Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 112: Nguyên thần chém nguyên thần




Đại Nhật Kim Ô ngthan và Vân Linh Chí Điểu nguyên thần, một con cao có một thước, một con lại cao tới bốn, năm trượng, quả thực chênh lệch quá lớn.

Nhưng hai loại linh này lại cách biệt một trời một vực. Chí Điểu chỉ được gọi là thần quái, là vân trung linh. Còn Đại Nhật Kim Ô là thái dương nguyên linh, linh trung thần điểu, dù kém xa, nhưng khi vũ linh đụng phải nhật linh, lợi trảo va chạm, lợi trảo sắc bén, tráng kiện như trụ của Chí Điểu nguyên thần lập tức gãy.

Đại Nhật Kim Ô vỗ cánh bay lên, giơ vuốt chụp vào đầu Chí Điểu.

Cùng lúc đó vô số kiếm vũ tung bay bắn tới phía Chung Nhạc. Kiếm vũ dày đặc lập tức khiến Chung Nhạc rơi vào hiểm cảnh.

Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ kinh hô, đây chắc chắn là sẽ lưỡng bại câu thương, sợ rằng hai vị cao thủ này sẽ chết thảm. Kẻ bị giết nguyên thần, người bị chém thân thể.

Đột nhiên từ trong cổ họng Chung Nhạc phát ra tiếng rồng ngâm trầm thấp. Thân thể hắn lập tức biến hóa, long lân trong khoảnh khắc trải rộng thân thể, trên mỗi một tấm long lân phủ kín Huyền Vũ đồ đằng văn, biến vô số long lân trên cơ thể thành lá chắn.

Hắn vẫn giữ nguyên mình người đầu rồng, chưa hóa thành Long tướng, chỉ thúc giục nội đan thần thú trong thức hải rót ra nhiều tinh khí, khiến thân thể mọc ra long lân. Lại quan tưởng Huyền Vũ đồ đằng văn trên long lân, thi triển lân thuẫn phòng ngự.

Những tiếng bạo kích coong coong không ngừng truyền tới. Đám kiếm vũ đánh vào long lân, tuôn ra tia lửa. Mà Chí Điểu nguyên thần của Diêm Tam Lập vỗ cánh, bay vút đi, tránh được công kích của Đại Nhật Kim Ô, không dám chiến tiếp.

Diêm Tam Lập vừa thu cánh lại, kiếm vũ khắp trời bay trở lại lắp vào cánh, vỗ cánh định bay lên, lại đúng lúc này Long Tướng do Long Tướng kiếm khí biến thành cắn lấy chân y, kéo y từ trên không trung xuống, không thể bay lên.

Đôi chân y bị Mộc kiếm khí trên mặt đất cắt cho máu chảy đầm đìa, lân phiến trên chân đều bị cắt vỡ. Diêm Tam Lập rống lên, lập tức hóa nguyên hình, chính là một con Thiết Nhạn cao tới bảy trượng, hình thể vô cùng hùng tráng. Y giang cánh, kiếm quang tung bay, liên tục chém tới phía trước.

Một người một nhạn ầm ầm đánh nhau, hệt như hai con cự thú đang tranh chấp. Nhà cửa dọc theo bờ sông ầm ầm sập xuống. Đám Yêu tộc cũng vội vã chạy khỏi các ngôi nhà kia.

Cô Hà thành là nơi Yêu tộc tụ tập, mà thường xuyên có kẻ không hợp lời là vung tay đánh nhau, nhưng Luyện khí sĩ giao chiến với nhau như Chung Nhạc và Diêm Tam Lập này thì ít hấy.

Hai Luyện khí sĩ đều lấy sức mạnh cơ thể để chiến đấu. Nhưng Chung Nhạc khi phát lực tốt hơn, dùng sức mạnh nghiền ép đối thủ, dù Diêm Tam Lập có khí lực khá lớn, nhưng vẫn liên tục bại lui. Kiếm quanh xung quanh thân thể y cũng chỉ tạo được chút rắc rối nhỏ cho Chung Nhạc mà thôi.

