Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 210: Chiến đấu




- Ngươi muốn gì?
Tuyết Thiên Lăng lạnh lùng hỏi. Hồi chiều vì thời gian quá ngắn, lại có mặt Lâm Hàn và Lâm Băng ở đó, hai người không tiện bùng nổ xung đột, dứt khoát hẹn nhau nửa đêm đến nơi hoang vắng này gặp mặt.

- Nói thẳng đi! Chúng ta đánh một trận! Nếu tôi thua, tôi tự động rời đi! Nếu chị thua, tôi cũng không cần chị phải từ bỏ, chỉ cần chị sau này điệu thấp một chút, mọi chuyện ưu tiên tôi trước là được rồi!
Lê Ân Tĩnh tự tin nói, giống như nàng đã nắm chắc phần thắng trong tay vậy.

Thực tế đúng là như vậy, Lê Ân Tĩnh đúng là khá có nắm chắc, nàng hiện tại đã là Pháp Thần cấp một, hơn nữa còn đột phá được một năm, sắp tới thời gian tiếp tục đột phá. Thông tin về Tuyết Thiên Lăng nàng cũng biết rất nhiều, tiên tử kinh tài tuyệt diễm năm xưa bây giờ đã gặp bình cảnh không thể phá vỡ, tối đa cũng chỉ là Võ Thánh cấp mười đỉnh phong mà thôi.

Dù có tính thế nào, nàng cũng không thua được!

Lê Ân Tĩnh cũng biết, đuổi Tuyết Thiên Lăng đi là điều bất khả thi. Năm năm trước Lâm Hàn không thể từ bỏ nàng, vậy thì năm năm sau lại càng không thể. Dù có đuổi cô ta đi, Lâm Hàn cũng sẽ đau khổ tìm lại, vậy thì có được ích lợi gì đây?

Có lẽ ngay từ đầu mình đã không nên dây dưa với hắn, cũng không nên mềm lòng hứa hẹn cho hắn một cơ hội. Nhưng nếu đã quyết định, vậy thì Lê Ân Tĩnh cũng không hối hận. Bắt Tuyết Thiên Lăng rời đi là không thể, cách duy nhất là giành lấy địa vị lớn hơn cho mình.

- Không cần!
Tuyết Thiên Lăng lạnh lùng nói:
- Chàng không bỏ được ta, cũng không bỏ được cô! Nếu cô thua, tốt nhất là sau này thấy ta thì đi đường vòng, đừng để ta phải nhìn thấy cô là được rồi!

- Ha ha ha! Được! Được lắm! Lại định để tôi làm tình nhân? Chị còn ác hơn tôi tưởng!

Lê Ân Tĩnh cười khanh khách, thân hình thoáng chốc đằng không bay lên, như một ngọn tên lao đi trên bầu trời. Tuyết Thiên Lăng hừ một tiếng, cũng không hề kém cạnh phi thân đuổi theo. Hai cái bóng một hồng một trắng cứ như vậy dần dần biến mất khỏi thành Cửu Long.

Hai nàng cũng không định chiến đấu ở nơi này!

Một giờ sau!

Lê Ân Tĩnh dẫn Tuyết Thiên Lăng tới một ngọn núi trọc lốc không chút cây cối. Nàng đột ngột dừng lại, cánh cung thần trong tay không chút do dự giương lên, mũi tên lửa trắng như bạch ngọc đột ngột xuất hiện, lao vun vút về phía Tuyết Thiên Lăng đang đuổi tới.

Bị một đòn hồi mã thương bất ngờ như vậy, Tuyết Thiên Lăng cũng không chút nao núng, nàng đã đề phòng nữ nhân kia từ lâu rồi. Kiếm Huyền Thủy Ngưng Băng xuất hiện trong tay, hàn khí lạnh thấu xương tỏa ra, dần ngưng đọng huyền thủy từ chuôi thành lưỡi kiếm. Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, mũi tên đã bị chém lệch sang một bên, đột ngột phát nổ trong không trung, để lại từng làn sóng nhiệt hùng hồn.

