Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 44: Bữa cơm tối tại nhà họ Lâm




Sáng sớm hôm sau đã có cảnh sát đến hoa viên Thế Kỷ tìm Lâm Miểu Miểu.

"Cô Lâm, làm phiền cô thuật lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện ngày hôm qua một lần."

Tông Chính hiển nhiên không đi làm, nghe thấy vậy có phần không vui: "Là bà Tông."

Tổ trưởng tổ chuyên án Vương Húc phụ trách vụ án này im lặng hai giây, biết điều lặp lại một lần: "Bà Tông, làm phiền bà thuật lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện ngày hôm qua một lần."

"Buổi sáng tôi lái xe đi đến phòng làm việc của họa sĩ Úc Hân, buổi chiều tôi lái xe về nhà, trên đường phanh xe không ăn, sau khi tôi nhảy xuống xe, xe đụng phải một người đi đường, sau đó tôi đưa người bị thương vào bệnh viện."

Vương Húc hết chỗ nói nổi, trong lòng nhịn không được gào thét, "Kể lại kỹ càng tỉ mỉ" hiểu không? Anh hắng giọng, hỏi: "Có thể kể lại kỹ càng tỉ mỉ chút không?"

Tông Chính ở một bên hữu tình gợi ý: "Anh nên trực tiếp hỏi những điều muốn biết." Để cho Lâm Miểu Miểu tự mình thuật lại, cô vĩnh viễn nói ngắn gọn vắn tắt, có thể nói một câu tuyệt đối không nói hai.

Vương Húc gật đầu, mở kẹp tài liệu, từ chiều ngày hôm qua đến chiều hôm nay, đội cảnh sát ở Z thị đều đang bận rộn theo vụ án này, tình tiết vụ án cũng không phức tạp, chỉ cần tìm được người đã động chạm vào xe ở bãi đỗ, nhưng vấn đề chính là, người này trước sau không tìm được, cameras ở bãi đỗ xe của phòng tranh một ngày trước đúng lúc bị hỏng, vì là cuối tuần, cho nên không thay, bọn họ đã hỏi Úc Hân chủ sở hữu của phòng tranh, nhân viên quản lý của bãi đỗ xe, cũng kiểm tra toàn bộ xe trong bãi đỗ xe ngày hôm qua, nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối gì, cả đêm còn dùng công nghệ cao kiểm tra xe của Lâm Miểu Miểu, không có dấu vân tay, tóc của người khác, sạch sẻ giống như rửa qua rồi vậy.

Tổ chuyên án giằng co cả đêm, không nhận được kết quả hữu ích nào, không thể làm gì khác đành phải bắt đầu lại lần nữa từ bên Lâm Miểu Miểu, là đương sự của vụ án, bọn họ tất nhiên cũng điều tra tư liệu về Lâm Miểu Miểu, cuối tháng 3 vừa về Z thị, sau đó kết hôn, sau khi kết hôn vô cùng khiêm tốn, cuộc sống thường ngày cũng rất đơn giản, Vương Húc nhìn cuốn sổ ghi chép, hỏi: "Bà Tông, gần đây bà có gây thù chuốc oán với ai không?"

Lâm Miểu Miểu lắc đầu.

"Bà Tông, nếu bà nghĩ ra điều gì thì gọi điện thoại cho tôi." Vương Húc đứng lên, đáy lòng không biết làm sao, từ chỗ Lâm Miểu Miểu cũng không có tiến triển gì, cấp trên còn yêu cầu ba ngày nhất định phải phá án.

Sau khi chị Chu tiễn người đi, Lâm Miểu Miểu liền rơi vào trong trầm tư, sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, người đầu tiên cô nghĩ tới là Cố Dung, nếu nói thế giới này có người mong muốn cô chết, vậy nhất định là Cố Dung, nhưng mà...... lần đó đến đại trạch Lâm gia ăn cơm, Cố Dung không hề che giấu ý nghĩ muốn cô chết, như thế lại khiến cô không chắc chắn, Cố Dung thật sự muốn cô chết, hẳn là thần không biết quỷ không hay, giống như lần đó ở nước Y, mãi cho đến hai năm sau, Lâm Tư trong lúc vô tình biết được chân tướng, nói cho Lâm Thế Quần, sự việc mới bị vạch trần.

