Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 155: Ngoại truyện 23: Kết thúc giữa Lạc Trạch vs Lệ Lệ (1)




Giang Lệ Lệ bị Reynold mạnh mẽ kéo lên xe, cô bị nhét ngồi vào trong xe, sau đó hắn cũng ngồi vào bên cạnh.

Giang Lệ Lệ căm tức nhìn Reynold: "Reynold, rốt cuộc anh muốn làm sao? Thả tôi ra, để tôi xuống xe đi. Tôi không muốn về Pháp với anh.”

Đôi tay Reynold giữ chặt hai vai cô, đôi mắt lam sắc lạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt của cô, giọng nói hung ác, tràn đầy ý cảnh cáo: “Cô gái, em ngồi yên đó cho tôi. Đứng quên đứa nhỏ trong bụng em đó. 7Lái xe.” Renold nhìn về phía trước, vẻ mặt trầm lạnh, yêu mị như một vị Đế vương, ra lệnh cho lái xe.

Giang Lệ Lệ đôi mắt như hiện lên những tia máu nhỏ, chỉ hận không thể dùng ánh mắt này đâm chết tên yêu nghiệt nước ngoài kia. 9 Cô không thể chọc giận hắn ta, vì còn bảo bảo trong bụng cô. (M không thích chuyển “bảo bảo” thành đứa bé chút nào. Nghe bảo bảo đáng yêu hơn)

Giang Lệ Lệ lúc này trở nên vô cùng gan dạ, không thể không cố gắng chịu đựng. Tình hình này, hiện tại cô cũng không thể chạy trốn, đành đợi tới sân bay sẽ tìm cơ hội chạy đi. 39 Chỉ có thể nghe lời hắn ta, phải bảo vệ an toàn cho bảo bảo. 14 Lạc Trạch, anh rốt cuộc là đang ở đâu? Chẳng lẽ anh thật sự sẽ không tới cứu em sao?

Lạc Trạch và Phàm Ngự đang ngồi trong xe thì nhận được tin tức, Renold đã chuẩn bị lên đường. Hai người từ xa dõi mắt quan sát xung quanh.

"Lạc thiếu, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ đợi lệnh anh nữa thôi.” Một người đứng bên ngoài cung kính nói với hai người ngồi trong xe.

Lạc Trạch khẽ gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên một ý cười sâu xa.

Giang Lệ Lệ quan sát đường đi, càng lúc càng có cảm giác không đúng. Đây không phải đường tới sân bay, chỉ thấy một khoảng cỏ lau rộng lớn, giống như một bãi đất hoang vậy.

Giang Lệ Lệ lấy tay chà chà lên cửa sổ xe, thật sự là không đúng. Cô lập tức xoay người, nhìn người đàn ông bộ dáng lười biếng đang ngồi bên cạnh, lên tiếng chất vấn: “Anh đưa tôi đi đâu? Không phải anh nói là về Pháp sao?”

Reynold “làm lơ” với câu hỏi của Giang Lệ Lệ, không để ý tới, duỗi tay ôm cô vào trong ngực, giống như tuyên bố, cô là của hắn ta. Nhưng hắn cũng rõ, từ đầu tới cuối cô chưa bao giờ thuộc về hắn cả.

"Là đi Mỹ, chỉ là không phải tới sân bay làm gì.” Renold tựa cằm lên đầu cô, hít vào mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, thanh âm lạnh nhạt.

Giang Lệ Lệ trong lòng âm thầm giật mình, có chút hoảng hốt, không tới sân bay, lẽ nào hắn đã chuẩn bị máy bay tư nhân? Nguy rồi, cô vốn muốn lợi dụng lúc hỗn loạn ở sân bay sẽ nghĩ biện pháp bỏ trốn, nhưng giờ, phải làm sao đây?

Giang Lệ Lệ cắn cắn môi, cô chẳng nghĩ ra được cách nào nữa, nhẹ nhàng đẩy Renold ra. 80 Ngước đôi mắt đã tràn đầy sương mù lên nhìn hắn, Giang Lệ Lệ nức nở: “Anh, tại sao lại không buông tha cho tôi? Chúng ta cũng chỉ là có đôi lần gặp gỡ, tôi đang mang thai, lại đã có người yêu, anh làm thế này chính là “đoạt nhân sở ái” (chiếm người yêu của người khác). Vì vậy, anh thả tôi đi, chúng ta sẽ làm bạn, anh và Trạch cũng sẽ tiếp tục làm ăn với nhau. Đừng chỉ vì tôi mà làm ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác giữa hai người. e Thả tôi đi, có được không?” Giọng nói của cô tràn đầy ý van xin cùng bất đắc dĩ.

Reynold nghe lời cô, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại, giọng nói trở nên hung ác: “Em cứ chán ghét tôi như vậy sao?”

Giang Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn hắn, trong khoảnh khắc cô như thấy trong đôi mắt xanh lam ấy có chút bất đắc dĩ, còn có thêm ý gì khác nữa, cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

"Không phải chán ghét anh, nhưng tôi cũng không thích anh. c Anh ép buộc tôi như vậy cũng không được gì.” Cô lên tiếng.

Đôi mắt xanh lam của Reynold trở nên lạnh lẽo: “Tôi sẽ không để em đi. Chờ tới lúc về Pháp rồi nói tiếp.”

Giang Lệ Lệ thất vọng, biết làm thế nào đây? Xe từ từ dừng lại ở một khoảng đất trống, cô liền nhìn thấy một chiếc máy bay đang đậu bên ngoài. Làm thế nào bây giờ? Cô vừa định nhúc nhích, bên cạnh đã vang lên tiếng cảnh cáo.

"Đừng nghĩ tới việc nhảy ra khỏi xe, cửa xe đã sớm khóa lại rồi." Reynold ôm Giang Lệ Lệ nói.

"Reynold, anh buông tôi ra, buông tôi ra. Tôi không muốn đi, tôi không đi đâu cả.” Giang Lệ Lệ nghẹn ngào, cô thực sự sợ hãi. f Phải làm thế nào đây? Cô bắt đầu mãnh liệt phản kháng lại, đẩy Renold ra.

Xe dừng lại bên cạnh máy bay, Giang Lệ Lệ bị Renold vừa ôm vừa kéo xuống xe. Vừa bước xuống, cô đã muốn chạy nhưng chỉ mới xoay người đã bị hắn kéo lại, cưỡng ép cô đi về phía máy bay.

