Nha Hoàn Thị Tẩm

Chương 4




Vừa tỉnh lại Lãnh Trọng Thiên cảm thấy đầu nhức buốt, chắc là do tối qua uống rượu say mà ra. Hắn cảm thấy rất khó chịu nên liền đưa hai tay day day huyệt thái dương.

Cửa mở, Quân Hi Nhân bưng bát canh giải rượu đi vào, thái độ bình thường thay đổi hẳn, dịu dàng nói :

“ Ngươi tỉnh rồi ? Mau uống bát canh giải rượu này đi thì sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa. ”

Vừa nói nàng vừa bưng bát canh đến giúp hắn uống hết. Lãnh Trọng Hiên uống xong bát canh giải rượu thì thần trí thanh tỉnh chút ít, chuyện đã phát sinh tối hôm qua lần lượt hiện ra trong đầu hắn, trong lòng lo lắng không thôi.

“ Tối hôm qua, chúng ta…” hắn thấp giọng hỏi.

Quân Hi Nhân cảm thấy thẹn thùng, hai tay hết nắm rồi lại buông, nàng đã không muốn nghĩ đến vậy mà hắn lại nhắc ra.

Hắn im lặng một hồi lâu, hận chính mình rượu say loạn ý, định lực không đủ nên không kiểm soát được bản thân, may mà hắn không vượt quá của ải cuối cùng, có lẽ nên phân định giới tuyến rõ ràng với nàng.

Hắn liền bày ra bộ mặt lạnh lùng, tàn khốc nói :

“Ngươi tốt nhất nên nhớ kĩ, ngươi chỉ là một công cụ ấm giường, ngày hôm qua ta uống rượu quá chén nên…”

“ Ngươi vừa nói cái gì ? ” Sắc mặt nàng phút chốc trắng bệch. “ Ý của ngươi là…ngươi đang đùa bỡn ta, xem ta là trò chơi …”

“ Hãy quên chuyện tối qua đi”. Gịong nói lạnh nhạt vang lên như hết thảy mọi chuyện phát sinh đêm qua đều không có.

Nàng có thể nào chịu được cảm giác bị người ta đùa bỡn?

“ Lãnh Trọng Hiên, ngươi hỗn đãn ! ” Hi Nhân phẫn nộ lớn tiếng mắng chửi, trong hốc mắt lệ nóng doanh tròng.

Hắn buộc lòng quay đi không dám nhìn vào mắt nàng, sợ rằng chỉ liếc mắt một cái thì sẽ không kiềm chế được bản thân mà trầm luân cùng với nàng.

“ Ngươi chỉ là một nha hoàn thị tẩm, không thể cưới loại người như ngươi được. ” Hắn giả bộ hoa tâm, giọng nói khinh miệt để làm nàng chết tâm.

“ Ngươi có cái gì mà kiêu ngạo ? Ngươi tưởng rằng tất cả mọi nữ nhân trên đời này đều si tâm với ngươi ? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một đầu lĩnh của thổ phỉ thôi. Ta – Quân Hi Nhân này mới là người không cần ngươi. ” Mặc dù trong lòng đau đớn nàng vẫn ương ngạnh bài xích hắn.

Dứt lời, nàng cố nén nước mắt quay đi, nàng không muốn đứng trước mặt hắn vì hắn mà rơi lệ.

Hắn biết là hắn đã thương tổn nàng, hận không thể ôm lấy nàng mà an ủi. Nhưng mà hắn còn có nhiệm vụ cơ mật, không thể vì nhi nữ thường tình mà hỏng việc quốc gia đại sự.

Lãnh Trọng Hiên giờ phút tân tư rối rắm, Hoàng Thượng phái hắn đến sơn trại nằm vùng chủ yếu dựa vào sự thông minh, cơ trí, ứng biến linh động của hắn nhưng bây giờ trong đầu hắn chỉ một mảnh hỗn độn.

Hi Nhân khóc đến sưng cả mắt, ngồi ở thềm đá trước lương đình, không ngừng gạt lệ.

Nàng không ngừng nghĩ đến việc trốn chạy khỏi sơn trại.

