Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 2: Giáo chủ đột kích




Mộ Dung Vân Thư nghe vậy sửng sốt, “Có người cầu hôn là chuyện tốt, ông khóc cái gì”.

“Nhưng đối phương là giáo chủ ma giáo a!”

” Giáo chủ ma giáo không phải là nam nhân sao?”

“Là nam nhân.”

“Là nam nhân chính là chuyện tốt.” Bỏ lại những lời này, Mộ Dung Vân Thư không nhanh không chậm đi về hướng phòng khách.

Quản gia suy nghĩ cẩn thận hơn nửa ngày vẫn nghĩ mãi quan hệ này có ăn khớp gì với nhau, ” Mộ Dung phủ ta thực thiếu nam nhân sao?”

“Không thiếu.” Lục nhi vô hạn đồng tình liếc mắt nhìn quản gia một cái, “Nhưng tiểu thư nhà ta thiếu.”

“Phải không?” Quản gia ôm nét mặt già nua suy nghĩ một lát, nói: ” Biểu thúc của con của con con gái công công, con lớn nhất của tiểu thiếp phụ thân con đường đệ làm quan ở kinh thành, còn chưa đón dâu, hay là giới thiệu cho tiểu thư?”

“Để lại cho chính ông dùng đi.” Lục nhi liếc mắt xem thường, sôi nổi đuổi theo Mộ Dung Vân Thư.”Tiểu thư, quản gia nên thay đổi đi.”

“Hắn rốt cục quyết định trừ tiền lương của em?”

“… Không có.”

“Vậy xác thực nên thay đổi.”

“…” Lục nhi gạt lệ, để cho người ta biết quản gia bởi vì không khấu trừ tiền lương của nàng mới bị cách chức, nàng về sau còn sống như thế nào! Bốn nam tử áo xanh đứng ở giữa phòng khách sắp xếp rất ngăn nắp, đứng phía sau là mấy chục thủ hạ, nâng mười rương vàng lớn, đây là cảnh tượng khi Mộ Dung Vân Thư đi vào phòng khách đã thấy.

“Chư vị mời ngồi.” Mộ Dung Vân Thư ngồi trên chủ vị, “Người đâu, dâng trà.”

“Không cần.” Đông hộ pháp vẫy tay ý bảo thủ hạ đem bạc trắng nâng lên, đi thẳng vào vấn đề, “Chúng tôi là thay tệ giáo chủ đến để cầu hôn Mộ Dung tiểu thư.”

“Đã nhìn ra.” Mộ Dung Vân Thư không nhìn hắn, ngược lại nhìn chằm chằm mười rương vàng thật to kia, trong lòng bắt đầu đấu tranh kịch liệt.

Mộ Dung phủ hiện tại thực thiếu tiền, phi thường thiếu.

Sau khi phụ thân qua đời, Danh Kiếm sơn trang từ hôn cùng cái sự kiện gọi là ‘Ngăn kiệu cướp thân’, thì độ tín nhiệm của mọi người đối với tiền trang Hối Phong càng ngày càng thấp, ngân phiếu thực hiện kim ngạch cũng càng lúc càng lớn, mà cửa hàng bạc lại không ngừng lỗ vốn, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu.

Mà mười rương vàng này, vừa vặn có thể giải quyết khẩn cấp.

Nhưng thân là người thừa kế duy của Mộ Dung phủ nhất, nàng không thể lập gia đình.

Suy nghĩ thật lâu sau, Mộ Dung Vân Thư nói: “Thực xin lỗi, trưởng nữ của Mộ Dung phủ không gả ra ngoài.”

Nam hộ pháp: “Vậy ngài ấy gả cho tiểu thư được không?”

“… Giáo chủ quý giáo có vấn đề gì sao? Đứt tay, hay cụt chân?” Việc này nếu đặt ở trước kia nàng sẽ không cảm thấy kỳ quái, bởi vì Mộ Dung phủ cho dù ở giang hồ hay là tại triều đình đều uy vọng cực cao, có người muốn tặng những thứ này thực bình thường, trên thực tế còn nhiều hơn, Phương Hồng Phi chính là một trong số đó. Nhưng bây giờ còn có người nguyện ý đến tặng,, hơn nữa lại là giáo phái đứng đầu giang hồ, chuyện này rất không bình thường.

Tây hộ pháp: “Ta nghĩ, đại khái là thiếu não đi.”