Không chỉ như vậy, Long Tướng kiếm khí còn tấn công sau lưng y, làm cho y cả trước lẫn sau đều gặp khó.

Chung Nhạc buông phòng ngự, điên cuồng tấn công. Kim kiếm khí, san hô kiếm khí bao vây lấy Diêm Tam Lập hòng tìm kiếm sơ hở. Hắn không sử dụng kiếm lục thập tứ thức, mà loại kiếm trận này quá nổi tiếng. Thủy Tử An trưởng lão dựa vào môn tuyệt học này tung hoành ngang dọc, giết không biết bao nhiêu Luyện khí sĩ, nên mới nổi tiếng khắp thiên hạ.

Nếu thi triển kiếm tứ thức, sợ rằng sẽ bị người ta nhận ra. Bởi vậy hắn chỉ sử dụng phương pháp khống kiếm bình thường. Dù vậy Đại Nhật nguyên thần của hắn đã vận dùng kiếm tới mức xuất thần nhập thánh. Qua lại quỷ dị, khiến người ta khó lòng phòng bị. Diêm Tam Lập phần lớn đều đề phòng bốn đạo kiếm khí, nên rơi vào thế bị động.

Ầm.

Diêm Tam Lập bị một quyền của Chung Nhạc đánh cho bay vào trong một tòa lầu các, tòa lầu kia lung la lung lay rồi sụp xuống. Một đám Yêu tộc vừa nhảy vừa bay, vội vã bỏ chạy. Những kẻ không kịp chạy thì bị lầu kia đè xuống, không rõ sống hết. Chung Nhạc khẽ vẫy tay, Kim kiếm khí xuất hiện trong tay. Hắn rung tay, kiếm khí như tơ lập tức thẳng tắp, đâm vào trong tòa lầu đã sụp.

– Dừng tay!

Một tiếng hét to truyền tới, Chung Nhạc nhắm mắt làm ngơ, kiếm khí bắn thẳng tới Diêm Tam Lập bị ép dưới tầng lầu kia.

Đột nhiên một bóng người giáng xuống, hoành thân che giữa Diêm Tam Lập và Kim kiếm khí của Chung Nhạc, quát to:

– Long tiên sinh dừng tay! Cô Hồng Tử thành chủ tới rồi!

Kim kiếm khí lập tức dừng trước đầu mũi người nọ, rồi thu lại, rút vào trong ngón tay của Chung Nhạc.

Người nọ chính là quản sự của Cô Hà phủ, lúc này trán kín mồ hôi, thầm nghĩ: “Sao vị Long tiên sinh này lại có thực lực tiến bộ thần tốc như vậy. Lần trước gặp hắn còn chưa phải Luyện khí sĩ, mà nay đã có thực lực có thể được gọi là cao thủ ở Cô Hà thành này rồi!

Chung Nhạc thu kiếm khí, áy náy nói:

– Sư huynh tới chậm một bước, Diêm Tam Lập đã chết rồi!

– Chết rồi?

Quản sự kia khiếp sợ, vội quay đầu nhìn lại, thì thấy Diêm Tam Lập đã chết.

– Sao có thể như vậy.

Y vội nhìn lên trên trời, thấy Đại Nhật Kim Ô nguyên thần của Chung Nhạc bay về, mà Vân Linh Chí Điểu nguyên thần của Diêm Tam Lập đã bị Kim Ô mổ sọ, óc bị đốt thành tro.

Nguyên thần chết, hồn phách không còn, chủ nhân chúng tất nhiên cũng mất mạng theo.

Hồn phách trong Chí Điểu nguyên thần kia đã tiêu tan, chỉ còn lại Vân Linh Chí Điểu, bị ánh mặt trời chiếu qua, cũng bắt đầu tan ra như tuyết.