Chỉ có điều trong sơn trại mọi người trông coi rất chặt chẽ, nàng làm sao để có cơ hội đây ? Nhưng nàng thật sự không muốn hàng đêm phải ngủ cùng giường với nam nhân đáng hận kia.

Nếu nàng không đi, sớm hay muộn cũng sẽ bị ** lại…… Trong lòng lo sợ không thôi.

Đột nhiên, trên mặt đất có bóng người đi đến, nàng kinh ngạc ngước mắt lên nhìn.

Trác Nhất Đao nhìn nàng thoáng nở nụ cười dâm tà, nàng hoảng sợ nhanh chóng đứng lên, thân người lảo đảo lui về phía sau.

“Sách, tiểu mỹ nhân của ta , đôi mắt xinh đẹp sao lại sưng mọng như vậy ? Ai dám khi dễ ngươi, nói cho ca ca nghe, ta nhất định sẽ thay ngươi đòi công đạo.” Trác Nhất Đao thô bỉ tiến về phía nàng.

Hi nhân ban đầu rất sợ hãi nhưng trong đầu lập tức nãy lên một ý nghĩ, có lẽ nàng có thể lợi dụng Trác Nhât Đao để chạy trốn vì thế quyết định cùng hắn hư lấy ủy xà.

“Nhị đương gia…… Người ta ở trong sơn trại này thật sự rất nhàm chán, ta muốn đi xuống núi…. đi đi đi…..”

“Được rồi, được rồi, chỉ cần ngươi thương Nhị đương gia thì ngày mai lập tức mang ngươi xuống núi chơi.” Trác Nhất Đao thực sự động tâm trước sắc đẹp của nàng, một lòng muốn chiếm được nàng.

Hi Nhân cảm thấy cực kỳ ghê tởm, muốn phỉ nhổ hắn song vẫn kiềm lại vì mục tiêu cao cả nên đành nín nhịn.

“Thật vậy ? Nhưng mà người ta ngượng ngùng……”

“Không sao hết, mau đến đây đi để ca ca thương một chút……” Hắn nhanh chóng muốn bắt lấy nàng nhưng nàng đã nhanh chân tránh được.

“Nhị đương gia, ở trong này sẽ có người thấy.” Nàng gắt giọng.

“Ai thấy, ta liền móc hai mắt hắn đi, ngươi nói được không ? ” Hắn cực lực lấy lòng nàng.

“Ta sợ Tam đương gia thấy được sẽ……” Nàng ra vẻ lo sợ.

“Hừ! Hắn ta ? Hắn thấy cũng không làm gì được, ta không sợ

hắn.” Trác Nhất Đao lên giọng nói.

Hi Nhân đột nhiên nghĩ đến kế một tiễn hạ hai con chim, trong lòng vẫn còn hận Lãnh Trọng Hiên, nàng đặt bàn tay mềm mại lên vai Trác Nhất Đao, mềm giọng ỷ ôi nói :

“Nhị đương gia, chúng ta đến hoa thính uống rượu, chơi nhạc đi ! “

“ Ngươi theo giúp ta uống rượu ? Được lắm.” Trác Nhất Đao nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, ái muội vỗ vỗ.

Muốn tới hoa thính, nhất định phải đi qua phòng Lãnh Trọng Hiên, quả nhiên, Lãnh Trọng Hiên vừa bước ra khỏi cửa đã thấy nàng bị Trác Nhất Đao gắt gao ôm lấy, song song cùng đi vào hoa thính.

“ Sao lại thế này ? ” Lãnh Trọng Hiên nảy sinh nghi hoặc khó hiểu với Hi Nhân.

Hi Nhân không thể nào có hảo cảm với Trác Nhất Đao, chẳng lẽ nàng chịu để cho hắn thân mật, tự mình cam lòng sa đọa ?

Trong lòng hắn kinh hãi, dựa vào sau cửa rình coi.

