Nhà Có “Sói” Đói

Chương 17: Tô Nhiên có JQ!




★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Rơi xuống nước ★☆※☆★

Chủ nhật, Tô Nhiên cùng Tô Y đi công viên chèo thuyền. Tô Nhiên nhàn nhã ngồi trước mũi thuyền thưởng thức phong cảnh. Tô Y ở bên cạnh dùng sức tính toán mưu kế, không ngừng xem đồng hồ.

Tô Y: Được rồi! Nửa giờ đã qua, nên đổi lại anh tìm!

Tô Nhiên: Là đồng hồ của em chạy nhanh đi? Của anh mới qua có mười phút.

Tô Y: Chỉ biết là anh rất xấu xa. Em không tìm nữa!

Đúng lúc này, thuyền của bọn họ đụng vào một cái thuyền khác, sau một trận va chạm lay động kịch liệt, chỉ nghe “bùm” một tiếng, Tô Y ngoài ý muốn nhìn thấy thiên nga trắng nhỏ ở trên thuyền bên cạnh.

Hạ Vũ Hiên: A~~ Thì ra là cô theo dõi tôi!

Tô Y: Tôi rảnh rỗi lắm hay sao mà theo dõi cậu?!

Tô Nhiên ở trong nước đạp nước mấy cái, thật vất vả giãy dụa nổi lên trên mặt nước, vừa há miệng chuẩn bị kêu cứu lại bị uống vào một miệng nước, sau đó liền trầm xuống.

Hạ Vũ Hiên: Vậy vì sao cô lại chạy tới đụng vào thuyền của tôi? Có phải muốn cho tôi chú ý hay không?

Tô Y: Tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu. Là thuyền của cậu đụng trúng thuyền của tôi trước.

Tô Nhiên rốt cuộc lại nổi lên, nhưng vừa lộ đầu lên lại bị chìm xuống.

Hạ Vũ Hiên: Cô nói là tôi đụng vào thuyền cô, có nhân chứng không?

Tô Y: Có! Tô Nhiên nhà tôi cũng có mặt, a~~ Tô Nhiên đâu? Vừa rồi còn ngồi trên mũi thuyền mà? Nhất định là đi nhìn thuyền rồng bên kia rồi, chúng ta cũng đi xem đi. Đi mau! Đi mau! Đi chậm Tô Nhiên lại nổi lên.

o(╯□╰)o

★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★

Hạ Vũ Hiên ý vị thâm trường nói: “Nhưng mà tiện nghi cũng không phải dễ chiếm như vậy.”

Tô Y cười, chính nghĩa nói: “Nhưng mà tôi cũng không phải không làm mà hưởng. Đầu tiên, tôi thỏa mãn yêu cầu của cậu; thứ hai, là lắng nghe cảm thụ tâm linh của cậu; thứ ba, là hòa tan ngọn núi băng cậu thành dòng sông nhỏ chảy. Cậu nói đi, về tình về lý có phải cậu nên cảm ơn tôi hay không? Cho nên mời một bữa cơm cũng không quá mà đúng không? Ha ha ha ——”

Hạ Vũ Hiên nhếch môi cười, “Nghe ra rất có đạo lý, đi thôi.”

”Chờ một chút.” Tô Y đột nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn Hạ Vũ Hiên.

Làm cho Hạ Vũ Hiên cảm thấy hơi bực. “Như thế nào?”

”Hạ Vũ Hiên!” Tô Y giống như không thể tin hét to một tiếng. “Tôi nhìn lầm cậu! Thì ra —— Cậu là người tốt! Ha ha ——”

-_-| || Hạ Vũ Hiên đi qua mở cửa xe cho cô, nói với cô một câu: “Cô cũng thật là ngốc.”

Tô Y không tình nguyện đi qua, một bên chui vào trong xe một bên còn nói thầm: Ai, các người như thế nào đều nói tôi như vậy!

—— Thật ra thì Hạ Vũ Hiên không biết, sở dĩ cô đối với cậu ta thả lỏng cảnh giác không hiểu vì sao lại yên tâm, chỉ là vì khuôn mặt cậu ta rất giống một người, hình như khi nói chuyện giọng điệu của hai người cũng có một chút tương tự, dù sao cũng không phải là thứ tốt.

Sau khi Tô Y mắng toàn bộ cả người Hạ Vũ Hiên một lần ở trong lòng, vui vẻ hớn hở ngồi trên xe cậu ta, thẳng hướng nhà hàng Thịnh Hạ mà tiến quân.

