Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 152: Ta không chết sẽ diệt cả nhà ngươi




– Xem như ngươi lợi hại.

Chân Thanh Hà hợp với rễ sen, giống như là giai nhân sinh trưởng trong sen vậy, nàng ngẩng đầu nhìn cái hồ lớn lơ lửng trên không trung, sắc mặt biến hóa, đột nhiên tiếng sưu sưu truyền tới, vô số lá sen chui vào trong bùn nước, biến mất không thấy gì nữa.

– Nhạc đệ đệ, lúc ngủ nhất định phải mở thật to mắt a. Đề phòng tỷ tỷ sẽ tới lấy đầu lúc đệ đệ ngươi ngủ đó.

Thanh Hà cũng biến mất trong bùn nước, thanh âm từ trong lòng đất truyền tới.

Cả hồ nước trên không trung ầm ầm rơi xuống, hung hăng rơi xuống hồ nước ban đầu, mà một mảnh lá sen kia không ngờ lại biến mất không thấy gì nữa, không còn bất kỳ bóng dáng nào.

Thân thể Chung Nhạc nhoáng lên một cái, từng đầu Giao Long hẹp dài từ bốn phương tám hướng vọt tới, chui vào trong cơ thể hắn.

– Coi như ngươi chạy trốn nhanh… Phụt.

Sắc mặt Chung Nhạc tái nhợt, miệng phun máu tươi, thân thể lung la lung lay, cơ hồ từ trên lưng Giao Long ngã xuống phía dưới.

Hiện tại hắn đã trọng thương, ngũ hành đại trận cơ hồ muốn luyện hóa hắn tới chết, hơn nữa hắn lại thúc dục trăm ngon ngâng cái hồ nước lớn này lên, hắn cũng đã dùng hết toàn lực, cái hồ lớn này nặng ra sao? Ít nhất cũng không kém một ngọn núi lớn, có cảm giác như muốn ép cho bản thân hắn tới mức bị nghiền nát vậy.

Hơn nữa còn ngũ hành trận luyện hóa, Chung Nhạc thoạt nhìn nhẹ nhõm thắng nàng ta. Kỳ thực người không có cách nào kiên trì là hắn, nếu như Thanh Hà liều chết chiến một trận, đoán chừng kẻ lúc này đang nuốt hận phải là hắn.

Hắn nói mình là Long tộc nhất mạch, quen đùa giỡn trong nước, kỳ thực cũng chỉ hù dọa Thanh Hà một chút mà thôi, ỷ vào tên tuổi vang dội của Long tộc.

– Đệ tử nhất mạch của Thuật Thiên Thu này tại sao đều khó giải quyết như vậy? Tại sao đều quỷ dị như thế?

Chung Nhạc lau vết máu nơi khóe miệng, tuy rằng hắn chưa từng chính diện xung đột với Thanh Hà, thế nhưng nội thương trong cơ thể hiện tại lại dọa người, trình độ lợi hại của nữ tử này còn vượt quá cường giả Ngũ hành luân khác rất nhiều, quả thực vô cùng khó chơi.

– Đi, phải mau chóng rời khỏi nơi này. Ta và Thanh Hà chiến một trận, tuy rằng thời gian không dài, nhưng mà đủ để những yêu tộc khác nhận được tin tức của Lãng Thanh Vân, từ đằng xa chạy tới đây.

Chung Nhạc ho ra máu, cố gắng tiến về phía Cô Hà thành, trận này mặc dù không có giao thủ được mấy chiêu, thế nhưng lại thực sự vất vả vô cùng. Hắn cơ hồ có xúc động muốn nằm xuống, tùy ý để cho những cường giả yêu tộc kia đuổi giết hắn.

Quá mệt mỏi, mỗi một lần hắn di chuyển, cơ bắp trên người đều cảm thấy đau đớn, cảm giác đau đớn tới tận xương tủy, xương cốt cũng truyền tới cảm giác đau buốt.

Lặn lội đường xa, liên tục liều mạng, từ lúc đó tới giờ hắn chưa từng được nghỉ ngơi. Coi như là thân thể làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi, Chung Nhạc chỉ có thể dựa vào ý chí cứng cỏi của mình mà kiên trì đi về phía trước.

Ông ông.

Nhật nguyệt hiển hiện phía sau thân thể hắn, chiếu cố thân thể, tôi luyện nội thương trong cơ thể, rất nhiều linh dược được đưa vào trong miệng, duy trì cơ năng của thân thể hắn.

