Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 231: Thiên tài




Lại đến thêm một người!

Cũng là một trong ba người đã bám theo nữ tử, lần này là tên nhìn nàng với ánh mắt si mê, nhưng không mang theo ác ý.

Nhìn hắn, hoàn toàn trái ngược với công tử một sắc phục quý tộc kia, trên người chỉ có một bộ pháp bào màu lục nhạt, nhìn qua có mấy phần đơn bạc, trên ngực có ấn chiếc huy chương pháp trượng bốn chân khá là chói mắt.

Pháp Tông bốn – Hệ Phong!

Ở cái nơi nhỏ bé như thị trấn Nam Xuyên này, một Pháp Tông đã đủ tư cách ngạo thị rồi! Nên nhớ hàng năm, học viện cũng chỉ có một hai học sinh, tối đa là ba học sinh tốt nghiệp với tu vi Pháp Tông mà thôi! Hơn nữa những tuyệt thế thiên tài này đều được viện trưởng đề bạt lên kinh đô tiếp tục tu luyện dưới sự bồi dưỡng của quốc công.

Xem trang phục tên này, người xung quanh biết hắn thậm chí còn chưa tốt nghiệp học viện, vậy mà tu vi đã khủng bố đến vậy! Chờ vài năm nữa hắn được trui rèn thêm, trở lại phong hầu bái tướng cũng không phải chuyện không thể.

- Đặng Thiên Hòa? Ngươi là cái thá gì mà dám ở đây ăn nói lung tung? Ngươi nói ai tâm thuật bất chính?

Còn biết tên nhau? Thái độ còn như vậy? Xem ra là có xích mích từ trước.

Đặng Thiên Hòa trực tiếp bỏ qua thái độ của công tử kia, cười lạnh đáp:
- Còn hỏi ai tâm thuật bất chính? Ngươi đến tình huống cụ thể của cô bé kia cũng không hỏi, trực tiếp đồng ý dẫn tiến với hiệu trưởng! Vị tiểu thư kia có thể tin ngươi, nhưng ngươi là loại gì ta còn không biết sao? Hay ngươi cho rằng hiệu trưởng là người tùy tiện muốn gặp là gặp?

Nói xong, hắn mặc kệ sắc mặt tái đi vì giận dữ của công tử, quay ra nói với nữ tử:
- Vị tiểu thư này! Mặc dù ta cũng có thể giúp tiểu thư một hai! Nhưng xin tiểu thư cũng nên suy nghĩ một chút về những gì mình đang làm! Hiệu trưởng thân mang trọng trách, công việc triền thân. Mặc dù ta có thể miễn cưỡng thỉnh được chút ít thời gian của ngài, đương nhiên, với điều kiện lệnh ái thực sự có tư chất đủ tốt.

Trong lòng hắn lại âm thầm quyết định, dù cho cô bé con kia tư chất thiếu chút ít, hắn cũng cố mà nài nỉ thầy mình, giúp nàng một tay.

Một mỹ nhân như vậy, hắn có chút không nỡ nhìn nàng chạy ngược chạy xuôi vì những việc như thế này...

- Chuyện này...
Nữ tử vậy mà thoáng chốc do dự không nói, bầu không khí thoáng chốc rơi vào trầm mặc.

Đặng Thiên Hòa không chút nóng vội, vẫn nho nhã nói:
- Nếu tiểu thư có điều khó nói, không ngại dời bước cùng ta tới một nơi dễ nói chuyện hơn.

Lời vừa nói ra, Đặng Thiên Hòa đã thức thời ngậm miệng lại.

Câu vừa rồi... thế nào mà lấy thấy giống y hết lời của tên ăn chơi chết tiệt kia?

Quả nhiên, công tử hoa quý thoáng chốc cười lên ha hả, chỉ thẳng vào mũi Đặng Thiên Hòa nhạo báng:
- Xem đi xem đi! Ngươi nhìn ngươi! Chẳng phải cũng là một tên ngụy quân tử luôn thích thừa nước đục thả câu sao? Còn dám tự xưng cái gì mà thanh bào quân tử? Ta nhổ vào!

Sắc mặt Đặng Thiên Hòa thoáng chốc tái đi! Hắn không phải ngụy quân tử, mà là chân quân tử, mà chân quân tử có đấu lại miệng lưỡi với cái giống lưu manh khốn kiếp kia bao giờ?

Hắn chỉ biết tức giận phản bác:
- Nghiêm Quân Thái! Đừng có ngậm máu phun người! Ta là một lòng hảo tâm muốn giúp người khác! Ngươi không muốn giúp thì thôi, tại sao hết lần này đến lần khác chọc phá, muốn mưu đồ bất chính với người khác?

