Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 29: Rối rắm




Theo dõi hồi lâu, Tần Khai Dịch khẳng định Đường Sa Uẩn chính là xuyên qua giả. Nhưng vấn đề lớn nhất lúc này không phải là Đường Sa Uẩn, mà là Thẩm Phi Tiếu không giống như trong nguyên tác đi theo đoàn người Ngôn Bộ Huyền vào Hưu môn.

Cái hùng hài tử kia rốt cuộc trốn đi nơi nào rồi? Tần Khai Dịch suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, vì thế đành phải tạm thời buông tha vấn đề này. Trước hết đi theo Ngôn Bộ Huyền rồi tính tiếp.

Cơ quan thứ nhất dễ dàng vượt qua, Ngôn Bộ Huyền dẫn dắt đội ngũ đi tiếp. Không biết có phải cơ quan thứ nhất bị Ngôn Bộ Huyền dễ dàng phá mà mọi người cũng thả lòng *** thần. Đội ngũ vốn dĩ im ắng không tiếng động lại bắt đầu vang lên tiếng nói khe khẽ.

“Dừng.” Ngôn Bộ Huyền đột nhiên mở miệng nói. Họ dừng trước hành lang, hành lang này chỉ rộng có hai thước, chỉ cho phép hai người song song đi qua. Nếu địa phương hẹp tất dễ bị công kích. Nếu bọn họ bị vây tại đây rất có thể rơi vào cục diện bị động.

Nghĩ như vậy, Ngôn Bộ Huyền xoay người nói với Đường Sa Uẩn: “Đường cô nương, cô xác định hành lang này không có cơ quan?”

“Đương nhiên.” Không chút do dự trả lời, Đường Sa Uẩn tươi cười: “Chẳng lẽ Ngôn công tử đang hoài nghi ta?”

“Không dám.” Miệng tuy nói vậy, Ngôn Bộ Huyền vẫn hướng Đường Sa Uẩn làm tư thế mời: “Vậy xin mời Đường cô nương đi trước tham dò.”

“Cũng được.” Tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý đến thái độ Ngôn Bộ Huyền đối mình. Đường Sa Uẩn mỉm cười, không chút do dự đi trên hành lang hẹp kia.

Nàng đương nhiên có tự tin, tuy không nhớ rõ một ít chi tiết, nhưng nàng biết rõ sau hành lang này cất dấu thứ gì. Nàng biết Ngôn Bộ Huyền mặt ngoài ôn nhu nhưng kì thực tâm tính giả dối, cũng chuẩn bị tốt tâm tình làm người thứ nhất tiến vào hành lang.

Ngôn Bộ Huyền thấy Đường Sa Uẩn tràn đầy tự tin bước vào hành lang, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc hình như không dám tin hành lang này không có cơ quan gì. Hắn trầm mặc một lát cũng theo sau Đường Sa Uẩn.

Tần Khai Dịch thấy Đường Sa Uẩn không thèm quan tâm liền đi vào như vậy liền cực kỳ kinh ngạc. Hắn đương nhiên không như Đường Sa Uẩn quên đi rất nhiều tình tiết quan trọng. Dù sao cũng là tiểu thuyết hắn viết, dù mơ hồ như thế nào cũng đại khái nhớ kỹ bên trong Hưu môn xảy ra chuyện gì.

Nếu Tần Khai Dịch nhớ không lầm … hành lang Đường Sa Uẩn đi thông với Kiếm Lâm – là một nơi kỳ dị có vô số bảo kiếm trân quý.

Nghe thì hay đó nhưng trên thực tế bởi vì hành lang thông với Kiếm Lâm nên đội ngũ Ngôn Bộ Huyền đại khái sẽ tổn thất nghiêm trọng. Đa phần đệ tử có thực lực đều bị thương, thậm chí có người tử vong. Tần Khai Dịch nhìn đội ngũ Ngôn Bộ Huyền từng người biến mất sau hành lang. Nghi hoặc trong mắt ngày càng nồng đậm, rốt cuộc Đường Sa Uẩn quên chuyện này, hay nàng cố ý? Nếu là cố ý, nàng đi đầu tiên không phải là bị công kích mãnh liệt nhất sao … Trừ phi, nàng có biện pháp tránh né công kích Kiếm Lâm.

Ngay lúc Tần Khai Dịch tự hỏi, Viêm Cốt đột nhiên mở miệng: “Đi bên phải.”

“Hả?” Tần Khai Dịch sửng sốt: “Cái gì bên phải?”

