Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình

Chương 56




: Chuyện của bọn nhỏ

.

Thứ hai, ngày x tháng x. Thời tiết: trời mưa.

.

Gần đây mình phát hiện một cái vấn đề, chính là trong trò chơi Thiên Long Bát Bộ, đồ đểu Ân Dự và Lam nhan ca ca đều kỳ quái lắm. Ân Dự nói muốn cùng mình kết hôn, mình đồng ý cậu ta sẽ cho mình một hồ die [hồ điệp] màu tím, hồ die màu tím rất đẹp, mình nhìn thấy Nguyệt lượng tỷ tỷ mang theo, rất thích, mình thiếu chút nữa đã nghĩ đồng ý rồi, nhưng mình không muốn kết hôn. Lam nhan ca ca ngày hôm qua cũng cho mình một đôi chim nhỏ màu đỏ, mình cũng rất thích, nhưng trong TV có một câu gọi là chồn cáo chúc tết gà – rắp tâm ăn gỏi, mình nghĩ nghĩ vẫn thấy nên không lấy. Thầy giáo nói, không ăn đồ đón qua, như vậy mới là nam tử hán! Mình nói đúng không nhỉ?

.

Lời phê của giáo viên:

Ừm, nói không sai~ mặc dù lỗi chính tả một đống.

=======================================================

Đêm đó, cơm nước xong tắm rửa xong Phương Hãn dáng vẻ tao nhã tựa ở cửa phòng ngủ, khóe miệng chứa ý cười, ánh mắt tinh tế nhìn họ Giang nào đó ra khỏi phòng tắm. Trái ngược Giang Thiên Dự lại mang thái độ khác thường mà lấy dáng vẻ ‘ngượng ngùng’ đối diện người yêu.

“Chuẩn bị xong?” Thấy đối phương đi tới, Phương Hãn trực tiếp đứng dậy hỏi.

“… Không kém bao nhiêu…” Giang Thiên Dự vẻ mặt ‘bi tráng’ trả lời.

Phương Hãn ngắm anh ta sau nửa ngày mới mở miệng: “Tôi thấy anh một bộ dáng rất không muốn đó~”

“Đấy là em nhìn nhầm…” Trong lòng Giang Thiên Dự thật ra đang rơi lệ, mùi vị nói chuyện trái lương tâm thật không dễ chịu, nhưng ai kêu anh tự làm tự chịu…

“Phải không~” Phương Hản tách ra một mạt cười, trong lúc đối phương đang ngây ngốc nhìn kéo người vào trong phòng, bên đóng cửa bên nói: “Vậy tôi sẽ không khách khí.”

Cửa đóng lại, một lát sau từ bên trong truyền ra đoạn đối thoại mơ hồ trộn lẫn tiếng rên rỉ, nhưng do đang thời kì JJ cua đồng, vậy nên chúng ta chỉ có thể ngồi đối diện cửa tiến hành bổ não —— cái gọi là ‘Chăn che màn rũ, mây mưa Vu Sơn, cá nước giao hòa, tương thân tương ái’ thật sự là đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng nha~!

Tác giả: Cái gì? Hỏi tớ rốt cuộc ai công ai? Làm sao tớ biết, tớ cũng bị chặn ngoài cửa mà!

Sáng sớm hôm sau, cửa phòng lại mở, hai người ra ngoài với vẻ mặt vi diệu. Giang Thiên Dự cả đêm không về, buổi sáng lại phải chạy đến công ty, sau khi ăn sáng vội vội vàng vàng thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Phương Hãn một tay giữ chặt người, giúp anh chỉnh lại cà vạt ngay ngắn. Giang Thiên Dự nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nhịn không được sáp qua hôn một cái, Phương Hãn hơi né tránh, nhưng vẫn bị hôn, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một tia ửng đỏ. Giang Thiên Dự nhìn mà trong lòng ngưa ngứa, vốn chỉ định lướt qua rồi dừng, giờ lại trở thành hôn sâu. Vừa hôn xong, hai người đều có chút thở hổn hển, họ Giang nào đó vô cùng thỏa mãn, thỏa mãn đến hai mắt phát sáng, khó có được Phương Hãn nhiệt tình như vậy, vốn định vuốt ve lần nữa, đáng tiếc thời gian hai người đều không cho phép tiếp tục trì hoãn.

“Tối đến chỗ anh ăn cơm đi.” Giang Thiên Dự mở cửa xe, sau khi ngồi vào mở miệng nói, “Thật sự không cần anh đưa đi?”

Phương Hãn nhíu nhíu mày: “Đi bộ có 10 phút, không cần, buổi sáng phụ huynh đưa học sinh đến trường nhiều, xe anh vào coi chừng không ra được.”

