Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 234: Rắn ra khỏi hang




Hiện tại, Lâm Hàn có một thứ cực kỳ nghịch thiên trong tay, nhưng lại không biết triệt để mà tận dụng, rất nhiều lúc, hắn còn quên béng mất sự tồn tại của thứ này.

Không gian thôi diễn!

Trong tình huống hiện tại, sử dụng công năng này của hệ thống là không thể thích hợp hơn.

Lâm Hàn càng ngắm nhìn truyền tống trận càng thấy say mê, hai đôi mắt đáng yêu càng sáng long lanh ngập nước. Nhìn hắn có phản ứng này, Henry cũng thấy khá hài lòng.

Yêu thích là tốt, có hứng thú mới có động lực tiếp tục nghiên cứu! Nếu con bé có tiềm lực khám phá truyền tống trận, nhưng lại không có hứng thú gì, vậy thì mọi cố gắng của bản thân cũng chỉ là dã tràng se cát mà thôi!

Qua nửa giờ, Lâm Hàn trong bộ dạng bé con mới vờ vờ vịt vịt bừng tỉnh, nhìn lại vẻ mặt của Henry, “cô bé” mới ra vẻ ngượng ngùng, sắc mặt lại tràn ngập tiếc nuối và không nỡ, nhưng vẫn rất dứt khoát đưa trả lại tấm la bàn cho Henry.

Nhìn cái thần sắc tiếc hùi hụi của bé con, Henry thế nào lại thấy vừa thương vừa buồn cười. Không thể không nói, bộ dạng hiện tại của Lâm Hàn thực sự rất đáng yêu, có lẽ là do học hỏi từ cô con gái diệu tinh linh quỷ quái nào đó.

Henry mềm lòng rồi.

Trên thực tế, Henry cũng có mấy phần giống với tính cách của giáo sư Barry, rất hiền hòa và nhân hậu với người mình, nhưng với kẻ địch lại cực kỳ khắc nghiệt và dứt khoát, tính cách cũng có phần trù trừ mềm yếu.

Hiển nhiên, Henry đã coi bé con trước mắt là người mình.

Một cô bé con đáng yêu như vậy, còn nhỏ xíu như vậy, Henry không tìm ra bất cứ lý do gì để nghi ngờ nàng.

Trẻ con, luôn luôn là vô tội!

Nhận thức của Henry chính là như vậy!

Còn về nữ tử áo tím…

Mấy ngày nay, Henry và Trần Trấn Xuyên đã âm thầm thăm dò nàng, hơn nữa còn dùng thủ đoạn độc môn do giáo sư Barry bố trí, khẳng định nàng chỉ là một người bình thường. Mặc dù có mạnh mẽ một chút, nhưng trong mắt Henry, nàng vẫn chỉ là người bình thường mà thôi!

Điều đó làm cho Henry hạ thấp cảnh giác xuống rất nhiều.

Nếu phải so sánh Henry, và cả giáo sư Barry chưa từng gặp mặt kia với một nhân vật, Lâm Hàn chắc chắn sẽ nghĩ đến lão già Hokage Đệ Tam kia! Mặc dù hiền từ, nhân hậu, nhưng lại quá mềm yếu nên lại để người dưới cả gan làm loạn, hỏng cả một làng lá êm đẹp bình yên!

Đây là kết quả do không gian thôi diễn suy đoán ra.

Lâm Hàn cũng chỉ có thể thầm than một tiếng lợi hại, chỉ từ những chi tiết mà Lâm Hàn quan sát được mấy ngày nay, cộng với thời gian giao tiếp ngắn ngủn trong ngày, vậy mà hệ thống đã có thể diễn tả cực kỳ chính xác phản ứng và thái độ của Henry!

- Bé con! Đừng có làm vẻ mặt đó với ta, thứ đồ chơi đó hiện tại cũng không còn ý nghĩa gì nhiều với ta, nếu thích, con có thể giữ lại coi như món quà ra mắt của ta! Sau này phải cố gắng học tập, nếu sau này con có thể sửa được món đồ đó, sư phụ sẽ có thưởng lớn nha!

Henry đột nhiên nở nụ cười, rất hiền hòa nói.

Lâm Hàn cũng trầm mặc một chút.

