Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình

Chương 55




: Làm lành nào

.

Thứ sáu, ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.

.

Hôm nay dạy Ngữ Văn của bọn mình là cô Cổ kia, cô nói thầy Phương bị bệnh, vậy nên cô đến dạy thay thầy mấy ngày. Mình không thích cô Cổ dạy bọn mình, cô giảng bài thật nhàm chán, vẫn là thầy Phương dạy hay hơn. Khi đang học mình thấy tiểu mập mập lại ngủ, sao cậu ta thích ngủ trong tiết của cô Cổ như vậy nhỉ? Mặc dù mình cũng rất muốn ngủ nhưng mình vẫn nhịn được, bởi vì mình là học sinh ngoan, nếu ngủ thì sẽ không thể được đánh giá học sinh 3 tốt!

Lúc đang học, Ân Dự hỏi cô Cổ một vấn đề, cậu ta hỏi gì đó mà mình chưa nghe qua, cô Cổ thì nói không nên lời, Ân Dự không nói thêm gì ngồi xuống, nhưng mình có thể bắn bốn phía nên nghe được cậu ta ‘nhưng’ một tiếng! Cô Cổ mặt đỏ rần, mình cảm thấy cô có thể sẽ khóc. Mình muốn méc thấy Phương, Ân Dự bắt nạt con gái!

Từ ‘nhưng’ và từ ‘kém’ đồng âm.

Hôm nay baba lại không về, nghe dì Thẩm nói ba ở bệnh viện chăm sóc một người, là chăm sóc thầy Phương phải không? Mình cũng muốn tới bệnh viện thăm thầy Phương, nhưng mà baba không nói cho mình bệnh viện nào.

.

Lời phê của giáo viên:

Khụ, sau này đừng bắt nạt cô Cổ thì tốt hơn. Bệnh viện con đừng tới, đối với trẻ em không tốt, bất kể là trên sinh lý hay tâm lý…

========================================================

“Tiểu Giang, thất tình?” Lâm đại mỹ nữ dựa trên ghế sô pha nhìn người đàn ông sắc mặt táo bón, mỉm cười ném ra một câu hỏi, hài lòng nhìn thấy đối phương một mặt buồn bã.

“Sao chị Lâm lại hỏi như vậy?” Giang Thiên Dự nhấc ly rượu lên tính che giấu uống một ngụm.

Con ngươi Lâm Tử Huệ xoay chuyển, đem anh toàn thân trên dưới quét qua một vòng, mở miệng: “Bởi vì toàn thân em đều bao phủ một cỗ khí tức tên là ‘Tôi thất tình’.”

Giang Thiên Dự buông ly: “Thật ra em không có thất tình…” phải nói là bị thương…

“Vậy sao, nhà em vị yêu dấu kia có khỏe không? Gần đây không gặp cậu ta sao.” Lâm đại mỹ nữ sửa lại lớp trang điểm của mình, hà một hơi, ưm, thực hoàn mỹ.

“… Cậu ấy khỏe.” Giang Thiên Dự nhìn trời nói lời trái lương tâm, thật ra từ sau lần trước ngẫu nhiên gặp, anh và Phương Hãn đã N ngày không gặp.

“Ồ? Phải không?” Lâm Tử Huệ kéo dài âm cuối, trong mắt lộ ra dòng mes ‘Đừng gạt chị, chị không tin đâu~’.

Đang muốn nói thêm gì nữa, một hồi chuông di động cao vút cắt đứt giao lưu giữa hai người, Giang Thiên Dự có chút xúc động nhận điện thoại: “Alô?”

“Alô, xin hỏi anh là Giang Thiên Dự Giang tiên sinh phải không?” Trong điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông xa lạ.

“Là tôi, anh có chuyện gì?” Giang Thiên Dự nhíu nhíu mày, trầm giọng đáp.

“Là như vậy, bạn của anh hôn mê, hiện tại người đang ở bệnh viện XX phòng OO, mời anh nhanh tới một chuyến.”

