Nhà Có “Sói” Đói

Chương 44: Cô bé quàng khăn đỏ nói: Anh, không biết xấu hổ!




Tô Nhiên cảm thấy người trong ngực cứng đờ bất động, xem ra lại dọa sợ cô rồi. Đồ nhát gan vô dụng! Chỉ là mổ một cái, nếu hôn sâu cũng không thể hù dọa đến bất tỉnh nha. Thật đúng là hao tổn tâm trí. Sau này phải làm sao bây giờ? Cuộc sống tính phúc của anh a~~ Thật là mù mịt ——

"Này! Em đang phát ngốc cái gì?! Cái dù bị nghiêng rồi!"

"À? Ồ!" Tô Y bị Tô Nhiên rống một tiếng hồi hồn, vội vàng nắm chặt cán dù, cũng không dán ngẩng đầu, chẳng qua là gương mặt đỏ bừng, giọng nói ấp úng, oán trách: “Anh, sao anh lại hôn em?!"

"Đương nhiên là phần thưởng cho việc em ngoan ngoãn cùng anh về nhà.” Sói xám lớn cười đến đường làm quan rộng mở, giống như mèo trộm mỡ!

Gương mặt cô bé quàng khăn đỏ từng mặt đến mông, vặn lông mày kháng nghị: “Nhưng mà, anh hôn lộn chỗ.” Anh hôn sai chỗ rồi, phải hôn vào mặt!

"A, không sai, chính là chỗ đó."

Tô Y bất chợt ngẩng đầu lên cực kỳ kinh sợ nhìn Tô Nhiên, trong giọng nói đều là không thể tin. "Anh —— Anh có biết hôn nơi đó đại biểu cho cái gì hay không?"

Tô Nhiên thu hồi nụ cười xấu xa nhìn Tô y, hai tay ôm cô dùng sức nhấc lên một chút. Sau đó lại cúi đầu hôn một cái ở trên môi thơm của cô. Vẻ mặt siêu cấp vô lại, giọng nói hết sức muốn ăn đòn.

Anh nói: “Không biết nha, em nói cho anh biết đi.”

Được, đây chính là anh muốn cô nói! Tô Y khẽ cắn răng, trong lòng lấy ra quyết tâm tráng sĩ cắt cổ tay, bất kể giá nào!

"Anh —— Anh yêu em!"

Tô Y nói xong nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ giống như trứng gà đỏ, còn vù vù bốc hơi nóng. Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, hù chết cô! Trong lòng chuẩn bị sẵn sàng, một lát bất kể anh cười nhạo đả kích cô như thế nào, cô cũng phải chịu đựng.

Thật đúng là, tự gây nghiệt, không thể sống a!

Tô Y ôm tín niệm hẳn phải chết, chờ đợi bão táp đến.

. . . . . .

A? Tô Nhiên như thế nào còn không đả kích cô? Cho tới nay, trong lòng Tô Y, anh thiên sứ thần thánh không thể xâm phạm chỉ có thể xa xa đứng nhìn, cho nên ngàn vạn lần cũng không dám có một chút ý nghĩ không an phận nào với anh.

Giống nhau, một người bình thường như cô, cô cũng rất tự biết rõ. Đánh chết Tô Y cũng không có can đảm nghĩ Tô Nhiên sẽ thích cô. Việc này so với để cho cô trúng 500 vạn còn không thực tế bằng.

Cho nên vào lúc này Tô Y ở trong ngực Tô Nhiên liền bắt đầu lo sợ bất an, ánh mắt từ từ nâng lên, xẹt qua cổ áo tinh tế của anh, cái cổ trắng nõn, cái cằm kiên nghị, môi mỏng khêu gợi…… Cô nghe được cổ họng mình không kìm hãm được “ừng ực” một tiếng. Thật đúng là sắc đẹp thay cơm! Hắc hắc~~

Hành động của Tô Y được Tô Nhiên thu hết vào mắt. Nữ sắc lang đang trắng trợn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào môi của anh còn kém chút chảy nước miếng. Rõ ràng chính là có ý muốn hôn lên.

Tô Nhiên ngừng bước chân, cúi đầu nhìn Tô Y, còn cố ý hơi nhấp môi một chút, phong tình vạn chủng, hấp dẫn vô hạn, để cho cô thèm đến chết tốt lắm. 

