Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 39: Diễn biến bất ngờ




|Hệ thống: Trong vòng một năm vũ nhục Thẩm Phi Tiếu, dựa theo nội dung hệ thống cung cấp. Thành công nhận được 10% tiến độ trở về, thất bại tiến độ trở về 0%|

Âm thanh hệ thống chói tai làm đầu Tần Khai Dịch đau đớn. Sắc mặt hắn tái nhợt, sau đó lắc đầu cười khổ …

Trong bí cảnh xảy ra rất nhiều chuyện, làm hắn quên mất nội dung ban đầu. Mà cho dù hắn quên nhưng hệ thống vạn ác kia lại không quên. Đưa tay sờ sờ cổ, Tần Khai Dịch thở dài.

Nếu hắn không nhớ lầm, sắp tới chính là thời khắc giằng co kịch liệt nhất giữa Tần Thạch và Thẩm Phi Tiếu. Thanh Hư Tử phái người đi tìm linh thảo nhưng Tần Thạch không ngờ Thẩm Phi Tiếu lại là người đầu tiên tìm thấy chúng. Trong tiểu thuyết, Tần Thạch làm người hẹp hòi không chút lưu tình cướp lấy linh thảo từ tay Thẩm Phi Tiếu, sau đó cười nhạo: “Tư sinh tử còn muốn tu tiên? Đúng là nằm mơ.” Sau đó một cước đá Thẩm Phi Tiếu xuống vách núi.

Đương nhiên, Thẩm Phi Tiếu không chết mà còn đụng phải tình tiết máu chó nhất trong tiểu thuyết. Gặp được nữ tử thứ ba trong cuộc đời hắn, Tố Lưu Ly – đại nữ nhi của cốc chủ Thần Y Cốc.

A … trong cơn đau đầu Tần Khai Dịch cầm tiếp một quả tạo gặm. Vừa gặm vừa cố gắng nhớ lại nội dung tiểu thuyết. Tiếp theo, Thẩm Phi Tiếu tất nhiên an toàn về tới Linh Sơn phái, cùng Tần Thạch triệt triệt để để xé rách da mặt, tình tiết huyết lệ thảm thiết đến cỡ nào a …

Nghĩ đến đây, Tần Khai Dịch quả thực có xúc động muốn khóc rống lên. Vì trong tiểu thuyết, Tần Thạch không có vào bí cảnh nên hắn mới không để trong lòng. Mà giờ không ngờ nội dung vở kịch lại thay đổi, bản thân mình đi vào bị những chuyện bên trong xuýt chút nữa làm quên biến đi mất tình tiết trọng yếu.

Giờ thì hay rồi … bị hệ thống nhắc nhở, Tần Khai Dịch dựa vào tường suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách nào hay. Bây giờ chỉ có thể gặm nốt trái táo sau đó … đắp chăn đi ngủ một giấc … Không phải còn một năm sao, còn nhiều thời gian, cứ vô tư đi.

Nằm trên giường, Tần Khai Dịch mỏi mệt nhắm nghiền mắt ngủ thiếp đi.

Lần này, Tần Khai Dịch mơ một giấc mơ. Trong mộng, hắn rốt cục cũng hoàn thành xong điểm tiến độ trở về, trở lại thế giới cũ. Vì mất tích lâu ngày nên khi ba mẹ nhìn thấy hắn liền vui mừng khóc rống lên. Trong mộng, hắn ôm người mẹ xa cách đã lâu, thấy bà khóc không thành tiếng, trong lòng chua xót. Người cha vốn nghiêm khắc thấy mình trở về cũng đánh mất đi lãnh tĩnh thường ngày, ôm mình không chịu buông tay.

Cảnh tượng trong mơ luôn tốt đẹp như vậy. Ngay lúc Tần Khai Dịch muốn khóc lên, đột nhiên bà mẹ ôm mình lại mạc danh kỳ diệu biến thành Thẩm Phi Tiếu đã trưởng thành!

Nhìn khuôn mặt lạnh như tiền kia, tâm trạng Tần Khai Dịch nháy mắt từ thiên đường rớt xuống địa ngục!

“Cái đệch!” Người đầy mồ hôi lạnh tỉnh lại, Tần Khai Dịch quả thực có xúc động muốn chửi mẫu thân nó. Cái giấc mơ này thấy như thế nào cũng là điềm báo không lành a! Còn có khuôn mặt Thẩm Phi Tiếu kia nữa! Đậu xanh nó, đều là do Viêm Cốt! Nếu hắn không phải có lần biến thành bộ dạng Thẩm Phi Tiếu lúc trưởng thành, sao mình lại có thể mơ thấy giấc mơ khủng bố đó cơ chứ!

Ôm một bụng thuốc nổ, Tần Khai Dịch nhào dậy lấy hoa quả cắn rộp rộp, sau hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.

