Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 302: Phi Lôi Kết Giới




Lâm Hàn vẫn còn tự mình hiểu lấy mình. Đối đầu với một cường giả đã đột phá cái lạch trời kia, một cường giả đã trở thành tồn tại thần thánh bất khả xâm phạm, hắn không có bất cứ phần thắng nào.

Điều khả dĩ nhất mà hắn có thể làm khi đối mặt với một Thần giai, đó là chống chọi vài giây, sau đó tìm cơ hội chuồn mất!

Đối với một Võ Thánh hoặc Pháp Thánh khác, có lẽ thoát khỏi tay một cường giả cấp Thần là rất khó, nhưng Lâm Hàn thì khác, với tư cách là một Ninja, hắn tự tin tuyệt đối về khả năng chạy trốn của mình!

Nhưng đáng tiếc… khư khư khư…

Đối phương là một đại năng thật, nhưng lại tự phụ khinh địch, không coi Lâm Hàn ra gì mà lại sử dụng “thần thông”, công kích mình xuyên qua không gian! Sức mạnh bị hạn chế không nói, quan trọng hơn, Lâm Hàn cũng là một cường giả chuyên sử dụng thuật không gian a!

Hơn nữa còn tuyệt đối là tồn tại đứng đầu nếu so về lĩnh ngộ không gian!

Mắt nhìn đại thủ càng lúc càng lớn, cánh tay khô gầy kia đã vươn đến tận cổ tay, mồ hôi lạnh trên trán Hạ Thái Long bất giác ứa ra cuồn cuộn! Xong… lần này xong rồi! Hạ gia tuyệt đối bị hủy hoại, tro bụi cũng không còn!

Còn lên tiếng cản vị đại năng kia lại, Hạ Thái Long không dám, tính tình của vị kia vốn dĩ đã vô cùng nóng nảy hiếu sát, lúc này còn chọc tới hắn, chẳng phải tự tìm đường chết sao?

- Nghiệp chướng! Cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Thần phục ta, từ nay theo sau tùy tùng ta để hóa giải tội nghiệt, tha cho ngươi khỏi chết!

Đại năng kia có thể cảm nhận rõ ràng, sức lực của Lâm Hàn cũng chỉ đến như vậy, mặc dù dùng “bí pháp” tăng cao sức mạnh, nhưng chỉ cần mình toàn lực ứng đối, Lâm Hàn chắc chắn sẽ bị miểu sát không thể nghi ngờ, vì vậy hắn ra vẻ rất hào phóng nói.

Mắt thấy cánh tay kia ngày càng vươn ra xa, áp lực ngày càng trở nên khủng bố vô biên, Lâm Hàn vẫn chỉ trầm mặc đứng đó, chakra không ngừng không nghỉ truyền tới, duy trì Tử Mộc Long.

- Nghiệp chướng! Nếu ngươi đã quyết tâm muốn chết, vậy thì để ta thành toàn ngươi là được!

Đại năng hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn, quyết tâm hạ đòn sát thủ!

Hào quang đột nhiên trở nên chói lòa, đại thủ thoáng chốc trướng ra gấp ba lần, gần như che lấy toàn bộ thiên không Hạ gia. Cường quang mạnh mẽ khiến bất cứ ai cũng không thể nhịn nổi mà nhắm mắt lại.

Cường quang chói lòa như mặt trời giữa ban đêm, nhưng ánh sáng lại hoàn toàn ngưng tụ chiếu xuống Hạ gia, không lọt ra ngoài một chút, vì vậy cảnh thành Tứ Tượng vẫn chỉ chìm trong im ắng, ngoại trừ một số vị cường giả ẩn thân, thần tình khiếp sợ ngoái nhìn về phía trời nam.

Là ai? Là vị đại năng nào đã nổi giận? Rốt cuộc thành Tứ Tượng đã xuất hiện một nhân vật khủng bố như vậy từ bao giờ?

Trở lại trạch viện Hạ gia, Lâm Hàn lúc này đã hoàn toàn bị đại thủ kia che lấp, hắn giống như một con kiến không biết tự lượng sức đang ngẩng đầu chờ đợi bàn chân của con voi giẫm xuống. Hạ Thái Long đã dần tưởng tượng ra, Lâm Hàn sẽ theo cả trạch viện này bị nghiền nát thành tro bụi.

Nhưng nhìn Lâm Hàn vẫn hiên ngang đứng kia, một đôi mắt hoàng kim híp lại đầy nguy hiểm, Hạ Thái Long bất giác thấy trong lòng đập thình thịch, chẳng lẽ… hắn còn chiêu bài gì?