Tuyết Thiên Lăng kiêng kỵ nhìn đối thủ ngạo nghễ đằng kia. Một kiếm của mình mặc dù không phải toàn lực gì, nhưng cũng là võ kỹ tuyệt phẩm phối hợp với thần khí! Vậy mà không thể chém tan được mũi tên kia, đủ biết sức mạnh ẩn chứa trong đó kinh khủng thế nào.

Còn mạnh mẽ hơn Lục Mạch Thần Kiếm của Lã Thiên Thanh cả chục lần!

Đạo cảnh mãnh liệt tỏa ra, bầu trời vốn đã xám xịt càng trở nên u ám khôn lường, gió thổi mây tuôn, cả thiên địa như ngưng tụ lại một điểm này, rặng mây đen đặc trên trời khiến người ta cảm tưởng như lão thiên đã nổi cơn thịnh nộ, đang xoắn chặt thiên không để hàng lâm thiên kiếp.

Đây mới là sức mạnh chân chính của đạo cảnh, sức mạnh mà chỉ có Võ Thần mới có thể sở hữu, khả năng dùng đạo cảnh dẫn động thiên địa, sức mạnh khiến càn khôn lung lay, từ đó dẫn ra pháp tắc thiên địa tá trợ cho võ giả, đồng thời, thiên uy cuồn cuộn cũng theo đó mà đè nén xuống kẻ địch, sức mạnh còn khủng khiếp hơn gấp bội thứ đạo cảnh dùng năng lượng bản thân để duy trì của Võ Thánh.

Hơn nữa, một Võ Thần thực sự có thể tán phát hoặc tập trung toàn bộ thiên uy này lên một hoặc nhiều đối thủ, khiến thiên uy đã mạnh, nay lại càng thêm ngưng tụ khủng khiếp.

Gió nổi lên cuồn cuộn, khiến đất đá quay cuồng như tận thế, những tán cây yếu ớt dưới chân núi cũng theo đó mà quỳ rạp dưới thiên uy, gió càng ngày càng mạnh, càng ngày càng lạnh lẽo, khiến một vùng rừng nhiệt đới như vậy mà lại bắt đầu có tuyết rơi...

Trên sườn núi, Lê Ân Tĩnh hơi kinh ngạc thốt lên: “Võ Thần?”, sau đó, nàng cũng không chịu thua kém, cánh cung khép lại thành hình pháp trượng đuôi cá, viên Hỏa Diệm Châu phát ra ánh sáng đỏ rực như máu, miệng nàng niệm lên những chú ngữ khó hiểu, theo đó mà mặt đất cũng bắt đầu xoay chuyển.

Mặc cho thiên không có xoay vần thế nào, dưới mặt đất cũng không hề nao núng, gió không thổi, cây không lay. Cả sườn núi đỏ rực lên như nham thạch, không một ngọn lửa nào xuất hiện, nhưng cả không gian lại như bị đốt cháy, mỗi một điểm đều là một ngọn lửa vô hình, khiến người ta không thể chịu nổi.

Lĩnh vực... không, đây là quốc độ của Pháp Thần! Là sức mạnh biến cả một vùng đất thành thế giới của nguyên tố. Lửa không xuất hiện, nhưng tất cả mọi thứ trong quốc độ đều mang sức hủy diệt còn mạnh hơn lửa, mọi thứ đều nóng khủng khiếp, cây cối tự nóng lên, đất đá cũng nóng, ngay cả bầu không khí cũng nóng đến kinh khủng! Bất cứ một kẻ nào bước vào quốc độ này, dù cho hắn không chạm vào cái gì, chỉ riêng bầu không khí vừa nóng vừa mang áp suất khủng khiếp như bây giờ cũng đủ khiến hắn biến thành thịt nhừ rồi.

