Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 6: Thì ra là hắn




Sở Trường Ca từ trên cao nhìn xuống, nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên nhướng mày cười: "Nàng đã kiên trì, ta liền tạm thời đồng ý cách nói này."

Mộ Dung Vân Thư biết lời biện giải của mình thực yếu ớt, nhưng khi từ miệng hắn phát ra lời bố thí làm cho nàng thật khó chịu, vì thế nàng giận dỗi nói một câu gần như không kịp suy nghĩ, "Không đồng ý liền từ hôn!"

Sở Trường Ca đầu tiên là giật mình, tiếp theo là lắp bắp, "Ta chưa nói không đồng ý." Vẻ mặt bất đắc dĩ lại thật cưng chìu.

"Ngươi dường như thực miễn cưỡng."

"Vậy cho là miễn cưỡng đồng ý đi."

"Ngươi không phân rõ phải trái!" Lời vừa ra khỏi miệng Mộ Dung Vân Thư liền hối hận, chột dạ vô cùng, không đợi hắn nói tiếp liền giành trước nói sang chuyện khác, "Bọn họ, ngươi mang về đi."

Sở Trường Ca ung dung, thản nhiên nói: "Bọn họ là của hồi môn của ta."

"Ta nói rồi ba năm sau mới có thể thành thân."

" Của hồi môn có thể đưa trước làm tin."

" Chuyện này không hợp lễ giáo."

"Ta biết."

"Vậy ngươi còn như vậy?"

"Ta luôn hướng đến là làm chuyện không hợp lễ giáo."

Mộ Dung Vân Thư nghẹn họng nhìn trân trối, hắn làm sao có thể đem câu đó nói như là đương nhiên như vậy?

Đang kinh ngạc, bỗng nhiên, hai má truyền đến cảm giác ấm áp ướt át.

Mộ Dung Vân Thư trừng to mắt, không dám tin nhìn nam tử anh tuấn nào đó cười đang đến thể như đường làm quan rộng mở, môi run run rất lâu sau mới thốt ra một câu đầy đủ

"Ngươi… ngươi đang làm cái gì?!"

" Chuyện Không hợp lễ giáo."

"Ngươi...!"

"Phu nhân về sau sẽ chậm rãi quen thôi mà." Nói là nói với nàng,nhưng ánh mắt lại hướng về phía Hoa Lăng Thiên, thần thái rất đắc ý rất khiêu khích chỉ e thiên hạ không loạn. "Vân Thư, ta về kinh trước, nếu muội có việc cứ viết thư cho ta." Hoa Lăng Thiên vẻ mặt tối tăm nói. Mộ Dung Vân Thư lúng ta lúng túng gật gật đầu, không hiểu được vì sao hắn lại đi gấp như thế, bất quá cũng không hỏi nhiều.

"Vậy vi phu cũng đi trước, phu nhân phải nhớ ta nha." Mộ Dung Vân Thư còn chưa kịp phản ứng lại, Sở Trường Ca cũng đã biến mất vô tung vô ảnh, lại nhìn về phía Hoa Lăng Thiên, hắn cũng vừa mới đi ra cửa lớn.

Thần long thấy đầu không thấy đuôi, đại khái là giải thích như thế này đi.

Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc nhìn chỗ hắn mới đứng vừa rồi, vô cùng buồn bã mất mát, luôn cảm thấy, hắn không nên đi nhanh như vậy.

"Phu nhân, bọn họ... làm sao bây giờ?" Đông hộ pháp hỏi.

Mộ Dung Vân Thư hoàn hồn, nói: "Từ đâu tới đây, thì chạy về đó." Nàng theo ngay từ đầu vốn không có ý định nhận lấy ‘của hồi môn’ này.

"Nhưng giáo chủ đã nói qua, một khi giao hàng, tuyệt không thu hồi..."

"Ngoài thành hướng Tây bắc có một bãi tha ma, chư vị thỉnh tự tiện." Nói xong, Mộ Dung Vân Thư xoay người rời đi, bỏ lại mọi người đối mặt nhìn nhau.

Đông hộ pháp nhìn về phía quản gia xin giúp đỡ, dù sao cũng phải tìm một chỗ an trí ‘của hồi môn’ đi chứ?

Quản gia đáp trả bằng ánh mắt lực bất tòng tâm, "Mộ Dung phủ hiện tại nuôi không nổi người rảnh rỗi." Ngụ ý, hay là các ngươi nghe lời của tiểu thư, từ đâu tới đây, hãy trở về đó đi.

"Đại Đông, rắc rối rồi." Bắc hộ pháp vẻ mặt đau khổ nói.

Đông hộ pháp vô cùng trầm trọng gật đầu, "Ta không dự đoán được giáo chủ hôm nay sẽ đến." Vốn dĩ sau "Hồng trang", còn có chân chính "Mười dặm hồng trang", để giải trí cho bọn họ, cũng làm tốt chuyện giáo chủ dặn dò, ai ngờ nửa đường nhảy ra một ác ma...

"Lại nói tiếp, giáo chủ không muốn đến Thiếu Lâm Tự tham gia đại hội võ lâm mười lăm tháng tám sao? Sao lại có thể đến Kim Lăng? Một chút cũng không thuận đường a!"

"Đại hội võ lâm có thể có quan trọng hơn phu nhân sao?"

"Nói cũng đúng. Hôm nay, nếu không phải giáo chủ đột nhiên xuất hiện, thanh cái gì mai trúc cái gì mã kia, không biết sẽ gây rối thành cái dạng gì!"

