Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình

Chương 58




: Đánh vỡ JQ

.

Thứ tư ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh chuyển nhiều mây.

.

Hôm nay thầy Phương mang trả lại quyển tiểu thuyết《 Thiên Long Bát Bộ 》cho mình, mình đã quên mất cuốn sách này vẫn ở chỗ thầy, hôm nay lúc đi lấy mình còn tưởng thầy Phương thưởng cho mình.

Bài kiểm tra lần trước thầy Phương cho làm mình sai rất nhiều, vậy là gần đây baba không cho mình chơi trò chơi, đồ đểu Ân Dư còn hẹn mình cùng đi đánh boss đó, baba là trứng thối! Cho nên bây giờ mình đều có chăm chỉ đọc sách, cố gắng lần kiểm tra sau lấy điểm tối đa, vậy mình liền có thể đi đánh Boss há!

Còn có một việc, hôm nay lúc học Toán《 Thiên Long bát bộ 》 của mình bị thầy Cù lấy mất, thầy nói chờ thầy đọc xong hết sẽ trả lại mình, thầy Cù thật đáng ghét, hừ!

.

Lời phê của giáo viên:

Nhóc con con đang học đọc tiểu thuyết còn lý sự! Thầy phải gọi điện cho baba con, con chờ đấy.

==================================================

Lại một ngày làm việc tràn đầy ánh mặt trời, Cù Châu hai tay nâng má, hai mắt vô thần, như đi vào cõi tiên nhìn trời, thứ mấy ngày nay trải qua quá khiến cậu không thể tưởng tượng, cái gọi là thử thách đời người cũng không hơn thế này. Phương Hãn lên lớp về nhìn cậu ta một bộ dạng suy yếu như vậy mà cau mày: “Này, tinh thần lên, tốt xấu gì cũng là cái giáo viên.”

Cù Châu ngẩn ngơ liếc mắt nhìn cậu tiếp tục nâng má: “Này, tiểu Hãn a, cậu làm thế nào sống được trong bang đó a…”

Phương Hãn buông sách ngồi vào chỗ của mình, xoay người nhướng mày: “Có phải cậu đọc tiểu thuyết các cô ấy giới thiệu?”

Cù Châu đau khổ nói: “Không chỉ là tiểu thuyết…”

Thầy Phương im lặng một hồi, vươn tay vỗ vai đối phương: “Tốt lắm, cậu còn xem cái gì?”

“Tranh ảnh, manga, anime, drama… còn có cái phim gì đó…” Thầy Cù hôm nay không biết do đả kích quá lớn, hay hỗn loạn tam quan, hỏi cậu ta cái gì cậu ta liền nói cái đó, vô cùng thành thật.

Phương Hãn 囧囧: “Tại sao cậu xem một cái xong còn muốn tiếp tục xem mấy cái khác?”

Cù Châu che mặt: “Bởi vì quá mức kinh hoàng, căn bản không ngăn được tay mình, thế là một cái lại một cái mở ra…”

“…” Thầy Phương cuối cùng quyết định đi làm chuyện của mình, để vị nhân sĩ này tiếp tục hỗn loạn đi.

Thấy bạn thân không để ý đến mình, Cù Châu nơi đó xoắn xuýt một phen, mở miệng nói: “A Hãn a, hôm nay tớ có thể tới nhà cậu không?”

“Lý do.”

“Bạn tớ đang ở chỗ tớ, đêm nay bạn gái cậu ấy muốn tới, vậy nên…” Cù Châu xoắn xoắn hai đầu ngón tay, hai mắt tràn ngập khao khát nhìn về phía chủ nợ.

Phương Hãn thầm nghĩ người này là người quá tốt hay là người quá ngu? Lại có thể đem phòng ốc của mình tặng cho cậu bạn cùng bạn gái người ta ở, bản thân mình thì chạy ra ngoài màn trời chiếu đất, nhưng bất kể có ngu thế nào thì cũng là bạn mình, tuy bình thường thích trêu chọc cậu: “Được rồi, buổi tối cậu qua đi.”