Nghỉ ngơi một thời gian dài, thân thể Tần Khai Dịch rốt cục cũng có dấu hiệu hồi phục. Tuy kinh mạch vẫn còn nhiều vết nứt nhưng ma khí đã bắt đầu chữa trị. Nhưng đan điền vẫn là một biển ma khí kỳ quái bao phủ …

Tần Khai Dịch nghiêm túc xem xét thân thể mình, cuối cùng thở phào. Hắn tiện tay cầm cái một cái áo, khoác lên mình, tóc cũng không vấn lại mà đi ra ngoài.

Vừa mới đi được vài bước, không ngờ lại thấy được một bóng dáng đứng cách hắn không xa.

“Thẩm Phi Tiếu.” Lúc kêu lên tên này, cổ Tần Khai Dịch chợt nhức nhối. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩa không hay – Thẩm Phi Tiếu … cái tên nhóc này không phải cứ luôn loi nhoi quanh đây đấy chứ? Chẳng lẽ hắn còn chuẩn bị tìm kiếm cơ hội muốn giết mình nữa sao? Cảm thấy Thẩm Phi Tiếu như một sợi dây thừng treo trên cổ mình, biểu tình Tần Khai Dịch có chút mất tự nhiên.

“Sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu rốt cục không giống trước kia như vậy thoạt nhìn có chút dinh dưỡng không đầy đủ nữa. Trong khoảng thời gian Tần Khai Dịch bị thương, hắn hiển nhiên đã trải qua thời gian không tệ. Sắc mặt luôn ố vàng giờ đã có phần xinh đẹp hơn, có chút bóng dáng thiếu niên hoạt bát. Nhưng vẫn cứ biểu tình lạnh lùng kia, làm khuôn mặt non nớt tăng thêm vài phần nghiêm túc.

“Thẩm Phi Tiếu, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì.” Tần Khai Dịch cố ý làm ra vẻ khinh thường: “Yên tâm, chuyện ngươi muốn giết ta trong bí cảnh, ta sẽ không cáo trạng với sư phụ. Con kiến như ngươi không đáng để ta quan tâm.”

“…” Nghe thế, khuôn mặt Thẩm Phi Tiếu vặn vẹo một chút. Hắn hình như không rõ vì cái gì mà Tần Thạch lại nói như vậy.

“Sao? Ngươi không tin?” Trên mặt Tần Khai Dịch lộ ra tia cười ác ý: “Ngươi sẽ không cho rằng ngươi có thể giết ta chứ? Ha ha … Không thì chúng ta đánh cược đi, chuyện giữa chúng ta sẽ tự âm thầm xử lý, không dính dáng đến đến sư phụ hoặc là trưởng bối được chứ?”

“… Được.” Thẩm Phi Tiếu giờ đã ‘hiểu’ ý Tần Khai Dịch. Hắn nhìn nụ cười trên mặt Tần Khai Dịch, lòng thầm cười lạnh. Vài phút trước, hắn còn sinh ra ảo giác người trước mặt này có ý tốt với mình … Ha ha … Kỳ thật ngay lúc Tần Thạch đẩy mình vào bí cảnh thì mình nên hiểu, Tần Thạch muốn giết chết mình. Những lời trước đó chẳng qua hắn muốn tìm lý do lén lút bắt nạt mình thôi.

“Chúng ta ký khế ước đi.” Ánh mắt Tần Khai Dịch bình tĩnh nhìn Thẩm Phi Tiếu. Hắn không biết vì sao hắn lại có xúc động như vậy. Nói thì nói chứ hắn không muốn Thẩm Phi Tiếu suốt ngày sống trong bóng ma lo sợ mình đi cáo trạng với Thanh Hư Tử.

“Linh hồn khế ước.” Giọng Thẩm Phi Tiếu lạnh lại, cũng như vẻ mặt hắn lúc này. Sau khi phun ra 4 chữ này, hắn liền phát ra lời thề ác độc nhất: “Ta – Thẩm Phi Tiếu, xin lấy linh hồn ra thề. Nếu chuyện giữa ta và Tần Thạch nếu có liên lụy đến Thanh Hư Tử cùng trưởng bối Linh Sơn phái. Ta – Thẩm Phi Tiếu sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết, sau khi chết, linh hồn vĩnh viễn không luân hồi, biến thành oan hồn quanh quẩn trên phàm thế, người thân bên cạnh đều chết oan chết uổng.”

Nghe Thẩm Phi Tiếu nói làm Tần Khai Dịch không tự chủ được nhíu mày, xem ra thành kiến đối với mình đã không thể vãn hồi.

Bất quá Tần Khai Dịch cũng lười giải thích. Trong cảm nhận của Thẩm Phi Tiếu, hình tượng hắn giống như thần thánh cao lớn vĩ đại, nhưng giờ lại sụp đổ hoàn toàn.