Khi đó không có bất kỳ chứng cứ nào chỉ về Cố Dung, người giúp việc chăm sóc cô một mực nói là mình tham tiền, tự mình chủ mưu đuổi Lâm Miểu Miểu ra ngoài.

Tông Chính nói chuyện điện thoại xong, đến ngồi bên cạnh cô, rất tự nhiên ôm cô vào trong lòng: "Nghĩ gì thế?"

"Đang nghĩ xem là ai."

"Tối qua cha em nói với tôi, tối nay chúng ta đến Lâm gia ăn cơm."

Lâm Miểu Miểu kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt Tông Chính hơi suy nghĩ, chậm rãi giải thích: "Em mới trở về không bao lâu, muốn đối phó với em, hoặc là hướng về phía Tông gia, hoặc chính là Lâm gia...... Hôm nay chúng ta đến thăm dò Lâm gia trước."

“Dám động đến người phụ nữ của ta, ha ha ha ——" Anh lạnh lùng cười, cắn trên lỗ tai của Lâm Miểu Miểu, "Chờ tôi báo thù cho em!"

Đây xem như là lời ngon tiếng ngọt phải không? Nếu không phải vậy thì sao trong lòng của cô lại cảm thấy ngọt ngào thế chứ?

Mặc dù giọng điệu nói chuyện anh vẫn vừa điên cuồng vừa ngạo mạn, trong mắt đều là ánh sáng nguy hiểm, nhưng cô lại cảm thấy anh còn đẹp trai hơn cả khi ở trên trường đua.

Đang nói, chị Chu đưa hai người đàn ông đi vào, bọn họ nhẹ nhàng cẩn thận khiêng một hộp giấy lớn màu trắng. Hộp giấy lớn, chiều dài gần hai mét, chiều rộng cũng phải một mét, nhưng lại không dày, chị Chu mở hộp ra, bên trong là một bức tranh cảnh tuyết trang trí rất đẹp.

Kí tên: Úc Hân.

Không lâu sau cô nhận được điện thoại của Úc Hân, đại ý là vì cô ở bãi đỗ xe xảy ra chuyện như vậy, khó chối bỏ trách nhiệm, cho nên tặng một bức tranh cho cô, hy vọng cô có thể vui vẻ.

Tông Chính quan sát tỉ mỉ, nói: "Bức tranh này hẳn là bức tranh cảnh tuyết vừa mới vẽ năm nay."

Thấy Lâm Miểu Miểu mê muội, Tông Chính liền nói đến một số chuyện của Úc Hân, Úc gia rất nhiều năm trước đã là gia đình làm quan trong sạch vô cùng có tiếng, mấy đời tổ tiên đều là họa sĩ, có thể nói là gia đình có truyền thống, chỉ là người đời sau ít, hai mươi năm trước sau khi em gái của Úc Hân qua đời, cũng chỉ còn lại Úc Hân, đến nay Úc Hân đã gần năm mươi tuổi, vẫn chưa lập gia đình, gần như tất cả thời gian đều dâng hiến cho cho hội họa.

Dì giỏi nhất về tranh sơn thủy, đặc biệt là cảnh núi rừng và cảnh tuyết, thành tựu của đời sau càng cao hơn đời trước, vào mùa đông ở Z thị, mỗi năm dì sẽ vẽ một bức tranh về cảnh tuyết. Năm năm trước một bức tranh cảnh tuyết của dì, được người Hoa ở nước ngoài mua với giá tám mươi vạn đô la Mĩ, mấy năm nay có không ít người đưa ra giá cao với dì để mua được bức tranh về cảnh tuyết, nhưng Úc Hân lại không bán.

"Em rất thân với dì Úc sao?"