"Reynold, anh buông tôi ra, buông tôi ra. Tôi không đi, tôi không đi. Buông ra.” Giang Lệ Lệ như sắp phát điên, ra sức đẩy Renold ra.

Một màn này đều rơi vào trong mắt Lạc Trạch đang ở cách đó không xa. Anh thật sự tức giận, nhìn cô gái nhỏ của mình đang liều mạng phản kháng, trên mặt còn giàn giụa nước mắt nữa. Anh ném ống nhòm sang một bên, lấy điện thoại.

"Minh, chuẩn bị, vây quét."

Những người đang đợi lệnh lập tức chuẩn bị, sẵn sàng.

"Lên, vây lại cho tôi."

Giang Lệ Lệ vốn đang náo loạn chợt nhận ra tình huống có chút không đúng. e Cô nín khóc, nhìn những người vừa xông tới, nhìn đồng phục của bọn họ, trong lòng cô dấy lên hy vọng. Cô đã từng thấy qua, đây chính là đồng phục của thủ hạ của Lạc Trạch. Nói như vậy, anh cũng đang ở đây. Cô thôi không giãy dụa nữa mà ở trong lòng Renold nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng anh.

Đột nhiên bị bao vây bởi những người càm súng máy này khiến Renold cau chặt lông mày lại, đồng thời cũng ghì chặt người trong ngực hơn, hắn dán sát bên tai Giang Lệ Lệ, tư thế mập mờ.

"Xem ra, đức lang quân nhà em tới cứu em rồi đó.” Renold lạnh nhạt nói, một chút cảm giác sợ hãi cũng không có.

Giang Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn Reynold, tại sao gương mặt hắn vẫn bình tĩnh như vậy.

"Reynold, bây giờ anh thả tôi đi, tất cả đều chưa quá muộn.” Giang Lệ Lệ nhìn Renold thản nhiên nói.

Đôi mắt lạnh lẽo của Reynold quét qua đám người đang bao vây bọn họ, một người đàn ông đi tới cạnh hắn, nhỏ giọng.

"Reynold tiên sinh, chúng ta bị bao vây rồi. Tín hiệu liên lạc cũng bị làm nhiễu loạn, không kết nối liên lạc được với bên Pháp.”

Nghe hắn nói, vẻ mặt lạnh lùng của Reynold rốt cuộc cũng bị xé rách. 5 Hắn nhíu chặt lông mày, trán cũng nhăn lại vẻ mất kiên nhẫn, quét mắt một vòng cũng không thấy bóng dáng Lạc Trạch đâu. Khóe miệng khẽ giương lên, hắn đưa tay kéo Giang Lệ Lệ đứng đối diện, cúi đầu, hôn xuống môi cô.

Giang Lệ Lệ mở to hai mắt nhìn hành động của người đàn ông trước mặt. e Hắn đang làm gì đây? Cô đang nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực có hạn, đẩy cũng không ra, chỉ phát ra âm thanh lúng búng trong miệng.

"Ưmh ưmh"

Bên trong xe Lạc Trạch nhìn thấy một màn này, tâm tình như sôi trào, vẻ mặt cũng biến hóa, anh ném ống nhòm sang bên, mở cửa xe, bước tới.

"Reynold, anh buông vợ tôi ra.” Tiếng nói của Lạc Trạch từ phía sau truyền tới, gương mặt anh tràn đầy tức giận, sải bước đi tới. 3e Không một người đàn ông nào có thể chịu được khi thấy cảnh như vậy, huống chi lại là Lạc Trạch anh.

Reynold thoáng nhìn, sau đó mới từ từ buông Giang Lệ Lệ ra, khiêu khích nhìn Lạc Trạch, còn khẽ liếm liếm cánh môi mình, cất tiếng khàn khàn, mập mờ, ngón tay cũng chà chà lên cánh môi Giang Lệ Lệ.

"Lệ Lệ, em thật ngọt, khiến tôi yêu thích không muốn buông tay.” Renold nhìn gương mặt Giang lệ Lệ vì tức giận mà đã đỏ bừng lên.

"Anh, anh buông tôi ra." Giang Lệ Lệ vẫn không ngừng phản kháng lại, Cô nhìn Lạc Trạch đang bước tới, trong lòng vô cùng vui vẻ.

"Trạch, anh đã đến rồi, mau tới cứu em.” Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, lớn tiếng kêu.

Lạc Trạch đi tới cách bọn họ một đoạn thì dừng lại. Anh nhìn chằm chằm Renold, thanh âm lạnh lẽo, hung ác.

"Reynold, vợ tôi anh cũng dám cướp sao?” Lạc Trạch tức giận nói. 3 Nhìn thấy người phụ nữ của mình bị người khác lôi lôi kéo kéo, lại còn ở trước mặt anh dám hôn cô. Nếu là người bình thường, anh đã sớm đánh khiến đầu hắn nở hoa rồi.

"Trạch, anh mau cứu em. Em không muốn về Pháp với anh ta.” Giang Lệ Lệ bị Renold ghì chặt trong ngực.

Lạc Trạch nhìn ánh mắt sưng đỏ của Giang Lệ Lệ, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót.

"Ngoan, một hồi nữa, anh đưa em về nhà.” Lạc Trạch cất tiếng dịu dàng, trong ánh mắt cũng tràn đầy cưng chiều yêu thương cô.

Giang Lệ Lệ nghe Lạc Trạch an ủi, nỗi khẩn trương trong lòng như lắng xuống, an tâm hơn. Chưa bao giờ cô nghĩ, chỉ một câu nói của Lạc Trạch lại có thể trấn an nỗi hoảng loạn trong lòng cô. a5 Cô lặng nhìn anh, khẽ gật đầu, trở nên an tĩnh. ee Chỉ cần thấy anh, cô đã có thể yên tâm rồi.

Reynold nhìn một màn chàng chàng thiếp thiếp tình cảm này, trong lòng dâng lên lửa giận.

"Lạc thiếu, tôi thích cô ấy, muốn đưa cô ấy về Pháp. Về phần đứa nhỏ, tôi sẽ để cô ấy sinh nó ra, tới lúc đó tôi sẽ trả con về cho anh.” Renold lạnh lùng lên tiếng.

Lạc Trạch híp mắt lại, ánh nhìn lạnh lẽo, sắc bén tập trung nhìn về phía Renold.

"Mẹ kiếp, mau thả người ra cho tôi. 34 Bằng không, tôi cho nổ banh xác máy bay của anh.” Lạc Trạch giận dữ, ai có hơi ở đó mà khoác lác cùng hắn nữa.