Giang Thiên Dự nghĩ nghĩ vẫn là: “Vậy buổi tối anh tới đón em.”

“Tôi có nói muốn qua nhà anh ăn cơm không?” Một đêm qua đi, bản chất nữ vương của Phương Hãn như trước không đổi.

“Không đến anh liền cướp người~” Giang Thiên Dự cười nói, đối với tính tình thích làm khó dễ mình của người yêu, anh đã ứng đối tự nhiên.

“…” Phương Hãn hết chỗ nói, chỉ có thể giục anh ta, “Đi nhanh đi, nếu còn không đi nhân viên của anh đều sẽ cho rằng sếp bọn họ hôm nay muốn cho bọn họ nghỉ.”

“Vậy cứ thế theo lời đã nói.” Giang Thiên Dự nhìn đồng hồ thật sự không còn sớm, khởi động xe rời khỏi khu nhà Phương Hãn.

Mang theo một mạt cười, Phương Hãn ra khỏi cổng tiểu khu, mấy cô bác tập dưỡng sinh xa xa chào hỏi: “Thầy Phương a, sáng sớm tâm tình tốt thế?” Phương Hãn cười trả lời: “Đúng vậy.” Mấy bác cởi mở cũng không cấm kỵ: “Có phải làm lành với bạn gái rồi?” Phương Hãn sững sốt, tiếp theo khóe miệng cong lên một cung độ rộng: “Đúng vậy.” Các bác cười hì hì nhìn Phương Hãn đi xa: “Ai, thanh niên thiệt tốt, ầm ĩ mấy câu qua ngày thì không có gì.”

Trở lại phòng học xa cách mấy ngày, các bạn nhỏ nhìn thầy Phương bằng ánh mắt nóng bỏng, nóng bỏng đến cả Phương Hãn cũng nhịn không được run lên hai cái. Bọn nhóc này hôm nay thật sự quỷ dị, Phương Hãn thầm nghĩ, lấy sách vở để trên bục giảng: “Mấy ngày nay lúc thầy không có đây, các con có ngoan ngoãn học bài không?”

“Có!” Trả lời rất đồng loạt rất nhất trí.

“Trả lời tràn đầy khí thế, vậy tiếp theo cả lớp chúng ta làm một bài kiểm tra.” Từ sau lưng lấy ra một xấp giấy kiểm tra, Phương Hãn cười híp mắt nhìn mấy đứa nhóc phía dưới kêu rên một mảnh, “Tin tưởng các em nhất định sẽ làm rất tốt~”

Một đứa rụt rè giơ tay: “Thầy Phương, nếu bọn con làm không tốt thì sao ạ?” Không phải nó không tin chính mình, dù sao vẫn sẽ có bạn làm không tốt thôi!

“Làm không tốt?” Phương Hãn vòng tay ôm ngực, “Các bạn không đạt yêu cầu hôm nay sau khi tan học phải ở lại sửa toàn bộ phần sai, thêm nữa… mỗi bài phải chép 5 lần.”

Lúc này cả tiếng kêu rên cũng biến mất, những đứa thông minh thừa dịp chưa phát bài xuống mang sách ra lật lật, mặc dù có chút mất bò mới lo làm chuồng nhưng cũng không hẳn đã quá trễ. Phương Hãn chắp tay sau lưng nhìn bọn trẻ gấp gáp, thật ra cậu cũng không muốn làm khó học sinh của mình, lần kiểm tra này là có mục đích, thứ nhất để xem mấy ngày nay bọn nó có lười biếng không, thứ hai để đánh giá phương pháp dạy học của cô Cổ.

Đợi khi phát bài ra, vẫn có mấy đứa bị giữ lại, trong đó có Giang Tiểu Vũ. Phương Hãn vừa nhìn nó liền cau mày, bạn nhỏ Giang nhìn thấy thầy Phương thì rất vui vẻ, nhưng phát hiện sắc mặt thầy dường như không tốt, không dám lên tiếng nữa. Phương Hãn giảng lại từng bài từng bài sai cho mấy đứa không đạt yêu cầu, sửa xong cũng không cần bọn nó chép phạt để làm giấy thông hành, nói chép phạt chính là dọa bọn nó thôi. Phương Hãn làm việc vốn chăm chú, đợi giảng xong cho mấy đứa, cậu mới nhớ tới lời mời buổi sáng của Giang Thiên Dự.