Lâm Miểu Miểu lắc đầu, cô cũng mới gặp Úc Hân hai lần.

Cô lưỡng lự hỏi: "Có nhận không?"

"Cứ nhận đi, dì Úc là bạn tốt của mẹ tôi, em xảy ra chuyện ở phòng tranh của dì, dì tặng tranh cho em cũng coi như có lòng, muốn treo lên không?"

Lâm Miểu Miểu lại lần nữa lắc đầu, tầm nhìn dừng trên bức tranh lớn đang đặt trên bàn, tâm trạng không hiểu sao có chút buồn bực.

Năm rưỡi, sau khi Lâm Miểu Miểu ăn mặc chỉnh tề, liền đi đến Trường Nguyệt Loan cùng Tông Chính, có bốn chiếc Mercedes màu đen vẫn luôn đi theo phía sau, trước đó cũng có hai chiếc, có lẽ vì tai nạn xe của cô, cho nên Tông Chính đề cao sự an toàn của cô lên gấp đôi.

"Sau này bọn họ sẽ luôn đi theo em."

"Không cần được không?" Mặc dù Lâm Miểu Miểu không cho mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng tự nhận có thể bảo vệ tốt chính mình, cho dù xảy ra tai nạn, cô cũng không có chuyện gì lớn.

Tông Chính không mặn không nhạt liếc nhìn cô, giọng điệu lặng ngắt như tờ: "Tôi không muốn lần sau lại đến bệnh viện gặp em."

Lâm Miểu Miểu trong lòng ấm áp, không tiếp tục xoắn xuýt cái đề tài này, mặc dù cô cũng không sợ, nếu như Tông Chính không yên tâm, cô cũng sẽ không từ chối, nếu nói ảnh hưởng tới riêng tư cá nhân, Lâm Miểu Miểu rất bình thản cho là, mình cũng không có chuyện cần che giấu, dù một số việc riêng tư của cô bị phát hiện, cô cũng không hề có áp lực.

Giữa tháng tư, buổi tối hơn năm giờ, sắc trời vẫn sáng, đèn đường thủy tinh ở Trường Nguyệt Loan đã bật lên, sự xa hoa thuộc về trần gian một lần nữa muốn cạnh tranh với ánh mặt trời, hàng cây ngô đồng nước Pháp hai bên đường đứng sừng sững trong gió đêm cuối xuân, cành lá sum xuê kêu xào xạc.

Khoảng thời gian này Lâm Miểu Miểu đã tới Trường Nguyệt Loan nhiều lần, ngoại trừ một lần đến đại trạch Lâm gia, mấy lần khác đều là bị Lý Trân và Khưu Thục Thanh gọi tới Thiên Hà Viên, hoặc là học mấy món ăn riêng ở đó, hoặc đơn giản là nói chuyện phiếm cùng Khưu Thục Thanh.

Lại một lần nữa đi tới đại trạch Lâm gia, nhưng không phải một mình cô nữa, trong mắt cô ngôi nhà âm u này, bầu không khí hình như có phần hơi khác.

Xe đi vào cánh cổng sắt rộng mở, cô đẩy cửa đi xuống, sau khi Tông Chính xuống xe liền ra mở cửa sau, nhấc mấy túi đồ đẹp đẽ bên trong, Lâm Miểu Miểu ngơ ngác, những lễ tiết này không phải cô không biết, chẳng qua là đối với Lâm gia, những công phu ngoài mặt này cô không muốn làm.

Sắc mặt Cố Dung hôm nay với lần trước tưởng như hai người, khi nhìn về phía Lâm Miểu Miểu, còn nở một nụ cười, chỉ là trong nụ cười chứa đựng sự thích thú nhìn có chút hả hê, không biết là vì sự có mặt của Tông Chính, hay là vì tai nạn vừa rồi của cô, thái độ của bà ta hoà nhã ngoài dự đoán, đặc biệt là đối với Tông Chính.