“Ô ô, A Hãn tớ biết cậu yêu tớ mà !!” Cù Châu làm bộ muốn dâng lên một nụ hôn nồng nhiệt, kết quả bị trưởng khoa đi ngang qua cửa sổ văn phòng nhìn thấy, vì vậy dừng lại uống một ly trà là không thể thiếu.

Lúc tan ca, Cù Châu một bên hô lớn “A Hãn cậu về nhà trước nấu cơm chờ tớ, tớ thu dọn quần áo rồi qua ha, bye~” một bên vội vàng rời văn phòng, các vị giáo viên khác chưa về không biết nên khóc hay nên cười “Thầy Cù thật là tinh lực dồi dào nhỉ.” “Thầy Phương còn biết làm cơm na? Không hổ là đàn ông thế kỷ mới.” Phương Hãn cười, khách sáo mấy câu thì nhìn thấy cô Cổ Tính đi tới: “Thầy Phương anh còn có thể nấu ăn a, thật lợi hại nhỉ, bây giờ rất nhiều cô gái cũng không muốn vào bếp, đều muốn đẩy cho ông chồng biết nấu ăn của mình, ha ha…” Phương Hãn rút rút khóe miệng vặn ra một nụ cười: “Phải không, nhưng tôi cảm thấy rằng cho dù ở thế kỷ 21, con gái mà cả bữa cơm cũng không biết nấu, có thể nhà trai sẽ không thích.” Mặt đối phương trong nháy mắt cứng ngắc.

Phương Hãn trên đường đi về nhà vui mừng một câu vừa rồi đã làm suy yếu thế công của đối phương, trải qua sự kiện ghen tuông lần trước, nếu cậu còn dám gần gũi cùng nữ giáo viên này quá cậu sẽ thật sự là tên ngu chết được. Về đến nhà, Phương Hãn ném túi xách, thay một thân đồ bộ thoải mái, nhìn nhìn đồng hồ cũng nên đi nấu cơm, vì vật mở tủ lạnh lục lục tìm tìm.

“Củ cải nì, củ cải, where are you?” Một bên nói thầm mấy câu như con nít, một bên đông lật tây lục, thầy Phương rốt cuộc túm ra được củ cải, sau đó thực bi kịch nhớ ra cậu bạn ghét nhất món này. Lúc này chuông cửa vang lên, Phương Hãn nghi hoặc đóng cửa tủ lạnh: “Tên này sao nhanh thế, quả thật là tốc độ ánh sáng.”

Mở cửa, khuôn mặt tuấn tú ló ra, Phương Hãn sững sờ, hóa ra người tới không phải cậu bạn mà là vị nhà mình. Giang Thiên Dự rất thoải mãn nhìn Phương Hãn vây trong tạp dề: “Em yêu, em chuẩn bị nấu cơm? Chẳng lẽ em biết hôm nay anh muốn tới? Chúng ta thật là tim đập cùng nhịp a.”

“Sao anh tới đây?” Phương Hãn từ trong kinh ngạc hoàn hồn, mở miệng hỏi. Trước đó đối phương cũng không gọi điện báo đến, cứ thế đột nhiên tới, thật khiến cậu giật cả mình.

“Trên đường tan ca đột nhiên muốn tới liền tới, không chào đón?” Giang Thiên Dự nói xong sáp qua ghi một nụ hôn lên miệng Phương Hãn, Phương Hãn phản ứng không kịp bị gặm miệng, sau khi tỉnh ngộ một tay đẩy người ra, đỏ bừng cả khuôn mặt: “Này này đang ở cửa, nếu như bị người khác thấy được…” Phần lời tiếp theo khi nhìn thấy người thứ ba tự động im bặt.

Chỉ thấy ở cách cửa không xa, thầy giáo Cù Châu ôm một túi lớn, một mặt khiếp sợ, miệng căng đến có thể bỏ vào một trái trứng gà, tay cậu ta run run chỉ hai người trước mặt: “Gian gian gian… gian phu ***… Đau quá!” Phương Hãn cho cậu ta một đấm khiến cậu ta câm miệng sau đó nhanh chóng kéo hai người vào nhà, ‘cạch’ một tiếng cửa khóa lại.