Như nhìn thấy sắc mặt thờ ơ không chút sợ hãi, thậm chí còn có chút tự tin của Lâm Hàn, đại năng thoáng chốc nổi giận gầm lên:

- Chết!

Đại thủ cũng theo tiếng gầm này mà ầm ầm giáng xuống, giống như trời sập đè ép lên đại địa. Công kích còn chưa tới, chỉ riêng khí thế đã khiến mặt đất nứt toác đầy dấu chân chim, các tòa kiến trúc hùng tráng lần lượt tan thành tro bụi trong ánh mắt đầy tiếc hận của Hạ Thái Long.

Khặc!

Lâm Hàn thoáng chốc nở một nụ cười lạnh đầy gian trá, khiến người ta nhìn mà kinh hãi lạnh mình.

Pụp!

Một biến hóa rất nhỏ xảy ra trên người Lâm Hàn, thoạt nhìn không mấy ai để ý, nhưng cảnh này lại khiến tròng mắt Hạ Thái Long co rút lại.

Trước ngực hắn, lúc này lại quỷ dị mọc ra một đôi bàn tay nhỏ xíu, trắng nõn như tay trẻ sơ sinh! Chỉ một biến hóa nhỏ như vậy thôi, nhưng trong cái khoảnh khắc nguy kịch như bây giờ, ai mà biết được điều nhỏ nhoi ấy sẽ làm ra biến hóa thế nào?

Quả nhiên!

Trên người Lâm Hàn bất giác tỏa ra sát khí còn dày đặc hơn vừa rồi gấp mười lần, khí chất hoàn toàn biến đổi, giống như hắn đã trở thành một ác ma đến từ sâu dưới mười tám tầng địa ngục, thậm chí còn có vẻ tà ác hơn cả Ma Tộc!

Thân thể Lâm Hàn vốn còn đang run lẩy bẩy, hai tay siết chặt lấy thủ ấn không rời, lúc này lại quỷ dị buông lỏng, đứng thẳng tắp như một cây thương, không chút sợ hãi nhìn bàn tay kia đang giáng xuống.

Hắn… đã buông thủ ấn!

Không! Không phải, mà là hai bàn tay nhỏ bé trước ngực đã giữ lấy thủ ấn cho hắn, sức mạnh của nhẫn thuật không những không giảm, mà còn mạnh lên gấp bội, thoáng chốc siết chặt lấy đại thủ kia, không cho nó tiến lên một tấc.

Sức mạnh… sánh ngang Thần giai!

- Chết!

Đại năng giận dữ gầm lên một tiếng, áp lực một lần nữa tăng mạnh, khiến Tử Mộc Long vừa mới vững chắc trở lại đã trở nên run rẩy không ngừng.

Một giây!

Hai giây!

Qua ba giây, quả nhiên Tử Mộc Long không thể chịu nổi nữa, lần lượt đứt thành từng khúc, đại thủ cũng hoàn toàn được giải phóng, ầm ầm giáng xuống như một tòa thiên thạch đã reo giắc tận thế đến nhân gian.

- Khà khà! Phi Lôi kết giới!

Lâm Hàn quỷ dị cười lên khằng khặc! Kiếm Hàn Tuyết giơ ngang trước ngực. Ngay khi đại thủ khổng lồ kia sắp chạm tới người hắn, một cái lỗ đen sâu hoắm đột ngột xuất hiện, những dòng thuật thức như nòng nọc theo lỗ đen tỏa ra bốn phương tám hướng, giống như những sợ xích căng như mạng nhện trải dài trong không gian.

Đại năng đột nhiên cảm thấy kinh hãi, đại thủ của hắn đã súc thế quá lâu, lại thêm vừa rồi bị Tử Mộc Long kiềm chế nên tăng mạnh cường độ, hiện giờ đã là tên trên dây, không thể không bắn. Một đòn này, có muốn thu lại cũng không còn kịp nữa rồi.

Ùn ùn ùn…

Sức mạnh của đại thủ cực kỳ kinh khủng, nghiền ép đến mức Lâm Hàn không thở nổi, tóc đỏ tung bay, mồ hôi lạnh cũng vã đầy trên trán, nhưng trên mặt hắn vẫn là nụ cười nhe răng đầy quỷ dị.

Pụp pụp…

Cứ như vậy, hố đen từng bước từng bước nuốt lấy đại thủ, áp lực của Lâm Hàn cũng tăng đến cực hạn. Chakra trong người hắn như không muốn sống tràn ra ngoài! Đồng thời, sát khí cũng theo đó mà từng bước một tràn vào thân thể hắn, vừa là cung cấp chakra cho hắn, lại vừa xâm chiếm thể xác và tâm trí hắn.

Tra!