– Tân Hỏa, đa tạ ngươi lúc trước tìm mọi cách tra tấn ta, dùng mọi cách không đáng tin chút nào, hiện tại ta mới biết được ngươi dụng tâm lương khổ ra sao.

Linh hồn Chung Nhạc cười nói với ngọn lửa nhỏ trong thức hải của mình.

Tân Hỏa gãi gãi đầu, đĩnh đạc nói:

– Ngươi có thể hiểu rõ trong lòng ta rất an ủi, bất quá lúc trước ta thực sự không đáng tin như vậy sao?

Chung Nhạc cười ha hả, cố nén cảm giác đau đớn từ lồng ngực, miệng thở hổn hển giống như cổ họng bị thủng, nói:

– Quả thực có chút không đáng tin…

Ánh mặt trời lặn xuống phía tây, ban đêm lại tới, mặt trăng xuất hiện trên bầu trời, đêm nay trăng lưỡi liều, ánh sao đầy trời.

Chung Nhạc đi về phía trước, nãy núi dưới chân phập phồng bất định, hắn điên cuồng phi hành, khoảng cách so với Cô Hà thành ban đầu chỉ còn lại một nửa lộ trình.

– Lúc này có lẽ nên là lúc an toàn nhất a?

Hắn nghĩ thầm tỏng lòng:

– Đuổi không kịp ta, có lẽ cũng không còn ý định đuổi theo ta nữa. Mà đổi lại là đám cao thủ kia có lẽ đã đi tắt tiến về phía Cô Hà thành, mai phục ở chung quanh chờ ta.

Hắn chưa phát giác ra mình đã ngủ thật say, cứ như vậy đứng trên lưng hai đầu Giao Long mà ngủ, hai đầu Giao Long dưới chân vẫn như cũ phóng về phía Cô Hà thành, cũng không phải là diệu dụng của phi tưởng, cho dù lúc hắn ngủ cũng có suy nghĩ của mình, để cho Giao Long tiếp tục chạy đi, không nên làm chậm trễ hành trình.

Không chỉ có như vậy, nhật nguyệt hiển nhiện phía sau lưng hắn còn không ngừng chiếu rọi thân thể hắn, làm cho thương thế hắn ngày càng nhẹ đi, sự tôi luyện gần như tra tấn của Tân Hỏa rốt cuộc cũng hiện ra chỗ tốt.

Giấc ngủ này vô cùng dễ chịu, sảng khoái, mãi đến khi mặt trời lên cao Chung Nhạc mới nhập nhèm mở hai mắt ra, thân thể vẫn còn có chút đau buốt, tinh thần lực ngày càng căng cứng, giống như là sắp đứt khí tới nơi. Nhưng mà Chung Nhạc lại cảm giác được bản thân hắn một ngày hai đêm chạy trối chết, khiến cho tinh thần lực hắn trở nên tinh thuần hơn rất nhiều, tu vi lần nữa có chỗ tinh tiến.

Linh hồn mười tám trượng của hắn lúc này cũng dài thêm một thước có thừa.

Chém giết trong tuyệt cảnh bộc phát ra ý chí chiến đấu và tiềm năng của hắn, chiến đấu gần hai ngày khiến cho tiềm năng của hắn được phóng thích và bộc phát, trải qua kinh nghiệm mà cả đời người ta cũng không có tự nhiên khiến cho tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh.

– Đáng tiếc hiệu quả so ra vẫn kém Linh Tương, nhưng mà trải qua trận này, căn cơ của ta so với lúc trước vững chắc hơn rất nhiều, đối với sự khống chế lực lượng của bản thân cũng có chỗ tốt không ngờ.

Hắn quan tường ra nước, rửa mặt mũi, tinh thần phấn chấn, hai đầu Giao Long dưới chân lập tức đẩy nhanh tốc độ, đi đường vòng tới Đại Nguyên Hoang địa, từ Đại Nguyên Hoang địa chạy tới Cô Hà thành.

Đến Cô Hà thành giống như rồng về biển rộng, giao long về thâm uyên, với tư cách là một tồn tại kiêu hùng khác trong yêu tộc, Cô Hồng Tử tuổi còn trẻ, tuổi tác không sai biệt lắm với Lãng Thanh Vân là bao, giống như đại tướng của yêu tộc nơi biên cương. Ngươi ở trong phạm vi thế lực của Cô Hà thành, dám giết lãnh chúa dưới trướng hắn, số lượng yêu tộc dám làm như vậy chỉ sợ cũng không có nhiều lắm.

– Hiện tại nhất định phải xúc tích lực lượng, chỉ còn lại một cửa ải cuối cùng, trận chiến trước khi tiến vào Cô Hà thành, qua được cửa ải này sẽ bình an.

Chung Nhạc lại một lần nữa thay đổi phương hướng đi về phía trước, từ trong Đại Nguyên Hoang địa đi ra, đi về phía Đông hoang địa. Hắn làm như vậy là vì muốn cho Lãng Thanh Vân khó nắm bắt được phương vị chuẩn xác của hắn. Nếu như Lãng Thanh Vân thông báo cho những yêu tộc khác phương vị của hắn, liên tục đổi mấy phương vị sẽ khiến cho trong lòng những cường giả yêu tộc khác khó chịu, mệt mỏi, hoặc ít hoặc nhiều sẽ không có chút tin tưởng với hắn ta. Như vậy tỷ lệ Chung Nhạc xuyên thủng phòng tuyến cuối cùng kia cũng lớn hơn một chút.

– Gia hỏa giảo hoạt.

Trong Cô Hà thành, Lãng Thanh Vân đã sớm chạy tới nơi này trước một bước, hắn ở trong thành dựa vào hồn đăng cảm ứng phương vị của Chung Nhạc, dùng thiên lý truyền âm, thông tri phương hướng của Chung Nhạc cho những yêu tộc đuổi giết Chung Nhạc. Nhưng mà Chung Nhạc liên tục biến đổi phương hướng, làm cho hắn cũng không phán đoán rõ ràng, Chung Nhạc này rốt cuộc muốn từ phía nào tiến vào Cô Hà thành.

Nhưng mà những yêu tộc nghe theo lời của hắn kia, trong lòng dần dần có chút không kiên nhẫn, hắn dùng thiên lý truyền âm qua, có một ít cường giả yêu tộc dứt khoát không thèm để ý, khiến cho hắn hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

– Long Nhạc này tâm cơ trên đường đi, chiến lực, lòng dạ, thủ đoạn và thần thông đều là tồn tại nhất đẳng. Hiện tại thế lực của hắn còn yếu, nhưng mà chỉ cần tìm được đường sống, chỉ sợ sẽ gặp gió mà hóa rồng. Tương lai thậm chí nói không chừng còn giống như Hồng Cô Tử, uy hiếp tới địa vị của ta.

Hắn hít một hơi thật dài, tinh quang trong mắt chớp động:

– Ta có nên tự mình ra tay tiêu diệt hắn hay không? Nếu như ta tự mình ra tay, nhất định phải thần không biết quỷ không hay. Nếu như để cho những yêu tộc khác phát hiện ra, nhất định phải diệt khẩu. Không thể lưu lại dấu vết. Dù sao hắn cũng là đệ tử quan môn của Sư Bất Dịch, cũng là tiểu sư đệ của ta. Nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ ngay cả ta Sư Bất Dịch cũng tiêu diệt.

– Được, tìm cơ hội, nếu như cường giả khác không làm gì được hắn, ta sẽ nhìn xem có cơ hội ra tay hay không.

Mặt trời lên cao, lúc này đã là giữa trưa, Chung Nhạc rốt cuộc cũng tới gần biên giới Cô Hà thành.

Hắn nghỉ ngơi dưỡng sức bao nhiêu thời thần là vì trận chiến cuối cùng này.

Phạm vi thế lực của Cô Hà thành ước chừng một vạn ba ngàn dặm, Cô Hà thành thân là đại quan biên cương, Cô Hồng Tử quyền cao chức trọng, thực lực cũng là tồn tại cấp trưởng lão, không kém hơn những cự đầu yêu tộc như Thanh Long quan chủ, Viêm Tước quan chủ.

Trong khu vực của hắn, nếu như động thủ giết Chung Nhạc, chỉ sợ sẽ là suy nghĩ mà thôi, Cô Hồng Tử nhất định sẽ không chấp nhận chuyện này. Bởi vậy muốn giết Chung Nhạc, chi bằng nên động thủ trước khi Chung Nhạc bước vào lãnh địa của Cô Hồng Tử.