Reynold nhìn Lạc Trạch giận dữ, cười nói: “Tốt. f Anh cho nổ đi. Máy bay tôi cũng chẳng quan tâm nữa, chỉ có thể chết cùng cô gái này vậy. Dù sao chết dưới mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

Lạc Trạch lấy ra súng, nhằm thẳng về phía Renold, gương mặt u ám đầy lo lắng.

"Reynold, anh vậy là không tốt, ôm vợ của bạn.” Phàm Ngự lúc này mới nhàn nhã thoải mái đi tới, vẻ mặt như đi xem náo nhiệt.

"Phàm thiếu, anh cũng tới rồi.” Renold nhìn Phàm Ngự, lên tiếng.

"Reynold, anh thế này là….?” Phàm Ngự biết rõ vẫn cố tình hỏi Renold.

"Tôi coi trọng cô ấy, muốn cô ấy thành người của tôi.” Renold nhìn Lệ Lệ trong ngực mình.

Giang Lệ Lệ vùng vẫy trong ngực hắn, gương mặt lộ vẻ chán ghét.

"Ai muốn làm người phụ nữ của anh, thả tôi ra.”

"Câm miệng." Bị Giang Lệ Lệ cự tuyệt thẳng như vậy khiến Renold có chút cảm giác mất mặt.

Giang Lệ Lệ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng. 3Cô tin Lạc Trạch, nhất định anh sẽ cứu cô. Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, tràn đầy vẻ dịu dàng trong mắt.

Lạc Trạch đứng một bên vốn đang tức giận, nhìn đáy mắt dịu dàng của cô, tức giận cũng như giảm đi một nửa. Anh thu lại súng, nhìn Renold, lạnh lùng nói.

"Reynold, anh thả cô ấy ra, tôi để anh đi. Anh cũng rõ, đây là Trung Quốc, không phải là nước Pháp. Anh đây là muốn ở trên lưng cọp mà nhổ lông nó sao?”

"Ha ha, Lạc thiếu, có phải anh đang mạnh miệng nói khoác không vậy?” Renold giễu cợt.

Lạc Trạch nhìn hắn, khóe miệng khẽ giơ lên, thu súng lại, lành lạnh lên tiếng: “Vậy sao?”

Lạc Trạch nói xong câu đó, Reynold liền hiểu rõ. Đôi băng lam sắc lạnh híp chặt lại, bởi lúc này có một họng súng đang đặt bên đầu hắn.

Reynold nhìn lướt qua người bên cạnh, hoàn toàn không phát hiện người kia đến cạnh mình từ lúc nào. Người đó chính là Minh, thủ hạ đắc lực nhất của Lạc Trạch.

"Reynold tiên sinh, phiền ngài thả chị dâu nhỏ của chúng tôi ra.” Minh dùng súng dí vào đầu Renold, cất giọng lạnh như băng.

Lạc Trạch nhìn thủ hạ của mình. e Phàm Ngự lần nữa lên tiếng: “Renold, thả Lệ Lệ ra, anh có thể rời đi. Cho anh xem một chút cái này. 8 Mị Ảnh, lấy tới đây.”

"Vâng, thiếu chủ.” Mị Ảnh đưa máy tính tới, hướng về phía Renold, để cho hắn nhìn.

Quả nhiên. Renold liếc mắt xem xong, đôi mắt nguy hiểm nhíu lại, thanh âm ẩn ẩn tức giận.

"Phàm Ngự, anh điên rồi. Người, tạm thời tôi sẽ trả lại cho anh.” Nói xong, hắn nhìn Giang Lệ Lệ bằng ánh mắt phức tạp, đẩy cô về phía Lạc Trạch.

Giang Lệ Lệ cả người mềm nhũn, Lạc Trạch nhanh tay đỡ lấy cô, trong mắt đều là nhu tình, dịu dàng.

"Vợ à."

Giang Lệ Lệ ôm Lạc Trạch thật chặt, thanh âm nghẹn ngào, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa mà rớt xuống.

"Trạch, em rất nhớ anh, rất nhớ anh. 9 Em chỉ sợ anh không tới cứu em.” Giang Lệ Lệ ở trong ngực Lạc Trạch lớn tiếng khóc.

Lạc Trạch vuốt ve tóc cô, thanh âm dịu dàng như nước: “Ừ, anh biết rồi. d Hiện tại đã không sao rồi, bảo bảo cũng không sao rồi.”

Phàm Ngự nhìn hai người, sau đó nhìn Reynold, đáy mắt hiện lên nỗi lo lắng.

“Reynold, tốt nhất bay giờ anh nên mau mau về Pháp đi. Tin tức căn cứ của anh bị phá sẽ mau chóng bị truyền ra ngoài. Anh không định vì một người phụ nữ mà hủy diệt tất cả của mình chứ? Trong vòng 3 giờ, anh quay về đó, khôi phục lại, cũng chưa muộn đâu.” Phàm Ngự thản nhiên nói. Mới vừa rồi anh đưa cho Renold xem chính là hệ thống tường lửa (Internet Fire Wall) của hắn đã bị xâm nhập, nhưng cũng chỉ là làm nhiễu loạn điều hành một chút chứ không xuống tay phá hủy tất cả.

Reynold liếc mắt nhìn Phàm Ngự, lại nhìn tới hai người đang ôm nhau kia, hai bàn tay cũng nắm chặt lại. 0 Xem ra hắn thực sự động tâm với Giang Lệ Lệ nhưng lại là sai lầm rồi. (Vào đúng lúc, chọn sai người, ôi bi kịch a. Thương a đệp zai có cái nhà đẹp quá.)

"Tôi sẽ còn “đoạt nhân sở ái”, chúng ta sau này còn gặp lại.” Renold đưa mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp của Giang Lệ Lệ, sau đó mới không đành lòng xoay người lên máy bay. 8 Giữa bọn họ sẽ không có huyết chiến, dù gì cũng đã giao dịch làm ăn nhiều năm nay, giao tình cũng không ít. (Muốn vẫy vẫy khăn chào tạm biệt a ý. Si ju ờ gên)

Máy bay từ từ cất cánh, Giang Lệ Lệ nhìn theo, trong lòng cô đang nghĩ, Renold, anh nhất định sẽ gặp được người xứng với anh, nhất định như vậy.

"Trạch, em, em…” Giang Lệ Lệ còn chưa nói hết câu đã té ngã ngất xỉu trong lòng Lạc Trạch.