“Bạn? Ai a?” Giang Thiên Dự một trận không khó hiểu, trong nháy mắt có phần hoài nghi mình có phải gặp đến tập đoàn lừa gạt không, nhưng đối phương hạ một câu lại khiến anh lông đều xù.

“Tôi từ trên chứng minh thư của bạn anh thấy, cậu ta gọi Phương Hãn.”

Trước khi cúp Giang Thiên Dự nhìn trên màn hình di động hiển thị cuộc gọi vừa nhận đến từ Phương Hãn, một nắm nhấc lên áo khoác âu phục, không kịp giải thích gì với Lâm Tử Huệ, anh tông cửa xông ra. Trên đường lái xe, anh cau mày, trong lòng rất nhiều suy nghĩ ào ào hiện lên, nếu anh có thể sớm nhận ra sai lầm của mình thì tốt rồi, nếu ngay từ đầu không cáu kỉnh thì tốt rồi, nếu… nếu…Thật ra ở trước mặt người yêu, tự tôn đàn ông tất cả đều xem là cái rắm.

Hình như vượt qua mấy đèn đỏ nhưng Giang Thiên Dự đều bất chấp, cũng không trông nom mình tuân hay không tuân theo quy định đỗ xe, vừa xuống xe liền chạy như điên vào bệnh viện, kéo theo một trận gió. Bác bảo vệ đằng xa nâng mí mắt, thong thả nhìn tro bụi còn đang tung bay: “Lại một bà vợ sắp sinh con trai.”

Vừa xông vào phòng bệnh theo lời người nọ nói trong điện thoại, Giang Thiên Dự thở hồng hộc tìm kiếm khắp nơi bóng dáng Phương Hãn, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở giường bệnh gần nhất. Một bước lao qua, Giang Thiên Dự nhìn người mê man trên giường, không biết nên làm thế nào cho phải. Do dự một phen, cuối cùng đưa tay đặt lên trán đối phương.

“Thật nóng a…” Sờ như vậy, anh mới biết Phương Hãn đang sốt cao, trên mặt trắng nõn che kín ửng đỏ không bình thường, phía trên đầu dường cũng treo mấy túi dịch.

Lúc này bác sĩ đi tới: “Xin hỏi anh là người nhà của bệnh nhân Phương Hãn?” Sau khi được đáp án khẳng định, ông tiếp tục nói: “Vậy mời anh đến quầy tiếp tân tiến hành thủ tục nhập viện.”

“Bác sĩ, bạn tôi bệnh rất nặng?” Nghe đến phải nằm viện, Giang Thiên Dự lo lắng.

“Sốt cao 39 độ 8 chuyển viêm phổi, bệnh nhân ở trên đường đột ngột hôn mê được đưa vào bệnh viện.” Bác sĩ nói đơn giản hai câu, lập tức lại an ủi, “Chỉ cần truyền dịch mấy ngày là được, nhưng vì nhiệt độ cậu ấy hơi cao lại viêm phổi nên cần ở lại viện theo dõi.”

Nghe được bác sĩ cam đoan, Giang Thiên Dự thở ra đi làm thủ tục nhập viện, lấy tốc độ nhanh nhất trở về phòng bệnh. Anh kéo ghế ngồi đầu giường, lo lắng vươn tay sờ sờ gương mặt nóng sôi của đối phương: “Sao lại sốt như vậy a, dịch đã xuống nửa túi còn chưa khá hơn…” Nói xong nhìn khắp nơi muốn tìm khăn mặt nhưng không có kết quả, ngược lại thấy điều kiện trong phòng bệnh chung không tốt, anh nhíu nhíu mày, bật người chạy tới quầy tiếp tân đổi Phương Hãn đến phòng một người.

Lo lắng tình hình thực tế, Giang Thiên Dự gọi một cú điện thoại về nhà, ứng phó con trai hai câu, chuẩn bị làm tổ một đêm ở bệnh viện. Buổi tối, lúc nước truyền của Phương Hãn đến một nửa, đột nhiên phát ra rên rỉ, Giang Thiên Dự nghĩ rằng cậy ấy đã tỉnh, kết quả cậu lại ‘ọe ọe’ hai cái nôn một đất một giường.