Lâm Miểu Miểu tưởng Tông Chính sẽ vì mình mà bị đối xử lạnh nhạt, kết quả Cố Dung từ đầu đến cuối thân thiện có thừa với Tông Chính, dường như Tông Chính thật sự là con rể của bà ta vậy.

"Trở về ăn bữa cơm, đâu cần tốn kém như vậy." Cố Dung cười ha hả bảo người giúp việc nhận quà biếu Tông Chính đưa tới, cảm khái nói, "Thật là làm khó cho con rồi, nói thé nào cũng không giống với một số người không có giáo dục."

Tông Chính khiêm tốn cười: "Dì Cố vui là tốt rồi."

Khuôn mặt của Cố Dung phút chốc lạnh đi, nhưng chỉ trong chốc lát lại lộ ra nụ cười ôn hoà: "Sao có thể gọi là dì Cố? Chúng ta cũng không phải xa lạ gì, con đã từng đính hôn với Tư Tư, đương nhiên là con rể của ta."

Tông Chính cười nhạt, nhưng không tiếp lời Cố Dung, Lâm Thế Vân cười chen vào một câu: "Mọi người đều nói gần mực thì đen, Tông Chính à, cô nói câu này, chúng ta cũng coi như nhìn con lớn lên, con là người như thế nào, trong lòng chúng ta đều biết, cả ngày cùng một số...người sống chung lâu, không phải hạ thấp thân phận của mình sao."

Tông Chính ưu nhã gật đầu: "Đúng vậy, sống chung lâu ngày với một số người mồm miệng cay độc......" Anh dừng lại một giây, chậm rãi nói, "Quả thực hạ thấp thân phận của mình."

Nói được một nửa, mặt của Lâm Thế Vân và Cố Dung biến sắc, mà Lâm Miểu Miểu vẫn luôn bình thản nhìn vào hư không, không nhịn được xoay đầu sang nhìn anh, Tông Chính ung dung bình tĩnh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, dùng nhiệt độ ấm nóng của lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve, "Về phần cháu, vậy thì không cần hai vị quan tâm."

Cố Dung nào phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt, lập tức nở nụ cười lạnh: "Xem thủ đoạn của người ta kìa, vừa gả đi mới được hơn nửa tháng, vậy mà đã quyến rũ được đàn ông đến người lớn cũng dám cãi lại."

Tông Chính nhàn nhạt cười: "Đã không có phong thái của trưởng bối, vậy thì không nên chĩa vào thân phận trưởng bối, dù sao, sống chung với nhau lâu, rất hạ thấp thân phận."

Ngón tay của anh có một lớp chai mỏng, như có như không vuốt ve cổ tay mịn màng của cô, Lâm Miểu Miểu hơi rủ mi, nhưng khóe môi lại không chịu khống chế vểnh lên.

Diệp Ninh luôn trầm mặc tựa như hoàn toàn không phát hiện mùi thuốc súng nồng nặc trong phòng khách, đột nhiên cười dời đi chủ đề: "Miểu Miểu, thân thể em không sao chứ?"

Cố Dung lạnh lùng nhìn Diệp Ninh chòng chọc: "Người tốt sống không thọ, kẻ gây tai vạ sống ngàn năm, có thể có chuyện gì chứ?"

"Phúc lớn mạng lớn, đương nhiên sẽ không có chuyện gì." Tông Chính tiếp thêm một câu.

Nét mặt của anh rất hờ hững, thanh âm cũng bình thản không gợn sóng, nhưng Lâm Miểu Miểu biết tâm tình của anh chắc là rất tệ, cô quay sang nhìn anh, chợt nhớ tới ngày hôm đó khi tám tuổi.

