Nha Hoàn Có Điểm!

Chương 30: Hạ tiểu tiểu nhiệt tình giống như lửa




Đầu choáng váng, cổ họng khô khốc, thân thể đau nhức, cả người đều đau, vào lúc rạng sáng, hạ tiểu tiểu rên rỉ thức giấc, ta muốn uống nước, nàng liếm liếm đôi môi khô rát nói. Nghĩ muốn rời giường đi lấy chén nước uống, lại phát hiện không thể cử động, cúi đầu vừa thấy, nàng hoảng hốt thét chói tai: “A….a….”. Tại sao? Người nàng lại không mặc gì cả? trước ngực còn có một bàn tay đè lên?

“Đừng ồn!” Vưu đức ân bị tiếng hét chói tai làm bừng tỉnh, nghĩ muốn kéo chăn che đi tiếng ồn, lại có cảm giác trong tay có cái gì mềm mại, cái gì vậy? Hắn từ từ nhắm hai mắt nhéo nhéo.

“Đức ân!?” hạ tiểu tiểu khiếp sợ nghe tiếng phàn nàn, lại nhìn sang bên cạnh thấy rõ khuôn mặt là vưu đức ân.

“Gì?” Thấy có tiếng người kêu, vưu đức ân mơ mơ màng màng mở to mắt.

“Đức ân, anh sao lại nằm ở đây?” Hạ tiểu tiểu hoảng hốt vạn phần, một tay đẩy vưu đức ân ra xa, xoay người bước xuống, lấy quần áo xung quanh mặc vội vào.

“A…” Vừa định bước xuống, chân liền truyền đến một cảm giác đau ói làm nàng khuỵu xuống.

“Tiểu tiểu?” Cảm giác ấm áp bên cạnh đột nhiên biến mất, vưu đức ân mê mê tỉnh tỉnh ngồi dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy bên cạnh hạ tiểu tiểu quần áo xộc xệch.

“Tiểu tiểu, em sao thế?” hắn còn chưa tỉnh hẳn.

“Anh…anh…em,em đi uống nước” Liếc mắt một cái

người kia không gì che đậy thân thể, hạ tiểu tiểu kinh hoảng kéo chăn bỏ chạy.

“Tiểu tiểu? A!?” Phải đứng dậy hỏi tiểu tiểu làm sao vậy, mới kinh ngạc phát hiện toàn thân mình trần trụi, sự việc đêm qua mập mờ hiện ra trong đầu, trời ơi, hắn làm sao lại như vậy? Hắn đã làm cái gì a? Vưu đức ân vội vàng khoác ngoại y, nhảy xuống giường.

“Tiểu tiểu” Hắn muốn gọi nàng đứng lại, hỏi nàng tại sao bọn họ lại…mới ra cửa phòng ngủ, liền thấy hạ tiểu tiểu đang giơ bình rượu lên chuẩn bị uống.

“Đừng uống! đó là rượu!” Hắn lúc tối đã nhắc nhở nàng.

“A, cay quá, cay quá” uống một ngụm rượu đầy, hạ tiểu tiểu liên tục nhẩy nhẩy, kêu khổ không ngừng. Vốn định uống cái gì cho đỡ cơn khát, kết quả cổ họng lại càng khát hơn.

“Ngốc quá, nước với rượu cũng không phân biệt được” Vưu đức ân đau lòng nhìn hạ tiểu tiểu, lên tiếng trách cứ.

“Người ta khát thôi…” hạ tiểu tiểu ủy khuất vạn phần, loại tình huống này, nàng căn bản không có tâm trí đâu để mà phân biệt nổi rượu với nước.

Một lúc sau thuốc tác dụng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, cả thân mình chỉ quần áo xơ xài làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần, lộ ra nhiều điểm mê người. Vẻ đẹp trước mắt làm cho vưu đức ân ý loạn tình mê: “Em mau dừng lại” sợ mình không kìm nén được hắn cố gắng lùi ra sau vài bước.

“Nóng quá” Uống cả một ly rượu, hạ tiểu tiểu cảm thấy trong bụng như có lửa đốt, ánh mắt cũng mê muội đứng lên, nhìn vưu đức ân cầu cứu, nàng đưa tay ra: “Đức ân…em nóng…”

“làm sao vậy? say rượu?” Nhìn thấy bộ dạng vô lực của nàng, hắn đau lòng tiến đến đỡ nàng.

