Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Chương 7




Nghe thấy Bạc Cạnh hỏi như vậy, Bạch Nhạc Ninh không khỏi liếc mắt về phía hắn, “Một chút nữa thể nào mà em không bị ôm đến phòng anh?”

Bạc Cạnh cũng cười, đây là tâm tư của hắn, tự nhiên sẽ không nói lí do cho cô nghe, làn da của cô thật xinh đẹp, thân thể trắng noãn lung linh, nằm ở trên drap giường màu đen của hắn, khỏi phải nói có biết bao nhiêu mê người cùng ngon miệng .

Chính là nghĩ như vậy, cho nên ánh mắt Bạc Cạnh liền ảm đảm xuống dưới.

Biểu tình này Bạch Nhạc Ninh rất quen thuộc , mỗi lần người nào đó muốn đem cô vây ở trên giường, dùng sức muốn làm gì thì làm, đều toát ra ánh mắt loại này muốn đem cô ăn sạch vào bụng.

Cô nuốt nước miếng, không hiểu được mình làm sao có thể thích được tên đại sắc lang chẳng phân biệt được ngày đêm đều động dục này, “Bạc, Bạc ca ca? Anh như thế nào lại……” Âm thanh run run, lại mang theo một cỗ nói không rõ dụ hoặc.

Bạc ca ca? Đến nước này rồi mà cô còn dám kêu Bạc ca ca?

Bạc Cạnh tạp âm khàn khàn: “Tiểu nha đầu, là em tự tìm .” Nói xong, hắn đã đem Bạch Nhạc Ninh một lần nữa vào xe có mái che, bắt đầu một vòng kích cuồng đòi lấy.

“A…… Từ bỏ, không cần…… A a……”

Bạch nhạc thà rằng liên hề hề bị Bạc Cạnh đặt ở dưới thân, không được lớn tiếng thở gấp rên rỉ , nàng không rõ chính mình đến tột cùng còn nói cái gì, hoặc làm cái gì, nhưng lại gặp phải hắn ngập trời tình dục, làm hại chính mình lại lần nữa lâm vào bể dục chìm nổi……

Sáng sớm, một tia nắng chậm rãi xuyên qua cửa sổ sát đất thật lớn, chiếu vào trong căn phòng.

Trần nhà cùng vách tường trong phòng đều không có trang trí bất kì vật dư thừa nào, thượng phô màu rám nắng sa hoa mộc sàn, trung gian bãi trí hé ra tú đơn giản hoa văn 毩 毩 phòng bài trí cũng là giống nhau đơn độc điều, dựa vào tường chính giữa gian phòng là một cái giường lớn cùng hai cái tủ đầu giường, bên trên chỉ bày biện đơn giản đèn bàn cùng lịch ngày, bên trái giường gần cửa sổ là một cái sô pha to, giường bên phải còn lại là một loạt bán khảm ở tường lý thôi lạp môn thức y thụ.

Trừ những thứ đó ra thì dưới giường bốn phía đều là quần áo, dép lê, trên giường đệm chăn hỗn độn, thân hình cùng nhau dây dưa, tuy rằng chuyện này cùng với bày trí nghiêm túc đơn điệu trong phòng không hợp nhau, nhưng với những thứ như vậy, ai cũng biết tối hôm qua tại căn phòng này đã xảy ra muôn vàn cảnh xuân.

“Ninh Ninh, chín giờ rồi, ngồi dậy uống miếng nước rồi tiếp tục ngủ.”

Chủ nhân của căn phòng Bạc Cạnh, giờ phút này đang bưng một ly nước ấm ngồi ở đầu giường, thẳng đến khi thưởng thức xong tư thế ngủ say kiều mỵ của nha đầu đang nằm trên giường mình, mới lên tiếng gọi cô.

“Ân……” Bạch Nhạc Ninh nửa mở mắt, còn không kịp nói cái gì, đã bị người đàn ông bên người trộm hương một cái.

“Bạc ca ca……” Bạc Cạnh tranh thủ uống mấy ngụm nước, Bạch Nhạc Ninh nhu nhu mở mắt, cũng không thém quản người đang vuốt ve hai má của mình, nhìn quanh một hổi, hướng tới không khí liền lộ ra một chút tươi cười ngây ngốc ngọt ngào.

