Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Chương 29: Vị công chúa mắc chứng luyến huynh tình kết




“TÔ KHINH LĂNG!!!”

Tô Viện Viện trừng mắt nhìn theo cái xe ngựa đã đi xa, hé ra khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo. Nỗi sợ hãi khi gặp phải cường đạo sớm đã biến mất, bốc hơi bay theo gió.

Chết tiệt! Ai nói cho nàng biết, vì cái gì mà Tô Khinh Lăng chết tiệt kia vẫn còn sống, hơn nữa còn kiêu ngạo như vậy? “Hắn” đến cùng là kiêu ngạo cái gì? “Hắn” chỉ là một Vương gia, mà nàng chính là muội muội Hoàng đế, thân sinh nữ nhi của Thái hậu, “hắn” so với nàng cao quý hơn chỗ nào?

Long Thiếu Khuynh một bên nhìn Tô Viện Viện sinh khí, trong lòng cũng thở dài. Công chúa chán ghét Tô Khinh Lăng, chính là vì cho rằng “hắn” đoạt đi sủng ái của Hoàng thượng với nàng. Hiện tại, Nhàn Vương kiêu ngạo như vậy, còn trào phúng công chúa, sợ rằng thù hằn giữa hai người càng ngày càng sâu. Hắn cảm thấy Hoàng thượng thật đáng thương, bị kẹt giữa thân muội muội cùng đường đệ. Bất quá, tại sao Nhàn Vương lại chạy tới Bắc Phượng cùng Thập Nhất hoàng tử? Chẳng lẽ là mưu kế của Hoàng thượng?

“Công chúa, người bớt giận. Chúng ta vẫn nên hồi cung trước, nếu không Hoàng thượng sẽ lo lắng.”Long Thiếu Khuynh nhìn Tô Viện Viện nói. Hắn chính là nghe theo Hoàng thượng, chạy đến hành cùng ở Tây Hải đón công chúa hồi cung a!

“Hoàng huynh mới không lo lắng đâu! Y chỉ biết đến cái tiểu tử Tô Khinh Lăng kia kìa.” Tô Viện Viện bất mãn lắc tay áo. Nàng thuỷ chung không hiểu, rõ ràng nàng cùng hoàng huynh mới là thân huynh muội, dựa vào cái gì mà y đối với Nhàn Vương lại thân cận?

Long Thiếu Khuynh xoa trán. Quả nhiên, công chúa lại ghen tị với Nhàn Vương.

“Đi thôi.” Tuy Tô Viện Viện oán giận, nhưng nàng vẫn nghe Long Thiếu Khuynh, trở vào xe ngựa.

“Khởi giá!”Long Thiếu Khuynh bay lên lưng tuấn mã, nói với mã phu.

Đoàn người ly khai cánh rừng, đi về hướng hoàng cung Nam Diệu.



“Ha ha ha…”

Bên trong xe ngựa tinh xảo, Tô Khinh Lăng nằm trên nhuyễn tháp, kìm nén không được tiếng cười, khiến cho hai tỳ nữ không hiểu sao nhìn nhau, bên ngoài xe đám Hạ Tư Lạc càng hiểu không ra.

“Vương gia, người cười cái gì a?” Hạ Hà nhịn không được, tò mò hỏi.

Tô Khinh Lăng liếc các nàng một cái, tà ác cười cười.

“Xuân Vũ, Hạ Hà, các ngươi nói công chúa kia biến sắc mặt như vậy chơi có vui không chứ?” Tô Khinh Lăng chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt Tô Viện Viện bị mình chọc tức, liền nhịn không được cười đến vui vẻ.

Xuân Vũ, Hạ Hà nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã. Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân mà Vương gia cuồng tiếu?

“Đúng rồi, ta cùng cái công chúa kia có chuyện gì? Nàng làm sao nhìn ta không vừa mắt?” Cái gì cũng phải có nguyên nhân đúng không?

“Bởi vì nàng ghen tị.” Hai tỳ nữ nhìn nhau, đáp.

“Ghen tị?” Tô Khinh Lăng cảm thấy mặc danh kì diệu: “Ta là đoạt mất ý nhân trung của nàng? Là ai a?”

Hai tỳ nữ lại nhịn không nổi. Vương gia, người nghĩ người là nữ nhân, hay nghĩ công chúa là nam nhân hả?

“Không phải, là đương kim thánh thượng. Công chúa cho rằng Hoàng thượng thương người hơn nàng, nên nàng ghen tị.”

“Hoá ra thật sự có luyến huynh tình kết.” Tô Khinh Lăng nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, lại tà tà cười: “Nếu như vậy, ta lại càng muốn tức chết nàng. Hì hì hì…”

Hai tỳ nữ nhìn nhau (lần ba). Vương gia, người không những càng ngày càng kiêu ngạo, mà còn càng ngày càng hẹp hòi a!