- Còn ngụy biện? Ta hỏi ngươi, tại sao hết lần này đến lần khác khi ta muốn theo đuổi con gái, ngươi lại chõ mũi vào bôi nhọ ta? Chẳng phải là do ngươi ghen tỵ với ta, ghen tỵ thân phận của ta, ghen tỵ ta có thể quyến rũ nữ nhân hay sao? Ngụy quân tử!
Công tử Nghiêm Quân Thái lạnh lùng chụp mũ.

Đặng Thiên Hòa thoáng chốc nghẹn lời! Mặc dù hắn tự biết mình đang làm gì, cũng biết Nghiêm Quân Thái là loại mặt hàng gì, nhưng sự thật chính là rất nhiều lần hắn chọc phá chuyện tốt của Nghiêm Quân Thái!

Mặc dù hành động đó thuần túy đến từ tinh thần trượng nghĩa, kết hợp với độ căm ghét vô cùng với tên ăn chơi như họ Nghiêm, nhưng người ngoài nhìn ra lại là thế nào? Đặng Thiên Hòa thoáng chốc khó giải thích.

Nhìn thấy Đặng Thiên Hòa nghẹn lời, Nghiêm Quân Thái nhanh chóng đả kích:
- Bị ta nói trúng tim đen rồi chứ gì? Đừng có tưởng ngươi nghĩ gì người ngoài không biết! Ngươi nhìn con bé này toàn thân gầy yếu, tinh thần uể oải, yếu ớt, trong mắt có chút sợ hãi, điển hình từ nhỏ sống trong gian khổ, tư chất cao tới đâu cũng đã sớm bị cái cuộc sống khốn khổ chết tiệt kia trù dập rồi! Còn muốn gặp hiệu trưởng? Còn định tạo điều kiện tu luyện tốt hơn? Trò cười!

Đến lúc này, Nghiêm Quân Thái đã trực tiếp trở mặt, cũng mặc kệ ấn tượng trong lòng hai mẹ con kia về hắn đã xấu đến cực điểm!

Nghiêm Quân Thái là công tử ăn chơi, nhưng nữ sắc với hắn cũng không quan trọng như vậy! So với tán gái, hắn tình nguyện đả kích đối thủ của mình thân bại danh liệt hơn. Còn nữ nhân? Hắn muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, còn sợ thiếu mất một hai người sao?

Kể cả tuyệt sắc đến mấy, nhưng không có thân phận và thực lực, mãi mãi vẫn chỉ là đồ chơi trong tay cường giả mà thôi!

Nghe thấy lời này của Nghiêm Quân Thái, sắc mặt nữ tử chợt tối sầm lại. Nhìn thấy mẹ mình như vậy, cô bé con cực kỳ không hiểu chuyện nổi giận.

- Khốn nạn! Mẹ ta là người tốt nhất trên đời! Lẽ nào lại đi nói dối giống đám xấu xa các ngươi?

Vừa nói, nàng vừa quơ đại một cái chén trên bàn, mạnh mẽ ném về phía Nghiêm Quân Thái. Chỉ là, nhìn uy lực cái chén này thế nào cũng thấy có chút vô lực.

Nghiêm Quân Thái nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ nghiêng đầu một cái đã dễ dàng tránh khỏi.

Chỉ là, cảnh tượng tiếp theo đột nhiên làm hắn giật mình một cái.

Như một vệt sáng lóe lên trước mắt, cái chén nhẽ ra đã bay ra phía sau Nghiêm Quân Thái đột nhiên xuất hiện trở lại ngay trước mặt hắn, chỉ cách chừng năm phân!

Nghiêm Quân Thái lúc này chỉ là Đại Pháp Sư cấp mười, mặc dù được coi là thiên tài trong thị trấn ở cái tuổi mười bảy hiện tại, nhưng hắn nào có thực chiến bao giờ? Lại thêm phản ứng chậm chạp đặc trưng của các ma pháp sư cấp thấp, thoáng chốc hắn đứng ngẩn ra đó, không biết phải làm gì!

Binh!

Cái chén sứ thậm chí còn mạnh hơn hắn nghĩ, mạnh hơn nhiều so với lực ném vừa rồi của con bé, vậy mà nện khiến hắn đầu nổ đom đóm. Mùi cá tanh nồng xộc lên mũi suýt chút nữa khiến Nghiêm Quân Thái ngất xỉu.

Chuyện gì xảy ra?

Nghiêm Quân Thái nhìn không rõ, nhưng người bên ngoài, bao gồm cả Đặng Thiên Hòa lẫn những kẻ ngồi trong quán đều nhìn rõ mồn một.

Toàn trường lạnh ngắt như tờ.

Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì?

Chiếc chén kia sau khi bay ra sau đầu Nghiêm Quân Thái, độ nhiên lóe lên một ánh trắng, sau đó, nó đột ngột xuất hiện trước mặt họ Nghiêm, dùng tốc độ và lực đạo gấp nhiều lần vừa rồi, nện vào mặt hắn.