Lạc Trạch nhìn cô ngất xỉu trong lòng mình, trong lòng như thắt lại, bế ngang cô lên, thanh âm khẩn trương, hốt hoảng, bộ dạng trước nay chưa từng có.

"Lệ Lệ, Lệ Lệ, em làm sao vậy? Mau tỉnh lại.”

Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch cùng Giang Lệ Lệ đang trong ngực anh, hối thúc: “Mau về thôi.”

Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ chạy về phía xe mình. 79 Trên máy bay, Renold khép đôi mắt xanh lam lại, lần nữa mở ra trong mắt vừa có chút buồn, lại có chút bất lực. Lần đầu tiên động tâm, lại là tan vỡ.

P/S: M đánh vật từ tối qua tới giờ mới post được. 6 Xin lỗi vì bắt các bạn chờ đợi lâu la như vậy.

Giang Lệ Lệ nằm ở trên giường lớn, chung quanh là một loạt bác sỹ. 4Lạc Trạch đứng một bên, khẩn trương nhìn chằm chằm vào cô. Lông mày nhíu chặt, anh đưa mắt nhìn đám bác sỹ kia, tức giận.

"Các người rốt cuộc là kiểm tra xong chưa vậy?" Lạc Trạch tức giận hướng đám bác sỹ hét nhỏ.

Các bác sỹ đồng loạt sợ run, cúi đầu, một bác sỹ nữ lấy hết can đảm nhìn Lạc Trạch, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

"Lạc tổng, phu nhân chỉ là mệt mỏi quá độ, đã ngủ rồi, cứ để cô ấy ngủ tới tỉnh là được rồi.” Bác sỹ nữ run rẩy nói.

Lạc Trạch đau lòng liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, sau đó nhìn tới mấy vị bác sỹ kia.

"Mệt mỏi quá độ? Vậy lúc nào cô ấy mới tỉnh?”

"Cái này… Phu nhân mang thai, khó tránh khỏi việc thân thể sẽ thấy mệt mỏi. Cho nên chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là được. c Về phần lúc nào tỉnh, chúng tôi cũng không dám nói, cái này là tùy thuộc vào phu nhân.” Bác sỹ nữ vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Người ta ngủ tới lúc nào tỉnh làm sao mà cô biết được. Xem ra mấy cái “truyền thuyết” đồn đại ngoài kia là thật.

Người ta đều bảo, hai thiếu gia phong vân một cõi Phàm thiếu, Lạc thiếu đều đã trở thành người vô cùng yêu thương vợ mình, lần này thực sự là được tận mắt thấy rồi.

"Mọi người cũng ra ngoài đi, nhớ dùng thuốc Đông y cho cô ấy.” Lạc Trạch nói xong cũng bước tới bên giường ngồi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của Giang Lệ Lệ.

"À, vâng, vậy chúng tôi xin phép. f Tôi sẽ chăm sóc tốt cho sức khỏe của phu nhân.” Bác sỹ mau chóng lui ra ngoài. Lúc này làm bác sỹ cũng thật khó khăn, sơ ý một chút không khéo cái mạng nhỏ này cũng mất.

Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch ra. 9 Thật khiến anh đau lòng, khẽ đưa bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt cô, gạt nhẹ những sợi tóc trước trán sang một bên, im lặng ngắm nhìn cô, không nhịn được lại chậm rãi cúi xuống, hôn lên cái trán trơn bóng.

Lạc Trạch vẻ mặt dịu dàng nhìn Giang Lệ Lệ, nhẹ giọng nói: "Lệ Lệ, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ hoàn hảo.”

Trong giấc mộng Giang Lệ Lệ giống như nghe thấy những lời anh nói, khóe miệng khẽ giơ lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Về phần Phàm Ngự, vừa trở về liền nhận được điện thoại từ bệnh viện nói, An Tuyết Thần sắp sinh rồi.

Phàm Ngự nắm chặt tay An Tuyết Thần, nhìn trên trán cô đầy mồ hôi, đau đớn khổ sở kêu, khiến tim anh cũng như thắt lại. Anh chưa từng nghĩ việc phụ nữ sinh con lại khổ sở như vậy.

An Tuyết Thần nằm trên bàn sinh, bàn tay nhỏ bé được Phàm Ngự nắm chặt.

"A.." An Tuyết Thần khổ sở kêu lên.

Mấy vị bác sỹ nhìn cô: “Phàm phu nhân, dùng sức, phải dùng sức.”

An Tuyết Thần cắn môi, hơi ngửa đầu ra sau, dùng hết sức lực.

"A…."

Phàm Ngự ở một bên nhìn trên trán cũng đã đầy mồ hôi, nhìn vợ mình đau đớn, sao anh còn thấy mình đau hơn. Thật muốn trở lại khi Tiểu Niệm Ngự được sinh ra, anh không ở bên cô, làm thế nào mà cô vượt qua được đây?

"Vợ à, anh ở bên cạnh em, ngoan, thả lỏng một chút. 8 Anh sẽ ở bên cạnh em.” Phàm Ngự nắm chặt tay An Tuyết Thần, ở bên cô tiếp thêm sức lực.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tóc trên trán cũng đa bết dính cả lại vì mồ hôi.

An Tuyết Thần dùng sức "A"

"Ra rồi, ra rồi. Chúc mừng hai người, là một bé gái.” Các bác sỹ vô cùng hưng phấn, ôm lấy đứa nhỏ mới sinh.

"Oa oa" Tiếng khóc vang vang trong phòng sinh, nhà họ Phàm lại có thêm một cô bé xinh xắn nữa.

An Tuyết Thần híp mắt ngắm nhìn cô bé nằm trong ngực bác sỹ, nở nụ cười hạnh phúc rồi ngủ mê man vì quá mệt mỏi.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mê man, trong lòng chợt khẩn trương, vội hô lên.

"Bác sỹ, vợ tôi hôn mê rồi.”

Bác sỹ ôm bé gái, nhìn về phía anh, mỉm cười nói: “Không có việc gì đâu, phu nhân là quá mệt mỏi thôi. f Sinh con thật sự rất mất sức, các cô (y tá) trước tiên cứ đẩy phu nhân ra ngoài đã.”

An Tuyết Thần được đẩy qua phòng bệnh cao cấp. Phàm Ngự nhìn đứa trẻ trong ngực bác sỹ, khuôn mặt nhăn nheo, cả người cũng đều là máu. 99 Đây là con gái anh sao? Sao lại…xấu như vậy, nghĩ tới đây, lông mày Phàm Ngự đã nhíu chặt lại.

