Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 25: Tàng Kiều




Tại ngoài thành Kim Lăng, một sơn trang hẽo lãnh, bên trong rất ít người đi lại, chỉ có một số hậu vệ đang ngầm bảo vệ xung quanh.

Ngọn núi này, chính là sản nghiệp của Chân Bình công chúa. Nàng nghĩ sẽ có lúc sẽ dùng nơi này nghỉ ngơi một thời giàn, Đương nhiên, nếu muốn làm được chuyện như thế nàng phải giả trang thành đệ đệ cảu hắn để xuất cung nhằm gạt nghi vấn của Lý Ngư cùng hoàng hậu.

Tại căn phòng sâu nhất nơi đây, mùi hương thật quyến rũ, thanh âm cùng tiếng thở vô lực của một cô gái đang vang lên, trong căn phòng đầy tiếng rên nhẹ lại thấy một đôi nam nữ đang quấn lấh nhau trên giường.

Một hồi lâu sau, Lý Tiểu Dân ngồi lại trên giường, nhìn dóc người cao hơn hình dáng bình thường nhiều và nước da đen hơn bình thường nhìu lần.

Trên giường, một thanh âm nghẹ nhàng dịu dàng được truyền đến: "Bạch lang, chừng nào chúng ta đem việc này nói với mẫu hậu và a mả? "

Lý Tiểu Dân quay đầu lại, nhìn hai vai đang xích lõa của mỹ nữ, mỉm cười nói: "Hôm nay phải gặp hoàng thượng có việc, nói cho hoàng thượng nghe công chúa đạ là lão bà của ta, mong họ đem công chúa gả cho ta, nàng thấy thế nào?"

Chân Bình công chúa đỏ mặt, hướng về đâu Lý Tiểu Dâ, đánh trên đầu hắn một cái sẵn giọng nói: "Muốn chết,chuyện như vậy làm sao có thể cho mẫu hậu biết được? ta là nghĩ không biết lúc nào mới có thể giúp ngươi có cơ hội đặng cầu hôn ta? "

Lý Tiểu Dân cúi đầu thở dài: "Ài! Thông cảm cho tat a vốn xuất thân giời bình dân, mặc dù có tài hoa đầy người, nhưng sao có bực may mắn này, có thể lấy được đương triều công chúa! Thôi, vì việc này, ta chỉ có cố gắng đi khảo Trạng Nguyên,để sau này gặp hoàng thượng, liền hướng Hoàng thượng cầu hôn, để lấy ngươi làm vợ.! "

Chân Bình công chúa mặt đỏ bừng, che mặt cười duyên: "ngươi nói như vậy, coi như ngươi còn có lương tâm! Đáng tiếc thi trạng nguyên còn lâu mới tổ chức nhưng mà lỡ có việc gì xảy ra, ta phải làm sao đây?"

Lý Tiểu Dân thuận miệng cười nói: "việc đó có gì đâu, bất quá là cưới ngươi, hai chúng ta bỏ trốn tới nơi khác! "

Chân Bình công chúa tưởng là thật liền lắc đầu: "Như vậy không được, ta cũng không nguyện ý bỏ mẫu hậu đào tẩu theo ngươi, hại mẫu hậu thương tâm. Như vậy đi, trước khi ngươi thi Trạng Nguyên, chúng ta không nên làm việc như thế này nữa, để tránh ta mang cốt nhục của ngươi, ngươi thấy vậy có được không? "

Lý Tiểu Dân đang muốn mặc quần áo, nghe vậy cười hì hì bò lên trên sàng, thân thủ thân thủ ôm chặt lây vòng eo nhõ bé của nàng cười nói: "Chúng ta không nên loại sự việc nào nhỉ? "

Cảm giác được hắn đôi tay của hắn đang làm việc,tại nơi thầm kín của nữ nhân loạn động tại đó, Chân Bình công chúa lập tức cả người như nhũn ra, kinh hô: "Không thể, như vậy không được......"

Lời còn chưa dứt, liền bị thiếu niên anh tuấn, hôn lấy đôi môi anh đào của nàng, đầu lưỡi thẳng tiến vào cái miệng nhở nhắn của nàng, cùng cái lưỡi thơm tho dây dưa cùng một chỗ.