"Hừ! Dám có ý với phu nhân, xem ta sớm hay muộn gì cũng thiến hắn!"

"Đúng, thiến hắn, thiến cả nhà hắn."

Sở Trường Ca hôm nay xuất hiện tại Mộ Dung phủ, chỉ do ngoài ý muốn. Dựa theo kế hoạch của hắn, lần thứ hai chính thức gặp mặt cùng nàng hẳn là tại đêm tân hôn, nhưng Hoa Lăng Thiên mở miệng nói thanh mai trúc mã gì đó, làm hắn nghe rất khó chịu, cho nên hắn lộ diện, hơn nữa trước mặt mọi người hôn nàng.

Tuy rằng trong nụ hôn này, hướng Hoa Lăng Thiên thị uy là chính, nhưng, cảm giác... thực tốt lắm.

Sở Trường Ca đưa tay khẽ vuốt môi, ngây ngốc nở nụ cười.

"Cốc … cốc..!" Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Sở Trường Ca lập tức thu lại vẻ tươi cười, bình thản nói: "Vào đi."

"Giáo chủ!" Đẩy cửa vào là Đông Tây Nam Bắc tứ đại hộ pháp.

"Nói!"

"Dạ." Đông hộ pháp bắt đầu báo cáo, "Hoa Lăng Thiên là biểu ca của phu nhân, cũng là con riêng của đương kim Thánh Thượng, bốn năm trước mới nhận tổ quy tông được phong làm thái tử, từ nhỏ lớn lên tại Mộ Dung phủ, cùng phu nhân quan hệ rất thân thiết, ngoài Mộ Dung lão gia đã tạ thế ra, hắn là người duy nhất mà phu nhân ỷ lại."

Nghe xong Đông hộ pháp báo cáo, Sở Trường Ca nghiêm mặt, trầm mặc một lát mới mở miệng, "Hắn rời khỏi Kim Lăng, có mang thứ đặc sản gì không?"

"Không có."

"Tốt lắm." Sở Trường Ca cười đến cực kì âm hiểm, giọng điệu cũng thực không có ý tốt, "Đưa chút đặc sản Hắc Phong Sơn cho hắn, nhắn gửi đây là muội phu ta hiếu kính đại cữu tử."

Tứ đại hộ pháp ngầm hiểu, trên mặt đồng dạng lộ ra nụ cười âm trầm.

Mộ Dung Vân Thư chính mình tự nhốt trong khuê phòng, ngồi trước bàn trang điểm ngơ ngác nhìn mình trong gương, đưa tay vuốt ve trên gương mặt bị hắn trộm hôn, tựa hồ như còn lưu lại độ ấm.

Hắn... Vì sao muốn hôn nàng? Chỉ vì nghiệm chứng câu nói "Ta chỉ làm chuyện không hợp lễ giáo" sao?

Hay là... Có nguyên nhân gì khác? Bởi vì... Bọn họ trước kia gặp qua sao?

Nhưng là, gặp qua ở nơi nào đây?

Mộ Dung Vân Thư nhắm mắt lại, cố gắng lục lọi trong trí nhớ sưu tầm bóng dáng của Sở Trường Ca, bỗng nhiên, một cảnh tượng hiện lên trong đầu --

Ở chỗ sâu trong khu rừng trúc rậm rạp, một nam tử cả người đẫm máu, tóc tai bù xù xâm nhập vào trong nhà trúc của nàng, vừa cùng nàng liếc mắt nhìn nhau một cái liền té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. "Uy, muốn chết thì đi bên ngoài, đừng làm dơ nhà của ta."

"Uy, có nghe hay không?"

"Quên đi, nhà trúc này tặng cho ngươi."

"Phòng bếp có nước cùng đồ ăn, nếu ngươi không chết, cứ mượn ăn đi."

"Trong phòng ngủ dưới sàng có cái hòm thuốc nhỏ, bên trong có rất nhiều loại dược loạn thất bát tao, đều là Lục nhi cất vào, chính tự ngươi nhìn xem, dùng được thì cứ mượn mà dùng, đưa ngươi hết đó."

Nghĩ nghĩ, nàng đơn giản đem cái hòm thuốc lấy ra đưa tới bên người hắn, "Đây nè, toàn ở trong này, chính ngươi tự nhìn xem."

...

Nàng nhớ tới, hắn chính là nam tử ba năm trước đây bị thương xâm nhập vào gian nhà trúc. Tuy rằng khi đó hắn thực chật vật, nhưng cẩn thận đối lập hai khuôn mặt, sẽ phát hiện thật sự rất giống nhau.

Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên đứng lên, tìm đến quản gia hỏi, " Người của Ma giáo còn ở đây không?"

Quản gia lắc đầu, "Đều đi rồi."

Mộ Dung Vân Thư thất vọng rũ mắt xuống, trầm ngâm vài giây lại hỏi, "Hắc Phong Sơn cách nơi này xa không?"

"Người muốn đi tìm cô gia?"

"Ừm." Mộ Dung Vân Thư lười sửa đúng xưng hô của Lục Nhi, một lòng chỉ muốn tìm Sở Trường Ca.

"Cô gia hẳn là không quay trở về Hắc Phong Sơn đâu. Nghe nói ngài ấy muốn đếnThiếu Lâm tự tham gia đại hội võ lâm mười lăm tháng tám."