Hơn mười năm trước, ở phòng khách hoa lệ này, bị mỉa mai châm biếm, bị chửi rủa ác độc, khi đó chỉ có Lâm Tư nhỏ giọng nói đỡ một câu, sau đó bị Cố Dung ngăn cấm, hơn mười năm sau, vẫn là căn phòng hoa lệ ấy, những lời nói đó đã không thể làm tổn hại đến cô chút nào, da thịt gân cốt của cô đã biến thành tường đồng vách sắt từ lâu, nhưng Tông Chính lại khiến cô trở nên mềm mại yếu đuối, bởi vì trên bàn tay quấn băng gạc, anh chỉ có thể nắm cổ tay của cô, lòng bàn tay như lửa, vô cùng nóng chạm lên mạch đập của cô, theo mạch đập của cô đi vào trái tim cô.

Anh dùng hành động của anh nói cho cô biết, từ nay về sau, cô sẽ không còn đơn độc, từ nay về sau, tất cả những chuyện khó khăn đều giao cho anh xử lý.

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Lâm Ngạn, Lâm Thế Quần, Diệp Đạo đi xuống, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng khách lập tức lắng xuống, Cố Dung đứng lên, dặn dò dọn cơm.

Lần trước khi Lâm Miểu Miểu tới đại trạch Lâm gia, cũng không gặp tất cả mọi người của Lâm gia, còn thiếu chồng Lâm Thế Vân, cha của Diệp Ninh, Diệp Đạo. Diệp Đạo là một người đàn ông trung niên nho nhã, cũng là người làm kinh doanh, nhưng trên người lại có khí chất học thuật của những người trí thức thập niên tám mươi.

Có mặt Lâm Ngạn, tính tình của Cố Dung dịu bớt đi, chỉ là bà ta vừa nhìn thấy Tông Chính liên tục gắp thức ăn cho Lâm Miểu Miểu, cảnh tượng vừa làm ra vẻ vừa thể hiện tình cảm này, khiến thù hận trong lòng bà ta giống như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ bốc cháy ngùn ngụt. Bà ta kéo ra một nụ cười, tỏ vẻ quan tâm nói Tông Chính: "Tuy các con đã lấy chứng nhận, nhưng nói cho cùng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, ngôn bất chính danh bất thuận, sau này cái bụng mà lớn lên, há chẳng phải khiến người ta chê cười sao?"

Ý tứ sâu sa Cố Dung không cần nói cũng biết, bây giờ còn chưa có thông tin về đám cưới, xem ra Tông gia căn bản không có ý định tổ chức hôn lễ, vì sao Tông gia không định tổ chức, dĩ nhiên là vì coi thường Lâm Miểu Miểu, cố tình kéo dài, lấy giấy đăng kí kết hôn chẳng qua là công nhận trên luật pháp, tổ chức hôn lễ mới giành được sự công nhận của Tông gia và giới thượng lưu quyền quý, chính thức thừa nhận cô là nữ chủ nhân đời thứ ba của nhà họ Tông, ở Trung Quốc có nhiều nơi, tổ chức hôn lễ mới là kết hôn chính thức, có nơi cho dù lấy giấy chứng nhận không cử hành hôn lễ, cũng không được mọi người công nhận đã kết hôn.

Lâm Thế Quần vốn muốn ngăn cản Cố Dung nói tiếp, nhưng lời Cố Dung nói cũng chính là vấn đề ông lo lắng, ông hơi cau mày: "Các con dự định lúc nào tổ chức hôn lễ, chuyện này phải nhắc để chuẩn bị trước......"

Nếu trong tiệc cưới cái bụng nhô ra, dù cho hai người kết hôn từ lâu, lấy địa vị hiện nay của Tông gia hòa Lâm gia, không thể thiếu một số lời ong tiếng ve.

Tông Chính cười, trả lời Lâm Thế Quần: "Bà nội đang chọn ngày, cha cũng biết, bà nội tin mấy thứ này." Lâm Miểu Miểu hơi ngước lên, Lý Trân từng đề cập tới chuyện hôn lễ với cô mấy lần, trước đây cô nghĩ sớm muộn cũng phải ly hôn, không tổ chức hôn lễ là tốt nhất, hơn nữa cô cũng không có hứng thú với mấy cái loại hình thức rườm rà này, nhưng bây giờ...... dù sao với chuyện này cô hoàn toàn không có tính toán sẵn, vậy thì cứ giao cho Tông Chính sắp xếp đi.

