Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 7: Vận mệnh Tiền trang




Mộ Dung Vân Thư không lập tức đến Thiếu Lâm tự, bởi vì hiện tại mới là tháng ba, cách đại hội võ lâm còn hơn năm tháng, người giống như Sở Trường Ca không có khả năng đến trước từ sớm, đương nhiên, cũng sẽ không tới trễ. Từ Kim Lăng đến Thiếu Lâm tự, hai tháng là dư dả, nàng còn có hơn ba tháng thời gian có thể dùng để xử lý công việc trong phủ.

Cửa hàng bạc vẫn lỗ vốn trước sau như một, Tiền trang cũng từ từ không thể hoạt động, mắt thấy Mộ Dung phủ sẽ chưa gượng dậy nổi, ngay cả đại thẩm quét rác đều gấp đến độ lửa cháy đến nơi, đương sự lại một bộ dáng như không có việc gì bộ. Ăn cơm ngủ, đọc sách viết chữ, chơi cờ đánh đàn, rất thích ý!

“Tiểu thư, em cầu xin người biểu hiện giống một con người được không!" Lục nhi hận không thể vẽ một quả mướp đắng thật to trên gương mặt vân đạm phong khinh kia.

Mộ Dung Vân Thư không thèm quan tâm đến lời của nàng, nằm ở trên ghế tiếp tục nhắm mắt phơi nắng, trong lời nói đầy lười biếng

" Em hẳn là nên cầu xin chính mình. Còn tiếp tục líu ríu như vậy, sớm hay muộn sẽ biến thành chim sẻ."

"... Tiểu thư!" Vẻ mặt Lục nhi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Bên ngoài đều đang đồn đại rằng, người cấu kết ma giáo, làm hại thiên hạ, một lòng hy vọng Mộ Dung phủ chúng ta suy bại, chờ chế giễu."

"Vậy cứ để bọn họ đợi."

Lục nhi trước mắt sáng ngời, "Hay là người đã nghĩ ra biện pháp khởi tử hồi sinh?"

"Ta sẽ không cấu kết ma giáo làm hại thiên hạ."

"..." Nàng thật sự muốn vẽ chút ký hiệu phía dưới lời nói của mình để nhấn mạnh.

Phơi mình dưới anh nắng mặt trời cũng đã đủ thời gian, người mà nàng chờ cũng đã đến.

"Tiền Tổng Quản, Ngân Tổng Quản." Mộ Dung Vân Thư vừa bước vào thư phòng liền hướng hai người chào hỏi, cũng tiếp nhận sổ sách bọn họ đưa lên đến, rất nhanh lật xem một lần, nói: "Tiền trang ngừng kinh doanh mười ngày, cửa hàng bạc tiếp tục buôn bán."

Hai vị tổng quản kinh hãi."Cửa hàng bạc liên tiếp lỗ vốn, nếu không phải dựa vào Tiền trang trợ giúp, hoàn toàn chống đỡ không được vài ngày, cho dù muốn bỏ qua một cái, cũng phải là cửa hàng bạc."

"Hai vị không thấy có gì kỳ quái sao?"

"Cái gì?"

"Khi cha ta còn sống trên đời, Tiền trang sinh ý thịnh vượng, ông lại thường xuyên từ Tiền trang tham ô ngân lượng, đem vét sạch, mới khiến sau khi ông qua đời Tiền trang binh bại như núi đổ, quân lính tan rã. Nhưng ông ấy là một người khôn khéo như vậy, vì sao lại muốn hủy diệt Tiền trang của chính mình?"

"Chuyện này..." Ngân Tổng Quản khó hiểu, hoang mang nhìn về phía Tiền Tổng Quản.

Tiền Tổng Quản vẻ mặt đau kịch liệt, "Lão gia chỉ nói, ông không thể không làm như vậy, cho tới bây giờ vẫn không giải thích qua nguyên nhân."

Mộ Dung Vân Thư hơi hơi gật đầu, đưa cho ông một phong thơ, "Đây là tin tức từ kinh thành đưa tới."