Giang Thiên Dự vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ, kiểm tra phát hiện kim tiêm bị lệch, mu bàn tay Phương Hãn sưng lên một khối lớn, nhanh chóng rút ra đổi tay. Giang Thiên Dự nhìn thấy người yêu nhà mình tay trái một cục u sưng, tay phải lại bị chích một động, trong lòng cũng đau buốt như bị đâm xuyên.

Túi dịch của Phương Hãn vì dược tính cao nên chảy rất chậm, trung bình một túi lớn cần hơn một giờ, Giang Thiên Dự nhìn ba túi dịch lớn, lẩm bẩm nói: “Nhiều nước xuống như vậy em ấy sẽ không muốn đi WC chứ…” Tiếp theo giữ vững tinh thần giương mắt nhìn giọt nước rơi xuống, “Em yêu, em nhanh tỉnh đi.”

Rạng sáng hôm sau Phương Hãn bị nghẹn tiểu tỉnh, nháy mắt mở to mắt cậu mê mang hồi lâu, nhớ mang máng trong mơ khắp nơi tìm WC, nhưng mỗi lần đến một WC, trong đó không phải hết chỗ thì là mùi hôi ngất trời, rốt cuộc tại lúc bàng quang sắp chịu không nổi, cậu tỉnh dậy. Cẩn thận tính đứng lên, tay khẽ động, lại chạm đến một một thứ gì đó đầy lông, cậu bị dọa nhảy dựng thiếu chút nữa bàng quang thất thủ. Nhìn kỹ lại, quả cầu đầy lông kia chính là đầu Giang Thiên Dự, Phương Hãn thấy cằm anh ta đầy râu lổm chổm, tay đưa tới chậm rãi đặt phía trên đầu anh, sau đó… hung hăng giáng thẳng xuống!

“Ưm? Ưm? Sao thế?” Bị giáng tỉnh Giang Thiên Dự một mặt đần độn ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Phương Hãn thì tỉnh táo, “Hãn Hãn, em tỉnh a! Còn sốt không, có khó chịu không, có muốn nôn không, a, hay là em đói, anh đi mua bữa sáng cho em!” Người đàn ông hưng phấn quá mức vừa xoay người lại bị giữ chặt áo, anh quay đầu đối diện khuôn mặt Phương Hãn, nét mặt đối phương có chút xấu hổ nho nhỏ.

“… WC.”

“Em nói gì?”

“Tôi nói đỡ tôi đi WC !!!”

Sau một phen ngũ cốc luân hồi [khụ, đi WC], Phương Hãn nhẹ nhàng khoan khoái đi ra rửa tay, Giang Thiên Dự chờ ngoài cửa bật người vẫy đuôi đỡ lấy, lại bị né tránh, ánh mắt anh buồn bã, ủ rũ đi theo phía sau. Phương Hãn quay đầu lại liếc mắt nhìn, “Tôi đã khỏe rồi anh còn đỡ cái gì.” Giang Thiên Dự hy vọng cháy lại sáp qua ôm lấy: “Vậy em có thích được ôm không?” Lúc này cuối cùng không còn bị né tránh, vì anh ôm quá chặt.

Ăn qua một ít cháo loãng Giang Thiên Dự mua về, Phương Hãn tựa vào đầu giường: “Có thể xuất viện đi, tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

“Không được, bác sĩ nói em bị viêm phổi, cần theo dõi, còn phải truyền dịch ba ngày.” Giang Thiên Dự cầm trái táo, vụng về gọt vỏ.

Phương Hãn nhìn chằm chằm động tác nơi người đàn ông nửa ngày, mở miệng nói: “Anh sao tới đây?” Nói thật sáng sớm cậu bị buồn tiểu tỉnh lại, nhìn thấy Giang Thiên Dự thì không nghĩ gì, hiện tại nghi hoặc này lại cuốn trong đầu.