Một tiếng sau...................

Người nào đó ăn no uống đủ, móng vuốt xoa xoa bụng nhỏ hơi hơi phồng lên, phàn nàn đối với Hạ Vũ Hiên ngồi đối diện luôn luôn xụ mặt giả trang lãnh khốc nói: “Không phải tôi nói, mấy kẻ có tiền các cậu thật sự là quá cao ngạo rồi. *Dieeen@^@Đaaan~>>L//?Q[=]Đ* Cậu nói một bữa cơm như vậy rõ ràng cũng không có cái gì hay ho, lại mất 1000 đồng. Quá mắc, thật sự là quá lãng phí rồi. Khó trách anh trai tôi sẽ không thường dẫn tôi đến đây, nhưng mà, cũng phải cảm ơn cậu, ha ha, đồ ăn rất ngon.” [Tác giả: Vô nghĩa, đồ ăn không ngon cô còn có thể ăn no thành cái dạng này?]

Hạ Vũ Hiên nhàn nhạt nói: “Cô không cần cảm ơn tôi, dù sao cũng không phải tiêu tiền của tôi, bữa cơm này ghi vào sổ.”

Trong lòng Tô Y lại nhảy ra một dự cảm xấu, không muốn sống hỏi lại một câu: “Ghi sổ gì?”

Hạ Vũ Hiên thanh thản dựa vào lưng ghế, vuốt ve bàn tay nói: “Là ghi sổ nợ cô nợ tôi.”

”Cậu——”

”Ha ha ha ha ha ——”

”A, bây giờ là mấy giờ rồi?”

”Đánh trống lãng.”

”Không phải, tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn chó việc, đi trước!”

”Đào binh.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~ Tôi đây là đường phân cách đào binh ném lại thiên nga trắng nhỏ phù phù ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tô Y chạy đi, sau đó đánh cướp một chiếc xe taxi của người khác. Cô đã nói với Tô Nhiên là một tiếng sau nhất định sẽ quay lại, nhưng hiện tại đã qua hai tiếng đồng hồ, anh gọi điện thoại cho cô không được có phải rất sốt ruột hay không? Ai nha, cô chỉ lo vùi đầu ăn uống liền quên mất lão yêu tinh.

Cô không chỉ quên chuyện này, mà cô còn quên lấy thẻ học sinh của mình từ chỗ Hạ Vũ Hiên nữa.

Tô Y vỗ đầu, cắn răng, hối hận đến xanh ruột. Nhưng cũng đã chạy đi rồi, chỉ có thể chờ lần sau thôi.

Tô Y ảo não lục túi xách bắt đầu lấy tiền lẻ, nhưng mà, trong ví tiền cô cũng chỉ còn lại một tờ chủ tịch Mao phấn hồng 100 đồng. Dưới tình huống thông thường, tài xế taxi đều không đồng ý thu tờ tiền 100 đồng, như vậy phải làm sao đây?

Tô Y nhíu mày bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn cô thế nhưng lại để cô nhìn thấy cứu tinh trời giáng xuống!

”Tài xế, dừng xe lại một chút!” Tô Y bảo tài xế dừng xe, nhanh chóng duỗi đầu ra ngoài cửa sổ xe hét lớn về phía một nam sinh đang đi trên đường cái, “Học trưởng, quay đầu lại nhìn về phía này này. *Diennn~!!Đannn>?<Leee#:#Quyyy^:^Đonnn* Hôm nay sao học trưởng lại không đi xe? Đến đến đến, nhanh lên xe, em tiện đường chở anh trở về. Đừng khách khí, đừng khách khí.”

Hứa Dương là học trưởng hai hệ của Tô Y, ở cùng một tiểu khu với cô. Anh ta ở lầu 8, còn cô ở lầu 12. Sau khi tốt nghiệp liền mở một trường học phụ đạo, hiện tại ở thành phố S cũng coi như có chút danh tiếng. Cho nên hôm nay Tô Y xác định muốn cho anh ta đi nhờ xe, tiền xe liền có người thanh toán giúp, ha ha ha~~~

Quả nhiên, lúc xuống xe Tô Y cố ý lấy ra tờ tiền 100 đồng đưa cho tài xế. Tài xế taxi có chút khó chịu hỏi: “Không có tiền lẻ à?”