Chỉ thấy Hi Nhân ân cần rót rượu cho Trác Nhất Đao, cử chỉ hồ mị như danh kỹ thanh lâu, nàng cười cười nói : ” Nhị đương gia, ta hiện tại mới biết ngươi khí hơn Tam đương gia nhiều, đến, chén này ta kính ngươi. “

“ Hi Nhân cuối cùng cũng cười với ta, ta tất nhiên là tốt hơn Lãnh Trọng Hiên, ta sẽ phong ngươi làm áp trại phu nhân. ” Trác Nhất Đao nhừa nhựa giọng nói, bắt đầu động tay động chân.

Hi Nhân sớm đã nhìn thấy Lãnh Trọng Hiên, nàng cố ý trường kì diễn xuất, tính toán điều khiển hai nam nhân này. Nàng cố gắng nhẫn nại với hành vi phóng túng của Trác Nhất Đao, mặc kệ tay hắn khẽ vuốt ve tay nàng.

Lãnh Trọng Hiên xanh mặt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trên đầu, nắm tay nắm chặt.

Hắn vừa liếc mắt đã biết nàng đang cố ý nhưng mà hắn vẫn không thể để yên, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, một cỗ toan ý xông thẳng đại não, phá tan lý trí. ( hờ hờ dấm chua bốc nặng quá nên bạn bị say muốn ngất )

“ Hi Nhân, ngươi đang ở đây làm cái gì ? ” Hắn róng giận từ gian bên cạnh bước vào.

“ Ta ở đây bồi Nhị đương gia uống rượu a ~ ” Hi Nhân không lo không sợ, nghênh nghênh nhìn hắn châm chọc.

Hắn tức giận đến mức muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn, nàng muốn làm hắn tức chết mà.

“ Sao hả ? Không được sao ? ” Trác Nhất Đao vừa nhìn vừa khiêu khích hỏi hắn.

“ Nàng là nữ nhân của ta.” Lãnh Trọng Hiên trầm giọng nói, tiến lên ôm chặt lấy tay của nàng.” Ngươi là nữ nhân đáng chết, theo ta về phòng.”

“ Ta không cần ! Buông tay ! ” Nàng khẽ chớp mi, dùng sức đẩy bàn tay đang giữ chặt lấy tay mình.

Hành động của nàng càng làm cho hắn thêm cuồng nộ, xốc lấy thân hình nàng vác trên vai, giống như đang bê một cái bàn lớn đi ra : “Đi về xem ta như thế nào trừng phạt ngươi ! “

“Cứu mạng a ! ” Hi Nhân ở trên vai hắn quơ chân kêu cứu.

“Lãnh Trọng Hiên, buông nàng ra ! ” Trác Nhất Đao nén chịu đến cùng cực cuối cùng không nén được văng tục.

Lãnh Trọng Hiên giả điếc không nghe thấy, giống như đang thu hồi đồ vật vốn là của mình, vác nàng, bước ra hoa thính.

“ Buông ta ra……” Hi Nhân mở miệng kêu to đến khàn cả giọng, vừa ra sức chống đối làm cho đối phương chật vật.

Hắn đem nàng tùy ý quăng trên giường, nàng rơi mạnh xuống giường, sợ hãi rên lên, không biết hắn sẽ đối phó với nàng như thế nào.

“Ngươi quả thực đã chơi đùa vui vẻ rồi ” Hắn nghiến răng, gầm gừ tra hỏi : ” Tốt nhất ngươi nên biết điều một chút, không được có lần sau, sự kiên nhẫn của ta không lớn đến mức ấy.”

” Ai bắt ngươi quản ta? Ngươi thật sự đã xen vào việc của người khác rồi.” Nàng không cam lòng yếu thế trả lời.

Hắn lộ ra khuôn mặt âm trầm dọa chết người : ” Đừng bức ta bịt cái miệng sắc bén của ngươi lại.”

” Ngươi…… Ngươi muốn làm cái gì? ” Hi Nhân lắc lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, trái tim không nghe lời đập mạnh, nhanh chóng bị khí thế bức người của hắn dọa cho sợ hãi, trong lòng bắt đầu hối hận lúc trước đã lỗ mãng.

” Ta phải giáo huấn ngươi một chút, nha đầu không an phận này.”

Đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng nhanh chóng bị hắn chế trụ, nàng mím chặt môi không để cho hắn toại nguyện.

Hắn không chịu buông tha cố gắng khiêu mở hàm răng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng tiến vào, tìm cách sát nhập, cuồng tứ hôn nàng, môi của nàng bị hắn hôn sưng mọng, mà lòng của nàng lại buông lỏng phòng ngự, dần dần thuận theo hắn, để mặc hắn tàn phá.

Thấy nàng đối với hắn cũng có nhiệt liệt phản ứng, hắn hôn càng trở nên cực kỳ ôn nhu cùng nàng yêu thương, nàng đột nhiên chìm đắm trong sự ôn nhu của hắn…

Hi Nhân khẽ nhăn mi, tâm tư chỉ toàn nghĩ đến Lãnh Trọng Hiên, nàng không hiểu chính mình vì cái gì lại đi yêu một gã thổ phỉ, thần sắc lộ vẻ mâu thuẫn.

Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng nữ nhân kêu lên :

” Cứu mạng a ! Cứu mạng…”

Hi Nhân kinh ngạc chạy ra tìm nơi phát ra âm thanh, tiếng kêu cứu phát ra từ phòng Trác Nhất Đao, cực kỳ thê lương, giống như đang kháng cự không để cho Trác Nhất Đao cường bạo.

Nàng đang muốn vọt vào đi cứu người, ngăn cản Trác Nhất Đao, Lãnh Trọng Hiên chợt đứng chắn trước mặt nàng, lạnh lùng nói:

” Đừng không biết tự lượng sức mình.”

” Ngươi cũng nghe thấy mà vì sao không chịu ra tay cứu giúp? Trơ mắt nhìn một nữ tử luân hãm ở trong bàn tay ma quỷ của Trác Nhất Đao ? ” Hi Nhân phẫn nộ bất chấp nói.

” Nếu lần nào ta cũng đi cứu thì người mà ta cứu được sẽ được một đống ? ” Hắn lãnh khốc vô tình nói, giống như việc này căn bản không có quan hệ gì đến hắn.

Hi Nhân không thể đồng ý với luận điệu của hắn : ” Ngươi không cứu, ta cứu !!! “

” Hi Nhân ! ” Lãnh Trọng Hiên kiềm lấy cổ tay nàng : ” Không cần xúc động như vậy, nếu ngươi đi vào thì ngươi sẽ là người thay thế nàng, ngươi có biết không ? ” Hi Nhân ngẩn ra : ” Nhưng mà nàng ta thực đáng thương……”

Nếu đổi thành là nàng bị Trác Nhất Đao làm nhục, nàng tuyệt đối sẽ sống không nổi.

” Cũng phải có người hy sinh……” Lãnh Trọng Hiên trong lòng cũng không đành lòng nhưng vì để hoàn thành đại sự hắn chỉ có thể phụ người mà thôi.

Tiếng kêu trong phòng đã ngưng lại, cô nương kia chắc đã không chịu được ngất đi.

Hi Nhân trong lòng đau xót, giống như việc này xảy ra với nàng nên trong người cực kỳ khó chiu.

” Đừng để Trác Nhất Đao thấy, chúng ta trở về phòng đi.” Lãnh Trọng Hiên một lòng thầm nghĩ bảo hộ nàng, còn lại những người khác đối với hắn không quan trọng.

Tay hắn vừa để trên vai nàng đã bị nàng hất đi.

” Không cần quan tâm tới ta, ngươi là nọa phu ! ” Hi Nhân rất tức giận vì hắn đã không chịu ra tay cứu giúp.

Nàng đau khổ bỏ chạy.

Lãnh Trọng Hiên đứng yên tại chỗ, trong lòng cũng khó chịu không kém gì nàng nhưng không thể nói ra.

Trác Nhất Đao phát tiết thú dục xong sảng khoái đi đi ra khỏi phòng, để lại Mẫu Đơn mình đầy thương tích, quần áo của Mẫu Đơn xốc xệch cúi đầu khóc.