Trầm mặc một lát, thấy ánh mắt cười lạnh của Thẩm Phi Tiếu. Tần Khai Dịch hé miệng cũng hạ lời thề như Thẩm Phi Tiếu, trong lòng Tần Khai Dịch không phải không thoải mái mà … Cho đến bây giờ, Tần Khai Dịch vẫn như trước cho rằng mình là quần chúng trong thế giới này. Trong mắt hắn, hắn sớm muộn cũng rời đi, kết cục Tần Thạch như thế nào đối với hắn không hề quan trọng.

Cho nên khi đọc lời thề, đối với Tần Khai Dịch mà nói chỉ như là mây bay mà thôi. Vì giảm bớt chướng ngại cho Thẩm Phi Tiếu, để hắn trưởng thành nhanh hơn, cũng như để mình được sớm trở về thế giới cũ. Tần Khai Dịch căn bản không để ý mình ở thế giới này phải trả cái giá lớn đến cỡ nào.

Hiện tại Tần Khai Dịch không hề biết rằng, cũng chính vì suy nghĩ này của hắn, mà sau này con đường trở về nhà sẽ gian nan trắc trở hơn nhiều.

“Nếu sư huynh đã phát thệ, ta đây liền không quấy rầy sư huynh nghỉ ngơi nữa.” Thẩm Phi Tiếu nhìn chằm chằm Tần Khai Dịch, nói xong liền xoay người bước đi.

“…” Tần Khai Dịch ho khan vài tiếng, nhìn bóng lưng Thẩm Phi Tiếu dần dần biến mất trước mặt. Hài tử, ngươi cứ ngại ngùng như vậy đúng thật là làm người khác không biết nên đối xử như thế nào mới tốt đây.

“Ngươi lại dám hạ lời thề như vậy, ngươi là tên ngốc sao?” Vẫn luôn trầm mặc, Viêm Cốt đột nhiên mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc.

“…” Tần Khai Dịch không thể giải thích, mà hắn cũng lười giải thích.

“Ngươi a.” Viêm Cốt lắc lắc đầu: “Khi ngươi nói những lời này sao không ngẫm lại … ‘việc giữa Thẩm Phi Tiếu cùng Tần Thạch’ giới hạn của những lời này có bao nhiêu mơ hồ sao? Thẩm Phi Tiếu không biết, ngươi còn không rõ hiệu lực của linh hồn kế ước? Tần Thạch, đừng coi nó là trò đùa.”

“Ta biết.” Tần Khai Dịch nghe Viêm Cốt khuyên giải bất đắc dĩ cười cười: “Nhất thời xúc động a … Bất quá vừa rồi sao ngươi không nói với ta?”

“Ngươi còn cho Thẩm Phi Tiếu hiện tại chính là Thẩm Phi Tiếu trước đây sao?” Viêm Cốt lạnh lùng nói: “Từ khi ngươi đưa Vũ Lâm Linh cho hắn cũng đại biểu hắn không phải là người dễ chọc vào. Dù bây giờ hắn còn không biết sử dụng Vũ Lâm Linh, nhưng không có nghĩa ngày sau hắn không biết dùng.”

“Cái đó cùng chuyện ngươi nói ta biết, có liên quan gì?” Tần Khai Dịch không hiểu.

“Đương nhiên là có liên quan.” Giọng Viêm Cốt vô cùng lạnh nhạt: “Có Vũ Lâm Linh, Thẩm Phi Tiếu đã có thể phát hiện ra sự tồn tại của ta. Nếu ta nói chuyện với ngươi không phải là tự chui đầu vào lưới sao?”

“Cái gì?” Nghe thế, Tần Khai Dịch sửng sốt: “Hắn có thể thấy nguyên hình mặt nạ?”

“Không.” Viêm Cốt quyết đoán khẳng định: “Hiện tại tu vi hắn còn quá thấp, nhưng qua mấy ngày nữa thì ta không biết … thiên tư Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc thế nào, ngươi chẳng lẽ còn không rõ?”

“Là thế sao.” Tần Khai Dịch cười khổ. Trong thế giới này, ai cũng không thể so sánh thiên tư với Thẩm Phi Tiếu được. Có được ánh sáng nhân vật chính, con đường thành thần của Thẩm Phi Tiếu căn bản chỉ là vấn đề thời gian.

“Cho nên …” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch vẻ mặt tiều tụy, nghiêm túc nói: “Ngươi vẫn nên tu luyện cho tốt đi. Với cái tính lười biếng của ngươi, bị Thẩm Phi Tiếu giết chết chỉ là vấn đề thời gian.”

“…” Tần Khai Dịch lờ đi lời Viêm Cốt châm chọc. Hắn quyết định đi ăn táo – Đờ mờ, cùng Thẩm Phi Tiếu nói chuyện quả nhiên là tự ngược mà ( gào thét —ing)!

|Tà Mị| Chương 40