“Bác sĩ gọi điện cho anh, nói em hôn mê ở bệnh viện, bảo anh tới.” Giang Thiên Dự thử gọt liên tục một dây vỏ táo, kết quả thất bại, “Anh vượt liên tiếp mấy đèn đỏ chạy như bay tới đây.”

Nhìn thấy trên mặt đất đều là xác táo dính ít thịt, Phương Hãn không lên tiếng, cậu mấy ngày nay luôn cùng nhóm nghiên cứu bài, vài đêm không ngủ ngon, hơn nữa tâm tình buồn bực, hôm qua ra ngoài đưa tài liệu mới té xỉu. Nghĩ đến mình một đại nam nhân lại té xỉu bên đường, cậu liền muốn rên rỉ, thật mất mặt…

“Hãn Hãn, chúng ta làm lành được không?” Rốt cuộc gọt xong vỏ táo Giang Thiên Dự mở miệng nói, cặp mắt sáng sáng, kết hợp đống râu lổm chổm dưới cằm thật sự buồn cười.

Phương Hãn quét mắt qua một cái, thẳng quét rụng vụn băng trong lòng tên họ Giang nào đó: “Là ai một mực cáu kỉnh?”

“Là anh, đều là lỗi của anh, xin em tha thứ cho anh đi…” Giang Thiên Dự vùi đầu chịu tội, trải qua một đêm anh chủ nghĩa đàn ông, tự tôn đàn ông gì gì đều không cần, “Em đừng giày vò thân thể mình…”

Giang Thiên Dự đang chôn đầu đột nhiên cảm thấy đầu bị gõ một cái, ngẩng lên nhìn Phương Hãn vì bệnh mà khuôn mặt tái nhợt: “Thật ra tôi không phải người lạnh lùng, chỉ là tôi…” không quá giỏi biểu đạt mà thôi. Lời kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng, cậu đã bị ôm vào một ***g ngực ấm áp, trong giọng nói của đối phương tràn ngập thương tiếc: “Anh biết, hiện tại anh đã biết, là lỗi của anh trước, là anh phát cáu loạn, ăn bậy dấm chua, thực xin lỗi…” Phương Hãn giơ tay khoát lên thắt lưng anh ta, trong lòng một trận ấm áp, hóa ra cảm giác được người yêu hiểu là tốt như vậy…

Đang lúc một phòng ấm áp…

“Bệnh nhân phòng OXOX, đã đến giờ uống thuốc… É!” Nữ y tá vừa đẩy cửa vào liền bị khung cành trước mắt làm shock. Chỉ thấy hai người đẹp trai đang dịu dàng thắm thiết ôm nhau, mặc dù một người đưa lưng về phía cô thấy không rõ dung mạo, nhưng dựa theo vóc dáng có thể chắc 90 phần, mà bộ dáng người hướng mặt với cô tuấn tú nho nhã, tuy vì sốt mà sắc mặt tái nhợt, nhưng bên ngoài lại có một vẻ đẹp ốm yếu.

Nghe thấy tiếng nói hai người đều nhìn về phía cô, nữ y tá chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài, cô nắm tay mình run run thầm nghĩ: “Đừng kích động đừng kích động.” Sau đó chuyên nghiệp cười: “Thật ngại, quấy rầy, tôi đợi lát nữa tới, hai người tiếp tục tiếp tục.” Tiếp theo đóng cửa lại, sau đó…

“Phương Phương, Minh Minh, mau tới a, tớ phát hiện JQ a a a a a !!!”

Giang, Phương hai người một mặt hắc tuyến.

Ba ngày sau, Phương Hãn xuất viện, Giang Thiên Dự theo sau xách hành lý (thật ra chỉ mấy bộ quần áo). Khi bọn họ ra khỏi cổng bệnh viện nhìn thấy xe ngựa như nước quen thuộc thì trong lòng đột nhiên có luồng xúc động khó hiểu muốn rơi lệ đầy mặt. Hai người đón gió đứng im lặng một hồi, Phương Hãn cúi đầu nổ gân xanh: “Sau này không bao giờ đến bệnh viện này nữa, không đúng, tôi làm gì tự rủa mình tới bệnh viện… Zz!” Giang Thiên Dự nhấn nhấn thái dương: “Không sai!”

