Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Chương 93: Cạm bẫy, dẫn em vào hố (P1)




Mấy ngày sau ——

Phàm Ngự ngồi làm việc. Ngắm nghía bút máy trong tay. Một bộ dạng lười biếng.

"Ngự, cậu chuẩn bị làm gì? Mấy năm này, An Tuyết Thần được Lãnh che giấu rất tốt. Hơn nữa hai người đã đính hôn ở nước Mĩ. Nghe nói ông cụ Lãnh rất yêu thích cháu dâu này. Rất thương cô ấy. Hiện tại họ là cục cưng có quyền thế rất mạnh. Mỗi công ty đều tranh cướp hợp tác với bọn họ, vì muốn quảng cáo cho công ty mình." Lạc Trạch làm ra bộ dạng việc không liên quan đến mình, ưu nhã uống cà phê.

Khóe miệng Phàm Ngự hơi giương lên, đôi tay chồng lên nhau đặt dưới cằm. Nhìn Lạc Trạch. Giống như từ trên mặt anh ta thì anh có thể nhìn thấy cái gì. Quả nhiên Lạc Trạch bị Phàm Ngự nhìn chằm chằm rất không dễ chịu. Nhẹ hừm trong cổ họng. Đem cà phê đặt trên khay trà.

"Khụ, không phải cậu cũng yêu tớ chứ, nhưng tớ chỉ ăn phụ nữ không ăn đàn ông." Bộ dạng quần áo Lạc Trạch vô lại, tại trước mặt người khác thì đây là bộ dạng quần áo “ngọc thụ lâm phong”, nhưng ở cùng một chỗ với Phàm Ngự thì lộ rõ bản chất.

Phàm Ngự cứ quan sát anh ta như vậy, coi kỹ xảo nói sang chuyện khác này nát chết rồi. "Trạch, cậu giúp tôi hẹn người đại diện của cô ấy, tự tớ nói với cô ấy."

Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, lông mày nhíu lại vào nhau. Thở dài một tiếng. "Cậu không phải muốn xin cô ấy chứ?"

"Chính là xin họ?" Phàm Ngự hờ hững nói. Trên trán tản ra lực độ không thể bỏ qua.

"Được, tớ hẹn giúp cậu, CMN, tớ giống như dành riêng cho cậu, Fuck, còn bao nhiêu phụ nữ chờ tớ đây?" Lạc Trạch hướng về phía Phàm Ngự oán giận nói. Rắp tâm với phụ nữ.

Phàm Ngự đốt một điếu thuốc, híp mắt nhìn Lạc Trạch. Trêu nói: "Phụ nữ của cậu thật nhiều, chỉ là người phụ nữ Giang Lệ Lệ của cậu khó trị rồi, xem cậu làm thôi. Cuối cùng tớ cũng cảm thấy người phụ nữ kia có oán hận với cậu."

Lạc Trạch nghe lời nói của Phàm Ngự, lông mày không nhanh không chậm chau lại vào nhau. Ngón tay vuốt vuốt chóp mũi. "Đối với phụ nữ chủ động tớ sẽ không cự tuyệt, nhưng mà đối với phụ nữ cự tuyệt tớ, tớ cũng sẽ không bỏ qua, bao gồm cô ấy." Lạc Trạch nói xong, ánh mắt trở nên tĩnh mịch.

"Tốt lắm, không phí công tiêu hao với cậu, đi đây" Dứt lời, Lạc Trạch đứng dậy rời đi.

Phàm Ngự nhìn tư liệu mà Lạc Trạch mới vừa lấy tới, cũng chỉ là những chặng đường thành công của cô, cùng thành tích. Còn có một chút ảnh chụp cá nhân.

Ngón tay dài của Phàm Ngự nhấc lên, cầm lấy một tấm, bên trong ảnh là cô mặc bộ đồ thể thao màu trắng, buộc đuôi ngựa đơn giản, vừa nhìn là biết ảnh chụp hoạt động thể thao. Rõ ràng có thể thấy được, khuôn mặt tươi tắn bởi vì vận đồng mà đỏ bừng. Sợi tóc dính trên gương mặt. Nhìn thấy, ý cười trên mặt anh hơi nhạt.

"Tiểu Dã Miêu, xem ra năm năm trôi qua em rất hạnh phúc, chỉ là, bây giờ bắt đầu phải quen với sự tồn tại của anh, trách thì trách em tự cho mình là thông minh" Nói xong, nắm chặt ảnh chụp trong tay, trong nháy mắt hiện ra nếp gãy ——

"Ôi, tôi nói này hai vị tiểu thư, các cô xem một chút, nhiều công ty như vậy, ngược lại các cô lại chọn một. Tôi cảm thấy nhà kia cũng rất tốt, thù lao rất nhiều." Khuôn mặt người đại diện Mo¬ery gấp gáp nhìn hai vị đại tiểu thư lại vẫn có tâm tư thưởng thức trà. Đây là muốn cô tức chết sao?