Khi Tông Chính dứt lời, Lâm Ngạn hơi gật đầu: "Chọn xong e rằng bà ấy còn phải tìm người coi, kết hôn hơi vội vàng, nhưng hôn lễ không thể quá gấp gáp, bọn con giờ vẫn còn trẻ, cũng không vội." Ông dừng lại một lúc, cảnh cáo liếc nhìn Cố Dung, giọng điệu hòa ái hỏi tới vụ tai nạn ngày hôm qua.

Lâm Miểu Miểu trả lời đơn giản hai câu, trái lại Tông Chính nói tương đối nhiều, vừa nói vừa đặt vẻ mặt của tất cả mọi người trên bàn ăn vào trong đáy mắt, Lâm Miểu Miểu hiển nhiên cũng đang nhìn, Cố Dung ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi, cười trên nỗi đau của người khác rõ ràng đến mức hễ là người thì có thể cảm nhận được, nụ cười ác ý của Lâm Thế Vân cũng chẳng kém hơn Cố Dung, nhìn có chút hả hê, tệ nữa chính là thái độ bàng quan coi như chuyện không liên quan đến mình, còn Diệp Ninh thì chăm chú lắng nghe ba người Tông Chính, Lâm Thế Quần, Lâm Ngạn nói chuyện với nhau.

Lâm Miểu Miểu cũng vẫn nghe bọn họ thảo luận, bàn bạc chuyện nội bộ trong Lâm gia đương nhiên sẽ không dính dáng đến chuyện của mình, chỉ là phân tích những kẻ địch trên thương trường mấy năm nay của hai nhà, chẳng hạn như năm đó cuộc liên hôn đầu tiên của hai nhà Tông Lâm, cuối cùng kết thúc bởi việc Lâm Tư tự sát, trong đó đã liên lụy không ít người.

Diệp Đạo ngay từ đầu đã không tham gia cuộc thảo luận của ba người, phần lớn là nghe, lúc nói đến chuyện của Lâm Tư năm ấy, mới cau mày chen vào một câu: "Có phải là Trần gia hay không?"

Vẻ mặt của Lâm Thế Quần vốn vẫn không để lộ tâm tình gì, nghe vậy rốt cuộc mới hơi lạnh đi: "Hai năm qua ta cho là bọn họ đã hối cải rồi."

"Hối cải? Bọn chúng còn sống thì vĩnh viễn sẽ không hối cải! Lâm Thế Quần tội lỗi chính ông tạo ra, làm sao không báo ứng trên người ông hả?" Nhắc tới Trần gia, khuôn mặt của Cố Dung gần như vặn vẹo vì căm hận, giống như lần Lâm Miểu Miểu vừa mới trở về Z thị, vẻ mặt dữ tợn điên cuồng. Lâm Thế Vân liền vội vàng kéo tay Cố Dung, an ủi vài câu, tâm trạng của Cố Dung mới dần dần thả lỏng, sau đó im lặng đến hết bữa cơm.

Ăn cơm tối xong, Lâm Ngạn gọi hết mấy người đàn ông vào thư phòng, hiển nhiên muốn tiếp tục những lời còn chưa nói xong trên bàn ăn, Tông Chính đương nhiên cũng ở trong nhóm này, trước khi lên lầu, anh không yên tâm nắm cổ tay của Lâm Miểu Miểu: "Bình thường không phải rất hung hãn sao? Đến đây làm sao lại không nói tiếng nào? Để cho người ta ức hiếp đến nhà!"

Lâm Miểu Miểu không nói gì, cô không có hứng thú cãi nhau với người khác, so với dùng miệng cô muốn dùng tay hơn, thế nhưng, dù cho cô không thích người nhà họ Lâm như thế nào đi nữa, cũng không thể vì người khác nói mấy câu, cô liền đánh người ta một trận? Nếu như cãi lại, cô tự mình biết mình, cô nào có thể nói lại được đối phương.