"Sao đứa nhỏ lại xấu như vậy?” Phàm Ngự nhìn bác sỹ.

Khóe miệng bác sỹ giật giật, không phải anh ta còn có một đứa con nữa sao? Chẳng lẽ không biết trẻ con mới sinh da đứa nào cũng nhăn nheo như vậy sao?”

"Phàm tổng, lúc mới sinh ra, đứa bé nào da cũng nhăn như vậy hết. Qua một tuần là sẽ ổn thôi. Tôi đi lau rửa cho tiểu thư trước đã.” Nói xong, bác sỹ liền ôm đứa nhỏ ra ngoài.

Phàm Ngự lúc này mới hiểu ra, cởi áo choàng vô khuẩn, sải bước ra khỏi phòng mổ, đi tới phòng bệnh cao cấp. Hiện tại việc quan trọng nhất của anh là chăm sóc cho người phụ nữ đã sinh con cho anh.

Buổi tối, Giang Lệ Lệ từ từ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, nhìn xung quanh, cô mới phát hiện mình đã về nhà, cô hơi nâng người lên, liếc nhìn xung quanh, hóa ra là phòng của cô và Lạc Trạch.

Giang Lệ Lệ ngồi dậy, đi dép vào rồi đi xuống lầu, liền nhìn thấy Lạc Trạch đang lúi húi trong phong bếp không biết đang làm gì. 5 Cô chậm rãi đi xuống cầu thang, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn rõ Lạc Trạch đang đeo tạp dề. Anh làm gì không biết nữa.

"Anh đang làm gì vậy?” Giang Lệ lệ tò mò ngó vào.

Lạc Trạch nghe tiếng cô, vội bỏ cái muôi trong tay xuống, xoay lại nhìn cô, dịu dàng cười một tiếng rồi lại vội vàng bước về phía cô, ôm lấy cô, khẽ hít hương thơm trên người cô.

"Vợ à, em đã dậy rồi. Anh đang đun canh cho em, lát nữa là dùng được.” Giọng Lạc Trạch hết sức dịu dàng, ẩn trong đó là cưng chiều cùng yêu thương. 3 Anh thực sự là yêu cô gái này chết mất.

Giang Lệ Lệ hít hà mùi thơm trên người anh, nước mắt không nhịn được lại trào ra. 49 Thật là không tốt, từ đâu mà lại nhiều nước mắt như vậy chứ, trước kia cô cũng đâu phải một “con ma” khóc nhè.

Lạc Trạch cảm thấy cô gái nhỏ trong ngực như đang nức nở. Anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nâng cằm cô lên, nhìn hốc mắt đã hồng hồng, hai hàng nước mắt đang chảy dài trên mặt.

"Sao vậy, lại khóc nữa rồi? Em bao nhiêu tuổi rồi, sao lại thích khóc như vậy chứ?” Lạc Trạch duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cô, giọng nói tràn ngập cưng chiều.

Giang Lệ Lệ kìm nén tiếng khóc, hít hít mũi, sau đó nũng nịu nói: “Người ta cảm động không được sao? Mấy khi Lạc thiếu tự mình xuống bếp chứ.”

Lời này nghe vào tai, thế nào lại có chút mùi vị như đang châm chọc. Lạc Trạch ôm lấy cô, đi về hướng ghế salon, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống, cầm tấm thảm mỏng đắp cho cô, vuốt ve đầu cô: “Ngoan, chờ một chút, anh đi lấy canh cho em uống. Nhé?”

Giang Lệ Lệ nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lạc Trạch, phía trước lại còn đang đeo tạp dề, nhìn thật là…quái dị. Cô không nhịn nổi mà cười ra tiếng, cảm giác vô cùng hạnh phúc. Nhìn người đàn ông mạnh mẽ không ai sánh được này, lúc này lại đang đeo tạp dề, ở trong bếp nấu canh cho cô. 4f Thật là không thể tưởng tưởng nổi.

Giang Lệ Lệ nhàm chán mở ti vi, tất cả tin tức đều đang đưa tin Phàm Ngự mới có thêm một cô con gái. 3Giang Lệ Lệ mở to hai mắt, nghe tin tức trong ti vi.

"Tin tức mới nhất, phu nhân tổng giám đốc Phàm Ngự của tập đoàn Phàm Thị vừa hạ sinh một bé gái.”

Giang Lệ Lệ nhìn đám phóng viên vây kín ngoài bệnh viện, nhưng có vẻ Phàm Ngự đã phái bảo vệ rất tốt nên không lọt vào trong được.

"Trạch, Trạch." Giang Lệ Lệ gọi Lạc Trạch.

Lạc Trạch bưng một chén canh đi tới, đặt lên khay trà, liếc mắt nhìn ti vi, lại nhìn tới vẻ kích động của Giang lệ lệ, trên mặt cũng hiện đầy vạch đen. Đây cũng chẳng phải cô sinh con, khẩn trương cái nỗi gì chứ?

"Ngoan, em uống canh đi đã.” Lạc trạch múc một muỗng canh đặt bên miệng thổi thổi cho nguội bớt rồi đưa đến bên miệng cô.

"Há mồm."

Giang Lệ Lệ căn bản cũng chẳng để ý tới Lạc Trạch đang đưa cái muỗng tới bên miệng cô, vẫn chăm chú nhìn tivi: “Chúng ta mau mau tới bệnh viện đi. Tuyết Thần sinh con, sao anh lại chẳng nói cho em biết vậy?” Giang Lệ Lệ “oán giận”.

Giang Lệ Lệ cũng chưa có phát hiện ra mặt Lạc Trạch đã đen cả lại: “Há mồm.” Lạc Trạch lặp lại một lần nữa, thanh âm cũng đã lạnh đi mấy phần. Đây là canh anh tự tay nấu cho cô, vậy mà cô chẳng để ý gì sao?

Giang Lệ Lệ cảm giác bên cạnh tản ra một luồng khí lạnh, vừa quay mặt lại đã thấy cái mặt than của Lạc Trạch, cũng mới phát hiện ra cái muỗng đang được đưa tới miệng mình, khóe miệng lập tức co quắp. Biết anh đã giận, một đôi mắt to, trong veo như nước lập tức chớp chớp, thanh âm mềm mại.

"Trạch."

