Nhân Gian Kỳ Mộng

Chương 9: Hôn lễ




Ngày hôm sau, Tiểu Hoa dựng nàng dậy từ rất sớm để tắm rửa, trang điểm. Một phụ nhân có tuổi trông vô cùng đẹp lão được mời đến chải tóc cho nàng. Từng lược, từng lược chải xuống, nàng sắp thành nữ nhân có chồng.

“Một lược chải đến tận cùng

Hai lược chải đến vô cùng ấm êm

Ba lược chải đến điền viên

Bốn lược phú quý, an yên tuổi già...”

Sau một ngày bị xoay vòng như chong chóng với những thủ tục rắc rối rườm rà, cuối cùng nàng cũng được đưa vào tân phòng.

“Công chúa, người hãy ngồi yên ở trên giường, đợi vương gia tới lật giở hỉ khăn là người có thể nghỉ ngơi rồi.” Tiểu Hoa nhẹ nhàng nói với nàng.

Mấy phụ nhân đứng trong phòng chợt cất tiếng:

“Sao có thể gọi là công chúa nữa? Xuất giá tòng phu, ngươi hãy đổi thành gọi vương phi đi.”

“Nhưng công chúa...” Tiểu Hoa khó chịu nhìn mấy vị phụ nhân nhiều chuyện. Vân Nhạc cất tiếng:

“Tiểu Hoa, các ma ma nói đúng đấy, ngươi phải sửa xưng hô đi.”

“Dạ, công.. vương phi.”

Từ hôm nay, nàng không chỉ là Vân Nhạc trưởng công chúa Kỳ Thịnh quốc, không chỉ là Lãnh Minh Hy, còn là Cảnh vương phi của Hoài Văn quốc.

...

“Vương gia đến rồi.” Có tiếng xôn xao ngoài cửa, rồi có tiếng mở cửa. Tiếng bước chân trầm ổn ngày càng gần.

“Vương gia, ngài hãy mở hỉ khăn đi.”

Chiếc khăn đỏ thắm phủ trên mặt nàng bất chợt bị vén lên, nàng hơi ngước nhìn người đang đứng trước mặt. Hỉ phục đỏ rực, khuôn mặt hơi đỏ, có lẽ là vương gia đã say. Đôi mắt phượng hơi híp lại, nhìn nàng chăm chú. Bên tai vang lên những tiếng chúc tụng:

“Vương phi thật xinh đẹp. Chúc mừng vương gia.”

Hai người uống rượu giao bôi trong tiếng chúc phúc của mọi người. Rồi tất cả lui ra ngoài, có người còn nhẹ nhàng khép cửa lại. Buông xuống lớp mặt nạ, nàng mệt mỏi nằm lăn ra giường.

“Vương phi, nàng mệt đến vậy sao?” Giọng nói mang một chút men say vờn quanh tai nàng.

“Vương gia, ta biết ngài chưa say, mong là ngài không quên ước định giữa hai chúng ta.”

“Ước định? À...” Âu Dương Cảnh Thụy ngồi xuống mép giường, lưu loát rút ra một thanh chủy thủ màu bạc, cắt lên tay mình một vết nhỏ và để cho máu nhỏ xuống khăn trắng đang đặt trên giường. Hắn hành động nhanh gọn, nhìn thoáng qua vệt máu, nàng đã hiểu hết. Người này tâm cơ kín kẽ, hành sự không để lại một dấu vết nào, thật không thể coi thường.

Khi cả hai đã cởi hỉ phục vướng víu và đang nằm trên giường, bất chợt hắn cất tiếng hỏi:

“Công chúa, ta có thể gọi nàng là Minh Hy không?”

“Xin tùy ngài.”

Hai người nói chuyện qua lại một chút, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

...

Sáng hôm sau, khi nàng tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn người. Âu Dương Cảnh Thụy sai người đưa tin đến, nói nàng thu xếp để chuẩn bị vào cung gặp hoàng thượng. Tiểu Hoa vấn kiểu tóc Lăng Vân kế cho nàng. Trong gương, một phụ nhân trầm ổn, nhẹ nhàng đang nhìn.