“Đã trễ thế này rồi.” Phương Hãn nhìn đồng hồ nhíu mày, đối với học sinh tiểu học 4 giờ tan học mà nói, 5 rưỡi quả thật khá trễ. Nhìn quanh phòng học, chỉ có Giang Tiểu Vũ đang còn chậm rì rì viết chữ, cậu qua xem, đứa nhỏ này thế nào còn chưa sửa xong bài sai.

Lúc này ở cửa truyền tới một giọng nói: “Giờ này rồi còn chưa tan học sao?” Hóa ra là người tới đón, Giang Thiên Dự.

“Baba!” Giang Tiểu Vũ vừa thấy ba nó đến, giòn giã gọi một tiếng.

“Ẩy! Con trai ~~” Giang Thiên Dự đi qua sờ đầu cậu nhóc, nói với Phương Hãn, “Có thể đi rồi chứ?”

“Ừ, tôi thu dọn xong thì có thể đi, tiểu Vũ tối về nhớ sửa hết mấy bài sai.” Phương Hãn dặn dò một câu, được bạn nhỏ Giang cam đoan mới hài lòng thu dọn sách vở, lập tức ba người ra khỏi phòng học.

Cơm chiều là dì nhà Giang Thiên Dự làm, vì họ Giang nào đó báo trước, dì làm xong cơm thì chuẩn bị rời đi, Phương Hãn muốn người ở lại ăn cơm, khi biết được đối phương đã ăn rồi mới thôi. Một nhà ba người vui vẻ ăn cơm, sau đó hai bạn lớn cùng vui vẻ lên mạng chơi game, bạn nhỏ chỉ có thể bất mãn chậm chạp về phòng làm bài tập, ai kêu nó hôm nay làm bài kiểm tra chung không đạt yêu cầu chứ…

Sau khi hai người vào game theo thói quen ở kênh đồng minh lên tiếng chào, vốn tưởng rằng sẽ nhận được đáp lại, ai ngờ kênh đồng minh lại lăn ra một mảng chữ lớn, lời chào hỏi của hai người trong nháy mắt bị đẩy thẳng lên sạch bong.

.

[Đồng minh] [thùy gia lam nhan]: Cậu đi giải trừ!

[Đồng minh] [ba nghìn ★ sát]: Dựa vào cái gì

[Đồng minh] [thùy gia lam nhan]: Cậu không giải trừ đừng hòng ra khỏi thành!

[Đồng minh] [ba nghìn ★ sát]: Bại tường dưới tay tôi còn dám nói lời này?

[Đồng minh] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Mọi người đừng cãi nữa, hòa hợp mới phát tài hòa hợp mới phát tài~ …

[Đồng minh] [mễ lạp lạp]: Nguyệt lượng cậu đừng nói nữa, càng nói lửa càng lớn.

[Đồng minh] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Đương sự không onl, hai người đừng cãi nữa, cãi cũng cãi không ra kết quả.

[Đồng minh] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Đúng đó a.

[Đồng minh] [thùy gia lam nhan]: Mấy người đừng xen mồm!

[Đồng minh] [ba nghìn ★ sát]: Bang chủ các chị đừng xen vào.

.

Cho ta một ánh nguyệt lượng lau mồ hôi, trong lòng niệm niệm: Tiêu Tiêu a nhóc thật là một mầm tai họa…

.

[Đồng minh] [nhã trong ưu nhã]: Tiểu Lam, về ngay, còn sợ không đủ xấu mặt à!

[Đồng minh] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Sao vậy?

[Đồng minh] [hồ ly tu thành tinh]: Sao vậy?

.

Hai người cùng lúc phát ra một câu nói giống nhau, cuối cùng tại cuộc tranh cãi kịch liệt đột phá vòng vây, chiếm được sự chú ý của đoàn người.

.

[Đồng minh] [thiên biên nhất chi hoa]: Lão đại anh đến rồi a~

[Đồng minh] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ừ, chuyện gì vậy?

[Đồng minh] [cà phê ° ướp lạnh]:  Giang lão đại, có hai người vì công tử nhà các người cãi nhau, muốn đánh nhau ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Chào Hồ ly ~~~~~~~~~~~

.

Một chuỗi ‘~~~~~’ đã đem tiếng lòng chúng Mỹ nhân cốc biểu lộ ra hết, các cô đều lấy vẻ mặt lấp lánh sao cùng đợi phản ứng của baba đương sự. Giang Thiên Dự nghe lời ấy sững người, vội vàng kéo Thiên biên nhất chi hoa hỏi: “Phát sinh chuyện gì?” Đối phương trả lời rất nhanh: “Lam nhan cùng Mỹ nhân cốc nói cái gì Ba nghìn cướp con anh.” Giang Thiên Dự囧囧 gõ chữ nói: “Là anh mắt rút hay là em não rút, tại sao anh nhìn thấy em nói có hai cậu trai cướp con anh?” Thiên biên nhất chi hoa ‘- -’ trả lời lại: “Dù sao cũng không phải em rút não, nhưng em nói thật đó, không tin anh hỏi bang bọn họ đi.”