"Mo¬ery, cô gấp cái gì, tùy tiện chọn một là được, cô quyết định là được rồi?" Khuôn mặt tươi cười của Lệ Lệ nhìn Mo¬ery.

"Đúng vậy, Mo¬ery, cô quyết định là tốt rồi." An Tuyết Thần cũng nói như vậy.

"Tôi tùy ý quyết định, tiểu thư, mấy cái người này tôi đều không muốn đắc tội, hay là các cô tự mình đến đây đi" Mo¬ery, vẻ mặt khó xử nói.

"Nếu đã như vậy, cô để đấy, lát nữa tôi nhìn lại một chút."

Mo¬ery vừa muốn nói gì, điện thoại liền vang lên.

"Alo, tôi là Mo¬ery. À? Ặc, a, tốt, được được được, tôi lập tức qua." Mo¬ery nhìn hai vị tiểu thư một cái.

"Nè, tôi có chút chuyện, đi trước, quyết định nhớ gọi điện thoại cho tôi?" Nói xong cũng vội vội vàng vàng rời đi.

"Thật đúng là nô lệ của đồng tiền." Lệ Lệ nhìn bóng lưng của cô ấy quở trách.

"Đúng rồi, đêm đó cậu đi đâu, Lạc Trạch không làm khó cậu chứ?" An Tuyết Thần đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Lệ Lệ nói.

"Ừ, không có việc gì, anh ta có tư cách gì làm khó tớ chứ. Cũng bởi vì tham muốn giữ lấy kiêu ngạo của đàn ông, không tiếc hủy hoại tớ, người đàn ông ghê tởm." Giang Lệ Lệ vừa nói vừa hung hăng đặt tách trà trong tay lên bàn.

An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ Lệ, bất đắc dĩ lắc đầu, đều là mình gây họa ——

Mo¬ery ngồi trong phòng làm việc của Phàm Ngự, mồ hôi hột trên trán cũng nhanh nhỏ giọt xuống. Cứ ngồi như vậy cũng không nói chuyện. Cũng không dám nhìn thẳng Phàm Ngự. Cặp mắt chim ưng kia sắc bén vô cùng, Mo-ery cũng không dám nhìn anh ta.

Phàm Ngự nhìn người phụ nữ hơn 40 tuổi trước mắt. Vẫn cúi đầu. Mở miệng nói: "Thế nào, nơi này rất nóng sao? Đầu đầy mồ hôi." Phàm Ngự biết cô ta đang sợ, bất quá, hiệu quả tốt là ở chỗ này.

"Ặc, không có, không có. Không biết Phàm tổng tìm tôi là vì chuyện gì?" Mo¬ery nhẹ nhàng lau chùi mồ hôi lạnh trên trán. { mồ hôi lạnh, là lạnh, chẳng lẽ là Ngự Ngự của chúng ta, quá lạnh rồi hả ? }

"Tôi muốn ký hợp đồng với Đại Sứ Hình Tượng Tuyết Lệ." Một câu nói của Phàm Ngự, đã nói rõ mục đích. Nói chuyện không thích lề mề dây dưa.

Khuôn mặt kinh ngạc của Mo¬ery nhìn Phàm Ngự, thế nhưng vì hai người bọn họ mà tự mình tìm tôi. Mặt mỉm cười. "Ách, Phàm tổng, là như thế này, vừa rồi tôi vừa để cho bọn họ tự mình chọn."

Phàm Ngự mắt lạnh quét qua cô ta. Nụ cười của Mo¬ery lập tức cứng đờ, người đàn ông này quá nguy hiểm, toàn thân tản ra hơi thở Vương Giả không cho cự tuyệt.

"Tự cô nghĩ mà làm? Tiễn khách." Phàm Ngự không cho một chút hòa nhã.

"Tiểu thư Mo¬ery, xin mời" Thư ký đi tới bên người cô, dùng tay làm dấu mời.

Phàm Ngự mắt lạnh nhìn cô ta. Lúc cô ta chạm ta vào tay cầm mở cửa, trong nháy mắt, thanh âm cương quyết - âm u - tàn bạo truyền vào lỗ tai của cô.

"Phòng thân"

Hiển nhiên, tay của Mo¬ery run run một phen. Sau đó âm thanh run rẩy mà nói: "Phàm thiếu, tôi biết làm thế nào rồi, xin ngài yên tâm" Cô lập tức chữa lại lời nói. Phàm thiếu nổi danh là hắc đế trong hắc đạo. Chọc anh ta, còn muốn sống nữa sao?

Khóe miệng Phàm Ngự hài lòng, hất lên trên. Tiểu Dã Miêu, nhanh một chút nhảy vào cái bẫy anh đã chuẩn bị cho em. Anh không thể chờ đợi.

Mo¬ery ra khỏi tập đoàn của Phàm Ngự, vội vàng gọi điện thoại cho An Tuyết Thần, nói các cô không cần chọn, cô đã sắp xếp xong xuôi, tuyệt đối không thành vấn đề ——

Mo¬ery cầm một bản hợp đồng đến, bảo An Tuyết Thần cùng Giang Lệ Lệ ký tên. Nhìn An Tuyết Thần giống như muốn xem nội dung, liền vội vàng lên tiếng.