“Úc!” Trên đỉnh đầu truyền đến một trận thở dài ảo não, cùng âm thanh cởi quần áo, “Tiểu bại hoại, cư nhiên sáng sớm liền dụ dỗ anh……”

Bạc Cạnh đem ly nước đặt ở một bên, nhanh chóng cởi ra áo sơ mi tùy tiện mặc lúc rời giường, sau đó đánh về phía con tôm nhỏ toàn thân phiếm hổng đang nằm trên giường.

Bạch Nhạc Ninh đầu óc hỗn độn, nhưng cũng tiêu hóa được ý tứ của Bạc Cạnh, liền cảm giác được phía giường bên kia, dường như lún xuống thật sậu. Dù cho cô trước giờ luôn chậm chạp trì độn, nhưng giờ phút này cô vẫn có phản ứng, nâng lên cánh tay, ôm bộ ngực của mình, không cho phép người nào đó thực hiện được âm mưu, “Không cần…… Bạc ca ca, nơi đó ê ẩm trướng trướng thật khó chịu…… Ân, người ta từ bỏ……”

Tối hôm qua ở gara làm hai lần, trở lại phòng lại làm hai lần, trình độ kịch liệt như vậy, một lần lại một lần càng sâu thêm một chút, Bạch Nhạc Ninh cho dù trẻ tuổi, lại có thể lực, cũng nhịn không được ép buộc lớn như cậy, toàn thân sớm đã vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ , trong lúc mơ mơ hồ hồ cô cảm giác được có người giúp cô tắm nước ấm, giúp cô rửa sạch sẽ mồ hôi dính trên người, kết quả là cô ngủ luôn lúc nào cũng không biết.

Nếu hiện tại lại thêm vài lần, cô tuyệt đối sẽ bị tên sắc lang này làm cho rã hết xương cốt! Bề ngoài thoạt nhìn hẳn rõ rang là người thực nhã nhặn, như thế nào lại có thể làm chuyện như vậy, lại trở nên dã man như vậy?

“Mệt mỏi sao?” Bạc Cạnh một tay vói vào chăn, ôm lấy lưng của cô, đem cô hướng về chính mình, hôn lên xương quai xanh tinh tế duyên của cô ,“Mệt mỏi cũng không sao, anh động là tốt rồi.”

“Không mà……”

Bạch Nhạc Ninh mềm nhũn vươn hai tay lên, ý đồ muốn chống cự, nhưng đều bị một bàn tay to cố định lại. Bạc Cạnh nắm cổ tay của cô, nhẹ nhàng nâng cao cánh tay lên, lộ ra cặp nhũ phong trắng nõn như tuyết dưới chăn, cùng trơn nhẵn bụng.

Trên tuyết trắng da thịt kia còn lưu lại kích tình của tối hôm qua nhiều điểm loang lổ, một cỗ hơi thở ái muội đậm mùi tình dục chậm rãi chảy xuôi về bốn phía.

Con ngươi của Bạc Cạnh ảm đạm xuống dưới, buông lỏng ra cổ tay của Bạch Nhạc Ninh , nằm úp sấp ở bụng của cô cắn cắn từng chút từng chút một, làm cho cô nũng nịu mà kêu lên, không thèm để ý đến phản kháng của cô, ngược lại cô bắt lấy bờ vai của hắn, cô không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ có thể bất lực đặng vài cái mượt mà khéo léo chân răng, cũng rất nhanh bị người đàn ông trên người mình đốt lửa, ngăn chặn hai chân, làm cho cô không thể động đậy.

Bạch Nhạc Ninh chịu đủ tra tấn, đối ở trong không khí hơi hơi nhộn nhạo vú, chậm rãi tạo nên một tầng đỏ ửng, nhũ tiêm cũng trở nên gắng gượng đứng lên, cao cao đứng vững , tựa hồ đang muốn được người yêu thương.

Bạc Cạnh một bên thì tiến hành liếm láp cái rốn nhỏ đáng yêu, một bên thì nhìn không chuyển mắt nhũ tiêm của cô, thẳng đến khi nhìn thấy Bạch Nhạc Ninh trở nên e lệ, lén lút đem cánh tay mình che chắn cho bộ ngực.

“Đừng che.”

Bạc Cạnh mềm nhẹ lại kiên định kéo tay cô ra, đem nụ hôn dần dần chuyển lên cặp nhũ phong, vị trí hôn càng ngày càng trằn trọc càng sâu lắng.