Một tiếng này, cũng đủ khiến bao tức giận trong anh tan thành mây khói. 64 Anh rốt cuộc vẫn là để ý tới cô, bị cô đánh bại rồi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Ngoan, em uống hết canh đi rồi anh đưa em tới chỗ Tuyết Thần.” Lạc Trạch dụ dỗ.

Giang Lệ Lệ gật đầu một cái, khẽ nở nụ cười. Không đợi cô mở miệng, cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại. Lạc Trạch nhìn cô cười, không kìm chế được liền hôn xuống.

"Ưmh" Giang Lệ Lệ nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, đôi mắt to vô tội chớp chớp. Anh nhìn vẻ mặt cô, một cỗ lửa dục trong người như muốn bốc cháy. Cô gái này, thật là… không biết rằng ánh mắt như vậy càng kích thích đàn ông ** sao?

Lạc Trạch buông cô ra, hít sâu một hơi, nhìn cái miệng nhỏ đã hơi đỏ lên, cố gắng trấn định lại, lại cúi xuống múc một muỗng thổi thổi rồi đưa tới bên miệng cô.

Lần này Giang Lệ Lệ ngoan ngoãn uống, nhìn Lạc Trạch ân cần múc từng muỗng cho mình, trong lòng cô trào dâng cảm giác hạnh phúc cùng ấm áp.

Uống xong, cô khẽ xoa xoa bụng mình, hình như lại lớn thêm một chút. 8 Lạc Trạch nhìn cô, lại không kìm được nâng mặt cô lên, hôn xuống.

Giang Lệ Lệ sửng sốt, đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, ngượng ngùng: “Làm gì vậy? Anh không ngại bẩn sao?”

Lạc Trạch nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trêu đùa: “Không chê.”

"Ghét." Giang Lệ Lệ đánh nhẹ vào ngực anh, dịu dàng nói.

Lạc Trạch thừa dịp nắm lấy tay cô, đặt bên môi khẽ hôn, đôi mắt thâm tình cũng nhìn chăm chú vào Giang Lệ Lệ đang thẹn thùng, lửa nóng vừa bị áp chế lại như sắp bùng lên.

Đôi mắt thâm tình trở nên u ám, tràn dầy lửa dục, cổ họng khô khốc, thanh âm cũng khàn khàn, như bị ** cắn nuốt.

"Vợ à, em no rồi, có phải là nên giúp anh chút không?” Lạc Trạch khẽ ôm lấy cô, Giang Lệ Lệ nằm trong ngực anh, dĩ nhiên là hiểu ý anh, khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy tới nơi.

"Anh, anh tự vào bếp mà ăn đi, không phải là vẫn còn hay sao?” Giang Lệ Lệ ngượng ngùng, biết rõ ý anh nhưng vẫn cố tình vặn vẹo không hiểu.

Lạc Trạch con ngươi nguy hiểm hơi nhíu lại, nâng cằm cô lên đã thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô. Máu nóng trong người như sôi trào, yết hầu lên xuống, giọng nói khàn khàn đầy mị hoặc vang lên bên tai cô.

"Những thứ kia căn bản là không thỏa mãn được anh, vật nhỏ, em biết anh muốn gì mà.” Nói xong đôi môi mỏng cũng trùm lên môi cô.

"Ưmh" Giang Lệ Lệ buộc phải thừa nhận nụ hôn bá đạo của anh, lại chậm rãi mà cả người như nhũn ra, bắt đầu đáp lại anh, đưa ra đầu lưỡi mềm mại, quấn quanh cái lưỡi ấm áp của anh, nhất thời, vẻ tức giận vừa rồi lại biến thành mập mờ. Hô hấp cũng trở nên nóng rực, Giang Lệ Lệ cảm thấy như mình sắp hỏng mất, cảm giác trống rỗng trong thân thể càng lúc càng mãnh liệt.

"Ưmh, Trạch" Giang Lệ Lệ nhẹ giọng kêu.

Lạc Trạch bị giọng nói mềm mại của cô làm cho muốn phun máu, ôm lấy cô đi tới một gian phòng cho khách ở tầng một, hiện tại không có thời gian lên lầu. e Anh muốn lập tức, đánh nhanh thắng nhanh.

Lạc Trạch đặt cô nằm trên giường lớn, đôi môi mỏng rời khỏi môi cô, ánh nhìn dịu dàng. 8 Anh hổn hển nhìn cô gái đã nhũn ra dưới thân mình, anh biết cô cũng muốn nhưng vẫn hỏi.

"Lệ Lệ, có thể không?” giọng nói cũng vì bị ** hành hạ nên nghe ra vô cùng khổ sở, ẩn nhẫn.

Giang Lệ Lệ cảm giác như mình cũng sắp bốc cháy rồi. Một thời gian dài không hoan ái, giờ phút này cô cũng thấy trống rỗng rất khó chịu, cô mở đôi mắt tràn ngập sương mù, giọng nói cũng hổn hển.

"Ừ, Trạch, chỉ cần anh nhẹ nhàng một chút là được rồi.” Giang Lệ Lệ cũng sắp điên rồi, hiện tại cô chỉ muốn được anh lấp đầy.

Lạc Trạch nghe cô nói, cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, dịu dàng cởi quần áo của cô, nâng hai chân cô lên, dịu dàng tiến vào.

"Ừ"

"A" Giây phút hai người kết hợp, cả hai đều phát ra âm thanh thỏa mãn.

Cảm giác hư không trống rỗng trong Giang Lệ Lệ lập tức được lấp đầy.

Đã bao lâu không tiến vào nơi tốt đẹp kia, cảm giác khít khao ôm chặt lấy suýt chút nữa khiến Lạc Trạch phun máu. Thật thoải mái, bên trong thật chặt, bao bọc lấy anh, khiến anh như sôi trào.

"Lili, hình như em chặt lại một chút rồi, khiến anh có chút khó khăn.” Lạc Trạch chôn đầu bên vai cô. e thanh âm nhẫn nại, hô hấp cũng có chút gấp gáp.

Giang Lệ Lệ bị to lớn của anh lấp đầy, không nhịn được mà “ưm” một tiếng.

"Trạch, anh động được không? Em khó chịu.” Cô nói bên tai anh.

Lạc Trạch từ trong cổ cô ngẩng lên ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã phiếm hồng. 20 Không chỉ có một mình cô khó nhịn, chính anh cũng đang vô cùng khó chịu, có trời mới biết anh chỉ muốn ở trong cô mà chạy băng băng, hung hăng mà “yêu” cô.

