Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 46: Bánh bao chào đời




Cố Dương từ chức ở nhà an tâm chờ sinh cũng đã hơn một tháng, trước đó còn tốt, bởi vì buổi tối hắn phải chuẩn bị cơm tối cho hai người, cho nên để Lôi Nghị không phải bị tay nghề nấu nướng không được tốt lắm của hắn tàn phá, mỗi ngày Cố Dương đều nghiên cứu sách dậy nấu ăn một chút, mua chút thức ăn làm chút cơm, ngày trôi qua không tính là quá phong phú nhưng tuyệt đối cũng không được gọi không có việc gì.

Thế nhưng mấy ngày gần đây không được, Lôi Nghị bắt đầu không cho hắn nấu cơm, ngay cả đi siêu thị cũng phải chờ Lôi Nghị sau khi về nhà mới cho phép đi, đương nhiên vẫn là Lôi Nghị đi cùng.

Dần dần, Cố Dương nghĩ có chút buồn chán.

Đọc sách đi, Lôi Nghị nói hại mắt, không bằng nghỉ ngơi thật tốt ni.

Chơi trò chơi máy vi tính đi, Lôi Nghị nói có phóng xạ, vẫn là đi bộ trong phòng đi.

Về phần chơi điện thoại di động… Lần này không cần Lôi Nghị nói, Cố Dương tự mình cảm thấy không có thú vị, vừa hại mắt lại có phóng xạ, tuy rằng không nhiều, nhưng vốn là hắn cũng không nhiệt tình chơi điện thoại di động, cho nên cũng pass qua cái hoạt động tiêu khiển này.

Làm cái gì đây?

Sau khi Cố Dương đi bộ hết vài vòng, ngã xuống trên giường, bất đắc dĩ thở dài.

Thực sự nghĩ không ra làm cái gì, thật nhàm chán a thật nhàm chán.

Buổi tối Lôi Nghị trở về rất sớm, vừa vào cửa, Cố Dương liền vui vẻ nghênh đón: “Đại Lôi, anh đã về rồi!”

Lôi Nghị buồn cười, này là buồn chán thành cái dạng gì, nhìn thấy chính mình trở về đều hưng phấn như thế này.

“Lại mua cái gì rồi?” Cố Dương tò mò nhìn mấy cái túi Lôi Nghị đang cầm trong tay.

Trên đường Lôi Nghị tan ca liền mua mấy bộ quần áo cho Cố Dương, còn có một túi quả hạch lớn.

“Ừ, biết em buồn chán, lột cái này ăn đi.” Lần này Lôi Nghị mua đều là có vỏ, không có mua loại hạch quả đóng gói tiện cho người lười lột vỏ ăn.

Cố Dương: “….”

Được rồi, xem ra mấy ngày sắp tới hắn có thể nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì đem quả hạch lột vỏ hoặc là đập vỏ, phân loại mà để trong mấy cái lọ chân không nhỏ cất giữ.

Ngô, cái ‘vận động’ này xem ra có thể duy trì liên tục mấy ngày.

“Anh nhanh lên một chút giúp tôi nghĩ ra việc để làm, nếu không tôi nhất định nghẹn đến phát bệnh!” Cố Dương một bên lột hạch quả một bên thúc giục Lôi Nghị.

Lôi Nghị vốn định hỗ trợ lột, bị Cố Dương đuổi đi sang một bên.

Ít như vậy, lột xong ngày mai hắn làm cái gì? Phải tiết kiệm mới được. (tội nghiệp dở lắm:)))))))))))

“Vậy cũng không cần nghẹn, không bằng…. Buổi tối chúng ta tới làm chút vận động?” Lôi Nghị cười đến có chút tà ác.

Vận động này không phải là cái vận động đó, Cố Dương tự nhiên vừa nghe liền hiểu.

Đùa qua giỡn lại một chút còn có thể, nếu là đưa đến đẩy đi thật, Cố Dương có chút lùi bước.