Tô Y khó xư nói: “Không có, ha ha, phiền anh thối lại.”

Hứa Dương mỉm cười nói: “Không sao, anh có tiền lẻ.”

Vì vậy, Tô Y rất là khoái trá. ——╮( ̄▽ ̄”)╭

Tô Y vô cùng vui vẻ đi ra khỏi thang máy, nhưng mới vừa quay người lại đã bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến choáng váng. Đầy là —— tình huống gì?

Dung Nhan nghe tiếng báo thang máy vang lên lập tức quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ kêu oan với Tô Y. “Tiểu Y, bọn họ đều điên rồi! Mình ngăn không được, kết quả cũng chỉ có thể thiểu số phục tùng đa số.”

”Lộn xộn cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tô Y nghe thấy liền mơ mơ màng màng như lọt vào trong sương mù, nhìn Dung Tuấn trang điểm giống như một bức tượng tiểu thiên sứ trong tay còn cầm hoa hồng, âm thầm thẹn thùng, lại nhìn nét mặt tỏa sáng như nắm chắc thắng lợi trong tay của hai vợ chồng già họ Dung. Cô nhất thời hiểu rõ rồi.

Mẹ Dung cho chồng một ánh mắt cổ vũ, ba Dung đáp trả lại một cái liếc mắt đưa tình tỏ vẻ đã nhận được. Sau đó kích động tiêu sái đi đến trước mặt Tô Y, nắm lấy hai tay cô, biểu cảm cực kỳ thân thiết giống như đang an ủi người trong thời kỳ kháng chiến giải phóng quân, đồng tình nói: “Đồng chí Tiểu Y, hoan nghênh đồng chí gia nhập vào đội ngũ của chúng tôi. Cổ vũ cho Tiểu Tuấn của chúng ta. Một lát nữa Tiểu Tuấn sẽ đi vào tỏ tình với Tiểu Nhiên.”

”Tỏ tình? Nhưng anh con anh ấy ——” Tô Nhiên còn chưa nói xong đã bị mẹ Dung giành trước cướp lời.

”Chúng ta biết, không phải là Tiểu Nhiên đã có bạn trai hay sao? Nhưng mà chỉ cần một ngày Tiểu Nhiên còn chưa kết hôn thì Tiểu Tuấn của chúng ta vẫn còn có cơ hội. *D[:]Đ_~_L?//Q”+”Đ* Chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn Tiểu Tuấn của chúng ta cơ đơn thủ thân cả đời hay sao? Chẳng lẽ con muốn nhìn hai vợ chồng già của dì vì không gả được con trai đi mà ưu sầu đến chết hay sao? Chẳng lẽ con ——”

”Được! Con gia nhập vào đội ngũ của mọi người là được!”

”Đứa nhỏ ngoan, đi, chúng ta cùng đi vào đánh bất ngờ cho Tiểu Nhiên. Vừa rồi Tiểu Nhan gọi điện thoại cho anh trai con, anh trai con đang ở nhà. Con trai, cố lên!”

Mẹ Dung nói xong kết hợp với ba Dung ở hai bên trái phải hôn xuống một cái thật mạnh lên má con trai để cổ vũ.

Tô Y cùng Dung Nhan trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ, lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa. Sau khi mở cửa, mấy người giống như là ăn trộm rón ra rón rén tiến vào, nhưng mà năm người vừa mới đứng lại, liền đồng loạt trợn mắt há hốc mồm đứng bất động.

Chỉ nghe từ cửa phòng đang đóng chặt của Tô Nhiên truyền ra âm thanh thở hổn hển của hai người đàn ông ——

Lục Hàn Tịch: “Cậu rốt cục có làm hay không? Sảng khoái một chút đi!”

Tô Nhiên: “Cậu gấp cái gì? Không phải tôi sợ cậu bị thiêu cháy hay sao?!”

Lục Hàn Tịch: “Tôi còn không sợ cậu sợ cái gì? Còn không làm tôi thật sự sẽ nóng chết!”

Tô Nhiên: “Được, vậy thì tôi liền thỏa mãn cậu!”

Lục Hàn Tịch: “A! Đau chết tôi rồi! Cậu không thể làm nhẹ nhàng một chút sao? Một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc!”

Tô Nhiên: “Cậu kêu lớn tiếng như vậy làm gì? Còn kêu liền làm đau chết cậu!”

Lục Hàn Tịch: “A, không cần a —— dừng lại ——”