Xoay người, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, luôn bình tĩnh như Phương Hãn cũng lộ ra vẻ mặt bối rối khó có được, ở không khí xấu hổ thế này cậu không biết mở miệng thế nào.

“Cậu ta là ai?”

“Anh ta là ai?”

Hai người còn lại hai miệng một lời lên tiếng hỏi, tiếp theo trừng nhau. Giang Thiên Dự đầy bụng nghi ngờ, đồng thời thùng dấm chua không an phận theo cấp nhân lên men trong bụng, vừa rồi hình như anh nghe được cậu trai xa lạ này hô một câu cái gì gian phu *** phụ, rốt cuộc có ý gì trong đó… Song song khi Giang Thiên Dự đang dò xét đối phương, Cù Châu cũng đánh giá anh, cậu vẫn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ khi nhìn thấy bạn thân cùng một người đàn ông hôn môi, nhưng may mắn gần đây bị chúng hủ nữ Mỹ nhân cốc mài giũa một trận, cho nên rất nhanh hồi thần lại, nhưng kinh ngạc nghi ngờ trong lòng vẫn bốc lên.

Trái nhìn phải nhìn, Phương Hãn thở dài: “Lên ghế sô pha ngồi rồi nói sau.” Ba đại nam nhân đứng song song ở huyền quan vẫn là khá chật chội.

Đợi ngồi xuống, Phương Hãn mới làm công tác giới thiệu cho hai vị: “Đây là bạn thời đại học của tôi kiêm đồng sự, này là… ưm, bạn trai tớ.” Giọng nói hạ xuống, Giang Thiên Dự vui vẻ ra mặt, thậm chí vươn tay: “Ô, ra cậu là bạn thân của Hãn Hãn a, thật thất lễ.” Mà Cù Châu bị chân tướng này shock không nhẹ, cậu giơ tay: “Chờ chút !! A Hãn, cậu nói, bạn trai?” Như để xác định mà hỏi lại Phương Hãn, chỉ thấy đối phương gật đầu một cái, Cù Châu cảm thấy mình bị choáng, sau đó nâng trán: “Cậu cứ không chịu dẫn bạn gái đến cho tớ nhìn, tớ còn tưởng cậu nói đang yêu đương là gạt người, không nghĩ tới, hóa ra người yêu cậu là nam a…”

“Thật có lỗi, gạt cậu mãi.” Phương Hãn cúi đầu, trong lòng một trận khủng hoảng, nếu như vì vậy mà mất đi một người bạn… Tay trái ấm áp, ngẩng đầu đụng trúng một đôi mắt thâm thúy, Giang Thiên Dự nở nụ cười trấn an Phương Hãn quay đầu nói với Cù Châu: “Nếu cậu là bạn của Hãn Hãn, vậy cậu chắc sẽ hiểu được chúng tôi.”

Nhìn thấy cậu bạn lộ ra bất an, Cù Châu như trong mộng tỉnh dậy, vội vàng khoát khoát tay: “A Hãn tớ không phải không hiểu các cậu nha, tớ chỉ là, có chút kinh hoàng thôi…” Sau đó gãi gãi đầu, “Thật ra BL cũng không có gì không tốt, các cậu cảm thấy hạnh phúc là được.”

“BL?” Giang Thiên Dự lén dùng khẩu hình hỏi người bên cạnh, đối phương dùng khẩu hình đáp lại “Bị người trong bang tôi tẩy não.” Giang Thiên Dự một bộ vẻ mặt ‘SOGA, anh hiểu được’ lại nhìn về phía Cù Châu, chỉ thấy đối phương nghiêng đầu qua, hường như có chút ngượng ngùng, nhận thấy được hai đường mắt đối diện, mới quay sang nói: “Cái kia, các cậu nói nho nói nhỏ xong rồi, có thể nấu cơm tối không? Ba giờ chiều tớ đã đói bụng…” Nói xong làm ra một bộ mặt thảm thương đáng khinh.

