Nhận Biết Tình Yêu

Chương 5: Sùng bái




25,

Nhâm Lâm Chi biết được một tin ở diễn đàn của đại học F, cuối tuần này Giang Lệ có một trận đấu bóng rổ, hơn nữa lại ở ngay tại nơi tập thể dục của đại học F, gần như vậy nhất định phải đi xem rồi.

Nhâm Lâm Chi đã sớm chờ ở nơi tập thể dục, còn kéo theo bạn thân Mạc Ninh đi cùng, cố ý đi sớm để chọn chỗ tốt cho dễ xem. Bởi vì đến sớm nên vẫn chưa có ai, hai người liền chọn chỗ ngồi ở giữa phía trước.

Trận đấu sắp bắt đầu, người cũng càng ngày càng nhiều, gần tới thời gian bắt đầu, còn có đội cổ động viên đến cỗ vũ, người đẹp nhiệt tình cổ vũ, cứ như vậy liên tục la hét chói tai, Nhâm Lâm Chi nhìn trái nhìn phải vẫn không tìm thấy Giang Lệ, còn chưa ra sao, cuộc đấu sắp bắt đầu rồi, thật là ồn ào phiền phức.

Một lúc lâu sau, có tiếng radio, “Mời hai đội tiến vào trong sân!”

Giữa biển người đang gào thét, Nhâm Lâm Chi nhìn rất lâu mới tìm thấy Giang Lệ, người đi ra sau cùng tướng tá đẹp trai nhất, cô quên mất cả la hét bị vẻ đẹp trai như ánh mặt trời của hắn che mất.

Mạc Ninh ở một bên nói, “Nhìn cậu kìa, lau nước miếng đi!”

“Cậu xem cậu xem, chính là hắn chính là hắn, có phải rất tuấn tú không?” Nhâm Lâm Chi chỉ vào Giang Lệ, mặt đầy hưng phấn.

“Ừm, đúng là so với người khác thì đẹp trai hơn.”

Trong lòng Nhâm Lâm Chi chỉ có Giang Lệ, nhìn hắn không chớp mắt.

Hắn cởi áo khoác!

Hắn uống nước!

Hắn gật đầu!

Hắn...

Má ơi, hắn đẹp trai thật đẹp trai đến điên luôn!

Nhâm Lâm Chi không biết gì về bóng rổ, nhưng lúc đội bóng của đại học F tiến vào cô liền hoan hô, Giang Lệ bước vào cô hét càng to hơn, Mạc Ninh nói cô giống quỷ khóc sói tru, cô phản bác lại, nói đó là vì người mình thích mà kêu gào.

Nghỉ ngơi ở giữa hiệp, 50:45, đại học F dẫn đầu năm điểm. Đội cổ vũ lại càng nhảy nhót nhiệt tình hơn, Nhâm Lâm Chi nhìn Giang Lệ không rời, tại sao hắn lại nhìn đội cổ vũ chứ, không lẽ hắn thích được cổ vũ kiểu đó, cô có nên đi học cổ vũ không?

Nửa hiệp sau bắt đầu, hai đội tăng cường tấn công, hành động càng nhanh hơn, Nhâm Lâm Chi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Lệ thì không khỏi xúc động, quả là đẹp trai nhất, ngay cả đổ mồ hôi cũng đẹp trai.

Không may quả bóng bay về hướng Nhâm Lâm Chi, cô vẫn còn nhìn chằm chằm Giang Lệ, thấy hắn nhìn về phía mình cười cười, Mạc Ninh cúi đầu nhắn tin nên không để ý, những nữ sinh bên phải cô cũng nhanh chóng né xa.

Sau này Mạc Ninh nói, “Trên đầu chữ sắc có một con dao, ai bảo cậu ham mê sắc đẹp, đáng đời!”

Sau đó cô còn đang mừng thầm Giang Lệ cuối cùng cũng nhìn mình thì trong nháy mắt quả bóng đập trúng vai phải, Nhâm Lâm Chi cảm giác tiếng kêu của mình vang khắp cả sân tập thể dục, đau đến nước mắt liên tục tuôn ra.

Lập tức có người đi đến xin lỗi, Nhâm Lâm Chi nhịn đau phất phất tay, trong lòng đau đớn, lại khóc lớn “Đau chết mất mẹ ơi hu hu”, một lúc sau mới chán nản không thôi, ban nãy ở trước mặt hắn thật mất thể diện, mắc cỡ quá, đau muốn chết.

Mạc Ninh thấy cô đau đến chảy nước mắt, muốn đưa cô đi khám, bả vai nhất định là có vết bầm rồi, phải nhanh chóng xử lý mới được. Nhưng Nhâm Lâm Chi lại không chịu đi, cô muốn xem hết trận đấu, không thể bỏ giữa đường được.

Mạc Ninh tức giận nhưng vẫn không thể ép buộc được Nhâm Lâm Chi, không thể làm gì khác đành ngồi chờ cô xem xong trận đấu lập tức đưa cô đi khám, vậy cô mới đồng ý đi.

