Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 166: Nhân tộc tây hoang




Đám người trên lâu thuyền mặc dù không nhiều lắm, nhưng mỗi một người đều là Luyện Khí Sĩ tinh anh trong mỗi một cảnh giới của Kiếm Môn. Không ít người trên lâu thuyền đều suy đoán xôn xao, xem sau khi tới Hiếu Mang Thần Miếu, rốt cuộc kẻ nào sẽ nghênh chiến cao thủ của Hiếu Mang Thần Tộc. Bản thân Chung Nhạc sớm đã biết rõ những thành viên nào sẽ xuất chiến ở mỗi một cảnh giới, nhưng những người còn lại thì không ai biết nữa.

– Không biết lần này Phong Trưởng lão sẽ chọn những ai lên sân khấu. Uẩn Linh Cảnh, thực lực của ba vị sư đệ, sư muội cũng đều không tệ, bài danh mười hạng đầu trên Long Hổ Bảng, thực lực cũng chênh lệch không bao nhiêu, mỗi một người đều đã tiến vào Uẩn Linh Cảnh hơn sáu bảy năm đằng đẳng, căn cơ vô cùng vững chắc. Nhưng thực lực mạnh nhất hẳn là Thích Phong. Rất có thể Thích Phong sư đệ sẽ xuất chiến!

Một gã Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh râu quai nón đầy mặt quan sát đám người trên thuyền, mỉm cười nói:

– Thoát Thai Cảnh thì có chút khó nói rồi! Ngu Chính Thư Ngu sư đệ chính là trầm ổn nhất, căn cơ kiên cố nhất. Chỉ là mặc dù hắn xếp hạng đệ nhất trên Long Hổ Bảng, nhưng đều chưa từng giao thủ qua với Thủy sư muội, Khâu sư muội và Chung sư đệ. Thủy sư muội là kỳ tài ngút trời, thực lực cực kỳ đáng sợ. Khâu sư muội là Mộc Diệu Linh Thể, nhưng hành động lại bất tiện. Chung sư đệ cũng là nhân vật có thể đánh một trận bất bại với Thủy sư muội. Thoát Thai Cảnh kẻ nào xuất chiến cũng còn rất khó nói!

Thủy Thanh Nghiên chỉ cười tủm tỉm không nói gì, Khâu Cấm Nhi ngồi trên xe lăn, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Chung Nhạc. Sắc mặt Ngu Chính Thư thì lại thản nhiên, nói:

– Chưa từng giao thủ qua, ai dám nói chính mình là đệ nhất nhân trong cùng cảnh giới? Bất quá, cho tới bây giờ, vẫn chưa có kẻ nào có can đảm dám khiêu chiến ta cả! Cái này đã rất rõ ràng rồi. Lôi Đằng sư thúc, Khai Luân Cảnh các ngươi ai là đệ nhất?

– Đừng gọi ta là sư thúc! Năm nay ta chỉ vừa tròn mười tám thôi a!

Gã đại hán Lôi Đằng có bộ râu quai nón kia cười ha hả, không khỏi đắc ý nói:

– Thứ hạng trên Long Hổ Bảng không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Ta chính là bài danh đệ nhất trên Long Hổ Bảng Khai Luân Cảnh. Bài danh thứ hai là Đào Thanh Mai, thứ ba là Lê Thiếu Trang. Nếu hai người bọn họ có thể vượt qua được ta, sớm đã đạp ta xuống từ lâu rồi! Khai Luân Cảnh xuất chiến, tự nhiên chính là ta!

Hai gã Luyện Khí Sĩ Khai Luân Cảnh còn lại là Đào Thanh Mai và Lê Thiếu Trang đều khẽ hừ lạnh một tiếng. Cặp mày Lôi Đằng khẽ cau lại, siết chặt nắm tay, phát ra thanh âm rắc rắc, cười hắc hắc, nói:

– Không phục thì tới đấu một trận!

Lê Thiếu Trang xì một tiếng khinh miệt:

– Tên thô lỗ! Bề ngoài nhìn cũng hơn năm mươi tuổi rồi, lại còn học thiếu niên mười tám cưa sừng làm nghé!

– Lôi Hồ thị ta trời sinh chính là bộ dáng như vậy rồi, mới không phải cưa sừng làm nghé a!

Lôi Đằng không thèm để ý tới hắn nữa, nhìn về phía mấy vị Đường chủ, mỉm cười nói:

– Linh Thể Cảnh căn bản không cần phải nói, nhất định là Tả Đường chủ sẽ xuất chiến! Điền Đường chủ đã từng đấu qua rất nhiều lần với Tả Đường chủ, nhưng chưa bao giờ thắng qua lần nào. Mà Điền Đường chủ hiện tại đã là cường giả Đan Nguyên Cảnh rồi, có thể thấy được Tả Đường chủ hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân Linh Thể Cảnh. Hai vị Đường chủ còn lại đều chỉ là lá xanh làm nền cho hoa hồng mà thôi!

Tả Tương Sinh nghe hắn nói vậy, khẽ mỉm cười, gật đầu với hắn một cái. Mà hai vị Đường chủ còn lại thì sắc mặt có chút khó coi. Một vị Đường chủ trong đó khẽ lẩm bẩm:

– Đều nói người của Lôi Hồ thị vẫn luôn nhiều chuyện, quả nhiên không sai chút nào!

Sắc mặt Điền Duyên Tông cũng có chút khó coi. Lúc trước, hắn bởi vì Tả Tương Sinh cướp đi chức vụ Đường chủ Bích Không Đường, đã đấu qua một trận với Tả Tương Sinh. Lúc đó cả hai người đều là cảnh giới Linh Thể Cảnh, bất phân thắng bại. Bởi vậy có chút thấu hiểu lẫn nhau, về sau đã trở thành hảo hữu. Về sau Điền Duyên Tông thường xuyên chạy tới tìm Tả Tương Sinh tỷ thí, trao đổi sở học lẫn nhau, tu vi thực lực của hai người cũng đều nhờ đó mà tăng mạnh. Hiện tại, hắn đã tiến vào Đan Nguyên Cảnh trước Tả Tương Sinh một bước, nhưng sau khi qua cái miệng nát của Lôi Đằng này, đã biến thành cho dù hắn có vào Đan Nguyên Cảnh thì vẫn không cách nào chiến thắng nổi Tả Tương Sinh. Bởi vậy mới khiến cho hắn có chút không thoải mái.

– Tộc nhân Lôi Hồ thị bất luận là nam hay nữ, lớn lên bộ dáng đều giống như đàn ông. Nhưng mỗi một gã nam nhân Lôi Hồ thị đều nhiều chuyện tới mức giống như một đám lão nương vậy!

Trong lòng Điền Duyên Tông thầm nghĩ.

Lôi Đằng lại nhìn về phía Điền Duyên Tông và hai vị Đường chủ Đan Nguyên Cảnh còn lại, nói:

– Ba vị Đường chủ này, kẻ nào sẽ xuất chiến cũng rất khó nói. Điền Đường chủ tiến vào Đan Nguyên Cảnh thời gian ngắn, nhưng tư chất lại là cao nhất. Mà Nam Đường chủ và Quân Đường chủ mặc dù đã tiến vào Đan Nguyên Cảnh thời gian lâu hơn một chút, nhưng thực lực cũng chỉ bình bình thường thường mà thôi…

Ánh mắt hai vị Đường chủ Nam Minh Sơn và Quân Lục Đường khẽ trừng một cái, trong lòng hận không thể lôi tiểu tử này sang một bên, bạo đánh một trận ngay tại chỗ. Chung Nhạc nghe hắn nói vậy cũng dở khóc dở cười một trận, trong lòng thầm nghĩ:

– Cái miệng nát của Lôi Hồ thị sớm đã danh chấn Đại Hoang, những lời này quả nhiên không phải là nói suông a!

Lúc này hắn đang tiến hành ngưng thực vòng Đồ Đằng Luân đầu tiên trong Thần Nhãn thứ ba, tranh thủ sớm ngày luyện thành Kiếm Nhãn, nghịch khai Bí cảnh Đạo Nhất của Nguyên thần. Vạn sự khởi đầu nan, Kiếm Nhãn có tổng cộng chín vòng Đồ Đằng Luân, đều là dùng Kiếm văn cấu tạo thành. Vòng Đồ Đằng Luân đầu tiên là khó luyện nhất, nhưng chỉ cần luyện thành vòng Đồ Đằng Luân đầu tiên, những vòng Đồ Đằng Luân phía sau liền dễ luyện thành hơn rất nhiều.

Kiếm Nhãn chính là tiến hành cơ cấu bên trong Thần Nhãn thứ ba của Nguyên thần, bề ngoài Chung Nhạc nhìn vẫn như thường, nhưng trong Thức hải, trong Thần Nhãn thứ ba của Nguyên thần, hắn lại đang điều động tinh thần lực trong Lôi Trì tiến hành xây dựng Đồ Đằng Luân, lạc ấn Đồ Đằng Luân vào trong Thần Nhãn thứ ba.

– Chung Sơn thị! Chung Sơn thị! Lần này Thoát Thai Cảnh các ngươi có tới bốn người, ngươi cảm thấy kẻ nào sẽ được phái xuất chiến?

Đột nhiên Lôi Đằng lại chạy về phía Chung Nhạc, vui vẻ hỏi.

Ánh mắt Ngu Chính Thư lập tức nhìn về phía này, trong mắt toát ra chiến ý đằng đằng. Kẻ nào được phái xuất chiến, kẻ đó tự nhiên chính là đệ nhất nhân Thoát Thai Cảnh. Hiển nhiên Ngu Chính Thư chính là cực kỳ xem trọng cái danh hiệu này.

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

– Ngu sư huynh không cần khẩn trương! Thoát Thai Cảnh bất luận kẻ nào cũng có thể được phái xuất chiến, nhưng kẻ đó tuyệt đối không phải là ta!

Ngu Chính Thư nhất thời trầm tĩnh lại, nói:

– Trước đây không lâu Chung sư đệ đã từng thể hiện ra sát ý ngập trời, kinh hãi Nội môn. Bản thân ta cũng cực kỳ bội phục. Cho tới bây giờ còn chưa thể đọ sức một trận với Chung sư đệ, ta vẫn luôn cực kỳ tiếc nuối. Xin hỏi, Chung sư đệ làm cách nào luyện ra được sát ý kinh người như vậy?

Chung Nhạc cực kỳ nghiêm túc nói:

– Giết nhiều cao thủ là được!

Ngu Chính Thư nhất thời ngẩn ngơ, có chút thất thanh nói:

– Giết người? Chỉ là đọ sức với đệ tử đồng môn, làm sao có thể thống hạ sát thủ được?

Trong lòng Chung Nhạc thầm than một tiếng, có chút dở khóc dở cười. Ngu Chính Thư này bất luận tu vi hay là thực lực cũng đều không yếu, chỉ là quá chính thống một chút. Mặc dù hắn có danh tiếng đệ nhất nhân Thoát Thai Cảnh Nội môn, nhưng kinh lịch trước giờ đều là khiêu chiến giữa các Đệ tử Nội môn, chưa từng trải qua bao nhiêu chém giết sinh tử.

Lôi Đằng mỉm cười, nói:

– Ngu sư đệ, Chung sư đệ nói chính là giết nhiều cao thủ, cũng không phải nói là giết người! Trong Yêu Tộc, Thần Tộc đều có không ít cao thủ a. Thủy sư muội, ngươi nói Thoát Thai Cảnh kẻ nào sẽ xuất chiến?

Thủy Thanh Nghiên thản nhiên cười khẽ một tiếng, nói:

– Bất luận là kẻ nào xuất chiến cũng có thể, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không phải là ta. Ngươi nói có phải không, Chung sư huynh?

Sắc mặt Chung Nhạc vui vẻ:

– Thủy sư muội nói không sai! Nếu Thủy sư muội xuất chiến, sẽ có người chết a!

Ánh mắt hai người chạm nhau một cái, đều nhìn ra thần sắc kiêng kỵ trong mắt lẫn nhau, ngay sau đó đều tự chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

o0o

Trải qua thời gian sáu bảy ngày, dòng đại hà dưới lâu thuyền không ngừng lan tỏa, rốt cuộc cũng lái ra khỏi phạm vi của Đại Hoang, tiến vào phạm vi lãnh địa của Tây Hoang. Lúc này, Chung Nhạc rốt cuộc cũng luyện thành vòng Đồ Đằng Luân đầu tiên, bắt đầu tu luyện vòng thứ hai.

– Các đệ tử, các thế lực trong Tây Hoang này rắc rối phức tạp, hoàn toàn bất đồng với Đại Hoang và Đông Hoang. Bất luận là nói chuyện hay làm việc, mọi người cũng đều phải cẩn thận hơn gấp bội!

Phong Sấu Trúc đột nhiên mở miệng nói:

– Chừng mấy vạn năm trước, Tây Hoang này đã từng là Thần Đình. Thời điểm Chư Thần rời khỏi Tây Hoang, đã lưu lại vô số truyền thừa và một nhóm tộc nhân của chính mình. Sau khi tới Tây Hoang, mọi người ai cũng không được tùy ý làm bậy!

– Thần Đình?

Đám người trên thuyền nhất thời thất kinh, ngay cả Chung Nhạc, trong lòng cũng ầm ầm chấn động. Hắn đối với Tây Hoang này vốn là hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng thầm nghĩ.

– Thần Đình? Có thể xứng với hai chữ Thần Đình này, cũng đều là tồn tại có thể xưng Hoàng, xưng Đế rồi. Lẽ nào năm xưa trong Tây Hoang này đã từng có tồn tại cự vô phách trong Thần Minh thành lập Triều đình thuộc về Thần Minh sao?

Lôi Đằng chợt cười nói:

– Ta từng nghe Trưởng lão của Lôi Hồ thị ta nói qua, trong Tây Hoang đã từng có một vị Thần Hoàng, thống trị mấy ngàn vạn ức ngôi sao phụ cận. Thời điểm Thần Hoàng rời khỏi thế gian, đã đồng thời mang theo Chư Thần cùng đi. Ở trên trời có bao nhiêu ngôi sao, chính là có bấy nhiêu vị Thần. Các Trưởng lão còn nói, trong Tây Hoang vẫn còn đang cung phụng hơn ba ngàn vị Thần Linh a!

Phong Sấu Trúc lắc đầu, nói:

– Cũng không tới mức nhiều như vậy, nhưng cũng không ít hơn bao nhiêu!

Ba ngàn vị Thần Linh thì hơi có chút khoa trương, nhưng cũng có thể từ trong những lời này nhìn ra Thần Miếu trong Tây Hoang có rất nhiều, các loại thế lực rắc rối phức tạp, thế cục hỗn loạn vô cùng.

Tại Tây Hoang, chuyện tình trong miếu nhỏ cung phụng Đại Thần cũng là chuyện vô cùng bình thường. Cho dù là một tòa đền miếu nhỏ nhất, cũng tuyệt đối không thể xem thường. Nói không chừng ở trong đó có Thần Linh vẫn chưa tiêu tan. Có một vài Thần Miếu bởi vì nhân khẩu Thần Tộc cung phụng Thần Linh thưa thớt mà trở nên hoang vu. Cũng có một vài Thần Miếu bởi vì Thần Tộc cung phụng Thần Linh đã diệt tuyệt mà trở nên điêu linh. Cũng có một vài thế lực Thần Miếu càng lúc càng mở rộng, càng lúc càng lớn. Ví dụ như Hiếu Mang Thần Miếu chính là một trong số đó.

Năng lực sinh sôi nảy nở của Hiếu Mang Thần Tộc khá là mạnh mẽ, chủng tộc không ngừng sinh con đẻ cái, số lượng tự nhiên là càng ngày càng nhiều, là một trong những Thần Tộc lớn nhất Tây Hoang. Trong Tây Hoang đại đa số đều là những chủng tộc và Thần Miếu chỉ có khoảng chừng hơn một trăm nhân khẩu, thậm chí có Thần Miếu chỉ có mấy người mà thôi.

Phong Sấu Trúc giới thiệu đại khái thế cục Tây Hoang một phen, sau đó nói:

– Sau lưng mỗi một tòa Thần Miếu đều có địa vị cực lớn, không được tùy tiện trêu chọc vào. Sau khi tới Tây Hoang, không được bay qua trên không trung Thần Miếu, không được tự tiện xông vào bất luận Thần Miếu nào. Nếu nhìn thấy có Thần Tộc dùng nhân loại để tế tự, không được vọng động. Nếu nhìn thấy Thần Tộc ăn thịt nhân loại, không được vọng động. Nếu nhìn thấy Thần Tộc dùng nhân loại tế luyện bảo vật, không được vọng động!

Sắc mặt từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ kịch biến, thất thanh nói:

– Trưởng lão!

Sắc mặt Phong Sấu Trúc thoáng trầm xuống, lạnh lùng nói:

– Ta bảo các ngươi không được vọng động, các ngươi liền không được vọng động! Ta dẫn các ngươi rời khỏi Đại Hoang, nhất định phải dẫn các ngươi còn sống trở về Đại Hoang. Nếu các ngươi vọng động, ta mang về chính là một thuyền thi thể!

Phong Sấu Trúc đứng ở đầu thuyền, nhìn xuống đám Thần Miếu san sát phía dưới. Chiếc lâu thuyền từ trên cao chậm rãi trầm xuống, hạ thấp độ cao, bay xuyên qua từng ngọn từng ngọn núi lớn. Những ngọn núi cao kia nguy nga san sát, từng tòa từng tòa Thần Miếu khí thế rộng rãi đứng sừng sững bên trong hùng sơn, những tòa miếu thờ cổ xưa tràn ngập cảm giác thần thánh.

Phong Sấu Trúc thấp giọng nói:

– Nếu lâu thuyền bay ngang qua trên không trung một tòa Thần Miếu, chính là tương đương với mạo phạm tòa Thần Miếu đó, rất có thể sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết. Cho nên chúng ta sẽ phi hành dưới tầng thấp. Các ngươi chưa từng rời khỏi Đại Hoang, không biết ngoại giới hiểm ác đáng sợ. Hiện tại các ngươi xem như có thể được nhìn một lần rồi!

Chung Nhạc đứng sau lưng Khâu Cấm Nhi, đẩy chiếc xe lăn gỗ đi tới đầu thuyền. Tây Hoang mênh mông bát ngát giống như một bức họa vậy, thể hiện ra ngay trước mặt bọn họ. Rừng cây rậm rạp, tuyết sơn cao vút, Thần Miếu sừng sững Tây Hoang… Vô số Nhân Tộc chi chi chít chít khổ cực làm việc dưới sự giám thị của Thần Tộc. Bọn họ khai thác khoáng thạch trên các vách đá cheo leo của những ngọn núi cao vút, giống như từng con từng con con kiến nho nhỏ vậy.

Có Nhân Tộc đang xây dựng một tòa Thần Miếu mới, thỉnh thoảng lại có Nhân Tộc từ trên vách núi rơi thẳng xuống dưới, tan xương nát thịt.

Lại có vô số Nhân Tộc đang nhảy múa, tế tự, la hét những tán ca không rõ ý nghĩa. Bọn họ đẩy từng nàng từng nàng thiếu nữ ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tế tự cho Thần Tộc trong Thần Miếu trên một ngọn núi lửa.

Thần Tộc trong tòa Thần Miếu kia giống như một con ma quái thật lớn, mọc ra ba đầu sáu tay, sau lưng chính là đại hỏa sơn khói lửa hừng hực. Hắn vươn tay cầm lên từng nàng từng nàng thiếu nữ, nhét vào trong cái miệng máu to đùng của chính mình.

– Ta chúc phúc cho các ngươi, giúp các ngươi dập tắt núi lửa!

Sau khi Thần Tộc ăn no xong, cây quyền trượng trong tay khẽ chỉ ra, dập tắt ngọn núi lửa, lớn tiếng căn dặn:

– Các ngươi tiếp tục đi làm việc đi! Phải nhớ thường xuyên tới đây tế tự ta, bằng không tai nạn chắc chắn sẽ một lần nữa hàng lâm!

Đám lê dân bên dưới không ngừng triều bái, vui mừng hớn hở rời đi.

Bên cạnh một dòng đại hà, đám người Chung Nhạc còn nhìn thấy có một Bộ lạc Nhân Tộc đặt con cái của chính mình lên trên bè gỗ, bị Thần Tộc trong Thần Miếu dưới sông nháy mắt thôn phệ mất.

– Có nhìn thấy không?

Khuôn mặt già nua của Phong Sấu Trúc đã bị nước mắt thấm đẫm, lẩm bẩm:

– Đây là đồng tộc của chúng ta tại Tây Hoang…

– Vì sao?

Đám Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc trên thuyền cúi đầu, siết chặt nắm tay. Phong Sấu Trúc quát lớn một tiếng:

– Bởi vì Nhân Tộc chúng ta quá yếu! Kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ăn tươi nuốt sống!