Tay trái ôm Tô Y dùng sức bấm cánh tay cô một cái, ép buộc cô nhìn thẳng vào anh, Tô Nhiên ranh mãnh nói: “Em bây giờ như thế nào không ngốc nữa rồi?” Còn biết anh yêu cô? Không phải là cô phản ứng chậm lụt sao? Không phải là đầu óc cô thiếu dây cung hay sao? Đầu gỗ!

Lúc này, Tô Y bị đau cũng không dám kêu. Trên thực tế cô cũng xem chút đau đớn nhỏ này thành việc không đáng kể. Bởi vì Tô Nhiên khen cô! Anh khen cô không ngốc! Cũng thừa nhận cô nói đúng. Nói cách khác, anh yêu cô? Bụp bụp bụp…….. Bánh nướng từ trên trời rơi xuống. Còn có hương thơm ngào ngạt.

"Em vốn cũng không ngu ngốc mà!" Tô Y mừng rỡ, miệng cũng không khép lại được. Trong đầu đều là một câu nói: Tô Nhiên yêu cô. Tô Nhiên yêu cô. Ha ha ha ha…… Đầu gỗ trúng tà rồi!

Tô Nhiên dù bận vẫn ung dung hỏi: “Anh hôn em hai cái em liền vui mừng như vậy? Nếu anh nói vừa rồi anh chỉ là trêu chọc em thôi thì sao?”

Nụ cười của Tô Y lập tức tắt ngấm, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Tô Nhiên. “Anh nói cái gì? Chuyện này cũng có thể đùa được? Mặc kệ, anh hôn cũng đã hôn rồi, anh phải phụ trách!” Đổ thừa cũng phải đổ thừa trên người anh. Ai biểu anh quyến rũ cô. Người ta hiện tại đều xuân tâm nhộn nhạo. Đều tại anh! Yêu tinh chết tiệt!

"A, em quả nhiên không ngốc nữa rồi! Còn biết mặt dày mày dạn nữa."

"Anh mới mặt dày mày dạn! Em hỏi anh, có phải anh là, là nụ hôn đầu hay không?”

"Không phải!"

"A?"

"Không phải em cũng không phải hay sao?”

"Lần đầu tiên của em cũng chỉ đụng nhẹ một cái, không tính.”

"Lần này anh cũng chỉ đụng nhẹ một cái, cũng có thể không tính.”

"Không được! Lần này cần phải tính! Bởi vì anh đụng hai cái!"

Đầu Tô Nhiên đầy vạch đen, đơn bào này suy nghĩ sao lại không bình thường như vậy.

Tô Y tiếp tục tra khảo: “Vậy nụ hôn đầu tiên của anh cho người nào?”

Tô Nhiên cực kỳ mập mờ nở nụ cười, cúi đầu ghé vào bên tai Tô Y. Đôi môi nhẹ nhàng khẽ chạm vào vành tai khéo léo của cô, vành tai trắng noãn dần dần nổi lên một màu hồng nhạt.

Sau đó, hài lòng cười nhẹ nói: "Đoán thử xem nào?"

Cả người Tô Y run run, cảm giác bản thân thiếu dưỡng khí, hô hấp cũng không thoải mấi. Này, đây là tín hiệu nguy hiểm.

"Ai nha, em làm sao biết được! Anh có nói hay không?!" Không biết có phải là ảo giác hay không, cách một tầng vật liệu may mặc thật mỏng, Tô Y cảm thấy thân thể nóng lên. Cô biết điều này đại biểu cho cái gì. Giữ một khoảng cách. Cách xa tội phạm. “Em muốn xuống dưới, tự em đi.”

"Tại sao?” Tô Nhiên ngừng cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lại dọa cô sợ rồi sao? Chết tiệt! Nếu anh ôm người mình yêu còn không có phản ứng vậy thì không bình thường rồi.

Tô Y cười lấy lòng nói: “Em sợ anh mệt mỏi.” Lấy cớ rất hiếu thuận đi?

"Anh không mệt!" Ôm cả đời cũng vui lòng!

"Nhưng đã đi một khoảng thời gian dài như vậy, anh xem, anh cũng mệt đến toát mồ hôi rồi.”

"Em biết rõ đó không phải bởi vì mệt."