“Đừng nói ngươi muốn đi trên hành lang này.” Từ khi tiến vào Tàng Bảo Các, tâm tình Viêm Cốt vẫn luôn không tốt. Hắn trầm mặc quan sát Tàng Bảo Các biến hóa, sau một lúc lâu thở dài: “Tiết Hiền a Tiết Hiền, cường đại như ngươi chung quy vẫn không thoát khỏi ***g giam thời gian. Nếu là Tàng Bảo Các năm đó, sao có thể lưu lạc đến nỗi ngay cả con kiến cũng dám tiến vào mơ ước?”

Tần Khai Dịch nghe Viêm Cốt cảm khái, không nói gì. Hắn thấy lời Viêm Cốt nói quá hư ảo, hư ảo đến mức hắn không biết thế giới mình đang đứng rốt cuộc là thật hay chỉ là một cuốn tiểu thuyết.

“Đi thôi, bên phải, viên gạch xanh thứ ba, đẩy nó vô.” Cũng may Viêm Cốt cũng không để ý đến Tần Khai Dịch. Hắn lơ lửng trong ý thức hải Tần Khai Dịch, khôi phục lại bộ dạng ngạo kiều: “Thấy không, ta đưa phúc lợi cho ngươi đó. Mà ngươi thật sự là hậu nhân Tiết Hiền?”

“Đúng vậy.” Tần Khai Dịch không hề áp lực tâm lý: “Ta còn biết sau hành lang này chính là Kiếm Lâm.”

“… Thật không.” Viêm Cốt hơi nhíu mày: “Không ngờ lúc trước hắn cố chấp như vậy, lại thật sự lưu lại hậu nhân … Ta còn tưởng rằng …”

Tần Khai Dịch không có đi để ý tới lời Viêm Cốt thì thào. Hắn theo chỉ thị Viêm Cốt đi tới bên phải hành lang. Sau đó ngồi xổm xuống tìm được góc tường, lại đếm đến viên gạch thứ ba, dùng sức đè xuống.

Có lẽ vì niên đại quá lâu, lần đầu tiên Tần Khai Dịch dùng sức, viên gạch không hề nhúc nhích. Đến lần thứ ba, viên gạch kia mới chìm xuống một ít. Ngay lúc viên gạch chìm xuống hết mức, Tần Khai Dịch cảm thấy dưới chân trống không, còn chưa kịp kêu la liền trực tiếp lọt xuống.

Mọi người đều nói nhảy từ tầng 3 khác với nhảy từ tầng 30. Âm thanh nhảy xuống tầng 3 là “Ba —— a a a a a” mà tầng 30 là “A a a a a a —— ba.” Kết quả Tần Khai Dịch ngay cả ‘a’ cũng không có. Hắn bắt đầu hoài nghi lúc mình lọt hố, thân thể giống như bị cái gì đó ngăn lại, tốc độ từ từ chậm dần hạ xuống nền đất vàng óng ánh.

Vì rơi xuống với tốc độ cao khiến sắc mặt Tần Khai Dịch không còn chút máu. Nếu không phải còn có mặt nạ che mặt, phỏng chừng tình trạng chật vật này sẽ bị người khác nhìn không xót một cái gì. Mặt nạ Viêm Cốt giúp Tần Khai Dịch bảo lưu tia thần bí cuối cùng. Khi hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy người nào đó đáng lẽ nên đi theo nội dung câu chuyện, mặt than nhìn mình. May mắn hắn kìm nén nuốt nước miếng xuống, không la lên thất thanh.

“Thẩm Phi Tiếu, sao ngươi lại ở đây?” Tần Khai Dịch cảm giác đầu óc mình có chút choáng.

“Không biết.” So với 5 tháng trước, Thẩm Phi Tiếu cũng không thay đổi gì chỉ khác ở chổ so với lúc trước hắn chật vật tới cực điểm, chẳng những quần áo dính đầy bùn đất mà mặt mũi cũng đen thui.

“… Thôi.” Tần Khai Dịch mất mặt đứng lên. Hắn biết vĩnh viễn không nên so mặt than với Thẩm Phi Tiếu. Làm một người bình thường, điều này cực kỳ khó khăn ( gào thét —ing).

“A, đây là vàng ròng? Viêm Cốt? Đây là đâu?” Kêu Viêm Cốt trong ý thức hải. Tần Khai Dịch tò mò quan sát xung quanh phát hiện mình đến một chổ giống như thư phòng. Gian phòng này chẳng những có bàn học, nghiêm mực, bút lông còn có giá sách chứa đầy sách …. Ngô, địa phương kỳ quái nhất chính là toàn bộ đồ vật trong phòng này toàn bộ đều là kim sắc, ngay cả những thứ nhìn giống như sách.

