Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Chương 47: Đập nồi dìm thuyền




Thân ảnh bạch sắc giống như tia chớp loé lên, xẹt qua thiên không, ai cũng nhìn không rõ hắn xuất thủ như thế nào, chỉ thấy mấy hắc y nhân bị đánh bay, đụng vào cột trụ rồi nặng nề ngã trên mặt đất.

“Soái a!”

Tô Khinh Lăng nhìn một chiêu khốc liệt của Hạ Tư Lạc, liền cầm bát đũa đứng trên bàn gõ lên. Thanh âm thanh thuý xuất hiện đột ngột trong đại điện hỗn loạn, nhưng nàng cũng không để ý, vì nàng đang cao hứng mà.

Hạ Tư Lạc giải quyết phần lớn hắc y nhân, thân ảnh cao to nhoáng một cái, rơi xuống trước mặt Hạ Diệu Lạc, hé ra khuôn mặt cực kì tuấn mỹ. Một thân khí thế ngạo tuyệt không thua kém ai, tuỳ tuỳ tiện tiện đem người khác đè ép xuống.

“Tránh ra!”

Hạ Diệu Lạc trừng mắt nhìn “Trình Giảo Kim” Hạ Tư Lạc. Đối với Thập Nhất hoàng đệ vốn không có cảm tình này, nếu nhắc một từ để hình dung thì chỉ có đố kị. Đúng vậy, hắn (Hạ Diệu Lạc) đố kị sự lạnh lùng của hắn (Hạ Tư Lạc), cho dù bản thân hắn (Hạ Diệu Lạc) được đối xử như một hoàng tử chân chính. Đố kị hắn (Hạ Tư Lạc) tuỳ ý, tự tại, có thể làm theo ý mình, sinh hoạt không trói buộc. Hắn chính là đối tượng oán hận của tất cả hoàng tử, vì cái gì mà hắn có thể tuỳ tính? Trái lại, bọn hắn phải sống trong phòng bị, ai cũng không thể tin tưởng, khiến cho bản thân trở nên tiều tuỵ. Khát vọng có được một cuộc sống tự tại, nhưng rất nhanh lại bị cái hoàng cung này phá huỷ, chỉ có hắn là có được. Cho nên, hắn (Hạ Diệu Lạc) mới đố kị.

Ánh mắt Hạ Tư Lạc thâm thuý, sâu như u đàm quét qua Hạ Diệu Lạc một cái, mím môi không nói.

“Ngươi…”

Bộ dáng cao ngạo của Hạ Tư Lạc khiến trong lòng Hạ Diệu Lạc khó chịu. Như vậy là Hạ Tư Lạc khinh thường hắn, không để hắn vào mắt.

“Nghiệt tử, ngươi nếu không đầu hàng, tự thỉnh tội trạng, trẫm sẽ không khách khí.”

Hoàng đế nghĩ đến trước mặt sứ thần ngoại quốc lại bị hoàng nhi của mình tạo phản, tự giác cảm thấy tôn nghiêm bị xúc phạm, khiến cho lửa giận bốc cao. Nếu còn cố kị tình cảm phụ tử, vậy mặt mũi lão vứt đi đâu?

“Hôm nay ta đến đây chính là để liều mạng.” Hạ Diệu Lạc ánh mắt không chút sợ hãi chống lại, giơ tay làm vài cái thủ thế. Hắc y nhân lập tức cởi bỏ áo ngoài, mọi người nhìn lên, lại bị doạ không nhẹ. Trên người bọn hắn cư nhiên buộc hoả dược? Quả nhiên đã có chuẩn bị, không tiếc mọi đại giới.

“Chủ tử…”

Hạ Hà, Xuân Vũ hoảng sợ, thân thể kìm không được co rúm thân thể, hướng về phía Tô Khinh Lăng nép sát vào.

“Sợ cái gì? Chết cũng không phải hai người các ngươi, lo cái gì?” Tô Khinh Lăng cũng nhíu mày. Xem ra, Hạ Diệu Lạc này cũng không phải hạng người hiền lành gì, không vì tình thân mà có chút hoang mang cùng lo lắng.

“Ngươi… ngươi muốn làm cái gì?” Hoàng đế nhìn đại điện lộn xộn, lại nhìn biểu tình nghiêm túc lại liều lĩnh của Hạ Diệu Lạc, tâm hung hăng nhói lên. Hắn thật muốn làm đến mức này sao?

“Rất đơn giản, nhường vị cho ta.”

“Không có khả năng.” Hoàng đế phủ nhận: “Không bao giờ có chuyện đó.”

“Vậy ta đây liền không khách khí.” Hạ Diệu Lạc giơ tay lên, hắc y nhân đeo hoả dược trên người cũng tiến sát lấy Ngự Lâm quân.

Trong đại điện, không khí trở nên căng thẳng, tất cả mọi người bị sợ không nhẹ, nhìn bọn hắn chằm chằm, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sợ đến cũng không dám thở mạnh.

Tô Khinh Lăng nhìn mọi người sợ đến mức run rẩy (nguyên văn là sợ đến tiểu ra quần, nhưng ta thấy để thế thô bỉ quá nên phải dịch thế này), giơ mi lên. Lúc này đây chính là nàng xuất thủ làm anh hùng.

“Minh Nhất, Minh Nhị!”