Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 70: Trừng phạt độc ác




An Tuyết Thần đi lang thang trên đường, cô đã từng tưởng tượng qua vô số lần bọn họ gặp lại nhau, nhưng cô không nghĩ đến là ngàn lần không nghĩ đến bọn họ gặp nhau dưới tình huống như vậy. Ông trời giống như đang trêu đùa cô vậy.

Bất tri bất giác cô đã đi được ba giờ rồi. Lúc lấy lại tinh thần, không biết đang ở chỗ nào. Chỉ là cứ thế đi miên man.

Ngày bất tri bất giác biến thành lòng đỏ trứng. Chân trời nổi lên đỏ ửng, ngày cũng giống như bức tranh xinh đẹp. Nhìn phía Tây sắp hạ xuống ánh tịch dương (chiều tà). Thưởng thức cùng nó cảm giác xuống núi về nhà. Mặt trời về nhà. Còn nhà cô ở đâu?

Giờ phút này, cảnh tượng giống như nội tâm cô vậy. Đỏ rực, lửa đỏ qua nhanh làm mờ trái tim cô. Phía chân trời từ từ thay đổi tối đen. Nhưng, An Tuyết Thần vẫn ngồi trên ghế mây ở công viên, ngắm nhìn bầu trời.

Ban đêm lành lạnh, những giọt sương li ti lạnh lẽo rót vào xương, hai tay Tuyết Thần ôm chặt thân thể. Ấm áp này không sưởi ấm được trái tim lạnh giá.

Bóng đêm bao phủ, nước hồ bập bềnh, cành liễu đung đưa trong gió, giống như mái tóc dài cô gái tung bay. Gió đêm thổi làm mặt nước lăn tăn gợn sóng đến trước mặt cô. Hít sâu một hơi, toàn thân cảm thấy sảng khoái, giống như ở trên chín tầng mây. Vào giờ khắc này trái tim cô bay lên, không khí bốn phía giống như "bò sữa", nhu hòa, thơm ngon, ngọt ngào, trơn nhẵn thấm vào linh hồn cô. Bóng đêm ngày mùa thu giống như quả táo sắp chín, màu sắc càng ngày càng sâu, đêm càng ngày càng sâu, thôn xóm nơi xa ánh đèn lốm đốm, cây cối mờ ảo, hơn nữa xa xa là một mảng sâu và đen, chợt nhìn, giống như vẩy mực dày đặc lên một bức tranh thiên nhiên, cứ như vậy lẳng lặng trải ra trước mặt cô.

Khắp cả bầu trời, những ngôi sao nhỏ phát sáng giống như viên ngọc sáng, lấp lánh trong đêm. Vì tinh tú, sao băng kéo dài một vệt sáng vàng trên bầu trời đêm, giống như Chức Nữ quăng gấm tuyến. . . . . .

Đôi mắt của cô giống như sao đêm. Nhưng mà không thể lấp lánh giống như những vì sao đêm kia. Đôi mắt đã không có ánh sáng, để lại con ngươi trống rỗng.

Bên trong một chiếc xe sang trọng cách đó không xa, người đàn ông đã nhìn thấy tất cả, và cũng bất lực. Chân mày nhăn lại, nhìn bóng dáng gầy yếu của cô, trong lòng hiện lên một chút không nỡ. Dù vậy hắn cũng không cho phép trong lòng cô có người đàn ông khác, ít nhất bây giờ cô vẫn là người phụ nữ của hắn.

Trong mắt Phàm Ngự lóe lên một ham muốn chiếm giữ mãnh liệt. Tròng mắt đen của hắn như him ưng, trời sinh phong độ vương giả, không tan biến được.

Hai mắt An Tuyết Thần hơi khép lại, một giọt nước mắt trong suốt trào ra. Giống như phía chân trời quét qua một vệt sao băng, giữa thảm thương lại lộ ra sự mỹ lệ.

An Tuyết Thần dứt khoát đứng lên, một trận gió có thể cuốn đi thân thể mềm mại. Bước về phía trước, cũng không biết nên đi đâu, đi chỗ nào.

Đột nhiên, một luồng sáng chiếu vào đôi mắt cô, đưa tay lên để che bớt ánh sáng chói mắt đó. Sau khi chủ nhân chiếc xe bước xuống, mới biết không phải ai khác mà là kim tiền chủ nhân ( người chủ giàu có), vừa nhục nhã người đàn ông của cô.

An Tuyết Thần nhìn hắn, lần đầu tiên tròng mắt xinh đẹp của cô thoáng run. Cô hận, cô thật hận, thật hận người đàn ông trước mắt, người đàn ông đã hủy hoại cả cuộc đời cô. Đôi mắt cô không có hoảng hốt, không có sợ sệt, đôi mắt không hề gợn sóng nhìn hắn.

Trên mặt Phàm Ngự quét qua tia độc ác, đối với người phụ nữ coi nhẹ hắn, vẻ mặt đầy giận dữ. Kéo cô, sau đó mở của xe, hung hăng đẩy cô vào.

Ngay sau đó, Phàm Ngự cũng ngồi vào trong xe, bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy đáy mắt hắn hiện lên một tia hung ác, trong lòng An Tuyết Thần khẩn trương. Đối mặt với người đàn ông này, lòng cô vẫn ứ đọng.

Còn chưa chờ cô phản ứng, hắn mạnh mẽ, hung ác cắn lên môi cô, máu tươi lan ra trong miệng hai người.