Hoàn toàn không phải ảo giác!

Mà là một cái chén chân chân thực thực nện vào mặt hắn.

Mặc dù công kích cỡ đó cũng chỉ là gãi ngữa mà thôi, nhưng quan trọng chính là thủ đoạn mà con bé kia sử dụng.

Nhìn cô bé con còn đang đắc ý khoanh tay khiêu khích Nghiêm Quân Thái, Đặng Thiên Hòa cảm thấy trái tim nhỏ bé trong lòng mình đang đập lên thình thịch, giống như con nai hoảng loạn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực hắn vậy.

Thủ đoạn kia là...

Thuật không gian!

Hoàn toàn không có dấu hiệu dùng ma pháp chú ngữ bóp méo không gian, chỉ hoàn toàn là bản năng của con bé đã có thể khống chế vật thể xuyên qua không gian, hơn nữa còn kích phát tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần!

Đây đâu phải là thiên tài?

Mà là tuyệt thế thiên tài, trăm ngàn năm chưa từng xuất hiện, chính là thiên tài mà cả tỉnh Nam Xuyên này mong đợi hàng ngàn năm a!

Một thiên tài nắm giữ thuật không gian, hơn nữa còn là bẩm sinh có thể nắm giữ.

Hiện giờ lại chân chân thực thực hiện hữu trước mắt bọn hắn!

Khuôn mặt ngưng trọng, Đặng Thiên Hòa hoàn toàn không còn chút nghi ngờ nào, giọng điệu nghiêm túc nói:
- Vị tiểu thư này! Lời của tiểu thư, tại hạ không dám nghi ngờ nữa! Kính mời tiểu thư đi cùng tại hạ, tại hạ sẽ ngay lập tức dẫn tiến tiểu thư với hiệu trưởng học viện!

Trong lòng hắn lúc này cũng có mấy phần kích động, đây là tuyệt thế thiên tài hệ không gian a! Nếu để thầy hắn gặp được, chẳng phải thầy sẽ vui mừng khôn nguôi, mọi phiền muộn mấy ngày nay cũng dẹp sạch sao?

Thầy của hắn, chính là hiệu trưởng cái học viện lớn nhất cả tỉnh Nam Xuyên này.

Cũng chính là người mà nữ tử muốn gặp.

Nữ tử còn chưa nhúc nhích, Nghiêm Quân Thái đã đột nhiên bá đạo nói:
- Đi? Đi đâu? Hai người này đã đồng ý theo ta về phủ! Ta còn chưa tận tình chủ nhà, họ Đặng ngươi đã gấp gáp muốn cướp người sao?

- Ngươi... Vô liêm sỉ! Ngươi có biết đứa bé kia là ai không? Thiên tài như vậy, ta tuyệt đối không cho phép loại người bại hoại như ngươi nhúng chàm! Chuyện này quá trọng đại, nếu đến tai quốc sư, không chỉ là ngươi, mà ngay cả Nghiêm gia các ngươi cũng gánh không nổi.

Quốc sư trong miệng hắn, không ai khác ngoài Thiên Kế!

Thiên Kế từng có ban phát cách nhận biết các loại thiên tài hệ không gian!

Trong đó loại thiên tài bẩm sinh có thể khống chế không gian này chính là loại cao cấp nhất, thiên phú không gian sánh ngang với tộc Kỳ Lân Một Sừng của rừng rậm, tuyệt đối không được sơ sót!

Hiển nhiên, học sinh ưu tú như Đặng Thiên Hòa có biết chuyện này, hơn nữa còn thuộc nằm lòng là đằng khác.

Nhưng họ Nghiêm vẫn không chút nhún nhường. Hắn không thèm nói thêm một lời, chỉ lạnh lùng phất tay lên, trong quán ngay lập tức đứng dậy gần mười người, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Đặng Thiên Hòa.

Mấy người này, thấp nhất cũng là Đại Võ Sư, cá biệt còn có một Võ Tông, một Pháp Tông!

Chức nghiệp Võ giả này, ở công hội ma pháp đúng là hiếm như lông phượng sừng lân, chỉ riêng ở công quốc Phong Thủy Tượng là chẳng lạ gì, nhưng thân phận cũng rất thấp kém, thường chỉ làm gia nô hộ vệ cho nhà thế gia đại tộc.

Ở đây, ma pháp sư mới là quý tộc, đáng được tôn trọng.

Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là cả quán ăn lúc này đã lâm vào một hồi hỗn chiến.

Võ giả quyền đấm cước đá, bàn ghế bay tứ tung, ma pháp cũng phóng ra như điện quang hỏa thạch, cuồng phong bạo vũ, gây nên một hồi tai nạn không nhỏ cho chủ quán.

Trong góc, hai “mẹ con” hoảng sợ ôm nhau, chỉ là không ai thấy được một vệt như đã tính trước trong mắt nữ tử áo tím.