Thẳng đến ấm áp lời lẽ, liếm tới dỉnh nụ hoa của tuyết phong, bức ra tiếng rên rỉ yếu ớt của Bạch Nhạc Ninh, Bạc Cạnh mới thoáng rời đi lặp lại bát làm cho cử chiến hồng lôi, khởi động thân, một tay chen vào hai chân của Bạch Nhạc Ninh.

“Không, không cần…… Bạc ca ca, nơi đó đau quá a……” Bạch Nhạc Ninh âm thanh thoát ra, cả người run rẩy , một đôi tay nhỏ bé mềm mại cầm lấy tay của Bạc Cạnh, mắt to ngập nước tội nghiệp nhìn xem hắn, tranh thủ làm cho hắn dừng tay.

Liên tục mấy lần kịch liệt hoan ái, làm cho mềm mại hoa huy*t của cô có chút sưng, tuy rằng được trải qua tắm nước ấm, tình huống có tốt lên một chút, nhưng hiện tại vẫn như cũ làm cho người ta thương tiếc mà run rẩy.

Bạc Cạnh biết chính mình tối hôm qua do ghen quá dữ dội, cho nên không cẩn thận phóng túng quá độ, khó tránh khỏi có chút áy náy, tâm lý bồi thường lại đang rối loạn, cho nên đôi tay ôn nhu nhiều nhất có thể, trấn an một chút nơi riêng tư của Bạch Nhạc Ninh, tiếp theo nâng lên gương mặt của cô, ở nàng trên trán hạ xuống một cái hôn mềm nhẹ đến cực điểm, sau đó liền yên lặng mà ôm cô, không làm gì động tác nào khác, hy vọng có thể mượn lúc này kiềm chế thân thể của mình nhất là nơi nào đó đang rục rịch.

“Ninh Ninh ngoan, ngủ tiếp trong chốc lát đi…… Anh đi tìm chút thuốc cho em.” Một lát sau, hắn buông lỏng tay ra, đem Bạch Nhạc Ninh nhẹ nhàng mà thả lại trên giường.

Thật vất vả mới được giải thoát từ kích thích của tình dục, Bạch Nhạc Ninh quả thật rất mệt mỏi, mí mắt cao thấp không ngừng ở sụp xuống, nghe được nửa câu nói đầu của Bạc Cạnh, cô đánh một cái ngáp thật đáng yêu, cô biết chỉ cần mình nói thân thể có chút khó chịu, Bạc Cạnh khẳng định sẽ bỏ cho cô, cho nên không hề ngoài ý muốn của cô cô liền có thể tránh thoát dục vọng khủng bố của hắn.

Ngoan ngoãn tiến vào chăn, chờ Bạc Cạnh vì cô đắp chăn thật khéo, bỗng nhiên một cái đầu hỗn độn liền ngóc lên, nhỏ giọng mà nói:“Bạc ca ca, người ta muốn hôn thân.”

Lớn như vậy mà còn đùa giỡn như một đứa trẻ!

Bạc Cạnh buồn cười khi thấy ở một bên mặt hắn đánh một dấu nước miếng, Bạch Nhạc Ninh thế này mới cảm thấy mỹ mãn lẩm bẩm câu: “Ngủ ngon, Bạc ca ca.”

Đây là lệ thông thường mà hai người bọn họ đã hình thành nhiều năm nay, bởi vậy vô luận có cái gì khắc khẩu, tuyệt đồi không để qua một đêm và tiếp tục đến ngày hôm sau, chỉ cần chính thức hôn thân một cái, vậy là có thể bỏ qua cho một ngày không thoải mái.

Chờ Bạch Nhạc Ninh hô hấp dần dần sâu xuống, Bạc Cạnh mới xuống giường đi đến tủ quần áo, tìm ra một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ, chuẩn bị đi xuống lầu làm cho tiểu nha đầu một món ăn có khả năng trở thành cơm trưa kiêm luôn bữa sáng, biểu thị lời xin lỗi của hắn.

Đối với ngày hôm qua không khống chế được, tốt nhất là phải bù lại, chính là tận lực xuất ra thành ý làm cho tiểu nha đầu vui vẻ, bằng không cô nhất định giận dỗi ba ngày cũng không để ý tới mình.

Chuyện này không thể được, bởi vì kế tiếp chỉ có cuộc sống tính phúc mà thôi, cuối tuần phải thật hài hòa tốt đẹp nha!