Đứng trong quốc độ, không cần Pháp Thần phải điều khiển công kích, tự đối thủ cũng sẽ bị cái môi trường này biến thành một phần của nó. Dù hắn có mạnh mẽ đến đâu, nhưng trong quốc độ này, hắn chính là một phần của thế giới, cũng có xu hướng hòa nhập vào bên trong, dù hắn có chống chọi, thân thể hắn cũng sẽ tự nóng lên, tự bốc cháy từ bên trong, không gì ngăn cản nổi, bởi hắn đang đứng trong thế giới của Lê Ân Tĩnh! Thế giới của Nhiệt!

Đúng, không còn chỉ là lửa, mà là nhiệt! Nhiệt, chính là quyền năng, là sức mạnh tinh túy nhất của lửa!

Trong màn đêm, thế giới như bị chia thành hai nửa rõ ràng, trên trời gió nổi mây tuôn, tuyết rơi trắng xóa không gian, cái lạnh kinh khủng khiến mọi thứ đều có thể biến thành băng giá. Dưới đất, thế giới lại như biến thành màu đỏ, sức nóng hủy diệt khiến cả không gian và ánh sáng đều bị biến dạng, không thể nhìn rõ có gì bên trong, tất cả đều là một màu đỏ, màu đỏ rất thuần túy!

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, thế giới màu đỏ đang mạnh hơn thế giới màu trắng, từ dưới đất ép ngược lên trời. Điều này cũng là dễ hiểu, bởi Tuyết Thiên Lăng mới đột phá bình cảnh không lâu, thậm chí nói nàng là Võ Thần vẫn còn rất miễn cưỡng, nàng còn chưa phải là một Võ Thần chân chính.

Còn Lê Ân Tĩnh, nàng là Pháp Thần hàng thật giá thật, hơn nữa còn sắp đột phá thêm một bậc. Với kinh nghiệm truyền thừa từ một đời cường giả như Altar William, chuyện đột phá đối với nàng thực ra cũng chẳng mấy khó khăn, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chíu!

Một mũi Táng Thiên Tiễn lao đến, xuyên phá không gian nhắm thẳng tới trán Tuyết Thiên Lăng. Nàng nhanh chóng lách sang bên phải, né khỏi mũi tên đoạt mạng này, trong lòng càng thêm kiêng kỵ Lê Ân Tĩnh.

Thật sự là Pháp Thần? Hơn nữa còn mạnh hơn ta một bậc! Nữ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, rốt cuộc chàng đã dùng thủ đoạn gì để chiếm lấy? Phu quân à phu quân, chàng đúng là vượt ra ngoài dự đoán của ta rồi!

Phăng!

Mũi tên kia lướt ra phía sau Tuyết Thiên Lăng, đột nhiên mạnh mẽ phát nổ, từ một mũi tên tỏa ra thành hàng trăm mũi Táng Thiên Tiễn khác, như một cơn mưa rào lao xuống, rạch ra những vạch trắng nóng hừng hực trong không gian.

Tuyết Thiên Lăng lạnh mắt nhìn cơn mưa tên kia, đạo cảnh mạnh mẽ siết lại, sức lạnh kinh hồn thoáng chốc đã khiến những mũi tên ảm đạm đi một nửa, nhưng không hề biến mất!

Chết tiệt! Những mũi tên này đều là xuất phẩm của thần khí, đạo cảnh của ta không đủ sức triệt tiêu bọn chúng.

Một cơn gió thổi đến, thân hình Tuyết Thiên Lăng vậy mà từ xu thế rơi xuống đột ngột đổi hướng, lao mạnh lên không trung.

Haaaa.

Hét lớn một tiếng, kiếm chiêu mãnh liệt chém ra, kiếm vũ nhanh đến hoa mắt thoáng chốc đã đánh tan mất hơn mười mũi Táng Thiên Tiễn, để lộ một con đường thoát cho Tuyết Thiên Lăng.

Đúng, lần này, nhờ có Đạo Cảnh và thần khí Huyền Thủy Ngưng Băng, Tuyết Thiên Lăng mới có thể đánh tan được Táng Thiên Tiễn, đương nhiên, cũng chỉ là số ít, đủ để thoát thân chứ không thể hủy diệt toàn bộ.