Cả đêm qua nàng đã nghĩ, giá như nàng có thể làm thê tử của một nông phu bình thường. Cuộc sống cứ bình an trôi qua, không tranh không đoạt, không mưu không kế, cứ thế cùng nhau nhìn mặt trời mọc rồi lặn, an an ổn ổn đến già.

Nhưng giấc mơ đơn giản lại quá xa vời với nàng. Có lẽ cả đời này, nàng sẽ bị trói buộc trong cái lồng son, không bao giờ được tung cánh bay. Khẽ thở dài, nàng bước ra ngoài. Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, Cảnh vương gia đã vào cung từ sớm.

...

Đế hậu Hoài Văn cũng không quá khác biệt so với tưởng tượng của nàng. Trên người cũng mang một cỗ quý khí không thể nào che giấu nổi, ngạo nghễ đứng ở nơi đó.

“Thần phụ tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu.”

“Miễn lễ.” Hoài Văn đế chỉ buông một câu, nhàn nhạt nhìn nàng.

Triệu hoàng hậu bày ra một bộ mặt từ ái, ôn hòa đi đến đỡ nàng dậy, vỗ vỗ tay nàng:

“ Vương phi không cần đa lễ, nào đến đây với mẫu hậu. Thật xinh đẹp, bảo sao Cảnh vương gia có thể yêu thích không thôi.”

Vân Nhạc hơi cúi đầu, một chấm đỏ lan rộng đến tận mang tai nàng.

“Hoàng hậu quá lời rồi.”

“Thật đáng yêu, các ngươi phải mau chóng sinh cho bổn cung một tôn tử đáng yêu. Bổn cung và hoàng thượng chờ tin vui của Cảnh vương phủ đó.”

Qua qua lại lại mấy câu, hoàng thượng cũng cho phép nàng rời đi.

Đang thong thả bước trên con đường ven Ngự hoa viên, nàng bỗng nhiên vấp phải một viên đá nhỏ, vì mất đà nên loạng choạng như sắp ngã. Tiểu Hoa vội vươn tay ra đỡ nàng nhưng không kịp. Mắt thấy sắp thân mật với mặt đất, bỗng một bàn tay kéo nàng lại. Khi định thần lại thì nàng đang nằm trong ngực của một nam nhân xa lạ. Vội vã lùi ra, nàng cúi đầu ngượng ngùng. Tiểu Hoa ríu rit bên tai nàng:

“May quá, may quá, vương phi à, người thật là làm nô tỳ sợ muốn chết.”

“Vương phi? Nàng là Cảnh vương phi mới cưới của nhị hoàng huynh?”

Nam nhân trước mắt một thân trường bào tím, ngũ quan sắc nét, tuy nhiên, đôi mắt sâu không thấy đáy làm cho người khác cảm thấy hắn thật yêu mị. Nàng ngờ ngợ nghiêng đầu:

“Ta chính là Cảnh vương phi. Không biết ngài là...?”

“Bổn vương là An vương Âu Dương Cảnh An, là thất hoàng tử của hoàng triều.” Nói đoạn, hắn khẽ nháy mắt với nàng “Nhị hoàng tẩu thật là xinh đẹp động lòng người nha, quả là quốc sắc thiên hương.”

“Mong An vương gia tự trọng.” Dứt lời, nàng quay người rời đi, nhưng tên rắc rối kia nào có buông tha dễ dàng như vậy. Hắn chạy theo nàng, ríu ra ríu rít những chuyện mà chính nàng cũng chẳng màng quan tâm.

“Ta nói, sao ngươi lại có thể không quan tâm ta như thế?” Không còn bổn vương, không còn nhị hoàng tẩu, An vương đã nhanh chóng đổi xưng hô thành ta – ngươi “ Mà ta nghe nói, Vân Nhạc công chúa đanh đá, chua ngoa, là đố phụ đáng sợ nhất thiên hạ.” Nói xong, hắn cẩn thận quan sát người mặt không đổi sắc đang đi bên cạnh, nhưng nàng chưa kịp nổi giận thì bỗng nhiên hắn nhảy phắt lên, la oai oái.