Dù sao tình huống thân thể hiện tại không cho phép, tuy rằng trong lòng cũng có chút rục rịch, nhưng vẫn là thôi đi, trước khi bé con ra đời, hai người bọn họ đều phải từ bỏ thức ăn mặn, ăn chay làm hòa thượng mới là vương đạo. (aka đạo làm vua, ý chỉ việc quan trọng có ý nghĩa lớn nhất)

Lôi Nghị tuy rằng được Trình Minh cam đoan, nói là này kia vừa phải vẫn là có thể, nhưng y cũng sợ ảnh hưởng đến bé con, cho nên vẫn nhẫn nhịn, hôm nay thấy bụng Cố Dương càng ngày càng lớn hơn, y càng luyến tiếc làm cho Cố Dương cực khổ.

Lời nói mới vừa rồi, cũng chính là thuận miệng nói.

Nhiều nhất để cho Cố Dương dùng tay giúp y một chút, những thứ khác… Nhẫn nại a nhẫn nại!

Lôi Nghị nhanh chóng làm xong cơm tối, cùng Cố Dương vừa trò chuyện vừa ăn.

Sau bữa cơm chiều, Trình Minh gọi điện thoại tới, cùng y hồi báo kết quả kiểm tra máu.

Người lớn trẻ em đều rất khỏe mạnh, vẫn có chút thiếu máu, nhưng so với trước kia nhẹ hơn. Lôi Nghị thở phào nhẹ nhõm, quyết định dựa theo sách dạy nấu ăn hơn một tháng trước tiếp tục bổ sung dinh dưỡng cho Cố Dương.

Thời điểm tắm rửa hai người cùng tắm, hai người nhịn không được sắc tình chút ít một phen, nhưng chỉ lướt qua, rất nhanh thì quay về trên giường nghỉ ngơi.

Lôi Nghị theo thường lệ dán ở trên bụng Cố Dương, cùng bé cưng trong bụng hắn chào hỏi nhau, Cố Dương dựa vào đệm rủ mắt nhìn Lôi Nghị cùng con trai trao đổi, đáy mắt khóe miệng đều là ý cười.

Có mấy cái, nhóc con kia đá hắn vẫn rất đau.

Tháng lớn hơn, số lần Cố Dương đi tiểu đêm so với trước kia nhiều lần hơn, buổi tối số lần trở mình đã gia tăng rồi.

Mỗi lần hắn động, Lôi Nghị đều cùng tỉnh lại, thỉnh thoảng giúp hắn xoa bóp nhẹ nhàng thắt lưng một chút, giảm bớt mệt nhọc.

Nửa đêm hôm nay, chân Cố Dương bị chuột rút, đã lâu cũng không bình thường lại, Lôi Nghị rất nhanh tỉnh dậy, mở đèn, thấy Cố Dương nghiêng người tự mình vụng về đấm chân có chút đau lòng, y vội vàng chìa tay nắm lấy chân Cố Dương, hơi oán giận: “Tại sao không gọi tôi nha?”

“Không có việc gì, chịu một chút liền tốt rồi…” Cố Dương có chút ngượng ngùng mở miệng, “Gần đây tôi dậy đi WC tương đối nhiều, một lần kia anh không có bị tôi đánh thức a, tôi nghĩ chính mình có thể đối phó liền chính mình giải quyết, anh mỗi ngày ngoại trừ đi làm còn phải nấu cơm cho tôi, buổi tối lại không ngủ ngon, đều gầy, cuối tuần mẹ qua đây nhất định sẽ đau lòng.”

“Cái này em có thể yên tâm, bà tuyệt đối càng đau lòng em.” Lôi Nghị cười nói tiếp, vừa giúp Cố Dương xoa bóp hai chân vừa nói, “Tốt hơn chút nào không? Ngày mai tôi hầm nhiều canh xương cho em đi, bổ sung canxi.”

“Tốt a, được rồi được rồi, không đau, đừng xoa nữa, nhanh nằm xuống ngủ đi.” Cố Dương ý bảo Lôi Nghị ngừng tay.

Hai người lại nằm xuống một lần nữa, Cố Dương nghiêm túc cùng Lôi Nghị thương lượng: “Kỳ thực chỉ là làm cơm mà thôi, tôi không có yết ớt như vậy, anh có thể không cần khẩn trương như thế.”