Tiền Tổng Quản mở thư ra vừa thấy, nhất thời mặt xám như tro tàn, khóe miệng run run, "Sao, làm sao có thể, sao có thể như vậy..."

"Triều đình yêu cầu trưng dụng Hối Phong Tiền trang..." Ngân Tổng Quản đọc xong vài câu mở đầu, liền cả kinh nói không ra lời.

"Triều đình muốn làm cải cách, chuẩn bị phát hành ngân phiếu lưu hành, nhưng chuyện này phải có Tiền trang thực lực cường đại làm hậu thuẫn. Hối Phong Tiền trang là một nhà Tiền trang duy nhất cả nước Đại Nghiệp Vương Triều, một khi đem biến thành sở hữu của triều đình, cải cách sẽ thành công một nửa."

Tiền Tổng Quản chợt hiểu, " Vì thế lão gia mới vội vã vét sạch Tiền trang, như vậy cho dù triều đình trưng dụng, cũng chỉ là một cái thùng rỗng mắc nợ đầy rẫy."

"Tiểu thư làm sao có thể nghĩ đến phái người đến kinh thành tìm hiểu tin tức vậy?" Ngân Tổng Quản khó hiểu.

"Là biểu ca đột nhiên đến thăm nhắc nhở ta." Mộ Dung Vân Thư nói, "Ta vẫn không nghĩ ra phụ thân vì sao vét sạch Tiền trang, mãi đến trước đó vài ngày biểu ca đến Kim Lăng, làm cho ta ý thức được chuyện này có khả năng có liên quan đến triều đình, cho nên liền phái người đi tìm hiểu một chút."

Hoa Lăng Thiên bốn năm trước sau khi đến đến kinh thành, không từng thấy về qua Kim Lăng, bọn họ trong lúc đó vẫn là thư lui tới, ngay cả khi phụ thân qua đời, hắn cũng chỉ là gởi thư an ủi, bởi vì Thái Hậu không cho phép hắn xuất cung. Mà mấy ngày trước đây lại đột nhiên rời cung đến Kim Lăng, chắc là có được sự đồng ý của Thái Hậu, mà nguyên nhân làm cho Thái Hậu gật đầu tất nhiên có liên quan cùng Mộ Dung phủ.

Quả nhiên, theo thám tử truyền đến tình báo, nhiệm vụ Hoa Lăng Thiên đến Kim Lăng là thuyết phục nàng giao ra Hối Phong Tiền trang. Thực hiển nhiên, cầu hôn của hắn nói chính là lợi thế để thuyết phục nàng, mà nàng cự tuyệt.

Nghĩ đến đây, trên mặt Mộ Dung Vân Thư lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, hoàng cung thật sự đáng sợ, ngắn ngủn bốn năm, có thể làm cho huynh trưởng vốn dĩ luôn thân thiết bây giờ lại có dụng ý muốn lợi dụng nàng.

Ngân Tổng Quản: "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cũng không thể ngồi chờ chết chờ Tiền trang bị triều đình thu đi chứ?"

Nghe vậy, trên khuôn mặt thanh lệ của Mộ Dung Vân Thư lộ ra lạnh lùng, rõ ràng trong đôi mắt phượng có mấy phần tức giận, trong thanh âm thản nhiên mang theo quyền uy không cho phép xâm phạm, "Bất cứ thứ gì ở Mộ Dung phủ ta, không phải muốn lấy là lấy dễ dàng.”

Tiền Tổng Quản: "Nhưng chúng ta đấu không lại triều đình." Ngay cả cáo già như lão gia đều chỉ có thể nhận mệnh, ai còn cứu được Tiền trang?

"Chúng ta đấu không lại, nhưng có người có thể đấu."

"Ai?"

"Lão thiên gia."

Tiền Tổng Quản nháy mắt hóa đá, đã đến bước tình thế này sao tiểu thư còn có tâm tư để nói đùa, mà vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc...

Tiễn bước hai vị tổng quản, Mộ Dung Vân Thư lại đến trong viện phơi nắng, lần này trên tay mang theo một tập thơ.