Phương Hãn hỏi Cho ta một ánh nguyệt lượng, rất nhanh làm rõ sự tình, hóa ra là Ba nghìn ★ sát cũng chính là bạn học Ân Dự không biết thế nào vào acc Giang Tiểu Vũ, sau đó ngoài dự đoán của mọi người đem hai acc đi kết hôn, lúc hệ thống thông báo toàn server người hai bang tự nhiên đều thấy được, tiếp theo Thùy gia lam nhan phát điên, ở kênh đồng minh nhất định muốn Ân Dự giải trừ hôn ước, đương nhiên Ân Dự không chịu, vì vậy hai người cãi nãy giờ còn không ra kết quả.

Sau khi hiểu rõ chuyện xảy ra, Phương & Giang cùng toát ra một suy nghĩ trong đầu: “Thế giới này đều điên hết rồi!” Trong lúc hai vị đang hoài nghi mức độ bình thường của thế giới, chủ đề của hai bang hội vẫn tiếp tục.

.

[Đồng minh] [thùy gia lam nhan]: Không hỏi qua người khác một tiếng đã tùy tiện đi kết hôn, cậu còn biết xấu hổ không!

[Đồng minh] [ba nghìn ★ sát]: Người không có tư cách ở đây nói câu này nhất là anh.

.

Lời vừa nói ra, Thùy gia lam nhan bị nghẹn nửa ngày không cách nào phản bác, một đám Mỹ nhân cốc ồn ào ở kênh bang dựng thẳng ngón tay: “Độc! Quá độc!” Mặc dù nhìn hai người tranh giành một đứa nhỏ rất thú vị, nhưng quan hệ tam giác thiếu mất một góc thì sao còn có thể gọi là tam giác chứ, vậy nên người xem náo nhiệt nhìn lâu cũng không nhịn được che miệng ngáp, trải qua trao đổi nhất trí đưa ra đại biểu phát biểu cảm nghĩ.

.

[Đồng minh] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Cái nì…  xN

[Đồng minh] [cà phê ° ướp lạnh]: = =|| Hoa cúc cậu bình thường chút được không !!

[Đồng minh] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: = = Hoa cúc nhanh nghiêm túc nói!

[Đồng minh] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Zz, tớ đây không phải kích động đỏ mặt sao, gào con khỉ!  Cái nì… Giang lão đại không thể gọi Tiêu Tiêu login ??  xN

.

Chúng hủ nữ Mỹ nhân cốc đi theo bày ra một dãy liên tiếp  , trong phút chốc khung nói chuyện phiếm đều bị một mảng lớn những đôi mắt to trong veo chiếm cứ, người trong bang định lực không tốt hung hăng rùng mình một cái, định lực kha khá cũng nhịn không được trợn mắt nhìn thẳng.

Giang Thiên Dự mắt nhìn Phương Hãn, phát hiện đối phương đang một bộ mặt hứng thú giương mắt nhìn màn hình, vẻ kinh ngạc trước đó đã không còn. Không mất một hồi, như cảm nhận được ánh mắt của anh, Phương Hãn quay đầu nhìn nhìn anh, nhe răng cười: “Muốn gọi nhóc con kia login không?”

“Không được !!” Giang Thiên Dự lập tức trả lời, chỉ kém đập bàn đứng dậy.

“Như vậy a…” Phương Hãn sờ sờ cằm, tròng mắt nhìn chằm chằm anh chuyển chuyển nửa ngày, “Vậy anh thay tiểu Vũ ra mặt giải quyết chuyện này đi~”

“Anh?” Giang Thiên Dự xụ vai xuống, nói thật, đối với hai con người không thể tưởng tượng này, anh thật không biết nên nói cái gì cho phải.

“Đúng vậy, anh là baba tiểu Vũ, anh đã không cho tiểu Vũ login, vậy cũng chỉ có thể anh tự đến thôi.” Phương Hãn cảm khái vỗ vỗ vai anh, “Cố lên.”

Giang Thiên Dự buồn bực ngồi xuống, tuy anh rất muốn phản bác nói “Vậy em không phải ‘mẹ’ nó sao!” Nhưng trừ phi anh chán sống anh mới dám trước mặt Phương Hãn nói ra. Tầm mắt chuyển về máy tính, phát hiện trong game chủ đề một lần nữa gián đoạn, vốn đoàn người đều đợi anh tỏ thái độ!