“Vừa rồi ta cản kiếm khí của Chung Nhạc, lại không kịp ngăn cản hai nguyên thần đánh nhau.” Quản sự kia áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng, nhìn Chung Nhạc một cái, lắc đầu nói:

– Long tiên sinh muốn lập uy thì cứ tự nhiên, chỉ là lúc ra tay lại quá độc ác, ba vợ chồng Diêm Tam Lập đều bị ngươi chém rồi.

Chung Nhạc lắc đầu:

– Nếu thực lực ta mà kém một bậc, thì giờ ta cũng bị hắn giết rồi. Thắng bại sinh tử đều được quyết định bởi thực lực. Kém cỏi bị giết, không thể trách đối thủ được.

– Thật đáng tiếc, Diêm Tam Lập vốn có thể tu luyện tới Khai Luân cảnh, mở ra ngũ hành luân, lại nghe nói Hãm Không Thành chủ muốn thu quan môn đệ tử, nên mới áp chế tu vi, không đột phá Khai Luân cảnh, tránh việc mất tư cách.

Cô Hồng Tử bước trên mặt sông, nhìn thi thể Diêm Tam Lập, lắc đầu thở dài:

– Y vốn đại diện cho Cô Hà thành xuất chiến, mà nay bị ngươi giết, thật oan uổng.

Chung Nhạc thu Đại Nhật nguyên thần, chào nói:

– Đông Hải Long Nhạc, bái kiến Cô Hồng thành chủ. Thành chủ, theo ý ta, Diêm Tam Lập chết không hề oan chút nào.

– Ồ!

Cô Hồng Tử nhìn Chung Nhạc đầy thú vị:

– Nếu ngươi đưa ra được lý do, ta sẽ không phạt ngươi.

Chung Nhạc mỉm cười:

– Y đắc tội ta, ta giết y liền nổi danh. Ta mạnh hơn y, nên y mới chết trong tay ta. Ta giết y, tất nhiên là ta sẽ đại diện Cô Hà thành tham chiến. Y thua kém ta, mà đại diện Cô Hà thành đi xuất chiến chắc chắn sẽ thua, còn ta đi đánh thắng quần hùng, thành chủ tất sẽ cảm thấy vinh quang!

– Ta thấy được từ trong mắt ngươi là dã tâm hừng hực!

Cô Hồng Tử nhìn chằm chằm Chung Nhạc, nói:

– Dã tâm của ngươi quá lớn, hẳn là vì ngươi ở Long tộc bị đè nén, không thể phóng thích, nên mới rời khỏi Long tộc mà tới Yêu tộc ta, để có thể đạt được dã tâm của mình. Nhưng dã tâm cao, chiến ý mạnh, là chuyện tốt. Được thôi, ngươi hãy điện diện Cô Hà thành ta tham chiến đi!

Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, bước lên trước rồi nói:

– Thành chủ, khi ta chưa tu thành Luyện khí sĩ thì đã có lãnh địa rộng năm trăm dặm, nay ta đã là Luyện khí sĩ, mà còn là Thoát Thai cảnh, ta muốn lãnh địa lớn hơn, nô bộc nhiều hơn!

Cô Hồng Tử khoát tay áo, nói:

– Ngươi giết Diêm Tam Lập, thì chính là chủ nhân núi Nhạn Minh. Lãnh địa trong vòng ngàn dặm của Diêm Tam Lập sau này chính là địa giới của ngươi.

Chung Nhạc mừng rỡ.

Cô Hồng Tử cất bước tới, nói tiếp:

– Loại Luyện khí sĩ có dã tâm như ngươi rất khó khống chế, nhưng ta tin là ta có thể khống chế được ngươi. Nếu ngay cả ngươi mà không khống chế được, hừ, tương lai ta sao có thể trở thành chúa tể của Đông Hoang? Hãm Không Thành chủ kia, thật muốn thịt hắn quá, ha ha ha!