Vận khí của nàng không tốt mà, thật vất vả mới được một vị đại gia có tiền chuộc thân, không ngờ rằng kiệu hoa đi đến nửa đường bị một đám thổ phỉ chặn cướp, ngay cả nàng là tân nương tử cũng đoạt đi.

Tuy nàng không còn tấm thân xử nữ, nhưng mà bị một gã thổ phỉ cường bạo nàng vẫn cảm thấy không cam lòng.

Hiện tại bị nhốt ở sơn trại cũng không biết khi nào mới có thể trốn thoát.

Nhất thời đau thương ập đến, nàng khóc lóc rất thương tâm không thể kiềm được.

Hi Nhân lo lắng nên lại đi đến phòng của Trác Nhất Đao, thấy Trác Nhất Đao không còn ở trong phòng mới lớn mật tiến vào.

” Ngươi không cần quá đau thương……” Nàng muốn an ủi cô nương đáng thương này.

Mẫu Đơn nhẹ nâng mi : ” Ngươi là ai?” Thật là một cô nương trẻ trung, xinh đẹp.

” Ta tên là Hi Nhân, là nha hoàn thị tẩm của Tam đương gia, hoàn cảnh cũng tương tự với ngươi.”

” Ngươi cũng bị bắt đến đây?” Mẫu Đơn trừng lớn mắt hỏi.

” Ta bị mua về, ai biết bọn hắn là thổ phỉ.” Hi Nhân ngồi xuống, hy vọng nói chuyện phiếm với nhau có thể làm nhẹ bớt nỗi đau trong lòng nàng : ” Ngươi đến đã bao lâu rồi?” Mẫu Đơn tò mò đích hỏi.

” Hơn một tháng.”

” Chẳng lẽ ngươi không nghĩ trốn sao?”

” Nghĩ chứ! Ta cũng rất muốn trốn nhưng mà chung quanh sơn trại đều có người canh gác, căn bản không có khả năng.”

Mẫu Đơn nghe nàng nói như vậy, nhất thời lâm vào tuyệt vọng, khóc ròng nói : ” Ta không muốn cả đời phải ở trong này……”

” Ta cũng không muốn nhưng mà trước mắt không có cơ hội, xem ra vẫn còn hơn là chết.” Hi Nhân cảm thán.

Mẫu Đơn đau đớn khóc, Hi Nhân vội vàng khuyên nàng : ” Ngươi đừng khóc nửa ! Sự tình còn chưa đến bước tuyệt vọng, chỉ cần còn sống còn có hy vọng, núi xanh còn sợ gì không có củi đốt ! ” Hi Nhân lo lắng sợ nàng ta sẽ nghĩ quẩn.

Mẫu Đơn cầm tay của nàng : ” Hi Nhân, giúp ta trốn đi, được không ? “

” Ta không phải không muốn giúp ngươi, mà là tự thân còn khó bảo toàn, Nhị đương gia có vài lần muốn khinh bạc ta, may mắn có Tam đương gia cứu ta.” Còn hơn nàng, Hi Nhân tự nhận mình may mắn hơn nàng ta nhiều : ” Tam đương gia không giống Nhị đương gia hạ lưu, thô tục như vậy……”

” Thổ phỉ còn không phải đều giống nhau sao ! ” Mẫu Đơn bĩu môi nói.

” Ngay từ đầu ta cũng nghĩ như vậy nhưng mà ở chung với nhau lâu rồi ta mới nhận ra Tam đương gia thật sự tốt tính, so với người khác vẫn hơn hẳn.”

Mẫu Đơn không phát hiện mặt nàng đang nhiễm một màu hồng, một lòng muốn thoát ly tặc quật, đạt được tự do. ( quật : hang động )

Trong lòng Hi Nhân cảm thấy có chút áy náy với Mẫu đơn bởi vì nàng vốn có thể cứu nàng nhưng vì bản thân do dự nên mới hại nàng bị Trác Nhất Đao cường bạo.

vì duyên cớ này, Hi Nhân đặc biệt quan tâm tới Mẫu Đơn, xem nàng như tỷ muội tốt của mình.