Trên trán Lâm Hàn đã nổi đầy gân xanh, hắn quyết liệt gầm lên một tiếng, hai tay thoáng chốc nắm chặt lấy kiếm Hàn Tuyết. Không biết từ khi nào, trên thân kiếm cũng đã tràn ngập những thuật thức như nòng nọc kia, thậm chí còn đang tỏa ra những luồng tử quang đầy u ám.

Chíu!

Đại thủ đã hoàn toàn bị Phi Lôi kết giới nuốt lấy, tia chớp màu bạc lóe lên, toàn bộ áp lực trong Hạ gia thoáng chốc bị giải trừ, tất cả mọi thứ trở lại bình thường như chưa có gì xảy ra. Chỉ có Lâm Hàn vẫn đứng đó, một tay xoa lấy thái dương, ngực phập phồng kịch liệt, chứng minh lúc này hắn cũng chẳng dễ chịu gì.

Oànhhhhhhhhhhhhhhh!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng cả thiên không, Hạ Thái Long kinh hãi nhìn về phía Tây Bắc. Trong màn đêm, nơi đó lúc này đặc biệt sáng chói, ánh sáng thậm chí còn bao phủ toàn bộ thành Tứ Tượng rộng lớn này.

Mặt đất rung lên như địa chấn, một đoàn khói bụi như một cây nấm khổng lồ đột ngột bốc lên, càng ngày càng lớn giống như muốn chọc thủng bầu trời này vậy.

Khói bụi ngày càng lan tràn, dần dần bao phủ toàn bộ thiên không thành Tứ Tượng, giống như hắc ám muốn nuốt chửng toàn bộ bình minh gần chớm nở kia. Nhìn cảnh tượng ấy, đám người Hạ gia chỉ có thể run lẩy bẩy trong sợ hãi. Nếu uy lực đó giáng xuống Hạ gia…

- Trả lại cho các ngươi!

Lâm Hàn cười lạnh để lại một câu, sau đó thân hình lóe lên rồi biến mất, chỉ để lại một tia chớp trắng đầy mông lung!

- Cẩu tặc! Ta thề sẽ giết ngươi! Giết sạch cả nhà ngươi!

Qua một hồi lâu, Hạ Thái Long mới phản ứng lại được, nhất thời chửi ầm lên!

Hạ gia vẫn còn, lão thở phào nhẹ nhõm, nhưng cái vụ nổ kia…

Không biết Lâm Hàn đã làm cách nào, nhưng chắc chắn công kích vừa rồi của đại năng đã bị hắn dời đi, hơn nữa còn là dời đến đúng hai trăm dặm phía Tây Bắc ngoài thành! Là vị trí kia…

Nhớ đến sắp đặt của mình, hiện giờ lại bị Lâm Hàn lợi dụng sức mạnh của đại năng một đòn đập nát! Hạ Thái Long càng nghĩ càng thấy hoảng sợ! Lần này… trộm gà không được còn mất nắm gạo… không, là mất cả thùng gạo rồi!

Dù mình đã lôi tất cả vốn liếng ra, thậm chí còn thỉnh cầu đại năng xuất thủ, nhưng kết quả vẫn chỉ là như vậy! Lâm Hàn… Lâm Hàn chết tiệt! Tất cả là do hắn!

Nhưng đồng thời, Hạ Thái Long lại càng cảm thấy kiêng kỵ hơn. Sức mạnh của đại năng không phải trò đùa, Lâm Hàn mặc dù thất thế, nhưng cuối cùng vẫn có thể dắt mũi đại năng một trận! Uy lực như thế, dù không phải là Thần giai, cũng tuyệt đối không kém bao xa, đứng trên một Võ Thánh cấp năm như mình vô số lần!



- Đại… đại nhân!

Thấy vầng sáng dần dần ảm đạm, giống như chuẩn bị biến mất, Hạ Thái Long đột ngột lắp bắp lên tiếng.

- Hừ!

Đại năng hừ lạnh một tiếng, khiến Hạ Thái Long cả người như bị sét đánh, trong tai ù ù không rõ, thân thể suýt nữa đứng không vững.

- Ngươi làm rất tốt! Lần này kế hoạch của thiếu chủ đã hoàn toàn thất bại, vậy mà ngươi vẫn còn không rõ “con cá” kia là loại thế nào! Loại người như vậy mà ngươi cũng dám tự mình đối phó sao? Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, dọn dẹp tất cả hậu quả lần này, sau đó mang đầu đến gặp ta, có thể tha cho Hạ gia các ngươi một con đường sống!

Đại năng nói xong lập tức biến mất, chỉ để lại Hạ Thái Long một mặt xám như tro tàn đứng ngơ ngác tại đó! Trong đầu trống rỗng, nhất thời không nghĩ ra được gì khác!