“Em không biết…em nóng, đức ân…cứu em…” Bị những khó chịu trong người vây quanh, hạ tiểu tiểu gắt gao cầu xin vưu đức ân, mắt nổi lên những giọt nước mắt đau khổ

“Em làm sao vậy?” chưa từng thấy qua bộ dạng hạ tiểu tiểu như vậy, vưu đức ân hoảng sợ không thôi, hạ tiểu tiểu vừa mới rồi còn thẹn thùng không thôi, như thế nào lãng đãng lại biến thành tiểu yêu tinh mê hoặc người?

“Tiểu tiểu, tỉnh lại đi, rốt cục em làm sao vậy?” Hắn dùng sức lay lay hạ tiểu tiểu, nghĩ muốn làm nàng tỉnh lại.

“Đức ân…nóng….nóng….ư…” chờ mãi không thấy vưu đức ân giúp mình, hạ tiểu tiểu khó nhịn được vặn vẹo thân mình, miệng sát vào mặt vưu đức ân nói lung tung.

“Đáng chết!” Hắn không phải là thánh nhân, với tình huống này, làm sao hắn chịu được cơ chứ? Huống chi, trước mắt hắn lại là người mà hắn thích.

“Đáng chết” hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, đem hạ tiểu tiểu một lần nữa tiến vào phòng ngủ.

Không giống như hôm qua, lần này vưu đức ân hết sức tỉnh táo “Tiểu tiểu, đừng vội, lần này chúng ta chậm rãi thôi!” Hắn nhẹ nhàng, vỗ về thân thể mềm mại của hạ tiểu tiểu.

“Đức ân” Không biết hắn muốn làm gì, nàng lại chủ động hôn hít hắn cùng vuốt ve, miệng thỉnh thoảng phát ra những âm thanh mê người.

“Tiểu tiểu, em thật đẹp…” Lần đầu tiên cẩn thận nhìn đến hạ tiểu tiểu xinh đẹp gần thân mình, hắn yêu thích xiết chặt cánh tay, sợ hãi thân vu xinh đẹp của nàng.

Cảm giác mê mị truyền đến, hạ tiểu tiểu cũng ngồi dậy khó nhịn rên rỉ: “Đức ân…em khó chịu quá…” khó chịu quá, nàng rất muốn…”

“Ta đến đây, tiểu tiểu, cảm nhận ta” Không đành tâm tra tấn nàng thêm, hắn chậm rãi tiến vào bên thân thể của nàng, cảm giác sung sướng không thể khống chế “Tiểu tiểu, em là của ta…”

Hai con người lại tiếp tục triền miên, đến tận lúc trời sáng hẳn, hắn tuôn trào tất cả vào bên trong nàng “Tiểu tiểu, ta yêu em…”

“n ân…” nàng thét chói tai tên hắn hô lên, òa khóc, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Vưu đức ân vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn nàng mơ hồ, trong lòng thập phần nghi hoặc, tiểu tiểu vốn đơn thuần đáng yêu, không rành sự đời, tuy nhiên hắn cũng thực thích bộ dáng nhiệt tình của nàng vừa rồi, nhưng việc này không bình thường chút nào, chính là buổi tối hôm qua, hắn tựa hồ như cũng không thể khống chế được bản thân, đủ loại dấu hiệu biểu minh, tình trạng của hắn và hạ tiểu tiểu trong sách nói là bị trúng thuốc.

“Hỗn đản!” Vưu đức ân nghiến răng, rốt cục là ai làm? Đột nhiên nhớ ra vừa rồi hạ tiểu tiểu thái độ rất khác, hắn cẩn thận đứng dậy mắc quần áo vào, đi đến phòng khách cầm bình rượu lên xem xét, nghĩ lại….tối hôm qua, tiểu tiểu cũng có uống ở bình rượu này, chỉ có điều hắn không uống rượu, a chẳng lẽ…vưu đức ân lại cầm lấy bình trà, cẩn thận suy nghĩ.

Cẩn thận mang theo bình rượu và bình trà, vưu đức ân đánh thức người hầu đang ngủ gật ngoài phủ“Ngươi bây giờ cầm hai bình này, chớ để lẫn vào thứ khác, mang đến cho một thấy thuốc hoặc là một dược y hỏi xem trong bình rượu và trà này có gì ở trong đó? Cẩn thận đừng để cho người ở lam gia biết, kiểm tra xong rồi về báo cho ta biết ngay”. Hắn dặn dò cẩn thận.

Hắn tuy ít khi đi ra ngoài cũng ít kết giao bạn bè, nhưng mà hắn không phải là kẻ ngốc, nếu đúng như những điều hắn nghĩ tất cả những việc này đều là do lam tĩnh di kia dở trò quỷ.