Khi Bạch Nhạc Ninh tỉnh lại, mặt trời đã muốn mau lên tới đỉnh.

Bỉu môi, cô không tình nguyện từ trên giường đứng lên, từng bước một chịu đựng đi đến toilet, tìm được mấy ngày hôm trước đặt ở bên đây khăn rửa mặt cùng bàn chải, trước phải đem mặt rửa sạch, một chút một chút trét kem đánh răng, chậm rãi chải sạch răng.

Đánh răng xong, cầm lấy lược chải sơ tóc, sau đó mang cả người đau nhức, chậm rãi bước ra toilet, kéo ngăn tủ nhỏ ra, lấy ra nội y sạch sẽ của mình , lại từ phía trên tủ lấy ra áo ngủ thật to của đàn ông mặc vào, gắt gao đem dây lưng của áo ngủ vây quanh ở trên lưng, buộc lại một cái nơ con bướm cực to.

Một loạt động tác như vậy, Bạch Nhạc Ninh tất cả đều là nửa khép mắt sờ soạng mà hoàn thành .

Bởi vậy có thể thấy được, cô rốt cuộc ở trong phòng Bạc Cạnh vượt qua bao nhiêu đêm, lại thấy cỡ nào thuần thục lúc sáng sớm ở phòng hắn tỉnh lại rồi rửa mặt chải đầu rồi thay quần áo.

Bạch Nhạc Ninh xoay người, đâm thẳng vào bức tường thịt quen thuộc.

“Ngô……” cô yêu kiều vuốt vuốt cái mũi, âm thanh có chút oán giận: “Bạc ca ca, anh làm đau em.”

“Phải không? Kia thật là phải xin lỗi rồi.”

Bạc Cạnh vô cùng thân thiết hôn hôn chop mũi của cô, cười cười kéo tay cô, đem nàng mang ra khỏi phòng.

Hắn đã tính lúc này tiểu nha đầu sẽ tỉnh, cho nên tính lên lầu nhìn xem, không nghĩ tới cô vẫn là so với dự tính của mình sớm hơn một chút, thấy cô đã rửa mặt chải đầu xong, không bằng hiện trực tiếp đi xuống, đem bữa sáng đã muộn vài tiếng tiêu diệt.

“Thơm quá!” Bạch Nhạc Ninh bị Bạc Cạnh nắm, một tay ở trước mũi phe phẩy, ánh mắt lóe sáng “Em đói bụng” Quang mang,“Thơm quá a! Bạc ca ca anh chuẩn bị cái gì vậy, là nướng diện bao sao? Như thế nào mà thơm như vậy?”

Bạc Cạnh điểm điểm cái mũi không ngừng hít vào của cô, buồn cười nhìn cô như một con mèo tham ăn, “Mật diện bao cùng nước trái cây sữa, đã gần giữa trưa rồi, cho nên trước hết đơn giản ăn một chút điểm tâm.”

Nha đầu này có thói quen ngủ nướng, mặc kệ đêm hôm trước có cùng hắn vận động hay không, chỉ cần ngày buồi sáng hôm sau không có lớp hoặc là ngày nghỉ, cô liền ngủ nướng trên giường tới tận mười giờ.

Hơn nữa sau đó, còn nói đầu óc mình choáng váng không chịu ăn bữa sáng hay cơm trưa, kết quả không đến buổi chiều cô liền đói đến da bọc xương, sau đó tìm đại thứ gì đó mà bỏ vào bụng, ăn đến lúc bụng đã hơi no thì cơm chiều lại chuẩn bị dọn ra. Có thể nghĩ, kế tiếp cô lại không chịu ăn cơm chiều, bởi vì một buổi chiều đồ ăn vặt đã nhồi đầy bụng của cô.

Một ngày ba bữa cơm, bị cô làm cho náo loạn lung tung, một khi ăn đồ ăn vặt cho đỡ đói thì cô không chịu ngồi vào bàn ăn cơm. Lúc trước khi Bạc Cạnh phát hiện được thói quen xấu này của cô, sau đó một thời gian dài, hắn mới có thể điều chỉnh lại được.