Trận đấu kết thúc, đại học F chiến thắng với tỷ số 112:108, đối phương là trường nào cô cũng không biết, dù sao cũng là đại học F thắng mà, Giang Lệ cười.

26,

Truyện

Của Tui chấm Net Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi về nhà ăn cơm, trên bàn ăn Nhâm Lâm Chi lại bắt đầu cãi nhau với Nhâm Hàng Chi, hai người từ nhỏ đã náo loạn như vậy, cha mẹ Nhâm gia cũng không lạ gì, mặc dù ở nhà không vừa mắt hai đứa nhưng bên ngoài lại rất bảo vệ con cái.

Giang Lệ là con một, cảm thấy hai chị em họ thật tốt, rõ ràng là sinh đôi, tính cách khác xa không nói, còn luôn cãi nhau, nhưng mà như vậy thì sẽ không buồn chán, không có việc gì có người để cãi cũng tốt.

Sau khi cơm nước xong, Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi về trường học, cô không chịu, nhất định muốn theo Giang Lệ về nhà, hắn chịu không được sự nhõng nhẽo của cô, không thể làm gì khác đành đưa cô về nhà theo mình.

Lúc ngủ Nhâm Lâm Chi cảm thấy Giang Lệ ôm mình thật chặt, “Giang Lệ anh làm gì vậy, tâm trạng tối nay không tốt sao, anh nói đi, xảy ra chuyện gì à, em thấy anh rất lạ.”

Nhâm Lâm Chi đẩy tay Giang Lệ ra, xoay người ngồi dậy, “Giang Lệ, anh mau thành thật khai báo đi, có phải anh đã làm chuyện có lỗi với em không hả? Mẹ kiếp, có phải anh đã có người khác ở ngoài rồi không?”

Giang Lệ hơi trợn mắt, “Em diễn cũng không tệ lắm, nói nhảm nhí cái gì thế, một mình em là anh đã chịu không nổi rồi.”

“Vậy tại sao tối nay anh lại kì lạ như vậy? Uống nhầm thuốc?”

Giang Lệ lại ôm lấy Nhâm Lâm Chi, “Anh thấy em và Nhâm Hàng Chi cãi nhau rất vui vẻ”, cô trề môi nhỏ giọng, “Em trai người khác đâu có như vậy, nó toàn bắt nạt em.”

Giang Lệ vỗ lưng cô, “Em đó, vẫn không biết được làm con một buồn chán cỡ nào, nếu không có Hàng Chi từ nhỏ chơi với em, em thực sự sẽ rất đáng thương.”

“Em cảm thấy thích làm con một hơn, không có ai cướp đồ của mình, ba mẹ cũng chỉ thương một mình em, không phải chia sẻ. Từ nhỏ thành tích của Nhâm Hàng Chi đã rất tốt, học cái gì so với em cũng nhanh hơn, làm gì so với em cũng lợi hại hơn, mọi người đều mang em ra so sánh với nó, thật đáng thương, cho nên em mới không học cũng không thèm quan tâm.” Nhâm Lâm Chi có chút nghẹn ngào.

Giang Lệ ôm cô chặt hơn, “Không sao, so với nó em cũng rất tốt, em lanh lợi hơn nó.” Nhâm Lâm Chi nằm trong lòng hắn tò mò hỏi, “Gì cơ?”

“Thì chỉ cần dựa vào anh là được rồi, sau này không cần lo.”

Cô nghe vậy liền tươi cười, “Anh thật không biết xấu hổ”, một lúc sau lại tiếp, “Là anh nói đấy, sau này em sẽ bám lấy anh, nếu anh dám bỏ rơi em, em sẽ đánh chết anh!”

“Vậy em phải cầu hôn anh!”

“Không muốn!”

“Không muốn thì thôi vậy, anh khuyên em, bỏ qua rồi sẽ không tìm thấy ở đâu khác được nữa, cơ hội chỉ có một lần duy nhất.”

“Giang Lệ, anh thật quá đáng, anh bắt nạt em!” Nhâm Lâm Chi bực mình ngồi dậy, lại không thể đẩy hắn ra, sức của Giang Lệ quá lớn, trói chặt cô.

“Sau này chúng ta sẽ sinh hai đứa, như vậy sẽ không thấy cô đơn.” Giang Lệ chậm rãi nói làm cô không kịp phản ứng.

Nhâm Lâm Chi suy nghĩ kĩ một hồi, quay lại ôm lấy hắn, “Người ta đang muốn sinh khỉ con cho anh, anh muốn hai đứa thì hai đứa.”

Giang Lệ không nói gì, sinh khỉ con... Lại học mấy từ ngữ bậy bạ trên mạng rồi.

27,

Giang Lệ rất thích thể thao, ngoài bóng rổ, bơi lội giỏi giang ra thì tennis, bi-a cũng rất khá, cũng có thể xem như thuộc vào hàng cao thủ.

Ban đầu Nhâm Lâm Chi thích Giang Lệ là vì hắn chơi bóng rổ rất đẹp trai, sau đó, cô cũng phát hiện ra những môn thể thao khác hắn cũng rất giỏi.

Một buổi tối nào đó, Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi và vài người bạn đại học đi ăn cơm, sau đó có người đề nghị đi đánh bi-a, đó là lần đầu tiên cô biết Giang Lệ biết chơi bi-a.

