tốt nhất ta nên đi về phía trước thôi”. Huyền Sinh lãnh đạm nói.

“Hơn nữa, ở đây lạnh lẽo ẩm ướt, gió lại lớn…”. Hắn bỗng nhiên ngậm miệng, môi mấp máy không nói tiếp.

Lạnh lẽo ẩm ướt, gió lớn, hẳn là đối với thân thể của Song Tịnh sẽ rất không tốt. Tuy nhiên hắn không nói được ra thành lời.

Chính hắn cũng không biết vì sao mình lại lo lắng cho Song Tịnh như vậy.

Song Tịnh trái lại không chú ý tới điều gì, nhìn cầu gỗ phía trước một chút rồi nói: “Cầu gỗ yếu như thế, không thể để các ngươi cõng ta đi qua được. Ta tự mình đi sẽ tốt hơn. Tốc độ Huyền Sinh nhanh nhất, liệu có thể đi phía sau ta được không?”.

“?”, Huyền Sinh hoàn hồn, lập tức khôi phục tình trạng bình thường, gật đầu nói: “Môn chủ không cần lo lắng, cố gắng hết sức đi nhanh đi vững, ở chỗ như thế này càng kéo dài thời gian thì trái lại sẽ càng thêm nguy hiểm”.

“Ừ”.

“Như vậy, đi thôi…”. Mai Hoa nhíu mày, đánh giá cầu gỗ, nói: “Chúng ta tốt nhất vẫn duy trì khoảng cách như nhau. Như vậy đi, ta cùng với tên kia đi trước dò đường, các ngươi theo phía sau”.

Đong!

Lúc này, đáy khe núi truyền đến âm thanh xa xôi mà yếu ớt, hòn đá Song Tịnh vừa mới quăng xuống đã chạm đất.

“…”.

“…”.

Mọi người trầm mặc nhìn về phía cây cầu gỗ đã rách nát tả tơi, cũng không tự chủ được mà lui lại một bước.

Vẫn là Triệt Thủy thở dài: “Đi thôi, chờ một chút nữa trời sẽ tối đen”. Nói xong rất là dũng cảm mà hướng cầu đi tới. Nhưng khi nhìn tấm ván gỗ lắc lắc muốn rớt xuống đến nơi kia thì vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Thật muốn khóc mà, lúc này so với xông vào Trọng Trọng Lâu còn gian nan hơn....