Biện pháp tốt nhất là giống như bây giờ, bắt buộc cô sáng sớm phải rời giường, trước hết phải cho cô ăn chút mấy món điểm tâm ngọt mà cô cảm thấy hứng thú, đợi đến bữa trưa thì sự thèm ăn của cô đã bị khơi mào không ăn cũng khó, như vậy tốt xấu cũng có thể cam đoan hai bữa ăn chính đều đúng hạn.

Chuyện này đối với Bạch Nhạc Ninh cũng không làm cho cô có cảm giác gì nhiều, ngược lại là Bạch cha sau vài lần quan sát phát hiện con rể tương lai thận trọng như vậy cũng làm cho hắn có thể yên tâm đem con gái giao cho Bạc Cạnh.

Xuống lầu sau, Bạch Nhạc Ninh vừa đi đến trước bàn liền ngoan ngoãn ngồi xuống, một bên mở to hai mắt, nhìn Bạc Cạnh đem tiêu hương xốp giòn diện bao đem tới trước mặt mình, cô còn khen nước trái cây sữa vẫn còn hơi ấm.

“Thật hạnh phúc nha!”

Bạch Nhạc Ninh cảm thấy rất mỹ mãn nên cho Bạc Cạnh một chút tươi cười ngọt ngào, sau đó cúi đầu chậm rãi thưởng thức bữa sáng dành riêng cho mình.

Bạc ca ca thật hiền thục, cô vừa ăn vừa nghĩ, nhịn không được vụng trộm nhìn về phía Bạc Cạnh đang ngồi kế bên mình.

Ân, bên ngoài quần áo mặc nhà còn mặc thêm một cái tạp dề, quả nhiên là người vợ hiền thục…… Nga không đúng, không đúng! Hẳn phải gọi là người chồng hiền thục mới đúng? Di?

Bạch Nhạc Ninh dừng động tác cắn diện bao, nếu Bạc ca ca phải làm cha trong lời nói, thì đứa nhỏ chẳng phải là……

Toàn thân nhất thời ửng hồng lên, cô dùng sức đánh vào mặt mình, “Mình suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy!”

Bạc Cạnh thấy cô đang tốt đẹp bỗng nhiên ngơ ngơ ngác ngác ngây ngô cười, bỗng nhiên lại xuất thần, rồi bỗng nhiên lại giống như đức ngốc, tự mình đánh mặt mình, miệng còn lẩm nhẩm “Mình suy nghĩ bậy bạ cái gì” Nói như vậy, vì thế tới gần cô cúi đầu hỏi: “Ninh Ninh, làm sao vậy?”

Bạch Nhạc Ninh vội vàng giải thích: “Không, không! Cái gì đều không có! Em tuyệt đối không có suy nghĩ tới con của chúng ta……” Bối rối, cô không nghĩ mình vẫn buột miệng nói ra, cô đem mặt vùi thật sâu vào cánh tay, không có cách nào gặp người khác, “A a a! Minh rốt cuộc đang nói cái gì chứ? Thật dọa người!”

Bạc Cạnh thật sự buồn cười, vươn tay, nghĩ một đằng nói một nẻo, trấn an tiểu đà điểu đáng yêu đang đem đầu nhét vào hạt cát,“Ninh Ninh muốn có con của anh sao? Cái này cũng đâu có gì, hình như, Ninh Ninh chê anh không đủ cố gắng, nhiều năm như vậy cũng chưa cho em thành công mang thai?”

“Không phải vậy mà!”

Bạch Nhạc Ninh khóc thét một tiếng, sau đó liền hạ quyết tâm không để ý tới Bạc Cạnh, vô luận Bạc Cạnh như thế nào cười dụ dỗ cô nói chuyện, cô cũng không chịu đem mặt lộ đi ra.

Thật vất vả, Bạch Nhạc Ninh mới đem đầu ló ra một chút, đã thấy Bạc Cạnh đang nhìn mình, vẫn là cái mặt với ý cười trong suốt, cô nhất thời vừa thẹn vừa giận, hờn dỗi nói: “Còn cười! Còn cười nữa em sẽ không để ý đến anh nữa!”

“được được được, anh không cười em nữa.” Bạc Cạnh hé miệng, trong mắt tràn đầy tình cảm nồng đậm cùng sủng nịch trìu mến,“Nhanh ăn đi, ăn xong rồi anh giúp em…… Xoa thuốc.”