"Bảo bối, ngoan, chờ một chút, chờ em thích ứng được đã." Lạc Trạch hôn lên khắp mặt cô. Anh giờ cũng như cung đã giương lên rồi, chỉ là cố kị cô đang mang thai đành phải ẩn nhẫn.

Sau đó Lạc Trạch mới chậm rãi, từ từ kéo ra đưa vào, cả quá trình luôn dịu dàng, nhẹ nhàng hết mức chờ cô thích ứng. Anh vừa dịu dàng, lại vừa bá đạo mà yêu cô, mỗi cái đều là tới nơi sâu nhất nhưng cũng là dịu dàng nhất.

"Trạch, em yêu anh.” Giang Lệ Lệ ở bên tai anh thì thầm, nói ra nỗi lòng cô giấu trong mấy năm qua.

Lạc Trạch thân thể hơi sững sờ, nhìn cô gái mình yêu say đắm đang ẩn nhẫn chịu đựng phía dưới mình, hai mắt khép chặt, gò má ửng hồng. Anh không nhịn nổi hưng phấn trong lòng. Rốt cuộc sau một hồi cũng đưa hai người tới**.

"Ừ a ừ" Giang Lệ Lệ rên rỉ.

"A" Lạc Trạch ở trong cô mà phóng ra chính mình, đầu chôn nơi xương quai xanh của cô, thở hổn hển.

Hai người đều thỏa mãn, Lạc Trạch rút ra, nhìn Giang Lệ Lệ đã mệt mỏi, khóe miệng giương lên nụ cười hạnh phúc.

"Bảo bối, anh đưa em đi tắm.”

Giang Lệ Lệ mặc cho anh ôm đi, cô vẫn còn đang chìm trong niềm vui sướng kia, thân thể đã chẳng còn chút hơi sức nào. Không thể không nói, Lạc Trạch rất biết làm thế nào để khiến cô **.

Hai người ở trong phòng tắm lại diễn thêm một màn nóng bỏng nữa. Tới lúc ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ bừng bừng, chính là đã bị ăn sạch sẽ.

Lạc Trạch ôm cô ngồi vào trong xe, chuẩn bị lên đường tới bệnh viện thăm An Tuyết Thần. Giang Lệ Lệ mở ti vi trong xe lên, xem tình huống lúc này tại bệnh viện. Qủa nhiên.

Khuôn mặt lo lắng của Phàm Ngự liền xuất hiện tại trên màn hình: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới gia đình Phàm Ngự tôi như vậy. ee Nhưng các người cũng nên có chừng mực, hiện tại mời về cho. Cứ như vậy, tôi sẽ khiến các người mất luôn cả chén cơm đó. d Mau mau cút cho tôi.”

Giang Lệ Lệ co quắp khóe miệng."Thật đúng là tác phong của Phàm Ngự.”

Lạc Trạch liếc mắt một cái, đây đã là chậm rãi, bình tĩnh lắm rồi. Nếu là trước kia, nào có chuyện cảnh cáo, cậu ta đã ra tay luôn rồi.

Lạc Trạch nhìn sang cô gái đang ngồi bên cạnh, khóe miệng giương lên, vừa được ăn no, tâm tình anh vô cùng tốt.

Hai người tới bệnh viện, chỉ sau mấy phút đồng hồ mà ở cửa bệnh viện đã không còn một bóng người, có thể thấy lời nói của Phàm Ngự có trọng lượng thế nào, hiệu lực tức thì. Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ sải bước vào trong bệnh viện. Xung quanh tứ phía đều là thủ hạ của Phàm Ngự đang bảo vệ, một mình Lạc Trạch nghênh ngang tiêu sái đi vào.

Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ đi vào phòng bệnh, liền thấy Phàm Ngự đang ngồi cạnh giường, chăm chú gọt hoa quả cho vợ. Bác sỹ đã nói, phụ nữ sau khi sinh nên ăn nhiều táo, anh chỉ liếc mắt nhìn qua hai người vừa vào cửa.

"Ngồi."

Giang Lệ Lệ khóe mắt co quắp, cũng muốn trợn trắng cả mắt lên, nhưng cũng nhận ra dù chỉ một chữ ngắn ngủi cũng đã để lộ niềm vui sướng của Phàm Ngự. Lạc Trạch liếc nhìn anh sau đó ôm Giang Lệ Lệ đi tới sofa.

Lạc Trạch hai chân bắt chéo, trong ngực vẫn đang ôm Giang Lệ Lệ, có thể thấy rõ người đàn ông này bá đạo thế nào. 0 Giang Lệ Lệ nhìn một đôi huynh đệ này, đức hạnh sao lại giống nhau như vậy chứ. Cô bất mãn nhìn Lạc Trạch.

"Trạch, anh buông em ra đi, em đi xem Tuyết Thần một chút.”

Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ, khóe miệng hơi động đậy, chính là nhắm ngay xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô, hung hăng hôn xuống.

A

Giang Lệ Lệ khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức liền đỏ bừng lên, căm tức nhìn Lạc Trạch, nhìn anh đang hả hê vui vẻ, thật là đáng giận. 60 Còn có người khác sao anh lại cứ tùy tiện như vậy chứ.

"Ghét. Buông ra." Giang Lệ Lệ nói xong cũng gỡ bàn tay anh đang đặt trên vai cô ra, đi tới bên giường Tuyết Thần.

Giang Lệ Lệ đi tới, ngồi xuống đối diện Phàm Ngự. ae Cô chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ của An Tuyết Thần, nắm thật chặt, lại đưa tay kia khẽ gạt những sợi tóc trên trán Tuyết Thần.

"Tuyết Thần, mình tới thăm cậu.”

An Tuyết Thần mệt mỏi mở mắt nhìn Giang Lệ Lệ, cười nhẹ, yếu ớt nói: “Lệ Lệ, cậu tới rồi. 70 Cậu không sao chứ?”

Giang Lệ Lệ hốc mắt liền đỏ lên, Tuyết Thần luôn như vậy, luôn lo lắng cho cô. Cô hít hít mũi, lắc lắc đầu: “Không có việc gì. Mình tới thăm cậu. Thật xin lỗi. b Mình tới chậm mất rồi. Lúc cậu sinh không thể ở bên cậu được.”

An Tuyết Thần cầm lấy bàn tay cô, cười: “Không sao, có Tiểu Ngự ở cạnh mình rồi. Lệ Lệ, cậu không có việc gì là tốt rồi. Không phải là giờ cậu đã tới thăm mình rồi đó sao?”