SOGA là tiếng nhật, nghĩa là ‘là thế à’.

Vì vậy Phương Hãn trong nháy mắt cảm thấy mình có một tên bạn đơn bào thật sự là vừa hạnh phúc vừa bi kịch…

Tối đó, Phương Hãn xuống bếp nấu một bàn đồ ăn, chiêu đãi hai vị nam sĩ lần đầu gặp mặt. Tuy lúc đầu vẫn có xấu hổ, nhưng mọi người dù sao đều là đàn ông, rượu qua ba vòng, Cù Châu bỏ xuống phòng bị, 5 ly bia xuống bụng hầu như đã cùng Giang Thiên Dự bắt vai làm anh em tốt.

Ăn cơm xong, Giang Thiên Dự không ở lại thêm, nói tạm biệt với Cù Châu liền rời đi, Phương Hãn tiễn anh ta đến cửa. Giang Thiên Dự nhắm chuẩn cơ hội lúc Cù Châu vào WC, cùng người yêu nhà mình hôn tạm biệt, mặc dù sau đó Phương Hãn rất tức, nếu lại bị thấy thì làm sao bây giờ! Nhưng họ Giang nào đó da mặt còn dày hơn tường thành, hôn xong liếm liếm miệng vung tay, nghênh ngang về nhà tìm con trai chơi.

Phương Hãn nhìn anh ta vào thang máy mới đóng cửa xoay người thì thấy Cù Châu đang đứng nơi đó, hù cậu nhảy dựng: “Cậu im lặng đứng đây làm gì thế?” Sẽ không phải lại bị nhìn thấy chứ…

Đối phương gãi gãi đầu, trên mặt có tia đỏ khả nghi, ngậm miệng hồi lâu mới ấp a ấp úng nói: “Cái kia, A Hãn, cậu cùng anh ta… khi nào đã tốt như vậy a?” Vừa mới lại mắt thấy cảnh nam nam kiss, tuy chấn động không lớn như lần đầu, nhưng chung quy vẫn có chút không quen.

“Được một đoạn thời gian rồi.” Phương Hãn đi đến dừng lại bên cạnh cậu ta, “Không phải tớ không muốn nói cho cậu biết, chỉ sợ cậu không tiếp thu được, nên muốn cậu từ từ phát hiện ra.”

“Ai, cậu còn là bạn tớ không, nếu có chút chuyện như thế cũng không tiếp thu được tớ còn là Cù Châu sao!” Thấy thái độ cậu bạn luôn mạnh mẽ trở nên mềm nhũn, Cù Châu lên dây cót một trận, câu nệ vừa rồi ném qua một bên: “Lại nói, thần kinh của tớ đã bị hủ nữ bang cậu rèn luyện rất tốt, hôm qua tớ còn xem Brokeback Mountain, kết cục quá buồn…”

Phương Hãn hắc tuyến: “Sao cậu còn xem mấy thứ các cô ấy giới thiệu.”

“Hí hí, chẳng qua là nhàm chán thôi.” Cù Châu hí hí cười ngây ngô mấy tiếng, tiếp theo thái độ nghiêm chỉnh, “A Hãn, cậu ở cùng anh ta có vui vẻ không? Cảm thấy hạnh phúc không?”

“Cậu yên tâm tớ hiểu rõ mà, ở cùng với anh ta rất tốt.” Phương Hãn khẽ mỉm cười, tuy phản đối anh ta nói ba từ kia, nhưng bọn họ đều hiểu tâm tình của đối phương, một từ ‘thích’ đã đủ rồi.

“Mặc dù tớ không hiểu chuyện giữa nam nam, nhưng thấy cậu hài lòng vui vẻ là đủ rồi.” Cù Châu vỗ vỗ vai đối phương, “Thật ra vẫn muốn nói với cậu, so với lúc ở đại học, hiện tại cậu thoạt nhìn sinh động hơn rất nhiều nha.”

“…” Phương Hãn im lặng, cái gì ‘sinh động’, chẳng lẽ cậu là một bức tranh sao, nhưng cậu bạn hiểu được vẫn khiến cậu có chút thoải mái.