“Anh! Bạc ca ca thật là quá phận mà, người ta lúc này thật sự không để ý tới anh nữa!” Một câu “Xoa thuốc”, lại gợi lên mẫn cảm thần kinh của Bạch Nhạc Ninh, uống xong mấy ngụm sữa, cô đứng dậy trực tiếp xông lên thang lầu, vào phòng của mình, đem đầu nhét vào chăn không chịu đi ra.

Bạc Cạnh đơn giản thu thập bàn ăn xong, cầm thuốc mỡ đi vào phòng của Bạch Nhạc Ninh, đẩy ra cửa phòng, hắn nhìn thấy đầu tiên chính là tiểu đà điểu đang vùi đầu vào cái giường lớn sẫm màu, đầu nhét sâu vào chăn, giống như chú sóc nhỏ đang ngủ đông.

“Ninh Ninh.” Vừa lên tiến, cục cưng sóc nhỏ càng trốn lợi hại hơn .

Bạc Cạnh cười cười đi lên trước, đem Bạch Nhạc Ninh theo chăn bắt đi ra. Bạch Nhạc Ninh buông đầu xuống, chính là không chịu mở mắt nhìn hắn.

Không chịu nhìn hắn sao? Tốt lắm, kỳ thật như vậy càng tiện hơn.

Bạc Cạnh đem thuốc đã được mở ra để ở bên giường, chính mình cũng ngồi vào trên giường, duỗi tay ra, xốc lên thân thể của Bạch Nhạc Ninh đang mặc áo ngủ rộng thùng thình, sau đó hắn ngăn chặn hai chân của Bạch Nhạc Ninh, cởi ra quần lót của cô, nhanh chóng lấy ra một chút thuốc mỡ, chuẩn xác vô cùng đưa vào chỗ tư mật nơi bắp đùi của cô.

Bạch Nhạc Ninh oa oa la làng, bàn tay khua loạn xạ,“Không cần, người ta không cần! Sắc lang, bại hoại! Tránh ra! Ô ô…… Lạnh quá…… Ân…… Người ta từ bỏ……” Cuối cùng gọi bậy biến thành tiếng mèo kêu, bàn tay biến thành vuốt mèo.

Ô ô ô, thật quá phậnn! Trước kia Bạc ca ca yêu cô yêu không hề biết tiết chế, sau đó đều thích dùng loại này giúp cô vẽ loạn, lúc lạnh lúc nóng, làm cho cô nơi đó, nơi đó…… Bị hắn làm chảy ra một dòng nước, thật dương, thật là khó chịu.

Quá phận!

Bạch Nhạc Ninh cố nén trụ tiếng xôn xao mà mình tự tão ra, nhăn mặt lại, căm giận tiếp tục vùi đầu vào chăn.

Bạc Cạnh xức thuốc xong thấy không sai biệt lắm, xốc lên chăn, cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra như muốn khóc, hướng về phía mình phóng thích nước mắt ai oán.

“Anh thật sự rất xấu! Bại hoại!”

Chỉ trích đến từ bảo bối thân ái, làm cho Bạc Cạnh cười khổ, “Phải, anh là bại hoại.”

“Lão bại hoại!”

Tên bại hoại lại sảng khoái thừa nhận:“Phải, anh là lão bại hoại.”

Không ngừng cố gắng, “em chán ghét anh!”

Cái này không đúng đi?

Bạc Cạnh một phen kéo qua tiểu nha đầu âu yếm của mình, hôn nhẹ hai gò má của cô, “Không được chán ghét anh, bằng không anh sẽ đi Anh quốc không thèm trở lại nữa.”

Bạch Nhạc Ninh bĩu môi nói: “Đề dành câu này để lửa trẻ con đi, em mới không thèm tin anh đâu!”

Bạc Cạnh thở dài, “Thật sự?”

Bạch Nhạc Ninh vạch ra tội trạng của hắn: “Từ lúc lên cấp hai, mỗi lần không nghe lời của anh, anh luôn thích dùng cách này uy hiếp người ta, em nghe không dưới một ngàn lần, nhưng cuối cùng cũng không thấy anh thật sự mua vé máy bay đến Anh quốc đâu, ngay cả đi cũng chưa đi! Hơn nữa a, người ta mỗi một lần cùng anh…… Cái kia thời điểm, anh đều làm người ta khóc, đến lần thứ hai còn nói cái gì nếu không chịu cho anh, anh liền thương tâm khổ sở, khi thương tâm khổ sở sẽ trở về Anh quốc, anh lớn hơn em chín tuổi lận nha! Như thế nào có thể ngây thơ như vậy, dùng loại lý do này để uy hiếp em?”