Oành oành oành oành...

Tiếng nổ rung thấu trời vang lên, những đóa hoa lửa nở rộ mang theo ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm đen đặc. Rung động mà nó mang đến khiến cả ngọn núi kia cũng trở nên run rẩy bần bật, đất đá trôi dài như muốn sụp đổ, chỉ có Lê Ân Tĩnh vẫn đứng đó không hề nao núng tiếp tục niệm những chú ngữ khó hiểu.

(Ám ba ni cà mên xíu mại... ^^ đùa tý)

Hoa súng bạo thiên!

Mặt đất càng rung động kịch liệt, từ vị trí những mũi Táng Thiên Hỏa kia bạo tạc, từ trong lửa đỏ dần dần xuất hiện những đóa hoa súng màu lam. Cả đóa hoa đều là lửa, nhụy hoa còn phát ra ánh sáng rực rỡ như thái dương, nóng như vậy, nhưng nó lại khiến Tuyết Thiên Lăng thấy lạnh gáy...

Bởi tất cả đám hoa súng này đều đang chĩa về phía nàng.

Đoàng!

Đoàng đoàng đoàng...

Gần như cùng một lúc, cả trăm đóa hoa súng cùng nhau khai hỏa, những quả cầu lửa màu lục lớn bằng căn nhà gào thét lao lên thiên không, vây kín mọi đường lui của Tuyết Thiên Lăng, trận địa hùng hồn như thế, vậy mà chỉ để công kích thân hình yểu điệu của nàng.

Uỳnh...

Tiếng nổ kinh hồn vang vọng cả trời đêm, khiến Lâm Hàn ở cách đó năm ngàn dặm cũng phải giật mình tỉnh giấc. Cả thành Cửu Long cũng nhốn nháo tỉnh dậy, nhiều người hoảng sợ nhìn về phía ánh lửa chập chờn như mặt trời ban đêm phía xa xa...

- Là... là cái gì vậy?
Một lão hán nhát gan hỏi.

- Ngu ngốc! Là cường giả chiến đấu! Thanh thế khủng khiếp như vậy, chỉ có thể là Pháp Thần! Không biết là hai vị nào chiến đấu?
Một bà lão đứng bên cạnh bất mãn giải thích, giống như cực kỳ không hài lòng vẻ mặt của lão hán này.

- Thực ra, con nghĩ là Thần Thú hệ hỏa thì đúng hơn, hướng đó là phía Tây, là rừng rậm Táng Hồn đó!
Một thanh niên đứng đằng sau dùng đôi mắt thâm thúy quan sát đốm lửa, chen lời vào.

...

Cảnh tượng như vậy không chỉ diễn ra ở một nhà, thậm chí cả cường giả của học viện cũng bị đánh động! Lâm Chấn Sơn ngưng trọng đứng trên ngọn tháp mà chiều nay Lâm Hàn vừa dựng lên để quan sát:
- Là ai đang chiến đấu? Cường giả cấp thần như chúng ta đã cả ngàn năm nay chưa từng khai chiến! Rốt cuộc là ai?

- Là... là đại tiểu thư? Chết tiệt! Đại tiểu thư đang đánh với ai? Không được, ta phải đi xem, tránh để đám súc sinh khốn kiếp kia thừa cơ làm hại đến ngài!
Uy Thanh Liên đột nhiên thốt lên, sau đó nóng nảy phi thân đi mất, Lâm Chấn Sơn cũng kinh ngạc một thoáng, sau đó gấp gáp đuổi theo.

Trong nhà, Lâm Hàn đột nhiên thấy lòng mình bồn chồn sốt ruột một cách khó hiểu. Nếu là bình thường, mấy chuyện như vậy hắn đã sớm vứt ra sau đầu, đi ngủ tiếp cho rồi, nhưng tại sao hôm nay phản ứng lại kỳ lạ như thế?