Thái độ của Henry… nó khiến Lâm Hàn cảm thấy một nỗi xấu hổ nhen nhóm xuất hiện! Cảm giác được người ta đối xử tốt, mà trong lòng mình lại mang ý xấu, đúng là không dễ chịu gì!

Dù sao Lâm Hàn cũng là một người còn chút liêm sỉ, hắn có thể vô lương, nhưng vẫn có giới hạn và nguyên tắc của mình.

Nhưng nghĩ đến Phong nhi, nghĩ đến vẻ mặt sầu lo lại cố gắng che lấp của Tuyết Thiên Lăng, Lâm Hàn chỉ có thể cố mà nén tâm trạng buồn bực đó xuống, miệng dạ vâng và sắc mặt cảm kích thu lấy truyền tống trận!

Mục tiêu đã hoàn thành!

Không! Chỉ là một mục tiêu hoàn thành mà thôi!

Chuyến đi đến đảo Bạch Tượng này, Lâm Hàn vẫn còn một việc phải làm nữa.

Cái hắn cần làm bây giờ là ôm cây đợi thỏ! Con thỏ nhỏ kia, ta xem ngươi chạy đâu cho thoát!



Mấy ngày tiếp theo, Lâm Hàn vẫn nhàn nhã sinh hoạt, giống như hắn không còn áp lực gì nữa. Nghĩ cũng đúng, chuyến đi lần này được giải quyết nhẹ nhàng nhờ có sự mắt nhắm mắt mở của giáo sư Barry, cùng sự trợ giúp có hạn của Gary, nội ứng ngoại hợp như vậy, Lâm Hàn mà còn không nhẹ nhõm nhấc được thứ mình cần thì cũng quá vô dụng đi!

Dù sao thì, trên đảo này cũng chỉ có duy nhất một nhân vật khiến hắn kiêng kỵ mà thôi!

Ách… hình như Lâm Hàn cũng quên mất bên người mình mang theo hai đại tỷ khủng bố, đủ để khiến người kia ném chuột sợ vỡ đồ, không thể không thỏa hiệp thì phải!

Sức cảm nhận của cường giả cấp Thần với nhau là rất mạnh, hai bên thậm chí còn không thèm che giấu, ngay từ lúc ba người bước chân lên đảo, giáo sư Barry đã biết rồi!

Hắn vẫn cứ làm việc cần làm, sáng đến chiều theo Henry học tập ma pháp hệ không gian, đến chiều tối lại dùng phi lôi thần lén lút trở lại biệt thự của Gary, hưởng thụ ôn nhu hương với “hậu cung nhỏ” của mình. Chỉ là… mấy hôm nay làm ăn thuận lợi như vậy, giống như hai cô nàng kia chủ động tạo thời cơ vậy, đúng là khiến Lâm Hàn nghi hoặc một phen!

Nhưng mặc kệ, với tính cách lười biếng của Lâm Hàn, bảo hắn suy nghĩ sâu xa đúng là hơi khó, chỉ cần mọi việc bình yên êm thấm là được rồi.

Cho đến hôm nay.

Lâm Hàn nhận được một chút báo hiệu. Đứng trên đỉnh nóc tòa biệt thự, Lâm Hàn cắn nhẹ lên ngón tay, lần lượt kết năm ấn phát động thuật thông linh.

Một con rùa biển theo đó xuất hiện trước mặt hắn, trên lưng mang theo vài chữ ngắn ngủn, nhưng chỉ như vậy là đủ, bởi Lâm Hàn chờ đợi chính là mấy chữ này!

Rắn ra khỏi hang!

Trải qua hơn mười ngày dưỡng thương, cuối cùng Tống Huyền Ly đã hoàn toàn bình phục, quyết định rời khỏi đảo Bạch Tượng này, dẫn Vũ Linh Hà trở về tổng bộ, báo cáo cùng với mấy tên cao tầng chết tiệt kia!

Lúc này, nàng cũng đã mất hết hứng thú với Vũ Linh Hà, bởi căn bản con nhóc này cũng sắp không còn trong tay nàng, vì vậy có chút lơ là không để ý, tạo thời cơ nhỏ bé cho Vũ Linh Hà từ bên cạnh nàng làm “nằm vùng”.