“Tiện nghi ngươi.” Viêm Cốt hừ lạnh một tiếng: “Đây là nơi Tiết Hiền sư tổ ngươi thích nhất, tên là hoàng kim ốc. Ở đây đều là bảo bối, nếu không phải thấy ngươi có quan hệ mật thiết, ta cũng không mang ngươi đến đây đâu.”

“… Tất cả đều là bảo bối?” Tần Khai Dịch nháy mắt lên *** thần: “Ta có thể mang đi một hai cái không?”

“Đương nhiên có thể.” Ngoài dự đoán, Viêm Cốt lại dị thường hào phóng. Hắn nheo mắt cười a a nói: “Chỉ cần ngươi có năng lực, muốn mang cái gì đi đều có thể mang đi.”

“Thật sự?” Tần Khai Dịch nháy mắt kích động — hắn cũng biết đồ trong Tàng Bảo Các đều là trân phẩm. Cho dù không phải trân phẩm, như vàng cũng đáng giá a!

Tuy lòng phi thường hưng phấn, nhưng vì có mặt Thẩm Phi Tiếu nên Tần Khai Dịch cố kiềm nén tâm tình kích động, ra vẻ bình tĩnh: “Những thứ kia đã động qua chưa?”

“Chưa.” Thẩm Phi Tiếu trả lời thực rõ ràng.

“A?” Ai nha ai nha, không ngờ đứa con trai nhà mình lại chính trực như vậy. Hơi chút cảm thán, miệng Tần Khai Dịch cong lên một độ cung rất đáng khinh. May là có mặt nạ che đi, nếu bị Thẩm Phi Tiếu thấy … tuyệt đối từ nay về sau sẽ bị đóng mác ông chú biến thái đáng khinh.

Ân, nhưng chính trực quá cũng không tốt a, nhiều thứ tốt như vậy … sao có thể nhịn được không động đâu … Ây, sao cây bút này không lấy xuống được. Tần Khai Dịch đen mặt … cây bút này không hề nhúc nhích a.

“Ha ha ha ha, ngươi cái tên ngu xuẩn này. Đồ vật trong gian phòng này tùy tiện lấy một cái cũng nặng hơn vạn cân. Chỉ với cánh tay ốm yếu của ngươi mà cũng muốn lấy nó?” Lộ ra bộ mặt ác ma, Viêm Cốt cười ha ha: “Ngươi thật sự quá ngu ngốc … ha ha ha ha … chết cười ta …”

Tần Khai Dịch hận đến nghiến răng nghiến lợi, đề ma ma. Lừa hắn thì được đi, còn dám dùng mặt hắn cười nhạo hắn, Viêm Cốt ngươi đúng là đang tìm chết a a a a!

“Viêm Cốt, có vui không?” Tần Khai Dịch khẽ thì thào, giống như đang thì thầm bên tai người yêu.

“Ặc … ờ … vui.” Không biết vì sao, thấy thái độ Tần Khai Dịch, Viêm Cốt mạc danh kỳ diệu có chút chột dạ …

“Ta cũng thấy rất vui.” Tần Khai Dịch cười rất dịu dàng.

“Ha hả …” Viêm Cốt cười hai tiếng: “Kỳ thật, ta chỉ trêu ngươi một chút thôi … Ngươi đừng để ý.”

“Ân, ta không để ý.” Tần Khai Dịch lên tiếng lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề: “Ngươi có biết tâm tình hiện tại của ta đang cực kỳ không vui đúng không?”

“A? Có ý gì?” Viêm Cốt nhất thời không biết hồ lô Tần Khai Dịch bán gì.

“Tâm tình của ta không tốt, liền không thích đi đâu. Nhất là đi cái gì mà Thương môn linh ***. Quả thật rất phiền, rất đáng ghét.” Tần Khai Dịch chầm chậm nhai từng chữ từng chữ một.

“Hả!?” Viêm Cốt nháy mắt trợn tròn mắt, vội vàng nói: “Tần Thạch, ta chỉ trêu ngươi chút thôi, ngươi không dễ giận như vậy đi? Uy, đang nói với ngươi đó! Ngươi giận rồi sao? Sao ngươi hẹp hòi hơn đàn bà vậy, không phải chỉ trêu ngươi một chút thôi à! Nè, nè, ngươi không để ý đến ta hả? Tần Thạch? Tần Thạch? “

Bị nói mình hẹp hòi còn hơn đàn bà. Tần Khai Dịch tỏ vẻ tâm tình không tốt — cực kì không tốt!!!

|Tà Mị| Chương 30