"Gì? Anh —— Anh—— Anh không biết xấu hổ!"

~~~~~~~~~~ Thỉnh thoảng đại biểu đầu gỗ bắt đầu hối hận rơi nước mắt tí tách, phù phù ~~~~~~~~~~

Tô Y nếu biết Tô Nhiên dễ tức giận vì những lời nói như vậy thì cho cô lá gan lớn hơn cô cũng không dám nói câu kia rồi. Cô nghĩ đến anh trong cơn tức giận liền ném cô ở trên mặt đất.

Tô Y xoa xoa cái mông, theo đuôi phía sau Tô Nhiên, không ngừng nói lời xin lỗi. Nhưng mà anh trai không bao giờ để ý tới cô nữa. Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.

Trong lòng Tô Y run sợ, cẩn thận chạy lên kéo tay Tô Nhiên, còn chưa nắm nóng tay liền bị anh đánh rớt.

Vậy thì nắm lại thôi, nhưng lần này còn chưa kịp đụng vào liền bị tránh thoát.

Tô Y đã phát huy trọn vẹn da mặt dày cực hạn, mưa thu cũng làm ướt hết tóc của cô rồi. Đầu gối của cô bị đá đâm vào đến giờ vẫn còn rất đau. Nhưng mà, anh trai không cần cô nữa sao? Anh cũng không quay lại nhìn cô một cái.

"Tô Nhiên! Anh đứng lại cho em! Muốn như thế nào anh mới hết giận?" Tô Y đứng lại, hổn hển hét lớn. Không phải cô chỉ mắng một câu không biết xấu hổ thôi sao? Thì sao? Hẹp hòi!

Quả nhiên lời này có tác dụng, sói xám lớn dừng lại, anh cũng không quay đầu, chẳng qua là giữa luồng không khí lạnh hạ xuống một đạo thánh chỉ: Lại đây!

Vì vậy đầu gỗ nào đó liền chạy nhảy bay tới, ngước mặt cầu xin: “Anh đừng tức giận, em nói xin lỗi anh, anh thật đẹp trai. Anh rất đẹp trai còn không được sao? Ha ha ~~"

Tô Nhiên ghét nhíu nhíu mày, ai muốn nghe cô nói cái này! "Muốn anh tha thứ cho em, có thể, chỉ cần em làm cho anh vui vẻ.”

"A? Như thế nào mới có thể làm cho anh vui vẻ? Vậy em kể chuyện cười cho anh nghe nha!"

"Em ngu ngốc! Không muốn! Đổi!"

"A, vậy em về nhà nấu cơm cho anh ăn nha!"

"Em cho rằng ai cũng giống như em chỉ biết ăn thôi sao?! Đổi!"

"A, vậy anh mắng em không biết xấu hổ đi! Như vậy có phải sẽ có thể vui vẻ hay không? Ha ha!"

"Em có phải đang cố ý chọc giận anh có đúng hay không? Em biết phải làm như thế nào cho anh vui vẻ mà!" 

Việc này thật sự làm khó Tô Y rồi, cô chỉ biết Tô Nhiên làm như thế nào cho cô vui vẻ. Anh ôm cô, cô liền thật vui vẻ nha. Nghĩ tới đây, Tô Y cực kỳ dũng cảm không biết sợ nói: “Nếu không, em ôm anh nha?”

Tô Nhiên còn kém hộc máu! Tức giận cũng vì thế dâng cao!

Cho em giả ngây giả dại! Chết tiệt! Xem anh thu thập em như thế nào!

Vì vậy, Tô Nhiên vươn hai tay kềm ở hai vai Tô Y, dùng lực kéo cô vào trong ngực mình, dán thật chặt vào thân thể mềm mại của cô, trong mắt lóe ra tia sáng sâu thẳm.

Một tay Tô Nhiên bóp chặt hông Tô Y, một tay khác khẽ vuốt ve gương mặt tròn trỉn của cô. Nơi đi qua, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Tô Nhiên diêm dúa, lẳng lơ, tà mị nói: “Em hôn anh một cái anh liền tha thứ cho em!"

Người trong ngực trong nháy mắt liền bị tia chớp “rắc rắc” đánh trúng! Vẻ mặt cứng ngắc! Gương mặt ngốc trệ! Còn không nhúc nhích! Khiến Tô Nhiên nhìn liền không khỏi chán nản!

Biểu hiện này của Tô Y quá đả kích nhiệt tình của Tô Nhiên rồi. Đã làm rõ ràng rồi, thật ra anh không phải là mẫu đàn ông thành thục. Không phải là lũ lụt, thú dữ. Động một chút là cô lại làm ra vẻ mặt nhìn thấy dã thú bị giật mình này làm gì chứ? Ngay cả hôn môi một cái cũng khó khăn như vậy!