Biết hai người không thể hô hấp, Phàm Ngự nắm lầy tóc cô kéo ngược ra sau, cất giọng giễu cợt.

"Như thế nào? Người tình cũ trở lại. Đau lòng?"

An Tuyết Thần nhìn hắn chòng chọc, cũng chưa có trả lời. Chỉ im lặng. Người đàn ông nhìn vẻ mặt không có gì cả của cô, toàn than tỏa ra khí lạnh rùng mình. Đôi mắt chim ưng híp lại.

Một lần nữa An Tuyết Thần lại biết cô đã chọ giận con sói này. Sói đội lốt người.

Phàm Ngự buông cô ra, nhìn quanh người cô bằng nụ cười ma mị - khát máu, nâng cằm An Tuyết Thần lên.

"Thế nào? Động lòng? Nhưng không thấy cô như vậy, mà hắn ta vẫn còn yêu cô sao? Mà là vị hôn thê?" Phàm Ngự nhắc nhở An Tuyết Thần từng câu từng chữ. Mặc dù biết đó là sự thật, nhưng vẫn đâm vào lòng cô, rất lâu cũng không bình ổn lại được.

An Tuyết Thần nhìn người đàn ông trước mắt, cô hận hắn, cô muốn phản kháng lại hắn. Nhưng mà cô phản kháng được sao? Hai chân Phàm Ngự dùng sức áp chế, An Tuyết Thần cảm thấy nụ hôn của hắn tăng thêm sức lực, đôi môi bị chà xát đau đớn, đầu lưỡi cũng bị cắn, đau là cảm giác duy nhất của An Tuyết Thần.

Một bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt non mềm của cô, còn một bàn tay khác mơn trớn lên thân thể của cô.

Xoẹt—— trong nháy mắt, đồng phục học sinh bị hắn xé nát, rải rác từng góc nhỏ trong xe.

"Không, không, không, không cần, cầu xin, cầu xin anh. Đừng mà" An Tuyết Thần cố hết sức phản kháng, cầu xin hắn.

Khuôn mặt Phàm Ngự châm biếm. Mỉa mai nói: "Không, cô nên nhớ, ở trước mặt tôi, cô mãi mãi không đủ tư cách để nói." Nói xong, đem ngón tay tiến vào nơi chật hẹp – khô khốc của cô.

"Ô ô, không cần, không cần" Đây là đang làm nhục cô.

"Hừ, không cần sao? Hử? Cô xem một chút, cô ướt thành cái hình dáng ra sao. Đàn bà, cô thật đúng là đê tiện gớm, ở dưới người tôi không cho phép nghĩ đến thằng khác."

"Ừ" Hắn thuần thục khơi lên dục vọng mãnh liệt trong người cô, không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

"Kêu to chút, lớn tiếng lên, cô phải xem cô hạ tiện thế nào. Tôi thích âm thanh dâm đãng của cô." Thanh âm hắn khàn khan, tối tăm nói, mỗi một câu đều làm trái tim cô đau nhói.

Phàm Ngự hài lòng nhìn thân thể người phụ nữ phía dưới, mặt mũi ửng hồng, cúi xuống bên tai cô, thổi khí nói.

"Nói cho cô biết, đây là đang trừng phạt cô không trung thành với tôi, ngay cả suy nghĩ cũng không được, suy nghĩ của cô cũng là của tôi.” Giọng điệu của hắn rất dịu dàng, vừa bá đạo tuyên bố cái gì?

Trên trán Phàm Ngự toát ra từng giọt mồ hôi hột. Lại phải kiềm chế muốn cô.

"Đau, muốn cô nhớ kỹ loại đau đớn này, trong lòng cô chỉ có thể có tôi." Hung hăng rút ra vật khổng lồ của hắn, nhẹ nhàng rút ra, hung hăng tiến vào. Mỗi một lần, cũng làm cho An Tuyết Thần có cảm thấy cô sắp chết.

"Không cần, không cần, cầu xin anh đừng như vậy." Khuôn mặt An Tuyết Thần đã đầy nước mắt, cô khổ sở cầu xin acx ma này. Quanh quẩn bên tai cô, chỉ có tiếng cười ma mị bawnu ám của hắn.

"Thu nước mắt rẻ tiền của cô lại." Cũng không vì thế mà thả chậm tốc độ, ngược lại tốc độ co rút càng nhanh. Cô chặt chẽ làm hắn điên cuồng, không có tế bào nào là không tuôn trào.

Nhìn mặt cô nhăm nhúm vì đau, hắn cảm thấy gai mắt, nắm lấy bả vai cô chuyển ra sau, cơ thể hoàn mỹ quay lưng vè phía hắn, hắn không muốn nhìn thấy nước mắt chán ghét kia nữa.

Đôi tay Phàm Ngự nâng bụng cô lên, hung hăng tiến vào, điên cuồng luật động, mang đến khoái cảm cho hắn, lại mang đau đớn xé rách cho cô. Hai mắt trở nên vô hồn, từ từ khép lại, rốt cuộc không chịu nổi yêu cầu điên cuồng của hắn mà hôn mê bất tỉnh, nhưng thân thể phía dưới vẫn đau đớn không chút nào giảm bớt.

Ác ma, ác ma, ác ma. Hắn vẫn luôn là ác ma.

Vẫn luôn là ác ma - Atula.