Nha Hoàn Thị Tẩm

Chương 1: Tiết tử




Phủ thượng thư

Phủ thượng thư vốn yên bình đã trở nên loạn từ ba ngày trước khi sóng gió nỗi lên, trong phủ tràn ngập không khí khẩn trương, hơn nữa người chủ nhân đứng đầu phủ – Hình bộ thượng thư 3 ngày trước đã bị Sở quân cơ áp tải đi, nếu thực sự xảy ra chuyện sợ là không biết cầu cửa nào.

Hôm nay, đại thần quân cơ Qua Lặc lại tự mình dẫn một đám bộ khoái tiến vào phủ.

“Qua đại nhân tự mình thân chinh đến đây không biết có gì chỉ giáo ? ” Ba ngày trước phụ thân bị Sở quân cơ bắt đi, trước mắt trong Quân phủ không có người chủ trì, Quân Thanh Nghiên đành phải xuất khí phách của nữ nhi mà gặp mặt Qua Lặc.

Quân Thanh Nghiên phong thái mềm mại động lòng người, Qua Lặc nhìn thấy, lòng không khỏi hưng phấn, gặp một lúc ba vị tiểu thư Quân gia, nhan sắc đều như tiên nữ trên trời hạ phàm, ngay cả nha hoàn bên người các nàng cũng ngọt ngào động lòng người khiến hắn vừa nhìn thấy đã muốn đem các nàng mang về phủ hảo hảo yêu thương nhưng vì mệnh lệnh của bề trên khó trái nên đành phải từ bỏ.

“Bản quan phụng mệnh thỉnh bốn vị Quân cô nương tiến cung một chuyến.”

“Tiến cung? Xin hỏi Qua đại nhân, là ai tuyên gọi chúng ta tiến cung ? ” Thấy tên Qua Lặc kia nước miếng muốn tràn đầy mặt, Quân Thanh Dư cố nén cảm giác phản cảm nói ra nghi vấn trong lòng.

“Hoàng Thượng có chỉ, thỉnh bốn vị tiểu thư của Quân phủ vào cung chuẩn bị bàn chuyện hòa thân.”

“Qua đại nhân, chúng ta không phải là hoàng thân quốc thích, vì sao lại chọn chúng ta đi hòa thân ? ” Quân Thanh Hằng trực tiếp chỉ ra chỗ không hợp lí, càng huống chi phụ thân hiện tại sinh tử chưa biết, nói cái gì cũng không rõ ràng.

“Ngươi muốn kháng chỉ ? ” Qua Lặc đột nhiên lộ ra vẻ hung ác.  “Kháng chỉ thì phải xét nhà, ngươi không sợ đầu của cha ngươi rơi xuống đất ?”

Xét nhà ! Sắc mặt của mọi người thoáng chốc trắng chạch.

“Vì sao lại chọn chúng ta?” Quân Thanh Tiệp khó hiểu, thật sự nàng không thể ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.

“Đây là ân điển to lớn của hoàng thất, nhiều người cầu còn không được, các ngươi dài dòng cái gì ? ” . Tính nhẫn nại của Qua Lặc hoàn toàn biến mất, lộ ra bộ mặt thực của ác lang. “Người đâu ! Mang các nàng đi.”

Nhìn thấy Qua Lặc muốn bắt tiểu thư đem đi, mọi người đều hoảng sợ, nha hoàn bên người các nàng cực lực phản kháng, nhanh chóng tiến lên phía trước mặt chủ tử giang tay che chở.

“ Không được bắt tiểu thư nhà chúng ta ! ” Hi Nhân giương nanh múa vuốt, muốn dọa bộ khoái nhưng khuôn mặt diễm lệ cùng với tiếng nói nhuyễn nhuyễn của mình đã làm cho lời của nàng thiếu vài phần khí thế.

“Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra ! ” Nét tươi cười trên mặt Cầm Thao nhanh chóng biến mất, chỉ có điên cuồng chống cự. Vì chủ tử, cái gì nàng cũng có thể làm.

“Thả ra ? ” Qua Lặc quát một tiếng lớn. “Quân Sĩ tham ô quốc khố tội chứng đã xác thực, hiện giờ Quân gia tiểu thư là người được tuyển đi hòa thân do chính Hoàng Thượng ngự bút khâm điểm, nếu dám phản kháng chính là kháng chỉ.”

Nhưng 4 nha hoàn bên người các nàng lại càng hốt hoảng không nghe thấy gì càng ra sức chống cự lại mấy tên bộ khoái, không chỉ tay đấm chân đá, ngay cả răng nanh cũng dùng tới, một lát sau, y phục của các nàng hoàn toàn rối loạn, tóc tai rối mù.

“Đem bốn tiện tì này bắt lại đem bán”. Qua Lặc thấy mấy tên bộ khoái không dám nặng tay, giận tái mặt quát thét.

Bọn tiện tì không biết tốt xấu, hắn định lưu lại các nàng nhưng loại nô tì dám phản kháng này cách tốt nhất là đem bán, tránh để sau này sinh chuyện thị phi.

“Không ! Tiểu thư ! Thả tiểu thư của ta ra ! ” Mính Hương lệ rơi đầy mặt khi nhìn thấy tiểu thư nhà bọn họ bị bộ khoái mạnh mẽ mang đi, vốn định xông lên phía trước cứu chủ tử nhưng chính mình lại bị một tên bộ khoái khác giam trụ không thể động đậy.

“Mính Hương, câm mồm ! ” Thanh âm của Quân Thanh Hằng từ xa truyền đến, nàng đã bị kéo đến bên ngoài đại sảnh, không thể quay đầu lại nhìn tình hình của Mính Hương, nhưng nếu Mính Hương tiếp tục làm loạn chỉ sợ ngay cả bốn nha hoàn bên người cũng sẽ gặp tai ương.

“Tiểu thư……” Mính Hương cố gắng hét to, biết tiểu thư kỳ thật đang lo lắng cho nàng.

Thân ảnh của chủ tử càng lúc càng xa, các nha hoàn ở lại chỉ có thể cùng nhau khóc than.

Trong đại sảnh một mảnh hỗn độn, trong mắt người làm hàm chứa lệ, ôm ba tỷ muội, thì thào tự nói : “Ta thật sự là người mang lại điềm xấu, đều là ta hại mọi người, làm nha hoàn khắc chủ tử……”

Hiện giờ Quân phủ xem như tan, các nàng sau này sẽ ra sao ?