Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 17: Tứ hôn




"Không sai, không sai, tuổi còn trẻ mà có thể nhận được ta, tiểu nha đầu tiền đồ vô lượng (tiền đồ rộng mở)." Oa Thất Đức cảm thấy vô cùng vui mừng. Không thể tưởng tượng được hắn mai danh ẩn tích quy thuận ma giáo nhiều năm như vậy, còn có hậu bối nhận ra được.

Phượng Linh thụ sủng nhược kinh, ngượng ngùng le lưỡi, nói: "Con thường nghe cha con nhắc tới tiền bối, ba mươi năm trước, ngài cầm một cái nồi đi khắp giang hồ, chuyện đó là không ai không biết, không ai không hiểu, kẻ từng làm mưa làm gió một thời, tội ác chồng chất, bản lãnh gây tai họa cho giang hồ so với Sở đại ca còn cao hơn nữa!"

"Chuyện này ngươi cũng biết?" Oa Thất Đức vui mừng như điên, thực sự làm cho hắn nở mày nở mặt đến độ nào a~! Tiểu nha đầu có tiền đồ, rất có tiền đồ."Cha ngươi là ai?" Hắn hỏi.

"Phượng Diêm."

"Cái gì?! Lão chết bầm Phượng Diêm kia lại có thể sinh ra một khuê nữ đáng yêu ngươi vậy sao!" Kêu thét sợ hãi xong, Oa Thất Đức liền không thèm để ý đến ai, một mình ở một bên làm ra vẻ đấm ngực dậm chân, vô cùng đau đớn, cảm khái ông trời bất công, không làm cho Phượng Diêm đoạn tử tuyệt tôn.

Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư vẻ mặt hắc tuyến, ông ta quả thực người cũng như tên rất thiếu đạo đức, xem ra người đặt tên cho ông ta hoàn toàn không hề oan uổng ông ta, ngay từ đầu ôm kỳ vọng như vậy với ông ta, tựa như cha mẹ đặt tên cho con gọi là "Đỉnh Thiên", chắc chắn sẽ vuốt đầu con tha thiết nói "Con à, về sau lớn lên nhất định phải làm nam tử hán đỉnh thiên lập địa nhé!’ người đặt tên nọ đại khái là vuốt đầu ông ta mà nói, "Oa Thất Đức à, về sau ngươi lớn lên nhất định phải cầm cái nồi này làm hết tất cả các chuyện thất đức trong thiên hạ!’

Phượng Linh dắt tay áo của Nhiếp Thanh vô cùng đắc ý nói: "Xem đi, có người nói ta đáng yêu."

Nhiếp Thanh cho nàng một ánh mắt rõ ràng ‘ngu ngốc’!

Phượng Linh bĩu bĩu môi, ngồi xuống tìm thuốc giải.

"Oa tiền bối hẳn là không phải đúng lúc đi ngang qua đi?" Mộ Dung Vân Thư thản nhiên mở miệng, đem Oa Thất Đức đang chú tâm mắng đến kêu cha gọi mẹ quay trở về hiện tại.

"Là giáo chủ để cho ta tới!" Nhắc tới cái tên giáo chủ so với hắn còn thiếu đạo đức hơn, Oa Thất Đức liền khôi phục bình thường,"Còn có, phu nhân, người không cần cứ hé miệng là kêu tiền bối, nếu để giáo chủ nghe được, ngài ấy sẽ không vui. Cứ gọi ta là Oa đầu bếp đi, giáo chủ đều gọi ta như vậy."

"Được, Oa đầu bếp." Mộ Dung Vân Thư biết nghe lời phải. May mà không bảo nàng gọi là "Thất Đức đầu bếp", tuy rằng nàng lớn như vậy, làm chuyện chỉ cây dâu mà mắng cây hòe không ít, nhưng trực tiếp mắng chửi người cũng không mấy, muốn nàng mở miệng liền gọi "thiếu đạo đức đầu bếp", kia thật đúng là hủy diệt tu dưỡng của nàng."Ông luôn luôn âm thầm theo dõi ta sao?" Nàng hỏi.

"Từ lúc người bắt đầu bước vào kinh thành."

"Nói như vậy, ông là hắc y nhân thứ hai?"

"Đúng vậy. Ta vốn muốn cùng phu nhân đùa một chút, cải trang thích khách thử xem phu nhân có gan hay không, không ngờ lại bắt được tên thích khách thật." Oa đầu bếp ngượng ngùng dùng đáy nồi gõ gõ cái gáy, bộ dáng cười hớ hớ già mà không kính.

"Tên thích khách kia đâu?"