Cảm giác thật là thống khoái, mỗi một chỗ mẫn cảm trên thân thể điều bị hắn loạn động cả lên, thật bình công chúa chỉ cảm thấy thân thể tượng muốn bay đứng lên, chỉ có thể từ quỳnh trong mũi phát ra kiều thung đích rên rỉ, [nữa|lại|sẽ] vô lực khí phản kháng hắn đối chính mình đích xâm lấn.

Sau một lúc lấu, Thật Bình công chúa dần dần ổn định trở lại, không còn nũng nịu rên rĩ nữa,khí lực của nàng đã cơ hồ thaot1 đi hết, chỉ còn biết nằm đó tận hưỡng lại dư vị ngọt ngào đã trải qua.

Lý Tiểu Dân hài lòng mặc quần áo rời khỏi giường, đang muốn rời đi, đột nhiên nghe Chân Bình cất tiếng kiêu mình, liền dừng bước quay lại nhìn người con gái đang nằm trên giường cười gian hỏi: "Công chúa điện hạ, có phải còn chưa tận hứng hay không, hay ta quay lại bồi tiếp nàng thêm lần nữa? "

Chân Bình công chúa cứng người lại, vừa thẹn lại sợ, vẻ mặt đỏ bừng, lắc đầu: "ngươi còn muốn nữa sao, ngươi muốn ta chết hay sao! Không nên nói lung tung, ta là nói muội muội ta muốn gặp người, chúng ta cùng gặp mặt nàng ấy có được hay không? "

Lý Tiểu Dân ngẩn ra, hỏi: "muội muội nào của ngươi? Ta nhớ kỹ ngươi có rất nhiều mụi mụi mà! "

Chân Bình công chúa mỉm cười: "Đương nhiên là muội muội tốt nhất của ta, chính là Trường Bình công chúa! Ta nói cho ngươi nghe, trong cung nàng có tên tiểu thái giám, nếu lớn lên sẽ giống hệt ngươi, lai trùng hợp hắn lại họ Lý, ta hoài nghi hắn là thân huynh đệ thất lạc của ngươi đó chứ! Ta sẽ kiêu nàng mang Tiểu dân tử đến để cùng ngươi gặp mặt ngươi nghĩ sao hả? "

Lý Tiểu Dân ngẩn ra, cười khổ nói: "Không cần, một tiểu thái giám, vậy là sao chứ....."

Chân Bình công chúa lại giở tính ương bướng của công chúa, kêu lên: "Nhất định được! ta và Trường Bình sẽ thương thuyết thời gian, sau đó sẽ thong bó lại cho ngươi hay! "

Lý Tiểu Dân không còn cách nào, đành phải hừ hừ ha ha đi ra khỏi phòng, tâm lý rầu rỉ: "Vị Đại tiểu thư này, thật sự là khó hầu hạ! Trách không được từ trước thường xuyên nhìn thấy nhiều nam nhân chạy đi tửu quán muợn tửu kiêu sầu như vậy, nguyên lai làm phò mã gia khó khăn như vậy! Nói như vậy, ta từ trước đã muốn cưa một đại tiểu thư thiên kim, mở một công ty nho nhỏ, sống một cuộc sống an bình, chủ ý như vậy có sai lầm ko?"

Còn muốn hắn đi gặp mụi mụi của mình, còn đem theo bản thân hắn đi gặp hắn, Lý Tiểu Dân đối với ý thích của nữ nhân này cũng không lấy gì làm hứng thú. Bây giờ hắn đang suy nghĩ làm sao để có thể cùng lúc có mặt 2 nơi để cùng gặp mặt, ko lẽ dùng pháp thuật phân thân, việc này khiến hắn đau đầu không thôi

Bất quá chuyện này có thể qua được, cùng lắm thì chơi mất tích, làm cho Lý Bạch biến mất tại đại đường thôi. Bất quá như vậy Trần Đức Tu chỉ sợ cũng s4 bị lôi ra, sẽ bị hình bộ giam vào thiên lao, cả ngày ép hỏi nơi hạ lạc của Lý Bạch. Cho dù Trần Đức Tu đủ nghĩa khí, thà chết không khai, nhưng mấy tửu lâu của chính mình sẽ khai ra nếu không sẽ bị tổn thất rất nhìu a.