“Tôi khẩn trương em là một chuyện, nhưng về phương diện khác đương nhiên là đủ khả năng có thể giúp em làm liền giúp em làm, nấu cơm lại không tốn công, em cùng con trai cũng đều thích ăn cơm tôi nấu. Thời điểm mỗi lần em chính mình nấu cơm, em đều ăn không nhiều lắm… Không phát hiện sao?” Lôi Nghị gián tiếp chê tay nghề của Cố Dương, Cố Dương cũng không có gì có thể nói, chỉ có thể tiếp tục thỏa hiệp. (nhục cái mẹt thiệt chớ:)))))))))

Được rồi, chờ lúc hắn có thể tự do hành động sẽ chậm rãi bồi thường Lôi Nghị đi.

Thời gian nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.

Sau khi lại trải qua ba lần kiểm tra, Cố Dương khẩn trương thấp thỏm nghênh đón ngày sinh theo dự tính.

Sau tháng này một tháng liền kiểm tra hai lần rồi ni….

Bất quá kết quả kiểm tra cho thấy hắn rất khỏe mạnh, bé con cũng rất khỏe mạnh, thiếu máu nhẹ ở kiên trì nỗ lực không ngừng bổ sung của Lôi Nghị rốt cuộc hết hẳn.

Ba mẹ Lôi chuyển đến ở căn hộ ba phòng kia của Lôi Nghị, dưới nỗ lực vệ sinh của hai máy thanh lọc không khí, không khí trùng tu lưu lại trong phòng đã được xác định không còn, cho nên hai người tạm thời ở trong này ngược lại cũng không có vấn đề gì.

Đương nhiên, vì lý do an toàn, bọn họ vẫn không có để cho Cố Dương cũng dọn qua ở.

Cố Dương cùng Lôi Nghị vẫn là ở cái phòng hắn thuê.

Thời tiết tháng chạp đã rất lạnh, năm nay còn chưa có tuyết rơi, không khí lạnh và khô ráo, gió cũng lớn. Cố Dương gần như đã có một tháng không ra cửa, mỗi ngày đi bộ ở nhà, bụng của hắn nhô lên cao cao, thoạt nhìn so với phụ nữ mang thai bình thường bụng vẫn lớn hơn một chút.

Hai tháng gần đây này hắn lại tăng hơn mười cân thịt, hành động quả thực so với trước đây chậm chạp rất nhiều.

Ba mẹ Lôi vội vàng chuyển qua đây ở chính là vì có thể chăm sóc lẫn nhau.

Trong khoảng thời gian cuối năm công tác Lôi Nghị trái lại bận rộn hơn, có đôi khi còn phải đi công tác.

Việc đi công tác, Lôi Nghị có thể tránh được liền tránh, thực sự tránh không khỏi cũng sẽ đi nhanh về nhanh, trên cơ bản có nhiều lần đều là vội vã ngồi máy bay suốt đêm trở về, rất sợ bỏ qua cơ hội chăm sóc Đại Dương cùng bé con.

Mấy ngày nay Cố Dương cũng bắt đầu khẩn trương thấp thỏm, dù sao hắn cũng là đàn ông, chuyện sinh con này rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn và nguy hiểm, hắn chỉ có thể dựa vào tưởng tượng, tình huống cụ thể có lẽ lúc trải qua mới có thể rõ ràng.

“Lão tam, cậu mấy ngày nay có thể tỉnh ngủ chút, tùy thời gọi tùy thời đến a, nếu không cậu dứt khoát cũng dọn đến đây ở đi, cùng ở một chỗ với ba mẹ tôi, dù sao ngoại trừ phòng ngủ chính còn có hai phòng ngủ dành cho khách ni, đủ cậu ở. Đem dụng cụ thiết bị của cậu này đều dọn sạch đến…. Vừa lúc cũng thuận tiện.” Lôi Nghị gọi điện thoại cho Trình Minh nói.

Trình Minh không nói gì: “Lão đại, anh không phải là người dễ dàng khẩn trương như vậy a, chờ lúc anh ấy đau bụng gọi điện thoại cho tôi là được, tới còn kịp.”

“Như vậy sao được, cậu phải ở trong phạm vi lúc tôi báo tin một phút đồng hồ là có thế đến mới được! Cứ quyết định như vậy, cậu lập tức thu dọn một chút đồ đạc đến đây đi.”

Chuyện Cố Dương sinh con vẫn là chọn thuận theo tự nhiên.

