Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 64: Trêu đùa trong xe 




Thức dậy lúc mặt trời vừa lên, tinh thần phấn chấn, ánh sáng bốn phía, như muốn chiếu sáng toàn bộ thế giới.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong phòng tôi, lấp lánh như kim tuyến, không chỉ căn phòng được thắp sáng, mà ngay cả lòng tôi cũng vậy.

Sáng tinh mơ, mặt trời lên, tiếng gà gáy thúc giục, cánh tay lười biếng duỗi ra, mỉm cười với ánh sáng mặt trời chói lọi. Tia nắng vàng rực rỡ, chiếu vào sưởi ấm căn phòng, làm cho tất cả mọi ngóc ngách trong phong đều nhuộm màu vàng. Hình ảnh đó khiến cho hai mắt tôi tỏa sáng, sáng sớm làm cho tinh thần trở nên phấn chấn, cũng bởi vì như vậy mà đến.

Ánh mặt trời giống như mời gọi, An Tuyết Thần chậm rãi mở mắt ra, len lén nhìnvào ánh sáng kia, khuôn mặt nở nụ cười. Đi dép, bước từ từ đến bên giường. Kéo tấm rèm cửa sổ màu trắng ra. Đập vào mắt là ánh sáng mặt trời, mặt trời giống như “tân nương tử”, xấu hổ lộ nửa mặt ra. Nhìn ánh sang kia như đang khuếch trương khuôn mặt nhỏ nhắn. Trên mặt An Tuyết Thần nở nụ cười hạnh phúc, bởi vì ánh mặt trời. Mà, người kia cũng nhìn chăm chú vào hình ảnh này.

Đã quen mặc quần áo đơn giản, cô mặc một cái váy trẻ con màu vàng nhạt. Hôm nay, là ngày biết điểm thành tích của cô, nên cô rất khẩn trương, chạy nhanh xuống cầu thang, cũng không để ý đến hình tượng của mình.

"Mã thúc, nhanh lên, tôi muốn đến trường học." Cũng không thèm để ý đến ở bên kia, có người đang chờ cô ăn điểm tâm. Đây là lần đầu tiên hắn đợi cô cùng ăn.

An Tuyết Thần đổi giày xong, nhìn trước nhìn sau, không thấy bóng dáng lão Mã đâu. Tiếp đó, nhìn thấy mặt Phàm Ngự đầy vạch đen đang ngồi đó. An Tuyết Thần nhìn hắn xấu hổ cười cười. Sau đó đi về phía hắn, đứng im nhìn một bàn bữa ăn sáng phong phú, bụng cũng không nhịn được hấp dẫn, kêu lên cô lỗ. Nó đang kháng nghị, muốn ăn hết bữa ăn sáng, rồi mới rời đi.

Nghe thấy tiếng kêu phát ra từ trong bụng An Tuyết Thần, tâm tình của Phàm Ngự khá hơn nhiều. Mặt An Tuyết Thần bởi vì lung túng mà đỏ lên.

"Ngồi xuống, ăn điểm tâm." Phàm Ngự đặt tờ báo xuống, tầm mắt hoàn toàn rơi lên trên người An Tuyết Thần, đầu tóc hơi rối, mặc váy đầm trẻ con rất hấp dẫn. Khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ khả ái, không phải ngây thơ – đáng yêu, nhưng lại dịu dàng – trang nhã.

Được hắn đồng ý, An Tuyết Thần ngồi vào bàn ăn. Nhìn một bàn bữa ăn sáng phong phú, chỉ gắp rau củ, không đụng vào thịt. Buông đũa xuống, ý bảo bản thân ăn no rồi, liếm liếm môi.

Phàm Ngự thấy thế, “tiểu huynh đệ” bắt đầu căng phồng đứng lên. “Người phụ nữ này, sáng sớm đã bắt đầu quyến rũ tôi."

An Tuyết Thần cảm nhận thấy ánh mắt của Phàm Ngự nóng rực. "Thì sao, trên mặt tôi có dính bẩn sao?" Nói xong, đôi tay nhỏ bé lau chùi lung tung khắp mặt.