Từ sau bữa cơm Cố Dung liền trở về phòng mình, Lâm Thế Vân cũng đi theo, trong phòng khách chỉ còn lại mình Lâm Miểu Miểu. Cô một mình ngồi trên sô pha phòng khách, tâm trạng chán ngán xem ti vi, đợi hơn nửa tiếng, Diệp Ninh đi xuống, ngồi lên ghế sô pha bên cạnh cô.

"Bây giờ em vẫn chưa tốt nghiệp có phải không?"

Lâm Miểu Miểu gật đầu.

"Cậu đã nói với em, chuyện để em vào tập đoàn Lâm thị hay chưa?"

Lâm Miểu Miểu rủ lông mi xuống, 10%? Thực sự là không ít chút nào, trước kia khi Lâm Thế Vân kết hôn, Lâm Ngạn cũng chỉ tặng 10%.

Tập đoàn Lâm thị lúc đầu phát triển là dựa vào bất động sản, bên dưới còn quản lí rất nhiều sản nghiệp, hiện nay đã dần dần chuyển thành một công ty đầu tư chiến lược, Lâm Ngạn nắm trong tay 20% cổ phần, Lâm Thế Quần 25%, Lâm Thế Vân 10%, trong tay Diệp Ninh cũng có 5%, 5% trong tay Diệp Ninh là Lâm Thế Vân cho anh ta lúc trưởng thành, anh cũng không tham gia quản lý tập đoàn Lâm thị, mà theo chân cha mình trông coi công ty giàn khoan trên biển của nhà họ Diệp.

Lâm Miểu Miểu không trả lời bất kỳ điều gì, bất kể Lâm Thế Quần có muốn tặng hay không, cô đều không muốn nhận, hai năm qua Lâm Thế Quần quan tâm cô rất nhiều, nhưng không cách nào dấy lên gợn sóng trong lòng cô.

Diệp Ninh thấy cô im lặng mãi, cho nên không tiếp tục đề tài này nữa, kể mấy chuyện thú vị trong công ti mình, không tới mấy phút, trên cầu thang lần lượt truyền tới tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn lại, Tông Chính đi ở phía trước, đón nhận ánh mắt của cô, mỉm cười với cô.

Anh đi thẳng tới trước mặt cô, cầm cổ tay của cô: "Chúng ta về nhà thôi."

Lâm Miểu Miểu không hỏi ân oán giữa Trần gia và Lâm gia, cũng không hỏi bọn họ nói những gì ở trong thư phòng, lúc Tông Chính nắm cổ tay cô rời đi, cô chỉ muốn lặng lẽ đi bên người anh, lặng lẽ nhìn gò má của anh.

Tính khí anh xấu, bụng dạ nhỏ nhen, bá đạo, bình thường thích giở thủ đoạn lưu manh, nhưng...... cũng có rất nhiều ưu điểm.

Một màn trong trí nhớ, giống như bộ phim thoáng qua trong đầu cô, khi trời lạnh, anh sẽ khoác tây trang lên trên vai của cô, buổi tối mỗi ngày, anh sẽ đặt cánh tay dưới gáy cô, ôm cô vào trong lồng ngực, mỗi sáng thức dậy nếu như không nhìn thấy cô, sẽ nhăn mặt cau mày cho cô xem, buổi trưa mỗi ngày sẽ yêu cầu cô đưa cơm.

Đối với tất cả những người khác phái bên cạnh cô, anh đều ghét, thỉnh thoảng còn ấu trĩ buồn cười, có khi lại khiến cô cảm thấy cảm động vô cùng.

Lúc người khác ức hiếp cô anh sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô, khi cô gặp chuyện không may anh sẽ chạy tới đầu tiên, giúp cô giải quyết tất cả mọi chuyện một cách ổn thỏa.

Cô khẽ mỉm cười, trong trí nhớ, luôn là những hình ảnh như vậy, lúc trải qua cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng sau đó hồi tưởng lại, còn hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ.