Nhẫn Giả Hệ Thống

Chương 87: Chiến đấu trong thành phố




“Lyon đại lục năm mười lăm ngàn chín trăm chín mươi lăm Thần lịch, Zenit và Tinh Hà hai đại đế quốc liên hợp xâm lược Ala đế quốc. Đại quân Zenit đế quốc bị cầm chân tại pháo đài Weals. Ba mươi vạn đại quân Tinh Hà đế quốc bị chặn tại pháo đài Bridge. Trong trận quyết chiến cường giả đối mặt với gần hai mươi Thánh cấp cường giả pháo đài Bridge dùng hai vị Thánh cấp đỉnh phong kéo đi gần một nửa Thánh cấp của Tinh Hà, tiểu đội Tử Thần tám người đối chiến hơn mười Thánh cấp quân địch giết chết sáu người, đánh trọng thương hai người giành thắng lợi trọn vẹn. Kể từ đó cái tên Tử thần dương danh đại lục”. Về sau Lyon Lục Đạo thần kinh lịch đã viết về trận chiến cường giả Bridge như thế.

Jarod điên rồi. Hắn không thể ngờ đến Bridge lại mạnh mẽ đến như vậy. Sáu thánh cấp cường giả trong đó có một kiếm Thánh trung kỳ cứ như thế vẫn lạc, vậy mà đối phương đâu. Chỉ là tám thiếu niên Thánh cấp còn chưa đạt tới, đối phương dĩ nhiên không chết một người.

“Ta trở về rồi”.

Một tiếng gầm thét vang lên, không gian bị xé bỏ, Tam trưởng lão thân hình đầy máu không biết là của hắn hay của địch nhân từ phía trong không gian lao ra, một bên khác không gian cũng bị phá vỡ, một thân hình chật vật thoát ra khỏi không gian loạn lưu, nhìn kỹ lại rõ ràng là một trong hai kiếm Thánh hậu kỳ chiến đấu cũng Tam trưởng lão, phía sau hắn không hề có ai thoát ra nữa, như thế cũng đã đủ biết kết quả. Tam trưởng lão chưng hững nhìn chiến trường tơi tả im ắng ngây ngô nói.

“Hình như đã xong hết rồi hả”.

“Ầm”.

Lại là một tiếng không gian xé mở bên trong đi ra lại là hai người. Thế nhưng bây giờ Javid chính là đang cõng Nhị trưởng lão trên vai. Khóe miệng hắn lưu lại vết máu nhưng so với Nhị trưởng lão hiển nhiên là thương thế nhẹ hơn nhiều lắm.

Javid nhẹ nhàng đạp không đi đến cạnh Tam trưởng lão nhẹ nhàng trao lại Nhị trưởng lão nói.

“Tướng quân yên tâm, ngài ấy chỉ bị trọng thương, cứu trị kịp thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng”.

Tam trưởng lão tiếp lấy thân hình Nhị trưởng lão trầm mặc một chút nói.

“Cảm ơn”.

Cả hai dường như không phải là kẻ địch của nhau, họ càng giống hơn là bạn bè trên con đường võ đạo. Hai bên đều biết chiến cuộc đã tàn, tuy nói là Bridge chiến thắng nhưng thực chất là lưỡng bại câu thương. Về lực lượng Tinh Hà bị giết chết một Thánh cấp hậu kỳ, ba Thánh cấp trung kỳ, bảy thánh cấp sơ kỳ, trọng thương hai thánh cấp khác thế nhưng lực lượng đỉnh tiêm vẫn còn Javid nửa bước Thần cấp và một Thánh cấp hậu kỳ. Về phía Bridge không ai tử vong thế nhưng lại là một hàng dài danh sách trọng thương, Nhị trưởng lão trọng thương, Karla, Rurk, Klein trọng thương, Alex, Salah, Natasha bị thương nhẹ, lực lượng chiến đấu đỉnh tiêm chỉ còn lại Tam trưởng lão. Thế nhưng Javid không muốn tiếp tục chiến đấu, Thánh cấp hậu kỳ lại bị trọng thương, Jarod ra lệnh rút quân nên vẫn tính là Bridge thắng thảm.

Trong bệnh viện dã chiến binh sĩ nằm la liệt trên mặt đất. Quân y cùng dân chúng hối hả cứu chữ cho những người còn có thể cứu. Không có Franz, không có “thần dược”, sinh mạng của họ đang dần dần bị Tử thần lôi kéo đi.

“Phu nhân”.

Nhìn thấy Elena tiến đến các binh sĩ liền nghiêm mình lại chào. Salah dẫn đầu nhưng người còn lại trong tiểu đội Tử thần ra đón cô. Salah cánh tay bị băng vải treo trước ngực nói.

“Phu nhân, ngài không nên đến đây”.

Elena thấy Karla và những người khác nằm yên phía sau lo lắng hỏi.

“Karla và những người khác như thế nào?”.

“Thần sư đã ra sức cứu chữa nhưng muốn phục hồi lại cũng phải mất đến một tháng”.

Salah lắc đầu nói. Lần này bọn họ chiến thắng nhưng chiến lực bị phế bỏ hơn một nửa. Đánh địch một ngàn tự tổn tám trăm, họ có thể cầm cự được đến bao giờ? Giá như thiếu gia có thể tỉnh lại thì tốt biết mấy.

“Quân y, quân y, nhanh cứu người”.

Một thiếu niên cõng lấy một binh sĩ trên người đầy vết máu chạy vào, vải băng bó khắp người hắn đã bị máu nhiễm thành một màu đỏ, thiếu niên tìm lấy một chỗ trống tay chặn lại vết thương cho người nọ, miệng không ngừng gọi quân y. Thế nhưng trong bệnh viện còn có hàng ngàn người khác bị thương ai để ý đến hắn.

“Binh sĩ, để ta xem vết thương của hắn”.

Đang lúc tuyệt vọng thiếu niên bỗng nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu vang lên. Hắn dõi mắt theo nhìn thì thấy một thiếu phụ mang thai, trên người khoác một chiếc áo bông dày, gương mặt xinh đẹp, cao quý nhưng lại hiền hòa, gần gũi.

“Tỷ tỷ, người mau cứu hắn, hắn sắp chết rồi”.

Elena nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh thương binh, mày liễu hơi nhíu một cái liền đặt tay lên ngực hắn miệng ngâm xướng chú ngữ. Từ lòng bàn tay Elena tản ra những tia sáng xanh lam xinh đẹp rơi xuống vết thương của binh sĩ dần dần khép lại vết thương cho hắn, trên mặt binh sĩ bắt đầu hiện lên vể hồng nhuận thì trên trán Elena khẽ chảy xuống một giọt mồ hôi. Thủy hệ ma pháp có thể dùng để trị thương, thế nhưng thi triển khá phực tạp huống chi cô đang mang thai, thực lực suy giảm.

“Tốt rồi, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Vết thương được xử lý rất tốt, là ngươi đã giúp hắn sao?”.

Lát sau Elena thu hồi ma pháp khẽ mỉm cười nói. Thiếu niên đỏ mặt gãi gãi đầu nói.

“Cái này là ta học được từ học viện, lần đầu… lần đầu áp dụng”.

Thiếu niên này không ai khác chính là người đã được viên cảnh sát cứu thoát. Giờ hắn đã không còn là tân binh, thế nhưng quân phục màu đen thiếu sinh quân của hắn Elena vẫn nhận ra. Cô gật đầu nói.

“Tốt lắm, sau này hòa bình rồi hãy cố gắng học tập, ta tin ngươi sẽ vào được sư đoàn Tia Chớp”.

“Tỷ tỷ, ta có thể vào được sư đoàn sao?”.

Elena đứng lên khẽ cười nói.

“Chỉ cần có niềm tin, không gì là không thể”.

Nói rồi Elena xoay người đi ra ngoài gặp Salah nói.

“Quân đội bây giờ như thế nào?”.

Salah thở dài nói.

“Xem ra chúng ta phải dời vào trong nội thành”.

Chỉ riêng ngày hôm nay sư đoàn Tia Chớp hơn một vạn binh sĩ trong nháy mắt chết hết ba ngàn người, bị thương không cần kể đến, nếu không phải nhẫn thuật của Rose làm mặt đất tràn đầy nước là nước bức lui quân Tinh Hà thì chưa chắc bọn họ đã trụ vững được.

“Được rồi, sau khi thu dọn chiến trường xong lệnh mọi người lui vào phủ thành chủ, toàn bộ dân chúng cũng lui vào, không ai được ở lại. Trên đường mọi ngóc ngách đều bố trí bẫy rập cho ta”.

“Tuân lệnh phu nhân”.

------------------------------Phân cách------------------------------

Ngày hôm sau nước đã hoàn toàn rút đi, mặt đất ẩm ướt bị tàn phá nham nhở gồ ghề. Đâu đó vẫn còn thi thể binh sĩ hai bên còn vướng đọng lại. Từ sáng sớm binh sĩ Tinh Hà đã bắt đầu tập kết thế nhưng bên trong pháo đài Bridge hoàn toàn im ắng, không hề có tiếng chuông báo động như mọi khi, trên đầu thành cũng chẳng thấy bóng dáng của một binh sĩ nào, cửa thành bị tàn phá mở rộng, từ ngoài nhìn vào rõ ràng thấy bên trong không một bóng người.