"Ôi chào, tôi nói này Tuyết Thần, cô nhanh ký đi, đây chính là giao hảo buôn bán, cô yên tâm, nội dung bên trong tôi đều nhìn rồi, không có bất cứ vấn đề gì. Mau ký thôi."

An Tuyết Thần nhìn cô, cười một tiếng: "Được rồi, tôi đương nhiên tin tưởng cô, tôi ký."

Lệ Lệ cũng vung tay lên, cùng nhau ký. Mo¬ery nhìn chữ ký trên bản hợp đồng, thu lại, bộ mặt vui mừng.

"Vậy tôi đi trước, tôi sắp xếp các cô gặp mặt nhà đầu tư. Đến lúc đó liên lạc với các cô." Nói qua liền vội vội vàng vàng đi.

"Tuyết Thần, cậu không cảm thấy cô ấy có điểm lạ sao?" Lệ Lệ không sao cả nói một câu.

"Hẳn không, có tiền cô ấy sẽ như vậy." An Tuyết Thần đi tới bên cạnh Piano, nói.

Phòng làm việc, Phàm Ngự ngồi trên ghế xoay, nhìn hợp đồng, lật tới chữ ký của cô, nụ cười bên khóe miệng mị hoặc, đường cong càng lớn.

"Tiền đã chuyển vào tài khoản của cô rồi, sắp xếp một chút, tối mai tôi muốn hẹn cô ấy ăn cơm." Phàm Ngự xoay ghế, nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.

"Dạ, được, tôi sẽ sắp xếp, Phàm tổng, tôi đi trước." Mo¬ery thật cẩn thận nói. Chỉ sợ câu nói kia không đúng sẽ phát sinh họa.

"Ừ"

Phàm Ngự nhìn nắng chiều buông xuống. Bộ mặt của anh nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trong nháy mắt trở thành cuồng phong bão táp. Cầm điện thoại lên.

"Trạch, giúp tớ điều tra một chút, đứa trẻ của cô ấy?"

Phàm Ngự cúp điện thoại nghĩ tới đêm đó cô hướng về phía điện thoại nói, anh liền không cách nào tỉnh táo. An Tuyết Thần, nếu em dám cùng người đàn ông khác sinh đứa trẻ, anh nhất định sẽ giết anh ta. Anh nhất quyết không cho phép người phụ nữ của mình sinh con cho người khác.

Lòng ghen tỵ của đàn ông rất mạnh, nhất là lien quan đến người phụ nữ mình để ý, nhất là khi anh là người đàn ông thích săn bắt. Có tâm chiếm hữu mãnh liệt. **.

Tối nay, An Tuyết Thần ở nhà làm một bàn ăn ngon. Chuẩn bị hai người ăn mừng một phen.

"Oa, Thần, đây đều là em làm sao, chuyện gì tốt à?" Khuôn mặt của Lãnh như mèo thèm ăn nhìn bàn đầy món ngon.

"Không có, gần đây ký phát ngôn. Chủ yếu chính là muốn cùng anh ăn cơm. Không muốn đi bên ngoài ăn, cho nên ở nhà làm chút. Mau ăn thôi" An Tuyết Thần ngồi đối diện với vẻ mặt tham ăn của Lãnh, cười nói.

Mỗi món Lãnh ăn thật nhiều, sau đó khuôn mặt thỏa mãn nhìn An Tuyết Thần. "Thần, ăn ngon thật, bụng của anh sắp vỡ rồi."

An Tuyết Thần nhìn món ăn trên bàn không còn gì cả, lại nhìn anh, thiệt là. "Ăn không vào được cũng đừng ăn, ai bảo anh ăn nhanh như thế."

Lãnh nhìn An Tuyết Thần: "Chỉ cần là em làm, no chết anh cũng nguyện ý."

An Tuyết Thần nhìn Lãnh, ha ha cười to. Cái bụng kia thật sự rất giống như sắp nổ tung.

"Liệt, chúng ta xuống lầu tản bộ, em không muốn làm cho em tiêu hóa không tốt"

Hai người cùng nhau thưởng thức bữa tối hoàn mỹ, nhưng mà bên kia, Phàm Ngự cùng Lạc Trạch ăn.

"Ngự, tớ điều tra, cô ấy chưa có đứa trẻ?" Lạc Trạch uống rượu đỏ, lạnh nhạt nói.

Phàm Ngự nghe xong, nụ cười khóe miệng sâu hơn, thở một hơi. Nâng con mắt nhìn Lạc Trạch.

"Người phụ nữ của cậu, có phải không có người quản dạy hay không. Lại dám hào phóng trêu đùa chúng ta như vậy, dám nói láo?" Giọng điệu Phàm Ngự tràn đầy quở trách.

Lạc Trạch mắt lạnh liếc Phàm Ngự. "Không cần cậu quan tâm, làm xong chuyện của cậu đi."

Hai người đàn ông này nghĩ tới chuyện tình không giống nhau, dừng lại bữa tối.