Một canh giờ sau, người hầu mang theo kết quả về bẩm báo: “trong trà cùng rượu kia đều có thúc tình dục dược”

“Quả nhiên!” Vưu đức ân hừ lạnh một tiếng, đây chắc chắn là thủ đoạn của lam nhị tiểu thư, thật là cao minh, thiếu chút nữa mắc bẫy của nàng, hay cho một khuê tú! Hay cho một lam tĩnh di! Ý định gạo nấu thành cơm buộc hắn phải lấy nàng sao? May thật! thật là phải cảm tạ lam lão gia rất nhiều, bằng không, hắn chắc chắn sẽ bị ép buộc lấy cô gái ác độc đ

“Mọi thứ chuẩn bị tốt rồi chứ?” Hắn lạnh lùng mở miệng.

“Thiếu gia, đều đã được chuẩn bị đầy đủ, xe ngựa cũng đã được chuẩn bị ạ!” Người hầu cung kính trả lời.

Đi vào phòng nhìn thấy hạ tiểu tiểu vẫn đang ngủ say trên giường, ân ái cả một đêm làm nàng quá mệt mỏi. không đành lòng đánh thức nàng dậy, vưu đức ân bế cả tiểu tiểu bọc trong chăn, thấy cơ thể không bị lộ ra ngoài, bế nàng ra khỏi phòng.

“Chúng ta đi!” cái nơi này hắn một chút cũng không muốn ở lại.

“Vâng, thiếu gia” Tên gia nhân nhìn thấy hắn bế nữ nhân trong lòng, thông minh không nhiều chuyện.

Vừu ra khỏi cửa lớn, đã nghe thấy tiếng lam tĩnh di tấn tới: “ đức ân, đức ân” nàng chảy một mạch, mệt nhọc ho sù sụ.

“lam tiểu thư, chúng ta vốn không có quan hệ gì, xin hãy xưng hô là vưu thiếu gia!” Vưu đức ân không ưa chỉ liếc nàng một cái.

“Ách?” tại sao thái độ của vưu đức ân lại như vậy? làm cho lam tĩnh di một phen hoảng sợ “Đức ân, huynh làm sao vậy?” Chỉ có một đêm, tại sao thái độ lại thay đổi như vậy? đêm qua nàng bị cha trách mắng một chút, bắt nàng không được nhập vưu phủ, còn không cho đi đâu, khiến cho mọi kế hoạch của nàng đều bị làm cho rối loạn! chẳng lẽ vưu đức ân hắn….

Đột nhiên phát hiện trong lòng ngực vưu đức ân có ôm một người, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng mái tóc dài lộ ra bên ngoài, lại rõ ràng đó là một nữ nhân, đó là hạ tiểu tiểu? Lam tĩnh di kinh dụ ngẩng đầu: “Đức ân, huynh ôm ai? Các ngươi…” Chẳng lẽ nàng làm mọi việc để kẻ khác hưởng sao?

“Đúng vậy!” Hiểu ra lam tĩnh di muốn hỏi cái gì, vưu đức ân thoải mái trả lời “Còn muốn cảm ơn lam tiểu thư đã giúp hoàn thành tâm nguyện” Hắn nhìn cái mặt nàng đang biến đổi liên tục.

“không…” lam tĩnh di thét chói tai “Các ngươi tại sao có thể, tại sao có thể

“Tại sao lại không thể? Cảm tạ lam tiểu thư giúp đỡ, làm cho vưu mỗ quyết ý mang nàng về thành thân. Lam tiểu thư, xin cáo từ.” Vưu đức ân khinh bỉ nhìn nét mặt thất sắc của nữ nhân trước mặt.

“Không! Huynh không được đi! Ta phải gả cho huynh, ta phải gả cho huynh” Lam tĩnh di tâm tình hoảng loạn chặn đường đi của vưu đức ân.

“Lam tiểu thư, nếu ngươi còn ngăn cản, đứng trách ta sẽ đem mọi việc báo cho lam lão gia, chiêu cáo thiên hạ, làm cho mọi người đều biết hết việc làm tốt đẹp của đệ nhất mĩ nữ hàng châu!” Chán ghét lưu đức ân giõng dạc nói, vưu đức ân bế hạ tiểu tiểu qua lam tĩnh di, ung dung đi ra khỏi cửa lam phủ.

“Tiểu tiểu, chúng ta về nhà!” hắn nói khẽ với người đang ngủ say không biết trời đất gì, nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên xe.