“Bọn chúng định làm gì? Bỏ thành?”

Jarod nhíu mày nhìn cảnh tượng phía trước lòng nghi ngờ không ngừng dâng lên. Nếu như lúc trước hắn thấy việc bỏ thành là rất bình thường thì lúc này hắn không thể nào tin binh sĩ Ala lại làm thế. Từ pháo đài Etihad cho đến pháo đài Bridge hắn đều gặp sự chống trả rất quyết liệt, đặc biệt là Bridge. Tòa pháo đài này đã đốt của hắn hết mười vạn binh sĩ, số binh sĩ bị thương nhiều vô số kể, hắn không tin đám người điên trong pháo đài kia lại rút lui dễ dàng như vậy.

“Phái một doanh vào trong thăm dò thử xem sao”.

“Tuân lệnh điện hạ”.

Một doanh binh sĩ ngàn người chậm rãi tiếp cận cửa thành mở rộng. Đối với tòa pháo đài này bọn họ thực sự sợ hãi. Bước vào tòa pháo đài trống không bọn họ bị sự tĩnh lặng của nó ám ảnh. Một binh sĩ nói.

“Doanh trưởng, hình như bọn hắn rút lui rồi, ngài xem, trên đầu thành cũng không có một bóng người. Chúng ta báo cáo với đại quân nhập thành đi thôi”.

Doanh trưởng nhíu mày một chốc lại hơi quan sát xung quanh, cuối cùng gật đầu nói.

“Ngươi về báo với điện hạ, phía trong an toàn”.

Binh sĩ kia mừng như điên vội chạy về phía đại quân báo cáo. Jarod nhận được tin báo cũng không nghi ngờ gì, mười mấy vạn đại quân nối đuôi nhau như một con trường xà lần lượt tiến vào pháo đài. Jarod đi giữa đám binh sĩ bước vào tòa thành khắc sâu vào tâm trí hắn, đây là một tòa pháo đài phi thường, thế nhưng vẫn bị hắn đánh hạ. Trong lòng Jarod bộc phát ra một cỗ tự hào gầm lên.

“Binh sĩ, chúng ta chiến thắng”.

“Tinh Hà muôn năm”.

“Bắn tên”.

Giữa lúc binh sĩ Tinh Hà hoan hô ăn mừng thắng lợi thì từ trong những ngôi nhà nhỏ hàng ngàn mũi ám tiễn được phóng ra. Trong nháy mắt đã loại khỏi vòng chiến đến gần ngàn binh sĩ Tinh Hà.

“Phòng ngự”.

Jarod giật mình rút ra trường kiếm hô lên một tiếng, binh sĩ Tinh Hà lập tức chia thành các tổ xếp thành viên trận phòng ngự. Thế nhưng ngoài dự đoán của bọn hắn là quân Ala không hề tấn công nữa mà từ trong các ngôi nhà từng bóng đen phá cửa chạy đi, bỏ mặc lại đại quân Tinh Hà đứng im như trời trồng.

“Đuổi theo”.

Jarod hô lên, hắn thực sự bị tức giận, làm sao có thể tin tưởng được đám người điên này đầu hàng cơ chứ, lúc hắn cao hứng nhất thì quân Ala lại cho hắn một bạt tai, làm sao hắn chịu nổi.

Binh sĩ Tinh Hà bắt đầu chia ra đuổi theo từng bóng đen đó mà không biết thảm họa của họ vừa mới bắt đầu. Những bóng đen nhân thủ không đông nhưng thân thủ rất nhanh nhẹn, họ thuộc làu làu mọi ngõ ngách trong tòa thành này, binh sĩ Tinh Hà dù bao vây vẫn không thể bắt được một người. Mặt khác thỉnh thoảng bọn họ đi vào một ngõ nhỏ liền bị ám tiễn phục kích, binh sĩ lạc đàn liền bị giết hại. Từng bóng đen cứ như những Tử thần đòi mạng liên tục gặt hái sinh mệnh của những binh sĩ Tinh Hà.

Cứ như thế chỉ trong vòng hai canh giờ hai ngàn binh sĩ Tinh Hà bị giết hại mà đến bóng dáng của đối phương cũng không thấy mặt. Ở trên đầu thành phủ Thành chủ Salah đứng trên đó hướng về phương xa vẫn nghe thấy tiếng hô thảm thiết văng vẳng trong gió. Bất chợt hắn khẽ lẩm bẩm.

“Chiến thuật chiến đấu trong thành phố của thiếu gia quả nhiên lợi hại”.

------------------------------Phân cách----------------------

p/s: Mấy hôm nay FA tâm trạng không được tốt lắm, ra chương chậm

20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>