Phía sau ba nữ y tá hướng bọn họ phất khăn tay “Thật khó mới tới hai anh đẹp trai, thế mà đã đi rồi, đáng tiếc a…” “Nhớ thường ghé chơi nha~ !!” “Nói xem bọn họ rốt cuộc ai công ai thụ a?” “Rõ như vậy còn nhìn không ra, cậu ngốc quá!” “Chắc chắn anh đẹp trai tuấn tú kia ở mặt dưới rồi ~~~” “Hình như người ta nói nam nam hỗ công khá nhiều đó…” “Bai bai, nhớ thường ghé chơi nha nha ~~”.

Hỗ công: đổi chỗ làm công thụ cho nhau.

Hai người Giang Thiên Dự vội vàng lên xe khởi động động cơ nhanh như chớp rời đi, nói giỡn, đợi lát nữa khó bảo toàn không bị đám con gái quái dị này lột trần!

Trở lại ngôi nhà xa cách ba ngày, Phương Hãn có ảo giác dường như đã xa mấy đời, cậu ném chìa khóa trong tay, đặt mông ngồi xuống sô pha. Giang Thiên Dự sau khi đem hành lý cất xong, nhìn thấy cậu như nhũn xương ngồi phịch ở đó, tự động sáp qua vì người yêu đấm đấm vai, bóp bóp chân. Đấm đấm bóp bóp, Phương Hãn đột nhiên mở mắt ra, một đao mắt sắc bén vọt tới Giang Thiên Dự.

Đồng chí họ Giang nào đó rùng mình một cái: “Bà xã, sao vậy?” Ánh mắt đáng sợ thế…

Phương Hãn đẩy hai móng vuốt trên vai ra, hai chân bắt chéo hai tay ôm ngực, một bộ dáng tính sổ thu hận: “Tục ngữ nói, là anh em phải tính toán rõ ràng, mặc dù trước ở bệnh viện biểu hiện của anh rất tốt, nhưng nợ nần giữa chúng ta có phải nên tính toán rõ thì tốt hơn?”

“Nợ gì?” Giang Thiên Dự không hiểu đáp lại một câu, đột nhiên nhớ lại chuyện này hôm đó, chợt cảm thấy tại đan điền sinh một cỗ khí, đúng vậy, phải nên tính toán đàng hoàng!

Phương Hãn làm khó dễ trước: “Cô gái ngày đó là ai?” Dám ôm cánh tay ôm chặt như thế!

Giang Thiên Dự biện hộ: “Là chủ tịch mới của công ty hợp tác.” Đây là xã giao không có cách khác mà…

“Ô? Người ta là chủ tịch anh còn cùng người ta ôm ôm ấp ấp?” Chủ tịch thì giỏi lắm à?

“Anh chỉ giúp cô ta một chút, đây chỉ là tiếp xúc thân thể trong phạm vi bình thường mà thôi.” Anh còn oan hơn Đậu Nga nữa…

Đậu Nga là nhân vật chính trong tạp kịnh 《 Nỗi oan của Đậu Nga 》của Quan Hán Khanh, là điển hình cho người con gái bị xã hội phong kiến chèn ép. Đậu Nga là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, là người vô tội vị hãm hại, bị tham quan nhận hối lộ phán tội chết.

“Hừ, tôi rõ ràng thấy cô ta ôm cánh tay anh, anh còn ôm lại!” Lại dám ngụy biện!

“Anh đây không phải gặp em mà ngẩn người sao, mới để cô ta có cơ hội lôi kéo.” Nếu không phải vì lo việc làm ăn, anh có thể đi hầu cô ta sao… Đúng rồi! “Anh còn chưa hỏi em đâu !! Cô gái ngày đó là ai !!!”

Phương Hãn tắc khí nghẹn lời lập tức dựng lông: “Cô ta là giáo viên ở trường học tôi!” Đồng sự thôi.