Phàm Ngự nhịn xuống sự manh động của cô. Miệng nhàn nhạt nói: "Tại sao chỉ ăn rau?" Thanh âm trầm ổn của người đàn ông vang lên.

"Buổi sáng ăn quá dầu mỡ, không tốt cho cơ thể. Dạ dày cũng không tiện." Lời nói của An Tuyết Thần đầy mùi vị.

Phàm Ngự thấy cô đứng dậy. "Ăn xong rồi, thì đi, tôi tiễn cô." Hắn kéo An Tuyết Thần ra khỏi bàn ăn, sáng sớm rời đi bàn ăn. Trong lòng vẫn giữ lại không ít đố kị trước kia.

An Tuyết Thần chưa kịp phản ứng lại, đã bị Phàm Ngự nhét vào trong xe. Khuôn mặt mờ mịt nhìn Phàm Ngự.

"Mã thúc đâu? Tại sao anh lại đưa tôi đi?" An Tuyết Thần mờ mịt hỏi, cô nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra được, hắn là đặc biệt đưa cô đến trường, người bận rộn như vậy cũng có thể thế sao?

"Lão Mã có việc. Tôi cũng rất muốn cùng cô, cùng nhau chiêm ngưỡng thành tích của cô." Phàm Ngự cười đểu nói.

An Tuyết Thần nhìn chằm chằm vào hắn. "Ôi, người bận rộn như anh, tôi làm sao có nguyện vọng làm phiền Phàm đại tổng giám đốc, đích thân đưa tôi đi, không thể làm trễ nãi thời gian của anh cùng với các mỹ nữ khác."

Phàm Ngự đảo mắt nhìn cô. Khóe miệng cười như không cười. Chợt, An Tuyết Thần cảm thấy ngữ điệu của mình không đúng - giọng nói nhẹ nhàng, quay đầu lại nhìn hắn. Nhẹ vuốt nhịp tim đang đập loạn lên của mình.

Phàm Ngự liếc nhìn cô, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn. Chính là nụ cười đắc ý.

"Bảo bối, tôi có thể hiểu là em đang ghen chứ."

An Tuyết Thần nghe Phàm Ngự nói vậy, lập tức giải thích: "Ai, ai, ai, ha ha “ghen”. Tôi, tôi mới không có, không hề có."

Ngữ điệu khẩn trương của An Tuyết Thần liền dễ dàng bại lộ bí mật. Đã tận lực không khẩn trương ở đây rồi, lại còn lộn xộn như vậy. An Tuyết Thần tự trách, cắn cắn môi dưới.

Phàm Ngự thấy bộ dáng đáng yêu của cô. Nhanh chóng dừng xe lại. Đặt An Tuyết Thần nằm lên đệm màu đen bị đẩy ra ghế, An Tuyết Thần giật mình nhìn Phàm Ngự, nhưng rất nhanh, hắn nằm đè lên người cô.

"Bảo bối, em thật đáng yêu. Có phải em cố ý muốn quyến rũ tôi. Buổi sáng, “em trai” của tôi rất dễ nổi điên."

An Tuyết Thần nghe Phàm Ngự nói vậy. Vẻ mặt mờ mịt. "Em trai? Người nào, ở trong biệt thự này sao?"

Phàm Ngự nghe thấy cô hỏi ngược lại, mặt đầy vạch đen. Không thể làm gì khác hơn là xấu xa nói. "Đưa tay cô ra."

An Tuyết Thần nghe lời đưa tay nhỏ bé ra, Phàm Ngự nắm lấy tay An Tuyết Thần, hướng về phía than thể hắn tìm kiếm. Tay An Tuyết Thần đột nhiên nắm lấy một vật lớn. An Tuyết Thần dù có ngu ngốc thế nào cũng biết đó là “vật” gì? Sợ hãi kêu lên.

"A, Phàm Ngự, anh thật là biến thái." Vội vàng rút tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ bừng.

Phàm Ngự nở nụ cười xấu xa, nhìn An Tuyết Thần. "Thật đẹp, bảo bối, em đẹp mê người." Nói xong, tìm đến môi cô, dịu dàng hôn.