Lý Tiểu Dân một bên rầu rĩ một bên cưỡi ngựa rời khỏi sơn trang, hướng về phủ đệ mình mới mua mà đi tới. Bây giờ hắn lá gan càng lúc càng lớn, ỷ vào là tổng quản thái giám, tìm cớ ra ngoài mua vật dụng, cho dù cả ngày không ở torng cung, cũng ko ai dám đến tra hỏi.

Tại phủ đệ, đã được chia ra làm hai nữa, một bên là hai mẹ con Thục Phi cùng Hàn Hình Nhi, bên kia là của Vân Phi và Lan Nhi. Để cho 2 bên không thể gặp nhau cũng không dám đi khỏi sơn trang,, bởi bởi vậy mĩ nữ 2 bên điều không biết bên kia là ai.

Về phần Lan nhi, là Lý Tiểu Dân sợ nàng trong cung một mình bị người khi dễ, mặc dù tại phòng ăn mình cũng có chút địa vị, nhưng chính là các khá xa nên nếu vạn nhất có chuyện gì sảy ra mình đến thì cũng đã muộn rồi, huống hồ cũng không nhẫn tâm để người con gái đầu tiên tại thời đại này của mình phải thị hầu cho cung phi khác, nên hắn đã đem một nữ cương thi cải trang thành Lan nhi, làm them một lần thượng điếu tự sát, làm cho mọi người trong cung không khỏi thở dài tiếc thay cho một nữ nô trung thành như vậy.

Chánh thức Lan nhi đương nhiên sẽ không chết, bây giờ lại củng Vân phi ở chung một chỗ, đồng thời cũng an nhàn tại đây, không lo bị mắng chữi.

Mà Tiêu Thục phi mẹ con cùng Vân phi đều chết, trân song gió nổi lên trong cung dần dân bình tức lại. Mặc dù còn có chút cung phi, các cung nữ ở trong tối tự cúng bái những người lương thiện này, chính là tại cấm luật sâm nghiêm trong cung đình, đã rất ít có người còn dám nhắc tới các nàng. xem tại

Về hai thái giám phụ tách bức tử 2 mẹ con Tiêu Thục Phi, tại một tháng trong một đêm đột nhiên chết bất đắc kì tử, trên người một vết thương điều không có nhưng khuôn mặt lại hiện ra nét kinh hãi như gặp quỹ.

Chết với vẽ kì quái như vậy, quan nghiệm thi kiểm tra cũng không được gì, bèn báo cáo là do bệnh khỡi phat dẫn đến đột tử.

Đối với hiện trạng của Vân Phi, biết chân tướng cũng chỉ có Thần phi mà thôi. Nàng bởi vì biểu muội đích chết thảm, thương tâm khóc không ngừng, Lý Tiểu Dân thấy nàng thương cảm,liền mạo hiểm nói cho nàng một nửa thật tình, tịnh dặn dò nàng ngàn vạn lần không nên nói ra, cho dù là thân nhân của Vân phi, cũng không tiết lộ nửa chữ.

Thần phi vừa mừng vừa sợ, nhưng thấy Tiểu Dân Tử bản lĩnh như vậy, đối với thiếu niên pháp thuật cao cương tâm cơ thăng trầm, thì càng ngày càng phục vụ hắn hết mình.

Lý Tiểu Dân một bên mỉm cười nghĩ bộ dáng ôn nhu phóng đãng của Thần phi tại trên giường, một bên vận khởi tiên thuật, làm cho tiên lực tại trong cơ thể lưu chuyển, đem vẽ mặt ngăm đen đánh tan đi, làm cho chính mình giống lúc ở trong cung, phi ngựa từ đại môn đi vào, vừa vào chứng kiến một cô gái đang ở tại tưới hoa trong sân, liền thúc ngựa đi tới trước mặt của nàng, cười nói: "Hinh nhi, ngươi ở chỗ này có quen hay không? "

Hàn Hinh nhi ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt hiện lên vẽ mừng rỡ, tiến lên đở lấy hắn, giúp hắn xuống ngựa, xấu hổ cười nói: "cám ơn người đã hỏi, nô tỳ ở chỗ này đã khá quen. "