Ngày hôm nay.

Henry theo như thường lệ tới căn hộ của hai mẹ con, nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy có chút không đúng lắm.

Bé con không giống mọi ngày dậy sớm tập luyện, nữ tử cũng không giống thường ngày nấu nướng những món ăn thơm phức. Cả bầu không khí tràn ngập trong im ắng, nặng nề.

Tinh thần lực tỏa ra, Henry nhíu nhíu mày một chút, lúc này, hai mẹ con đang đối diện trên lầu, có vẻ cãi nhau khá gay gắt gì đó, nhưng vẫn cố nén âm thanh xuống rất thấp, Henry nghe không rõ, trong lòng sinh nghi, bèn chân nhỏ chân nhẹ bước lên, len lén nghe xem là chuyện gì.

- Nói! Rốt cuộc ngươi có còn là người của tông môn không?
Giọng nói của nữ tử lúc này trở nên dị thường lạnh lẽo, khiến Henry cũng có phần rùng mình.

- Đại nhân, ta…
Giọng nói yếu ớt của bé con vang lên, có chút nức nở, có chút vô lực, cực kỳ đáng thương, khiến Henry chỉ nghe đã thấy lòng nhoi nhói.

Mấy ngày này, Henry đúng là càng ngày càng thích cô bé con này. Hắn cả đời vô cầu vô dục, không con không cái, mãi đến tuổi này mới có được đứa đệ tử thông minh hiểu chuyện, xinh đẹp đáng yêu, lại có tư chất gần như yêu nghiệt đến vậy, đúng là khiến hắn thương yêu không dứt. Giờ đây con bé bị bạo hành trước mặt mình, hắn đúng là thấy lòng nóng như lửa.

Nhưng hắn dù gì cũng là nhân vật có tố chất, mạnh mẽ nhịn xuống xung động, cố gắng nghe tiếp xem đây là chuyện gì.

Chỉ riêng từ đại nhân kia đã đủ khiến cõi lòng hắn run lên bần bật, trong đầu có dự cảm bất tường rồi.

- Im miệng! Không cần giải thích! Nếu ngươi vẫn còn là người của tông môn, vậy thì nhanh chóng giao truyền tống trận ra đây! Đừng quên đây là một truyền tống trận còn hoạt động bị thất lạc, cực kỳ hiếm hoi, thậm chí là độc nhất vô nhị. Ngươi đã cầm được đến tay lại dám tàng tư không chịu giao lên, rốt cuộc là có dụng ý gì?

Nữ tử một lần nữa quát lạnh, khiến Henry bất giác dâng lên một cỗ lửa giận, còn có… hoảng sợ!

Truyền tống trận còn hoạt động?

Cái gì? Thứ đó còn hoạt động?

Chính Henry cũng không tưởng tượng nổi, thứ đã theo mình bao nhiêu năm, được mình lấy ra nhìn ngắm bao phen như vậy, vậy mà lại là một truyền tống trận “sống”, không phải thứ đồ hỏng như hắn nghĩ!

Hai người đó là ai?

Tại sao lại biết đó là truyền tống trận sống?

Chẳng lẽ mọi chuyện ngay từ đầu đã là nhằm vào ta? Nhằm vào truyền tống trận trong tay ta? Bọn họ có thể biết được mối quan hệ giữa ta và Trấn Trấn Xuyên? Có thể tính toán đến mức này? Thật quá đáng sợ!

Trên trán Henry bất giác chảy ra mồ hôi lạnh, thân hình chết trân tại chỗ, trong lòng xoắn thành một đoàn, không biết phải làm sao. Nắm tay hắn cũng càng siết càng chặt, chứng minh lửa giận trong lòng hắn đã dâng đến tột cùng.

Nghĩ lại, truyền tống trận này là do giáo sư Barry trao tặng, có lẽ nào thực sự ẩn huyền cơ? Chết tiệt, vậy thì mình mắc sai lầm lớn rồi!