"Bị ta giải quyết."

"Nha hoàn của ta đâu?"

Oa Thất Đức cười hì hì dùng cái nồi chỉ về hướng phòng bên, nói: "Ở cách vách đang ngủ say."

"Đa tạ."

"Hắc hắc, đừng khách khí, đừng khách khí, thay giáo chủ bảo hộ phu nhân, đó là vinh hạnh của chúng tôi."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy khẽ nhướng mày trái, "chúng tôi?”

"Đúng vậy, bắt đầu từ ngày đầu tiên người khởi hành, tất cả chúng tôi từ những người ven đường đến đang hoạt động tại kinh thành đều nhận được "Hắc Phong lệnh" của giáo chủ, cần phải bảo vệ phu nhân chu toàn." Oa đầu bếp nói xong rụt lui cổ, lại nhỏ giọng bổ sung: "Phu nhân, chuyện thích khách, phu nhân trăm ngàn lần đừng nói với giáo chủ. Nếu ngài ấy biết ta không cẩn thận để cho thích khách kề kiếm vào cổ người, cái cổ già của ta chắc chắn bị hắn chặt đi nhắm rượu uống."

Dễ hiểu trên suốt đường đi vì sao có thể bình an vô sự, Mộ Dung Vân Thư lại một trận cảm động, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên, lát sau mới điềm tĩnh như không trả lời câu hỏi của Oa đầu bếp: "Yên tâm, ta sẽ không để cho hắn lấy cổ ngươi nhắm rượu."

Oa đầu bếp cảm động đến rơi nước mắt. Tổ tiên Sở gia tích đức, cuối cùng cũng cưới được một đứa con dâu thiện lương.

" Máu tanh như vậy ăn sẽ sinh bệnh, lấy cái hố chôn là được rồi."

"..." Là ông kì quái, tổ tiên Sở gia làm sao có thể tích đức chứ?!

"Không sao, ca ta là thần y, không sợ ăn mà bệnh." Phượng Linh vô cùng tâm lý nói.

Oa đầu bếp mắt liếc xéo nàng một cái, "Rất không đáng yêu!"

Phượng Linh vừa nghe liền nóng nảy, "Người ta chính là ăn ngay nói thật thôi..."

Nhiếp Thanh lại trừng mắt liếc nhìn nàng, cho nên nói ngươi ngu ngốc đó!

Lúc này, tú bà tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy mọi người, nhất thời thanh tỉnh, vừa định đứng lên, trên đầu lại trúng một cái nồi, hôn mê.

Mộ Dung Vân Thư lau trán, hắn xem tú bà luyện qua thiết đầu công a! Tiếp tục gõ vài lần, không chết thì cũng hôn mê, đến lúc đó ai thay nàng truyền lời với Lương vương?"Thay ta nói tiếng cám ơn với giáo chủ các ngươi." Nàng vừa đi ra cửa phòng vừa nói.

"Giáo chủ chúng ta chưa bao giờ nhận lời cảm ơn bằng miệng." Oa đầu bếp vô cùng gian trá nói.

Mộ Dung Vân Thư sửng sốt, nhướng mi, xem như nghe được, sau đó đến phòng cách vách kêu Lục nhi. Chỉ chốc lát sau, nàng cùng Lục nhi còn buồn ngủ, không rõ chân tướng đi trở về, đưa cho Oa đầu bếp một phong thơ.

Oa đầu bếp cầm thư cười hì hì hỏi, "Cho giáo chủ?"

"n, Thư để cảm ơn."

Oa đầu bếp đại 囧, "Ta không phải có ý đó..."

"Ta biết, nhưng ta là có ý đó." Mộ Dung Vân Thư nói thật là thản nhiên.

Đoàn người đi ra khỏi thanh lâu, đang muốn đến phủ của Nhiếp Thanh để tá túc, mới hậu tri hậu giác ý thức được thiếu một người.

"Nhiếp Thanh đâu?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Phượng Linh tả xem hữu xem, không phát hiện bóng dáng người trong lòng, mắt đột nhiên trợn trừng, vừa chạy về thanh lâu vừa mắng to nói: "Nhiếp Thanh tên đại sắc lang đó, nhất định bị hoa nương mê hoặc rồi!"

Mộ Dung Vân Thư trợn mắt há hốc mồm, Phượng Linh này không có mắt, hay mắt không sử dụng được? Nàng không thấy được vẻ mặt khủng bố giống như trời sắp sập xuống khi Nhiếp Thanh nghe nói muốn cùng nhau tiến vào thanh lâu sao?