Lý tiểu dân đích ánh mắt nhìn phía phía sau trạch, Hàn Hinh Nhi chứng kiến bộ dáng của hắn, trong lòng rõ ràng, mỉm cười:"Chủ mẫu các nàng, đều đang tại phòng ngũ. "

Lý tiểu dân ngẩn ra, nghi hoặc nói: "Người nào cho ngươi trông nom Thanh Lăng cùng mẫu thân của nàng? "

Hàn hinh nhi cúi đầu nói: "Là Nguyệt Nương cô nương. "

Lý Tiểu Dân chợt nhớ, chính mình đem cáiquyền quản lý toa nhà này tòa nhà này cho Nguyệt Nương, cho nàng chiếu cố tốt mấy vị mỹ nữ mới tới,nhưng nàng ali5 làm cho Hàn Hình Nhi giám sát chủ mẫu Thanh Lăng, nếu làm cho Thanh Lăng nghe thấy, chỉ sợ sẽ mất hứng"

Nghĩ tới đây, Lý Tiểu Dân cười khổ nói: "Không nên kiêu các nàng là chủ mẫu hãy gọi là tiểu thư và phu nhân đi. Các nàng mới đến đây, còn chưa thích ứng với hoàn cảnh nơi này, làm ngươi tốn chút công sức, lần sau ta sẽ mua một số nha hoàn tới, để cho ngươi sai khiến bọn chúng. "

Hàn hinh nhi nao nao, lấy làm vui xướng lẫn xấu hổ, cúi đầu đáp ứng, ánh mắt lén lút nhìn trên người của Lý Tiểu Dân, tâm lý âm thầm nắm lấy ý tứ của hắn. Chính mình bây giờ là hết thảy dựa vào hắn, có thể được hắn xem là nha hoàn đã là hạnh phúc rồitại sao lại còn cho nô tì cho chính mình, không lẽ hắn đã biến thành đàn bà hắn rồi sao?

Lý Tiểu Dân không chú ý tới khuôn mặt đang đỏ bừng của nàng, cất bước đi qua qua con đường nhỏ sau bụi rậm tiến đến phòng ốc nằm đằng sau đó.

Tại trong phòng, một cô gái mi mục thanh tú đang cầm btu1 chú tâm luyện thư pháp, chợt nghe cửa vang lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn, liền thấy một thanh niên tuấn tú trắng nõn nà đang tiến vào phòng mình chính người này đã cứu mình thoát chết rồi đem mình tới đây chính là Lý Tiểu Dân.

Thanh lăng trên mặt có chút ửng hồng, hiện ra một tia xấu hổ, thoáng do dự một chút, khuất tất hành lễ: " Nô tỳ bái kiến chủ nhân!"

Lý Tiểu Dân lấy làm kinh hãi, cuống quít tiến lên đở lấy cánh tay ngọc của Thanh Lăng, hoàng thanh: "Thanh lăng tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới nhớ tới, việc này nhất định là do Nguyệt Nương làm bậy, làm cho các nàng tự xuống thân phận, không khỏi cảm thấy đau đầu, nhìn thanh lăng đang đỏ mặt khi hắn nắm lấy bàn tay ngọc, hắn đành phải buông tay ra, lắc đầu cười khổ nói: "Thanh lăng tỷ tỷ, không nên như vậy, đều là ta không tốt, không giáo nghiêm, mới làm cho Nguyệt Nương làm ra việc này, ngươi yên tâm, sau này ta nhất định trông nom nàng, không cho nàng nói lung tung, ngươi không nên để ý tới những lời nàng nói trước kia! "

Thanh Lăng trong lòng âm thầm thở dài, chẳng lẻ ngay cả chính mẹ con mình phát hạ lời thề, có thể không tuân thủ sao? lời thề vốn là chính mẹ con mình phát ra với nữ quỷ kia, dưới đầu ba thước là thần linh, chỉ sợ lời thề của chính mình cả thiên địa điều biết, nếu không tuân thủ lời thề, chỉ sợ sau khi chết, chỉ sợ thật sự sẽ rơi vào địa ngục, thụ liệt hỏa tiên ngao. Càng đem họa duyên tổ tông, lời độc thệ như thế sao có thể không tin?

Lý Tiểu Dân thấy nàng sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, càng xấu hổ, cười khan: "Hảo tỷ tỷngươi hãy giống như trước kia kiêu ta là Tiểu Dân Tử,a không đúng......"