.

[Đồng minh] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Tiêu Tiêu đang làm bài tập, không thể login.

.

Ném đi một câu, lại khiến người hai bên không thể vừa lòng, Giang Thiên Dự chỉ có thể sờ sờ mũi thực bất đắc dĩ lựa chọn im lặng, mà Phương Hãn bên kia đã M Thùy gia lam nhan cùng bạn học Ân Dự.

.

[Nói thầm] các hạ nói với [thùy gia lam nhan]: Tiêu Tiêu là học sinh tiểu học năm ba, năm nay mới 10 tuổi, nếu cậu muốn giỡn thì không cần làm dữ như vậy.

[Nói thầm] các hạ nói với [ba nghìn ★ sát]: ^_^ Tiểu Dự a, bài tập làm xong chưa?

.

Bất kể thế nào, thầy Phương vẫn là có thừa bất công với học sinh của mình, nhưng theo lẽ thường mà nói cũng nên như thế.

.

[Nói thầm] [thùy gia lam nhan] nói với các hạ: Tôi biết.

[Nói thầm] [ba nghìn ★ sát] nói với các hạ: Đã làm xong, Giang Tiểu Vũ không chơi?

[Nói thầm] các hạ nói với [thùy gia lam nhan]: Nếu đã biết thì đừng thế, muốn tranh giành người yêu thì lén lút mà làm, đừng ở kênh đồng minh hô to gọi nhỏ.

[Nói thầm] các hạ nói với [ba nghìn ★ sát]: Nó đang làm bài.

.

Kế tiếp, Thùy gia lam nhan không trả lời, về bản chất mà nói, người này còn là một đứa nhỏ hơn mười tuổi, đang ở thời kỳ bất ổn, bị Phương Hãn giáo huấn hai ba câu như vậy, không vui, nhưng lại chú ý đến đối phương là thầy giáo của bạn nhỏ kia, không dám cãi lại nói mấy câu khó nghe, chỉ có thể trốn ở góc sáng sủa oán hận đá hai chân cho hả giận.

Ân Dự nhận được tin bản thân muốn biết sau đó trả về một câu “Con biết thầy đang ở nhà Giang Tiểu Vũ.”, Phương Hãn囧囧, đứa nhỏ này rốt cuộc não là thế nào lớn lên! Im lặng ném qua câu “Ngày mai đi học phải thuộc lòng bài thơ.” Cuộc đối thoại này coi như chấm dứt.

Sau nửa ngày, Phương Hãn chống cằm: “Hóa ra thật sự là luyến đồng a…” Giang Thiên Dự ở bên cạnh hắc tuyến lại hắc tuyến, anh chịu không được có con trai đối với cục cưng nhà mình trong lòng có tà niệm, đã thế đối phương còn là một cậu nhóc 18 tuổi, đứa kia thì mới 10 tuổi, có lẽ chẳng qua cảm thấy hứng thú nhất thời mới ầm ĩ như vậy, nếu là anh thật sự tìm bọn họ, ngược lại sẽ dẫn bọn họ đến con đường không tốt cũng không chừng.

Đang lúc trận phong ba có xu hướng dần dần được dẹp loạn, bạn nhỏ Giang xuất hiện, nó ôm bài tập, thịch thịch thịch chạy vào thư phòng (dường như đã quên sự kiện lần trước đánh vỡ JQ của hai vị kia) “Thầy Phương, phần bài này con không biết làm.” Nó chạy đến bên người Phương Hãn, vẻ mặt cực kỳ cực kỳ đáng yêu. Thầy giáo nhà nó nhìn nó, trong lòng dường như hơi hơi hiểu đc cảm thụ của Lam nhan…

“Baba, con làm bài tập xong có thể chơi trò chơi không?” Hiểu được phần bài đó, Giang Tiểu Vũ nhìn về phía ba của nó hỏi.

Giang Thiên Dự đang muốn nói ‘không được’, nhưng nhìn thấy con trai mở to hai mắt chờ đợi một điệu bộ ‘ba mà không đồng ý là con khóc à’, vẫn gật đầu nói: “Có thể, nhưng phải qua được cửa kiểm tra của thầy con mới được nha.”

Nhóc con hoan hô một tiếng, nhanh chóng chạy về phòng lấy bài tập khác, Phương Hãn liếc mắt nhìn Giang Thiên Dự: “Hình như chủ nhiệm tôi đây còn chưa cho phép nha~” Giang Thiên Dự thuận thế đặt tay lên vai cậu: “Bà xã, hai ta còn phân biệt ai ai sao!”