Trình Minh nói, bởi vì cậu ấy chưa có thấy qua trường hợp như vậy, trước đó cũng không có ghi chép, tuy rằng có thể tra được vị trí cụ thể của bộ phận kia qua siêu âm, cũng có thể tra được vị trí thai nhi, nhưng dù sao Cố Dương cũng là một trường hợp đặc biệt, sinh mổ góc độ hạ đao và phương thức cùng phụ nữ có thể không giống nhau, cho nên, vì lý do an toàn, tạm thời thuận theo tự nhiên, nếu như Cố Dương thực sự sinh không được đứa bé này, lại cân nhắc đến sinh mổ.

Đối với lần này, tuy rằng Cố Dương thấp thỏm, nhưng là không có ý kiến gì.

Đều đã đến bước này, cắn răng kiên trì thôi!

Ngày sinh theo dự tính là mấy ngày nay, người một nhà đều có chút nơm nớp lo sợ, nhất là Lôi Nghị, buổi tối Cố Dương hơi khẽ động y liền tỉnh, sau khi cẩn thận hỏi qua, biết được Cố Dương chỉ là đau xót thắt lưng mới lại yên lòng.

Hôm nay ngày mồng tám tháng chạp, người một nhà ngay cả Trình Minh cùng uống qua cháo bát bửu, nói vài câu chuyện phiếm, cha mẹ Lôi vội đuổi Cố Dương cùng Lôi Nghị đi về nghỉ.

Trình Minh cũng chuẩn bị đi chợp mắt một hồi, kết quả còn chưa tới phòng mình chợt nghe thấy thanh âm của Lôi Nghị: “Lão tam, mau tới đây!”

Nguyên lai mới từ cửa nhà đối diện trở lại nhà mình, Cố Dương đã cảm thấy khó chịu, bụng trĩu xuống đau đớn, vật trong bụng trở mình quấy nhiễu đến lợi hại.

Chân hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng đỡ cánh tay Lôi Nghị, run giọng nói: “Đại Lôi…. Tôi đau bụng…”

Lôi Nghị vội cất giọng kêu Trình Minh, sau đó đỡ Cố Dương trở về nhà, trong lúc đó, Cố Dương dừng nhiều lần, bị một trận tiếp một trận đau đớn trong bụng dày vò ra một thân mồ hôi.

Thì ra, sanh con sẽ đau nhức như thế…

Động tác của Trình Minh rất nhanh, cầm các loại dụng cụ thiết bị tới, ba mẹ Lôi cũng khẩn trương theo đến, nhưng Lôi Nghị không để cho bọn họ vào phòng, để cho bọn họ chờ ở phòng khách, quá nhiều người y sợ Cố Dương sẽ xấu hổ.

Bất quá điểm này trái lại Lôi Nghị suy nghĩ nhiều rồi, hiện tại Cố Dương đang bị đau đớn khổ sở, thế nào vẫn sẽ nghĩ đến cái gì xấu hổ hay không xấu hổ….

Lúc đầu Cố Dương còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng càng về sau thực sự nhịn không được, thanh âm rên rỉ từ trong miệng tràn ra, móng tay đem cánh tay Lôi Nghị cào ra vài đường vết máu.

Lâm Mục du lịch trở về, sẽ đến nhà Cố Dương thăm Cố Dương trước tiên, kết quả vừa đến cửa chỉ thấy ba mẹ Lôi khẩn trương đảo quanh phòng, mà phòng ngủ truyền đến tiếng kêu rên thống khổ.

Đây là muốn sinh?!

Lâm Mục nhìn cửa hai bên hành lang đều mở rộng, thở dài, phỏng chừng tới quá đột nhiên, làm cho mọi người khẩn trương đến như vậy rồi.

Cậu vào cửa, ba mẹ Lôi cũng không phát hiện.

Lâm Mục cũng không phát ra tiếng, liền an tĩnh ở trong phòng khách chờ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Dương chưa từng nghĩ thời gian trôi qua dài như vậy, Lôi Nghị vẫn bồi ở bên cạnh hắn, không ngừng mà an ủi hắn cổ vũ hắn, nhiều lần Cố Dương đều muốn buông tha, nhưng nhờ Lôi Nghị cổ vũ liền cắn răng chống đỡ trở lại.

Rốt cuộc, trải qua hơn ba giờ dày vò, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng bé con khóc.