Hắn nội tâm thật sự là không muốn làm thái giám, bởi vậy đối với cái tục danh này, luôn luôn cảm thấy đáng ghét. Ngẫm lại nếu tại chính ngôi nhà mình mua mà còn bị kiêu là thái giám, việc đó thật sự khiến hắn uất ức.. Suy nghĩ một chút, liền kiếm cách xưng hô thân mật, cười nói: "Thanh lăng tỷ tỷ, ngươi gọi ta là Tiểu Dân, có được hay không? "

Thanh Lăng trong lòng cười khổ, đành phải bỏ chữ tử cuối cùng kia đi, ôn nhu nói: "Tiểu dân, chúng ta mẹ con đã được ngươi cứu giúp, bực đại ân này, chúng ta phải báo đáp mới đúng! "

Lý tiểu dân được sũng càng kinh, liên thanh nói: "Thanh lăng tỷ tỷ không cần khách khí, đây là việc tiểu đệ phải làm! Được rồi, ngươi cùng nương nương......Phu nhân ở chỗ này có thấy quen chưa? Thấy thiếu vật gì, nói cho ta biết lần sau ta sẽ mua đem tới! "

Thanh Lăng lắc đầu mỉm cười, nhìn hắn nghĩ tới bộ dáng của hắn, tâm tình tốt lên, tầng ngăn cách đối với hắn trước kia càng ngày càng mờ nhạt.

Lý Tiểu Dân thấy trên mặt nàng có tia vui mừng, lập tức liền cầm lấy cây bút kiêu nàng dạy mình viết chữ.

Thân là một người đi xuyên lịch sữ, hắn biết chữ viết đối với hắn rất là quan trọng. Từ trước đến nơi này, đều là bởi vì nếu mai lên ngôi xuất chữ xấu không thể thấy, bởi vậy nghiễm thụ thế nhân cười nhạo, mất hết thể diện ở tương lai hắn, chính mình đi tới cái này thì không, phải biết viết chữ cho thật tốt, thế mới biết trước khi xây dựng gian sơn gian nan nhất là phải biết viết chữ á!

Trong lòng có lý tưởng vĩ đại như vậy, Lý Tiểu Dân đại nghĩa lẫm nhiên địa huy hào tật sách, trên giấy viết xuống. một chữ "Nhất" xuất hiện, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy này chữ như long phi phượng múa bình thường, dễ xem vô cùng, không khỏi trong lòng hào cảm nổi lên, biết chính mình tất nhiên có thể trở thành một thư pháp gia vĩ đại, được vạn thế nhắc đến, có lẽ có thể cùng Vương Hi Chi nổi danh..

Thanh Lăng cũng là hé miệng mỉm cười, đem tay hắn, trên giấy nhẹ nhàng viết nhất bút, ôn thanh nói: "Tiểu dân, chữ nhất này ko nên dùng lực như vậy, tả chữ phải mềm mại ngươi phải nhớ rõ......."

Hướng Thanh Lăng học tập có rất nhiều chỗ tốt, trừ bỏ có thể học được tả chữ, còn có thể đụng chạm ngọc thủ ôn nhu của nàng, khứu trứ nàng ngọc thể tản mát ra tới mê người đích nhàn nhạt mùi thơm, lý tiểu dân không khỏi một trận mê say, ý nghĩ một trận mơ màng trầm trầm, không khỏi đem thân thể gầy nhỏ dựa vào đáo thanh lăng trên người, ỷ tại nàng trong lòng, nhất tâm một ý địa học khởi tả chữ lai.

Cảm giác được hắn đích thể ôn, thanh lăng nét mặt có chút đỏ lên, nhìn hắn như thế chuyên chú, cũng không hảo đẩy ra hắn, đành phải nắm ở này tuấn tú thiếu niên, kiên nhẫn địa tay đem tay dạy hắn tả chữ.

Cửa lại vang lên lần nữamột người mỹ lệ nhẹ nhàng bước đi vào thư phòng, rồi đột nhiên chứng kiến này một đôi thiếu niên nam nữ tương ôm lấy chuyên tâm tả chữ, không khỏi dừng lại cước bộ, nhìn bọn họ, thầm than không thôi.