“Vậy nên, hôm nay kéo tớ đến 45 đi!”

Phương Hãn cảm thấy lúc nãy mình cảm động thật sự là quyết định sai lầm.

Cuộc đối thoại chấm dứt, hai người tắm rửa xong nhanh chóng chạy lên game, như bình thường lên tiếng chào trong bang và đồng minh, Phương Hãn chuẩn bị dẫn cậu bạn đi thăng cấp.

.

[Đồng minh] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Bà xã em đến rồi ~~

[Đồng minh] [hồ ly tu thành tinh]: Ừ.

[Đồng minh] [trên con đường nghìn năm]: !!! Chồng cậu !?

.

Phát xong câu cảm thán, Cù Châu xoay qua hỏi cậu bạn thân: “A Hãn, đây chẳng lẽ là…” Người kia: “Ừ, chính là người tối này ăn cơm cùng chúng ta.” Bạn trẻ Cù Châu囧囧 nói: “Chẳng lẽ các cậu là từ game phát triển tới?” Người kia: “Ừ.” Bạn trẻ Cù Châu hoàn toàn囧囧: “Cậu đã một bó tuổi còn bày đặt yêu qua mạng!” Người kia một đao mắt bay tới, thành công tản âm.

.

[Đồng minh] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Đúng vậy, cậu là?

[Đồng minh] [trên con đường nghìn năm]: Yo, không biết sao, tôi là người tối nay.

[Đồng minh] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ô, là chú à chú em, chú cũng tới Thiên Long rồi? Mới cấp 20? Có muốn tôi kéo không?

[Đồng minh] [thiên biên nhất chi mai]: – – Lão đại anh thiệt nhiệt tình, năm đó thế nào không thấy anh kéo em…

[Đồng minh] [nhã の ưu nhã]: … Chẳng lẽ có cái gì mờ ám, é…

[Đồng mình] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Stop !! Phu nhân chính quy của Giang lão đại còn nơi đây, mấy cậu nói cái gì vậy !!

[Đồng minh] [hồ ly tu thành tinh]: – – Đây là bạn tôi.

[Đồng minh] [trên con đường nghìn năm]:  Đại ca, anh thiệt là người tốt nà !! Không giống tên nào đó không kéo em…

[Đồng minh] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^ Hửm? Tên nào đó của cậu là chỉ ai?

[Đồng minh] [cà phê ° ướp lạnh]: Hồ ly nụ cười của cậu quá chói mắt, chói mắt đến tớ chỉ có thể… trốn…

[Đồng minh] [trên con đường nghìn năm]: …

.

Cùng đám bạn ha ha một phen, Giang Thiên Dự và Phương Hãn kéo cái acc nho nhỏ của bạn trẻ Cù Châu đi luyện cấp, không tới một lúc, bạn nhỏ Giang Tiểu Vũ, Ân Dự ào ào login. Giang Tiểu Vũ vừa lên theo thói quen tìm sư phụ, này đã trở thành dấu hiệu của nó.

.

[Đồng minh] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Chào mọi người ~~ sư phụ người ở đâu ~~~

[Đồng minh] [cho ta một ánh nguyệt lượng]: Chào Tiêu Tiêu, ôm lấy cọ cọ!

[Đồng minh] [hồ ly tu thành tinh]: Đang kéo acc nhỏ. Cùng với baba con.

[Đồng minh] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ lại thu đồ đệ rồi !!!

.

Sau khi la xong, bạn nhỏ lập tức xin vào đội, phía sau còn dẫn theo hai cái đuôi —— Ân Dự và Lam nhan, trong đội thoáng cái bị nhét đầy.

.

[Đội ngũ] [trên con đường nghìn năm]: Sao thoáng cái đã nhiều người thế này, khỉ, mọi người đều cao hơn tớ.

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Anh là ai a?

[Đội ngũ] [trên con đường nghìn năm]: Tại hạ là chàng đẹp trai phong lưu khoáng đạt, ngọc thụ lâm phong, một cành lê đè chết nhánh hải đường! Mỹ nữ xưng hô thế nào?