Bạc Cạnh phì cười, “Phải không, anh còn nói loại lời nói này?”

Bạch Nhạc Ninh mười phần tin tưởng, “Đương nhiên là có nói qua!”

Bạc Cạnh cười nói: “Tiểu nha đầu ngốc, đó là anh dụ dỗ em thôi! em cũng biết em trước khi khóc dai như thế nào, làm anh thật sợ hãi, kết quả là sau khi em tĩnh dưỡng vài ngày, cũng không chịu cho anh đụng em một chút, anh không có biện pháp nên mới ra hạ sách này nha!”

Bạch Nhạc Ninh giận, “Anh là kẻ lừa gạt cô gái thuần khiết!”

Bạc Cạnh cười,“Bây giờ còn có cô gái thuần khiết hả? Sớm đã bị anh nếm qua vô số lần rồi !”

Bạch Nhạc Ninh giận quá,“Lão sắc lang thật vô sỉ!”

Bạc Cạnh cười to, “Ninh Ninh bảo bối thật sự rất đẹp, anh nếu đối với em không động lòng, thì em nên tìm nơi để khóc là vừa.”

Bạch Nhạc Ninh nói cũng không lại hắn, đành phải buồn bực dùng sức đánh vào trong ngực hắn, “Miệng lưỡi thật ngọt! Tránh ra, em mệt mỏi, muốn ngủ iếp!”

Bạc Cạnh rõ ràng tránh ở trên giường, thuận tiện đem cô kéo vào trong lòng, “Ngủ đi, anh với em cùng nhau ngủ.”

“Không cần!” Bạch Nhạc Ninh rõ ràng cự tuyệt,“Anh sẽ đánh lén em.”

Bạc Cạnh đứng đắn thề với trời: “Anh tuyệt đối sẽ không đánh lén em.”

Bạch Nhạc Ninh nửa tin nửa ngờ, nhìn hơn nữa ngày, phát hiện hắn quả thật không có ý định muốn đánh lén mình, lúc này mới an tâm trốn vào trong chăn, đồng thời không quên bổ sung: “Anh nói rồi nha, không thể đánh lén em.”

Bạc Cạnh gật đầu, hướng về phía cô vươn ra cánh tay. Bạch Nhạc Ninh bắt lấy cánh tay tay, ở trong lòng hắn tìm ra cái vị trí an ổn, dần dần tiến vào trong mộng đẹp ngọt ngào.

Sự thật chứng minh, lời nói của Bạc ca ca căn bản là không thể tin được.

Bạch Nhạc Ninh ôm sách giáo khoa, tập tễnh đi đến phòng học kia cũng không leo cầu thang quá cao, cô cố sức leo lên, rồi thở phì phì vẫy vẫy tóc, quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ tin tưởng lời nói của hắn nữa.

Cái gì cam đoan, cái gì không đánh lẻn! Cô còn chưa ngủ say đã bị làm cho tỉnh, đầu tiên là một chuỗi hôn thấp, sau đó tách chân của cô ra, dám đem cô……

Tuy rằng sau đó cô cũng thực thoải mái!(bó tay với NN =.=). Nhưng mà vấn đề là, tất cả mọi thứ đều không được cô đồng ý mà tiến hàng! Thật là đáng giận mà, cái tên ăn uống no xong liền tự nhiên mà nói với cô: “Anh không có đánh lén em, anh đây là quang minh chính đại tập kích em.” Nói như vậy mà hắn cũng nói cho được!

Cô đến tột cùng là bị điên cái gì, thế nhưng lại quên mất trên đời này không thể tin tưởng nhất chính là hứa hẹn của đàn ông ở trên giường, nhất là lời hứa của lão sắc lang nhà cô!

Bạch Nhạc Ninh càng nghĩ càng tức giận, đem mọi sai lầm đều đổ lên người Bạc Cạnh.

Xem ra, cô đã hoàn toàn quên, bản thân mình cuối cùng là như thế nào thét chói tai, ôm bụng của vị hôn phu, bảo hắn không được ngừng.

Bởi vì bị lão Bạc sắc lang lăn qua lăn lại trên giường suốt cuối tuần cho nên dù được tĩnh dưỡng một buổi tối, dĩ nhiên không thể làm cho Bạch Nhạc Ninh vài lần bỏ mình khôi phục thể lực.