Giang Thiên Dự trừng mắt, cục tức mới xẹp xuống nhất thời cao lên mấy phân: “Em với cô ta quan hệ thế nào?” Ngày đó anh thấy rõ ràng, tay còn đặt trên vai người ta!

“Chính là đồng sự bình thường mà thôi, còn có thể có quan hệ gì !?”

“Vậy cô ta ngày đó làm gì lôi kéo em khóc?” Hơn nữa còn ngay trên đường lớn.

“Phương diện dạy học của cô ta gặp phải khó khăn, sợ trường học sa thải cô ta mới khóc.” Không có tí quan hệ gì với cậu a, cậu mới là oan oan hơn Đậu Nga đây!

“Vậy cô ta có thể tìm hiệu trường mà khóc, tìm em làm gì?”

“Tôi cùng một nhóm dạy với cô ta, anh nói phải làm gì bây giờ?” Cậu cũng không muốn dính vào chuyện phiền phức này a, nhưng người ta lại cứ muốn dán tới, cậu còn có thể làm thế nào?

“Cô ta khóc cứ khóc, em làm gì nắm vai cô ta!” Điểm này nhất định phải hỏi rõ.

“Tôi nơi nào muốn nắm vai cô ta, người khác trên đường đều tưởng tôi làm cô ta khóc, tôi tốt xấu gì cũng phải an ủi a!” Chỉ là khách sáo vỗ vai thôi, huống hồ tay cậu vừa mới thả lên đã bị Giang Thiên Dự nhìn thấy rồi.

Hai người anh trừng tôi, tôi trừng anh, không khí có phần căng thẳng, cứ như vậy yên tĩnh mấy giây, Phương Hãn bất đắc dĩ nhấc tay: “Trước tiên dừng lại được không, tôi mới ra viện, không muốn ở đây cãi nhau với anh.” Nói xong nghiêng mặt, trong lòng cứ chua xót.

Nhìn thấy đối phương quay mặt đi, Giang Thiên Dự chú ý tới khí sắc của cậu ấy vẫn tái nhợt, cục tức tích tụ trong lòng thoáng cái tiêu tan, lập tức rất hối hận, rõ ràng lúc ở bệnh viện đã nghĩ tốt rồi, muốn nói chuyện đàng hoàng, sao lại làm mọi thứ bế tắc như vậy. Anh đi sang ngồi nắm lấy bả vai đối phương: “Thật xin lôi, anh quá xúc động.” Ngừng một chút, như là thực xấu hổ thấp giọng bỏ thêm một câu, “Cũng vì anh ghen nên anh mới tức giận…”

Tim Phương Hãn rất không chịu thua cố sức đập hai cái, tay người đàn ông bên cạnh xuyên qua lớp quần áo mang theo một hơi ấm, ấm đến mặt cậu có chút sốt: “Anh cũng thích ăn giấm quá đi.”

Giang Thiên Dự cúi đầu cười một tiếng: “Đúng, anh không chỉ thích ăn dấm, còn lòng dạ hẹp hòi, đã vậy còn thích nghi ngờ.”

Phương Hãn bị hình dung của anh chọc cười: “Sao anh nhiều khuyết điểm như phụ nữ vậy.”

“Vậy em cũng đừng giận anh~” Thấy người yêu cười, Giang Thiên Dự nhân cơ hội ôm lấy người, vội vàng hâm nóng không khí.

“Không thành ý.” Phương Hãn trong ***g ngực anh không nhúc nhích, lòng khẽ động, một suy nghĩ trong đầu bốc lên.

“Ẻ, muốn thế nào mới tính có thành ý a?” Giang Thiên Dự nhíu mày, sẽ không phải là yêu cầu rất khó chứ.

“Rất đơn giản~” Áp sát đến mặt đối phương, Phương Hãn cố tình phun hơi trên môi anh ta, “Tối, nay, tôi, muốn, ở, mặt, trên!”

Giang Thiên Dự cứng ngắc lại, tại sao ngày bị phản công tới sớm vậy…

————————————————————————————