Chung Nhạc nhìn Cô Hồng Tử đi xa, thầm nghĩ: “Cô Hồng Tử này cũng không phải kẻ thiện gì, nói dã tâm ta bừng bừng, nhưng dã tâm của y đâu có nhỏ, còn muốn thịt cả Hãm Không Thành cơ mà! Nhưng Yêu tộc cạnh tranh khốc liệt như vậy, hung tàn như vậy, còn hơn Kiếm Môn ta mấy lần, khôn sống mống chết, tất sẽ sinh ra cường giả. Về mặt cạnh tranh, Kiếm Môn ta thua kém Yêu tộc.”

Hắn vừa nghĩ tới đây, bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên từ trong sông:

– Long sư huynh có thể tới đây ngồi một chút được không?

Chung Nhạc quay lại nhìn, thì thấy một nam một nữ đang ngồi trong thuyền hoa, còn có vài vị Luyện khí sĩ ngồi cùng. Nữ ôm đàn tỳ bà, nam thì ngọc thụ lâm phong. Cho dù là y phục hay tóc tai thì đều chỉnh tề, không hề rối loạn chút nào.

Khi giao thủ với Diêm Tam Lập, Chung Nhạc đã chú ý tới hai người này, cảm ứng được nguồn sức mạnh khủng bố từ trong cơ thể bọn họ, đúng là cao thủ. Lúc này nghe nam tử kia mời, hắn lập tức cất bước đi xuống sông, mặt sông rầm một tiếng, một con giao long nước bay ra, nâng hắn lên, đưa hắn tới trên chiếc thuyền hoa kia.

– Đông Hải Long Nhạc bái kiến hai vị. Không biết hai vị xưng hô như nào?

Chung Nhạc chào.

Hai người kia đứng dậy hoàn lễ. Ngư Huyền Cơ cười giới thiệu qua về gã và Hồ Thất Muội, rồi nói:

– Chúng ta cũng nghe nói Hãm Không Thành chủ muốn thu một đệ tử quan môn, truyền thụ cho tuyệt học Yêu Thần Minh Vương Quyết, nên mới chạy từ bên ngoài về. Ta sớm biết là sẽ gặp được các thanh niên tuấn kiệt, vốn định tới Cô Hà thành này xem Diêm Tam Lập, coi y có bản lĩnh gì, để tới lúc gặp ở Hãm Không Thành còn tiện phòng bị, lại không ngờ Diêm Tam Lập đã bị Long sư huynh giết rồi. Trận chiến này khiến ta xem mà lòng sợ hãi.

– Phét lác!

Hồ Thất Muội cười lạnh một tiếng, nói:

– Huyền Cơ huynh, bản lĩnh của ngươi có tăng lên hay không thì ta không biết, nhưng cái sự giả dối kia lại tiến bộ đó! Diêm Tam Lập vốn chẳng được ngươi để trong mắt mà! Long Nhạc huynh, nếu gặp phải kẻ này trong quyết đấu, cứ thẳng tay giết chết, chứ đừng có mà do dự, nếu không sẽ bị y giết đó!

Chung Nhạc nghe vậy, bèn cười nói:

– Hai vị sư huynh sư tỷ, với việc thu đồ đệ lần này của thành chủ, ta chưa biết nhiều lắm, hai vị có thể nói cho ta được không?

– Lần này Hãm Không Thành chủ thu đồ đệ là Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh, bởi vậy tất cả Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh ở Đông Hoang ta đều từ các nơi gấp gáp trở về.

Hồ Thất Muội đáp:

– Đệ tử Khai Luân cảnh đã định tính định hình, không còn triển vọng, nên chỉ lấy đệ tử Thoát Thai cảnh, mà tuổi phải trẻ, không được vượt quá ba mươi. Lần này rất nhiều cao thủ, không ngờ ở đây lại gặp được hai vị cao thủ!

Nàng ta cười khanh khách:

– Tiểu muội nghĩ tới tương lai sẽ sửa sang di dung cho hai vị sư huynh, lòng vui vẻ muốn phát điên luôn rồi.

Ngư Huyền Cơ cũng cười ha ha, nói:

– Hiện tại cách quyết đấu còn sớm, Thất Muội muốn chết, ta với Long Nhạc huynh sẽ giúp ngay!