Kéo lê thân thể như trước có chút trầm trọng, cô gian nan đi dọc trong phòng tìm được vị trí để dựa vào, chuẩn bị chờ giảng viên bắt đầu bài giảng liên miên.

Liền đọc xí quản hệ Trần Hiểu Ý, bởi vì buổi sáng thứ Hai tiết hai không có khóa, cho nên chạy tới dự thính lớp văn học sử, thuận tiện tìm hiểu quân tình.

“Khoan ngủ đã! Tớ hỏi cậu, lão trúc mã nhà cậu không phát hỏa đấy chứ?” Trần Hiểu Ý hạ giọng, bộ dáng thập phần khả nghi, “Sao không nói cái gì hả?”

Bị đánh gãy giấc ngủ ngon Bạch Nhạc Ninh hướng lên trời liếc mắt xem thường, “Không, hắn cái gì cũng không nói.” Lão sắc quỷ nhà cô không phải là tức giận “Hỏa”, mà là đem dục “Hỏa” phát hết lên người đáng thương là cô đây.

Bạch Nhạc Ninh che miệng, vụng trộm ngáp một cái, thừa dịp giảng viên không chú ý đến, liền bò ra trên bàn,“Đừng kêu tớ …… Tớ nhanh muốn chết……”

Trần Hiểu Ý dáo dác nhìn qua lại, bỗng nhiên phát hiện cái gì giống như là lục địa mới che miệng không tiếng động mà la lên, cơ hồ nghẹn khí trong họng, “Cậu, các cậu, phốc…… Các cậu hai ngày nay làm bao nhiêu chuyện tốt hả? Phốc cáp……” cô liều mạng nhẫn nại, rốt cục đem tiếng cười thiếu chút nữa phát ra miệng, nuốt trở vào,“Vù vù, thực kịch liệt nha.”

Bạch Nhạc Ninh nhất thời buồn ngủ hỏi,“Cái gì?” Bất quá cô không quên hạ giọng.

Trần Hiểu Ý không trả lời cô, chỉ từ trong túi lấy ra một cái gương nhỏ, sau đó ý bảo Bạch Nhạc Ninh chuyển phương hướng của mình, “Tự cậu xem đi!”

Bạch Nhạc Ninh chỉ liếc mắt nhìn một cái, khuôn mặt liền hồng lên như bị nướng chín, cô chỉ ngắn ngủi “A” một tiếng, dùng hai tay ném gương đi, cự tuyệt nghe tiếng cười quái dị của Trần Hiểu Ý.

Nguyên bản là dưới vành tai gần gáy của cô có một loạt điểm đỏ rậm rạp, nơi này, không cần bàn đến nhan sắc cùng hình dạng, người bên ngoài không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Nhạc Ninh chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người khác, trước kia bọn họ ngẫu nhiên cũng có lúc không khống chế được, nhưng Bạc ca ca vẫn rất để ý, chưa từng ở trên người cô để lại dấu vết mà người ngoài dễ dàng nhìn thấy. Hôm nay buổi sang lúc rời giường, cô mơ mơ màng màng, cũng không nhìn gương xem bộ dạng mình như thế nào tíc tai có rối bù hay không.

Khó trách lúc Bạc ca ca giúp cô sửa sang lại tóc, vẻ mặt còn có quỷ dị tươi cười, còn đặc biệt dặn nàng không được buộc tóc đuôi ngựa!

Luống cuống tay chân tất cả tóc gom lại một chỗ, Bạch Nhạc Ninh một bên vội vàng nhìn quanh, xem có người chú ý tới mình hay không, một bên nhỏ giọng cảnh cáo Trần Hiểu Ý: “Không, không được nói cho người khác!”

“Nói cho người khác cái gì?” Chợt nghe âm thanh vui sướng của Trần Hiểu Ý khi thấy người khác gặp họa ,“Ô mai hả? Thục thấu ô mai? Nhiều như vậy ô mai sao?”

Bạch Nhạc Ninh ngầm nhéo thịt trên lưng cô, xấu hổ đến mức không nâng đầu lên được, cô quyết định về nhà sau sẽ thu lại chìa khóa phòng trong tay Bạc Cạnh, hơn nữa cưỡng chế hắn một tháng không được cùng cô chung giường!