Chung Nhạc lần nữa tiến vào Đại Hoang nguyên địa, chỉ còn kém hơn mười dặm là có thể tiến vào khu vực của Cô Hà thành, bình nguyên mênh mông, bao la bát ngát, nơi này thổ nhưỡng phì nhiêu, đáng tiếc không có nhân tộc và yêu tộc sinh sống ở nơi này.

– Long Nhạc, chúng ta chờ ngươi ở nơi này đã lâu.

Đột nhiên có một đạo thanh âm truyền tới, Chung Nhạc dừng bước, chỉ thấy mặt đất chấn động. Một cây đồ đằng cực lớn từ trong lòng đất bay lên, những đồ đằng trụ này không phải là tượng gỗ thực sự mà là thạch điêu.

Chừng hai tới ba trăm cột đá đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, tràn ngập khí tức tiêu điều, đây là đồ đằng trụ tạo thành trận pháp, uy lực nhất định không tồi.

– Mộng Tượng?

Hai mắt Chung Nhạc nhíu lại, một vật thể to lớn giống như Mông thú xuất hiện, sau đó Mông Xà đứng ở sau lưng Mông Tượng này. Người này xuất hiện trên bình nguyên, thân thể càng thêm khổng lồ, Mông Tượng chỉ cao chừng hai ba trượng, mà Mông Xà thì lớn hơn hắn gấp mười lần, giống như là một ngọn núi màu đen vậy.

Mông Tượng chỉ là Luyện Khí sĩ Thoát Thai cảnh, mà Mông Xà là cao thủ mở ra Vạn Tượng Luân bí cảnh – Khai Luân cảnh. Đã từng đả thương qua Hắc Hổ và Hồ Thanh Thanh.

Phù.

Chung Nhạc thở dài một hơi, mỉm cười nói:

– Chỉ có hai huynh đệ các ngươi tới giết ta hay sao? Còn có sư huynh khác hay không? Kính mong vị sư huynh ẩn thân kia hiện thân a.

– Ha ha ha ha.

Trên không trung truyền tới tiếng cười chói tai, đâm vào màng nhĩ tạo thành tiếng ông ông vang vọng, Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không trung có một vị Luyện Khí sĩ sau lưng có hai cánh chim, tay đang nắm một chiếc lưới lớn màu trắng trôi nổi giữa không trung, người này lớn tiếng nói:

– Ưng gia Ưng Bách, Ưng Kích bái kiến Long Nhạc sư đệ. Long Nhạc, ngươi ở trên đường giết hai muội muội Ưng Phương của ta, hôm nay ta tất sẽ băm vằm ngươi thành vạn đoạn.

– Hai vị Luyện Khí sĩ của Ưng gia, tay cầm lưới trên không trung, người này có lẽ muốn đề phòng ta thi triển Kim Ô chi dực đào thoát từ trên không trung. Mà huynh đệ Mông Tượng, Mông Xà thì đề phòng ta chạy mất từ mặt đất.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, ho khan một tiếng, nói:

– Còn có vị sư huynh nào muốn ngăn cản ta trong lòng đất cũng mời ra luôn đi.

– Họ Long ngươi quả nhiên giảo hoạt, biết rõ trong lòng đất còn có ta.

Một đôi mắt cực lớn từ trên mặt đất thò lên, người này không có lộ diện mà chỉ cười hắc hắc nói:

– Họ Long, ngươi là Long, ta cũng là Long, bất quá là là Thổ Long, ở trong đất ta chính là Long, ngươi đừng mơ tưởng vượt qua được ta từ trong lòng đất.

– Một con thằn lằn lớn cũng dám tự xưng là Thổ Long?

Ánh mắt của Chung Nhạc vô cùng sắc bén, nhìn thấy tên Luyện Khí sĩ yêu tộc kia đã lập tức nhận ra kẻ này chính là một đầu thằn lằn khổng lồ, giỏi việc di chuyển dưới mặt đất, xuất quỷ nhập thần, hắn cười lạnh nói:

– Ta muốn đi vào trong Cô Hà thành, người nào cản trở ta, giết.

Hắn đi thẳng về phía trước, tay lục lọi, sau đó nắm lão nhận trong tay, khuôn mặt dữ tợn, hung ác, hung tàn vạn phần, nói:

– Chẳng những ta muốn giết những gia hỏa ngăn cản ta, mà ta còn muốn giết cả nhà hắn, diệt cả nhà hắn. Nếu như ta không chết thì cứ rửa cổ chờ ta trả thù đi.