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Tôi không phải mỹ nữ

[Đội ngũ] [trên con đường nghìn năm]: Ô, không phải mỹ nữ vậy là thục nữ rồi? Xin hỏi còn độc thân chăng?

.

Trong hiện thực, Phương Hãn mắt nhìn cậu bạn đang hưng phấn gõ chữ, tỉnh bơ hắt qua một thùng nước lạnh: “Bạn mỹ nữ này là nam, hơn nữa nó còn là học sinh của chúng ta.” Cù Châu đang dùng vuốt gõ chữ nháy mắt dừng lại: “Học sinh !? Ai a?”

.

[Đội ngũ] [hồ ly tu thành tinh]: Số 15 Giang Tiểu Vũ

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Có!

.

Phương Hãn ném qua một vẻ mặt ‘cậu nhìn đi’, sau đó Cù Châu cằm rớt trên bàn phím. Có điều hình như còn sợ kích thích với cậu ta chưa đủ, bạn học Giang Tiểu Vũ tiếp tục hồn nhiên biểu diễn.

.

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Baba, con mặc như vậy có dễ nhìn không?

[Đội ngũ] [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ừ, cũng được, nhưng mà Tiểu Vũ, đây là thứ con gái mặc, con đừng quá mê mẩn.

[Đội ngũ] [ba nghìn ★ sát]: Đồ đần Giang, cậu muốn mặc váy đi học à?

[Đội ngũ] [lam nhan nhà ai]: Tiêu Tiêu em thích bộ trang phục mốt nào, anh có thể mua cho em.

[Đội ngũ] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Ân Dự trứng thối, cậu mới mặc váy đi học nhá !! Tôi không cần trang phục mốt !!

[Đội ngũ] [trên con đường nghìn năm]: …

.

Cù Châu không thể che hết hắc tuyến: “Giang Tiểu Vũ , Ân Dự, đây không phải học sinh lớp cậu sao?” Hôm trước vừa mới bắt Giang Tiểu Vũ giao nộp cuốn《 Thiên Long Bát Bộ 》, nhóc con này dám ở tiết cậu đọc tiểu thuyết, to gan lắm! “Còn nữa, chồng cậu là baba Giang Tiểu Vũ?” Loạn rồi loạn rồi, thế giới này thật sự quá hỗn loạn.

Khóe miệng Phương Hãn kéo lên một cái: “Chính nó~” Bạn trẻ Cù Châu im lặng thì thầm: “Thế giới này thật sự quá TMD xoắn xuýt.” Đột nhiên nghĩ đến một điểm, cực kỳ kinh sợ, “A Hãn cậu sẽ không phải cùng đàn ông có vợ… !!!” “Nói cái gì đó, ba mẹ Giang Tiểu Vũ đã sớm ly hôn, cậu là thầy giáo dạy nó ba năm mà không biết?” Phương Hãn cười cợt nói. Bạn Cù nào đó đỏ mặt sờ mũi, vừa rồi kích động quá quên mất.

“Nhưng mà, yêu đương với phụ huynh học sinh, còn là baba của đối phương, can đảm lắm nha.” Cù Châu đắc ý phát biểu quan điểm, Phương Hãn nhìn cũng không nhìn cậu ta: “Tự do yêu đương.”

Chủ đề lần nữa chìm xuống, có điều không lâu Cù Châu lại bu qua: “Tại sao tớ cảm thấy giữa ba đứa này… là lạ.” Ngón tay chỉ chính là ba người Giang Tiểu Vũ, Ân Dự cùng Lam nhan, “Với lại bạn Giang sao lại là vợ chồng với bạn Ân?” Phương Hãn vẻ mặt cổ quái nhìn cậu nửa ngày: “Cậu, sẽ không phải bị đám hủ nữ trong bang tẩy não thành công đi.” Bạn trẻ Cù Châu không hiểu gì: “Hửm? Ý gì?” Phương Hãn thu hồi tầm mắt: “Tại sao tớ từ trên người cậu đánh hơi được mùi vị hủ.”

————————————————————————————