Giang Lệ Lệ gật đầu, đỏ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn tốt trắng bệch, yếu ớt, cô thực sự đau lòng.

Phàm Ngự nhìn hai người, thở dài một tiếng, sao phụ nữ lại thích khóc như vậy chứ? Anh vuốt ve trán An Tuyết Thần, giọng nói tràn đầy yêu thương.

"Vợ à, ngoan, thân thể em bây giờ còn yếu. c Đừng nói nhiều, nghỉ ngơi một chút đi đã.”

Giang Lệ Lệ vội vàng gật đầu: "Ừ. 0 Đúng vậy. Tuyết Thần, cậu ngủ đi, mình ở đây nhìn cậu một chút thôi, mau ngủ đi.”

An Tuyết Thần quả thật là rất mệt mỏi, vô lực gật đầu, nhắm mắt lại liền ngủ luôn. b Cô thật sự là mệt mỏi.

Giang Lệ Lệ nhìn Phàm Ngự, sau đó mới nhớ tới một chuyện.

"Ngự, bảo bảo đâu? Ở đâu rồi? Tôi muốn nhìn con bé một chút.”

Cô vừa nhắc Phàm Ngự mới nhớ tới con gái anh.

"Hình như bác sỹ bế đi rồi.”

Giang Lệ Lệ trợn trắng cả mắt, "Không phải là anh ngay cả con gái cũng quên mất đấy chứ?”

Phàm Ngự lấy điện thoại gọi hỏi thăm một chút, liền nói: “Ở phòng trẻ sơ sinh, có chăm sóc đặc biệt rồi. Hai người đi xem đi, tôi không đi được.”

Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn Lạc Trạch sau đó ra lệnh: "Đưa em đi. Em không tìm được. be Đừng có chậm trễ nữa.”

Lạc Trạch đứng lên, liếc qua Phàm Ngự: “Ngự, mình đưa cô ấy đi nhìn đứa nhỏ một chút.” Nói xong liền ôm cô ra khỏi phòng. Hiện giờ chỉ cần cô ở bên cạnh, anh sẽ bá đạo mà ôm chặt lấy. Anh sợ sẽ lại có người ái mộ Giang Lệ Lệ dù anh luôn cho rằng ở X thị này người dám cùng anh tranh giành phụ nữ còn chưa có ra đời. (nhưng vẫn muốn “tuyên bố chủ quyền”)

Phàm Ngự gật đầu một cái. Anh hiện tại chỉ muốn hưởng thụ từng giây phút ở bên người phụ nữ này. Lúc trước bị bao cô gái vây quanh, nhưng người phụ nữ này lại chính là đã ăn sâu vào tim anh. 6 Anh nhớ tới những ngày cô một mình ở Thượng Hải, thật sự cảm thấy mình đáng chết. 26 Anh sẽ dùng thời gian sau này bù đắp cho mẹ con cô.

Giang Lệ Lệ bị Lạc Trạch ôm đi, tức giận nhìn chằm chằm anh. Nhưng thật lòng cô cũng không bài xích hành động của anh, còn thực sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc nữa.

"Anh buông em ra, để em tự đi. Bao nhiêu người đang nhìn kìa.” Cô bất mãn, lầm bầm kháng nghị.

Lạc Trạch nghe cô nói, lông mày hơi nhướng lên, ôm cô chặt hơn, giọng nói vừa dịu dàng lại vô cùng bá đạo.

"Em là của anh, anh ôm em thì có làm sao? Ai dám có ý kiến, anh giết.”

Giang Lệ Lệ chỉ còn nước im lặng, mắt muốn trợn trắng cả lên. Cuối cùng đành bất đắc dĩ mà để mặc anh, anh thích ôm thì kệ cho anh ôm. fa Hai người đi tới phòng trẻ liền thấy mấy nữ bác sỹ đang cẩn cẩn thận thận mà chăm sóc đứa bé.

Giang Lệ Lệ nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn đứa bé đang ngủ say, có cảm giác sao da nó lại nhăn nheo như vậy?

Mấy vị bác sỹ nhìn Lạc Trạch, hơi gật đầu, nhẹ giọng chào: “Lạc Thiếu”

Lạc Trạch chỉ hơi gật đầu đáp lại, sau đó cũng đi về phía giường trẻ, nhìn đứa nhỏ đang say giấc, lông mày nhăn nhăn.

"Sao con bé lại xấu như vậy?”

Mấy bác sỹ đầu lập tức xuất hiện đầy vạch đen, sao có thể hỏi một câu… ngu ngốc như vậy chứ? Bác sĩ cũng chỉ dám lễ phép trả lời: “Lạc thiếu, đứa nhỏ mới sinh đều sẽ như vậy cả, một tuần sau sẽ khác.”

Lạc Trạch như bừng hiểu ra, gật gật đầu, Giang Lệ Lệ cũng liếc anh một cái, sau đó lại quay sang ngắm nhìn đứa nhỏ. Cô cảm thấy thật thần kỳ. e Đứa bé như vậy lại từ trong bụng mẹ chui ra. Thật sự rất thần kỳ, tương lai liệu có phải cô cũng sẽ sinh ra một đứa nhỏ như vậy không? Nhưng sao cô thấy bụng mình vẫn nhỏ như vậy?

Giang Lệ Lệ vuốt bụng của mình, trên mặt cũng nhanh chóng hiện lên nụ cười hạnh phúc. Lạc Trạch nhìn cô, như đoán được cô đang nghĩ gì, bước lại gần ôm cô vào trong ngực, vừa nhìn con gái Phàm Ngự vừa nói: “Vợ à, con mình sau này chắc chắn sẽ là đẹp nhất. Đúng không?”

Giang Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn Lạc Trạch, cười thành tiếng: “Ừ. Chắc chắn như vậy rồi. Bảo bảo của chúng ta nhất định sẽ rất đẹp.” Vừa nói cô vừa đưa tay ra khẽ chạm vào đứa nhỏ, cô bé liền mở mắt, nhìn hai người rồi toét miệng ra cười.

Giang Lệ Lệ kích động nói: "Trạch, anh nhìn này. Con bé nhìn mình cười đó.”

Lạc Trạch nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình, cưng chiều vuốt ve tóc cô: “Ừ. anh thấy rồi. fe Xem em vui mừng kìa, đợi tới lúc chính mình sinh con ra là được rồi.”