Đang thấy buồn cười, đã nghe Oa đầu bếp ở một bên nói thầm nói: "Nhiếp tiểu tử này thật là có bản lĩnh, bị Đường Tam nương điểm huyệt còn có thể ăn chơi đàng điếm..."

Mộ Dung Vân Thư không còn gì để nói chỉ nhìn trời điếm sao. Nếu để cho Nhiếp Thanh nghe câu như thế, chỉ sợ thật sự sẽ cắt cổ ông ta để nhắm rượu uống.

Có Nhiếp Thanh dẫn đường, Mộ Dung Vân Thư tiến cung vô cùng thuận lợi, một đường thông suốt đi đến Ngự thư phòng.

"Tuyên Hộ Bộ thị lang Nhiếp Thanh, Mộ Dung Vân Thư, vào Ngự thư phòng diện thánh!" Một lão công công đã lớn tuổi đến tuyên chỉ, cuối cùng lại nhìn Nhiếp Thanh nói, "Nhiếp đại nhân, Hoàng Thượng long thể bất an, đừng nói quá lâu."

"Đa tạ nhắc nhở."

Nhiếp Thanh vẫn là bộ dáng vừa lạnh lại vừa cứng. Mộ Dung Vân Thư đột nhiên phát hiện hắn rất thích hợp phán quan, có nề nếp, toàn bộ gương mặt tiểu bạch kiểm tuấn tú lúc nào cũng nghiêm túc sa sầm thật sự không giống người có thể dùng bạc nói chuyện.

Đi vào trong, Ngự thư phòng tràn đầy khí thế uy nghiêm, làm cho người ta không khỏi ngưỡng mộ, kính nể. Dân chúng bình thường không thể nhìn thẳng thánh nhan, cho nên Mộ Dung Vân Thư hơi cúi đầu, vẫn duy trì tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh, không nhanh không chậm triều bái: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân."

"Tạ chủ long ân."

Nhiếp Thanh chỉ thoáng cúi người, "Hoàng Thượng."

"Nhiếp ái khanh bình thân."

"Tạ Hoàng Thượng."

Mộ Dung Vân Thư lặng lẽ đem nhất cử nhất động của quân thần hai người thu hết vào đáy mắt, trong mắt hiện lên ý cười ngầm hiểu. Binh Bộ thị lang Nhiếp Thanh này, không đơn giản a!

"Mộ Dung Vân Thư." Hoàng Thượng mở miệng, trung khí mười phần, tuyệt đối không giống bộ dáng long thể bất an.

"Có dân nữ."

"Nếu trẫm đáp ứng yêu cầu của ngươi, uỷ quyền cho Hối Phong Tiền trang chưởng quản "Đồng bạc" phát ra, ngươi muốn hồi báo trẫm như thế nào?"

"Hoàng Thượng sẽ đáp ứng sao?"

"Trẫm đang hỏi ngươi!"

Mộ Dung Vân Thư cười nhẹ nhàng, từ từ nói: "Hoàng Thượng nếu không đáp ứng yêu cầu của dân nữ, vấn đề này vốn không cần thiết để trả lời."

"Ngươi trả lời câu hỏi của trẫm trước, trẫm sẽ quyết định có đáp ứng điều kiện của ngươi hay không."

"Thứ dân nữ không thể trả lời câu hỏi của Hoàng Thượng."

"Ngươi lớn mật!" Mặt rồng giận dữ.

"Hoàng Thượng xin bớt giận." Mộ Dung Vân Thư tiếp tục nói: "Triều đình quyết định cải cách tiền tệ, dùng giá trị "Đồng bạc" để thay thế bạc trắng thật lưu thông dân gian, theo lý luận mà nói đây là lợi quốc lợi dân, nhưng thực tế có được như vậy hay không, cũng không ai biết, cho nên dân nữ không thể cam đoan có thể hồi báo Hoàng Thượng cái gì."

"Vậy ngươi cần gì phải chấp nhất cho Tiền trang quyền kinh doanh?"

Mộ Dung Vân Thư vẫn cúi đầu như trước, giống như nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bởi vì dân nữ không muốn để cho sản nghiệp nhà mình bị hủy ở trong tay người khác. Bất luận thành bại, Mộ Dung phủ cũng phải cùng tồn cùng vong với Hối Phong Tiền trang."

Hoàng Thượng nghe vậy trầm ngâm, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn kỹ nàng thật lâu sau, nói: "Được, trẫm theo ý ngươi. Nhưng trẫm có một điều kiện."

"Xin Hoàng Thượng cứ nói." Mộ Dung Vân Thư ra vẻ chăm chú lắng nghe.

"Gả cho thái tử."