"Tiểu thư, uống trà." Lục nhi hữu khí vô lực đưa lên Trúc Diệp Thanh vừa pha, vẻ mặt thực ai oán. Tiểu thư rất nhàn rất nhàn, nhàn đến mức khiến người ta giận sôi.

"Ừm." Mộ Dung Vân Thư vừa vặn khát nước, tiếp nhận trà liền đưa vào miệng, "A --" Nàng từ ghế nằm giật bắn người đứng dậy, nhảy lui về phía sau hai bước, cái chén bằng gốm sứ ngã tại trong sách, trà hắt khắp nơi, may mắn Lục nhi tay mắt lanh lẹ, trước khi cái chén rơi đến trên mặt đất thì tiếp được nó.

" Em muốn mưu sát tiểu thư thân yêu của em sao?" Mộ Dung Vân Thư le đầu lưỡi phỏng đang đau, trách nói.

"Sao em biết tiểu thư uống gấp gáp như vậy." Lục nhi cũng le lưỡi, cúi đầu cười trộm. Ha, Bình Tĩnh Thong Dong phái chưởng môn nhân Mộ Dung đại tiểu thư rốt cục cũng giơ chân! Thật sự là ông trời mở mắt, phật quang phổ chiếu a!

"Ngay cả chuyện này đều không hiểu được, vậy em còn có tác dụng gì?"

Lục nhi vừa nghe liền nóng vội, "Tiểu thư trăm ngàn lần đừng vứt bỏ em mà! Em về sau nhất định sẽ suy nghĩ cho tiểu thư, đăm chiêu giùm cho tiểu thư, làm con giun trong bụng tiểu thư"

" Em rủa trong bụng ta có giun sao?"

"... Trời cao chứng giám, cho dù em rủa chính mình cũng không dám rủa tiểu thư người." Lục nhi rất muốn đập đầu vào ghế đá, phi thường muốn.

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, xem như tin tưởng nàng, cầm lấy quyển sách thơ đã bị ướt nhẹp, nhẹ nhàng giũ giũ nước trà trong sách, đặt lên chỗ còn sạc sẽ trên bàn đá mở ra phơi nắng, sau đó xoay người rời đi. Hứng thú học đòi văn vẻ bị một ly trà hắt nguội lạnh luôn.

"Tiểu thư!" Lục nhi hét lên một tiếng, chỉ vào tập thơ nói: "Trong sách có chữ viết!"

"Trong sách không chữ còn có thể gọi là sách sao?" Mộ Dung Vân Thư không cho là đúng nói, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi.

"Không phải cái loại chữ này... Là cái loại chữ này..." Lục nhi giảng không rõ ràng lắm, vội vã chạy tới đem nàng kéo trở về trước bàn, chỉ vào chữ viết màu xám trong sách nói: "Người xem."

Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc không thôi, nơi bị trà thấm ướt trong sách, xác thực xuất hiện chữ, thoạt nhìn rất giống chữ "Kiếm".

"Lấy bồn nước trong đến."

"Dạ."

Rất nhanh, Lục nhi bưng tới một chậu nước trong đặt lên bàn đá.

Mộ Dung Vân Thư thật cẩn thận đem một trang tập thơ xé mở, sau đó nhất nhất tẩm vào trong nước. Mở đầu trên mấy tờ giấy không có chữ, ở giữa có một số chữ viết, mẫy trang cuối cùng thì lại không có.

Tất cả những chữ viết đó tập hợp lại chính là—Năm ngàn vạn lượng bạc trắng ở Danh Kiếm sơn trang.

Năm trăm vạn!

Vừa vặn là lỗ hổng tài vụ của Tiền trang.

Mộ Dung Vân Thư chợt hiểu, thì ra phụ thân đem bạc giấu ở Danh Kiếm sơn trang, khó trách nàng đem Mộ Dung phủ quật ba thước đều không tìm được nữa văn tiền, khó trách Danh Kiếm sơn trang vội vã từ hôn...

Chẳng qua là nàng không hiểu, vì sao phụ thân không trực tiếp nói cho nàng?