- Đại nhân…
Giọng nói của bé con lại một lần nữa truyền tới:
- Ta… ta không muốn phản bội tông môn! Nhưng thầy Henry đối xử với ta rất tốt, ta không muốn lừa gạt thầy Henry…

Rầm…

Giọng nói yếu ớt ấy vừa mới khiến Henry bình tâm lại, thì một lần nữa nữ tử lại khiến hắn giận sôi gan. Nữ tử không chút khách khí siết lấy cổ bé con, đè mạnh thân hình nhỏ bé ấy lên tường, giọng điệu tranh nanh nói:
- Đừng có giở trò với ta! Một là giao ra, hai là chết!

Khục khục khục…

Đáp lại chỉ là tiếng ho khan tuyệt vọng của bé con…

- Khốn kiếp! Dừng tay!
Henry không thể chịu được nữa, hắn điên cuồng gào lên một tiếng, một luồng tinh thần lực dũng mãnh tuôn ra, tuân theo một quy luật huyền diệu vặn xoắn lại không gian nơi cổ tay nữ tử. Không gian vặn xoắn không phải là chuyện đùa, thậm chí một cường giả cấp Thần không cẩn thận cũng có thể bị thứ này xoắn nát, thân tử đạo tiêu.

Đương nhiên, cường giả cấp thần sẽ có cách khác để đối phó! Đây chỉ là nói trong trường hợp “trúng chiêu” mà thôi!

Nữ tử như đã tính trước, buông cổ bé con ra, nhanh chóng lùi lại ba bước. Thân thủ của nàng cực kỳ nhanh lẹ, đâu có dấu hiệu gì là kẻ trói gà không chặt? Nàng… nàng vậy mà có thể qua mặt được phép thử của giáo sư Barry?

Thuấn thân thuật…

Một vệt tàn ảnh hiện lên, vị trí đã hoàn toàn thay đổi, nữ tử đã áp sát Henry lúc nào không hay, chủy thủ trong tay như một ác ma khát máu gào thét lao đến, khiến tâm trí Henry trở nên kinh sợ hơn bao giờ hết. Vậy mà, trong mắt nữ tử chỉ là một vệt bình tĩnh đến lạ thường, một dấu hiệu chỉ có ở những người đã từng trải qua chiến đấu, trải qua chém giết, hơn nữa còn là giết không ít!

Henry lúc này hối hận rồi!

Hối hận mình quá lỗ mãng, bỏ trường mà lấy đoản, một ma pháp sư vậy mà sinh sinh lao vào trong căn phòng không lớn này chiến đấu với võ giả, khác nào tự mình nạp mạng?

Đến lúc này, khuyết điểm của ma pháp sư đã phát tác quá rõ ràng, Henry không kịp, cũng không thể làm ra bất cứ phản ứng gì.

Oành!

Một âm thanh rung trời vang lên, cả căn phòng kiên cố bằng gạch thoáng chốc vỡ vụn, bụi đất bay tứ tán, để quang cảnh trong phòng nhanh chóng được bày ra ngoài ánh sáng.

- Ma nữ! Còn dám làm xằng làm bậy?

Một giọng nóng trầm ấm như thần minh, vang vọng cả đất trời, khiến con tim Henry cũng cảm thấy run lên kịch liệt, cảm giác vui sướng… không, phải là hạnh phúc tràn ngập trong tim hắn.

Là giáo sư!

Giáo sư Barry đến cứu mình!

Vị thần minh của cả đại lục Bạch Tượng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, người ân sư mà mình vẫn luôn muốn quỳ bái, vậy mà lại đích thân tới cứu mình.

Chỉ là, trong lòng hắn càng một lần nữa khẳng định một điều! Ma nữ kia tuyệt đối không đơn giản, thậm chí thân phận của nàng còn vượt xa tưởng tượng của mình rất nhiều!

Không còn giới hạn ở đảo Bạch Tượng này nữa, nàng tuyệt đối không phải gián điệp của hai công quốc kia! Nếu không giáo sư tuyệt đối sẽ không ra tay! Có lẽ nào là từ trên các đảo khác? Hoặc là… xa hơn nữa, là từ một thế lực ngoại lai nào ngoài công hội ma pháp?

Đúng rồi, vừa rồi không nhìn quá rõ, nhưng nàng đã dùng võ kỹ… Võ giả đẳng cấp như nàng, làm sao có thể tồn tại ở công hội Ma Pháp đây? Rốt cuộc ta đã bị kẻ nào tính toán?