Bi-a là môn thể thao tao nhã nhất, được gọi là dùng sự tao nhã để vận động, Nhâm Lâm Chi thấy Giang Lệ mặc áo sơ mi trắng nhìn cũng bình thường thôi, nhưng thời điểm hắn chơi bi-a này lại đẹp trai đạt đến một cảnh giới khác, xem hắn chơi cũng là một loại hưởng thụ.

Giang Lệ thấy đôi mắt tha thiết trông mong của cô thì liền đưa cho cô một cây cơ, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, “Tới đây, anh dạy em.” Nhâm Lâm Chi nhận lấy cây cơ, kích động muốn thử.

Sau đó, cả hai liền không xem ai ra gì, Giang Lệ một lòng dạy học, Nhâm Lâm Chi một lòng muốn học, thế là tự nhiên lại xuất hiện lớp học.

Những người khác đều nói, “Aizz, chúng tôi tới đây chơi chứ không phải đến xem các người ân ân ái ái!” “Quá là khi dễ người độc thân!” “Chết tiệt, mù mắt tôi rồi!” “Người ta cũng muốn Giang Lệ dạy nữa!” Bắt đầu đùa giỡn.

Nhâm Lâm Chi có chút ngượng ngùng, đẩy Giang Lệ một cái, hắn không để ý, giữ tay cô, “Chuyên tâm vào!”

Một lúc lâu sau, Nhâm Lâm Chi cảm thấy chơi khá rồi liền đòi đấu với Giang Lệ.

Giang Lệ cũng rất thoải mái, “Chỉ cần em vào một trái thì xem như thắng.”

Nhâm Lâm Chi tràn đầy ý chí, “Không cần anh hạ thủ lưu tình! Em cảm thấy bản thân chơi cũng không tệ, vào một trái không vấn đề.”

Có người chạy đến xem trận đấu của bọn họ, tâm tình vui vẻ xem kịch hay.

Giang Lệ để cô mở banh, lực đánh mở banh cần phải mạnh, nhưng cô lại không đủ sức đánh, mở không được.

Hắn từ từ đánh từng trái vào lỗ, liếc thấy trên bàn chỉ còn năm trái, có người nói, “Giang Lệ, anh thật vô tình, cũng nên nhường bạn gái một chút chứ!”

Quả nhiên rốt cục Giang Lệ cũng đánh lệch, đến lượt Nhâm Lâm Chi.

Nhưng cô vừa mới học, góc độ ngắm vẫn chưa ổn định, không đến lỗ được, lại đến lượt Giang Lệ.

Cuối cùng, Giang Lệ thắng, một quả Nhâm Lâm Chi cũng không vào được.

Có người lại nói, “Giang Lệ, cậu như vậy là không được, phải để cho bạn gái ghi điểm chứ.”

Nhâm Lâm Chi chạy đến bên cạnh hắn, mắt long lanh, “Anh thật là lợi hại, thật sự rất sùng bái anh!”

Người bạn của Giang Lệ im lặng, Giang Lệ vỗ vỗ vai hắn, “Thấy không? Vị cô nương nhà tôi chỉ thích tôi hạ thủ không chút lưu tình thôi.”

Anh ta liền lẳng lặng bỏ đi, có bạn gái đúng là không chịu nổi! Đúng rồi, anh chàng này, chính là kẻ chụp hình lén Nhâm Lâm Chi, sau đó bị hắn xóa mất, anh ta không phải tình địch của Giang Lệ nhưng vẫn rất hận vì hắn xóa mất tấm hình, dù sao tấm ảnh đó cũng có thể bán được rất nhiều tiền đấy.

28,

Nhâm Lâm Chi: Giang Lệ, em đi rót nước cho anh.

Giang Lệ: Anh không khát.

Nhâm Lâm Chi: Giang Lệ, em gọt táo cho anh ăn.

Giang Lệ: Ban nãy ăn còn no, ăn không được nữa.

Nhâm Lâm Chi: Giang Lệ, để em xoa bóp cho anh.

Giang Lệ: Em cứ như vậy anh mới khó chịu đấy.

Nhâm Lâm Chi: Vậy anh có muốn sai bảo gì không, cứ nói đi!

Giang Lệ: Nói đi, gây chuyện gì rồi?

Vẻ mặt Nhâm Lâm Chi bối rối, “Em nói ra anh không được mắng em, em thật sự không cố ý, anh hứa đi, không mắng cũng không đánh em!”

“Được rồi, anh hứa, nói đi!”

“Tiểu Hắc chết rồi, huhu, em không cố ý mà, nhất định là do bắt nó ăn nhiều quá, nó không động đậy gì cả.” Tiểu Hắc là con cá vàng mà Giang Lệ nuôi, có một con mắt to màu đen.

Giang Lệ đứng nhìn hồ cá một chút, “Nó đang ngủ.”

Nhâm Lâm Chi lập tức như sống lại, “Hại em đau khổ lâu vậy, Giang Lệ, em muốn ăn táo, vai em mỏi quá, xoa bóp cho em với.”