“Rõ ràng là tâm tàn.” Bắc hộ pháp tiếp tục nói, ” Bộ dạng của giáo chủ chúng tôi tuy rằng tuấn tú lịch sự, nhưng lại quá mức nham hiểm, nhân cách vặn vẹo, hỉ nộ vô thường, tà ma ngoại đạo điển hình. Người như vậy, nguyện ý ở rể cho tiểu thư cũng không kỳ quái.”

“Đúng vậy, thực bình thường.” Đông hộ pháp vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

Mộ Dung Vân Thư nghe thấy được mùi vị âm mưu, nhưng cũng không phải hướng về phía nàng, cho nên – Chuyện không liên quan đến mình không cần bận tâm.

“Các ngươi xác định hắn nguyện ý ở rể?”

“Xác định!” Bốn người trăm miệng một lời, vẻ mặt lại giống như đang vui sướng khi người gặp họa.

Mộ Dung Vân Thư hiểu rõ cười, “Xem ra giáo chủ quý giáo làm người không phải thất bại bình thường!”

“Phu nhân cao kiến!” Lại là trăm miệng một lời, tất cả đều kích động như ở tha hương gặp được tri âm.

Mộ Dung Vân Thư thực hoài nghi bọn họ có phải là tứ bào thai hay không.”Vẫn chưa cưới hỏi, các ngươi bảo ta Mộ Dung tiểu thư là được rồi.”

“Kêu sớm hay kêu muộn đều giống nhau, người trong ma giáo chúng ta, không có quy củ nhiều như vậy.” Bắc hộ pháp phe phẩy tay nói.

“Cũng được. Nhưng mà ta có tang trong người, ba năm sau mới có thể thành thân.”

Kỳ thật khi cha còn sống đã dặn dò, không cần giữ hiếu đạo để tang cho ông làm gì, sở dĩ nói như vậy, là không muốn lập tức thành thân. Dù sao, nàng ngay cả hình dáng đối phương như thế nào cũng không biết.

“Không sao, chỉ đính hôn trước. Chúng tôi còn phải đi về phục mệnh, đi trước cáo từ.”

“Được, chư vị đi thong thả.”

Bốn vị hộ pháp áo xanh đi trước, người còn lại theo sát nối đuôi sau đó nhau đi ra phòng khách, nâng rương vàng lên.

Mộ Dung Vân Thư kỳ quái nhăn mi lại, “Hoàng kim không phải sính lễ sao?”

Mọi người dừng lại, Đông hộ pháp quay đầu nói, “Vốn thế, nhưng nếu giáo chủ muốn ‘Gả’ cho phu nhân, nên đổi thành của hồi môn. Nga, đúng rồi, phu nhân nhớ mang theo bà mối cùng sính lễ lên Hắc Phong Sơn để cầu hôn.”

Bà mối… Sính lễ… Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên có loại cảm giác ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo. Ngân hàng tư nhân đang khó khăn, nàng đi đâu để tìm sính lễ? Không, chuyện này không phải trọng điểm. Trọng điểm là, nàng đáp ứng việc hôn nhân vì chính là mười hộp hoàng kim kia, hiện tại nếu không có hoàng kim, vậy việc hôn nhân này cũng không cần thiết phải tồn tại.

Nhưng nói không giữ lời, không phải là việc làm của Mộ Dung phủ!

Thực khó xử.

Đông hộ pháp hiểu lầm vẻ mặt của Mộ Dung Vân Thư, cười nói, “Phu nhân không cần khó xử, giáo chủ chúng ta giá thật sự rẻ, ngài cứ căn cứ theo giá kí của thịt heo thị trường là được.”

“… Ta không biết hắn có bao nhiêu cân.” Kỳ thật nàng muốn nói, dùng mười hộp hoàng kim làm‘Của hồi môn’ nàng cũng không ngại.

“Đại khái thêm phỏng chừng, một trăm ba mươi cân đi.”

“Nghe nói gần đây thịt heo rất quý.” Hoàng kim lưu lại đi, lưu lại đi.

“Ta đây trở về khuyên giáo chủ giảm béo.”

“… Đi thong thả không tiễn.” Hôn kỳ nhất định phải lùi lại ba năm sau!

Tiễn bước mọi người của ma giáo, Mộ Dung Vân Thư vẻ mặt thất bại ngồi trở lại nhuyễn ỷ (*), cái này kêu là tự làm bậy không thể sống!

(ghế mềm)

(Cân = 1/2 kí)