Thanh Lăng vừa nhấc đầu, chứng kiến mẫu thân đang đứng tại trước cửa, sắc mặt có chút buồn bả, không khỏi xấu hổ, cuống quít lui ra phía sau từng bước, hành lễ: "Mẫu thân! "

Lý tiểu dân đang đắm chìm bên trong thế giới thư pháp, đột nhiên bị cắt đứt, liền ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu phụ mỹ lệ đang cúi người xuống cất tiếng: "Nô tỳ bái kiến chủ nhân! "

Lý Tiểu Dân sợ run một chút, cuống quít chạy tới, đở lấy cánh tay ngọc của Tiêu Thục phi, đem nàng từ trên mặt đất đứng lên đỏ mặt cất tiếng:"Chết tiểu nhân! Nương nương, ngươi hãy gọi ta là Tiểu Dân, ngàn vạn lần không nên gọi chủ nhân., có được hay không? "

Tiêu Thục phi cúi đầu, không dám nhìn thiếu niên tuấn tú đang làm tim mình đập rộn rang run giọng nói: "Chủ nhân, tính mạng mẹ con nô tỳ đều do chủ nhân cứu lấy, sao? "

Lý Tiểu Dân nghe nàng nói cảm thấy xấu hổ không thôi, biện minh không biết bao lâu mới khiến nàng kêu hắn là "Tiểu Dân", nhưng nàng trên mặt vẫn còn đỏ hồng, không dám ngước đầu lên nhìn hắn.

Lúc này, Hàn Hinh Nhi đã làm nhiều đồ ăn ngon mang lên, mời bọn họ hưởng dụng. Lý Tiểu Dân mời nhị nữ ngồi xuống, chính mình dã vi trác ngồi xuống, giống như từ trước, đồng thời cùng ăn cơm.

Tràng diện mặc dù giống lúc trước, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng. Tiêu Thục phi vẫn khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói, chỉ lo yên lặng ăn cơm, cũng không cùng Lý Tiểu Dân nói chuyện.

Lý tiểu dân biết nàng vẫn đang suy nghĩ về việc hôm đó, bây giờ lại thành nô tỳ cãu hắn, địa vị đảo ngược, bị Nguyệt Nương buộc thề dùng thân thể hầu hạ hắn, cũng không khỏi cảm thấy xấu hỗ. Mặc dù hắn muốn gạt bỏ tất cả tiến lên ôm nàng, mạnh mẽ chiếm chtu1 tiện nghi, phá tan tâm lý đau thương của nàng, mlam2 cho nàng khỏi cảm thấy xấu hổ như thế, nhưng vẫn còn ngại Thanh Lăng còn tại nơi này.

Lý Tiểu Dân trong lòng thầm than, ngẩng đầu nhìn Thanh Lăng, thấy nữ tữ một thân tài ba này diện mạo cũng ững hồng như mẫu thân, đang ăn không nói một lời, khí chất thanh nhã như thế khiến hắn càng động lòng nhưng trong lòng cũng than khổ không thôi.. Tuy nói Thanh Lăng là kì đà cản mũi, chẳng lẽ mẫu thân nàng không phải sau, nếu không có nàng ở chỗ này, chính mình cùng Thanh Lăng trong lúc đó, chỉ sợ sẽ sảy ra chuyện mà thôi..

Thật vất vả ăn xong, Lý Tiểu Dân đứng dậy cáo từ, muốn các nàng hảo hảo nghỉ ngơi, rời khỏi phòng, tâm lý thầm than: "Quả nhiên là "ba người cùng bửa cơm, như thế nào cũng dùng không xong", câu này từ thủ lão ca nói thật không sai tí nào! "

Nhị nữ đi ra cửa, nhìn hắn phi kỵ mã ra, đột nhiên cảm thấy trong lòng không muốn hắn rời đi, chỉ hận chính mình ban nãy không nói gì với hắn. Hắn nếu không hài lòng đi, chẳng biết khi nào, mới có thể nhớ tới mình mà đến thăm.

Một đôi mẹ con xinh đẹp đứng tại diện tràng chỉ biết thở dài không thôi nhìn nhau cảm thấy gương mặt của đối phương đều đỏ bừng. Đối với quan hệ ba ngươi như vậy, trong tâm không khỏi một trận tê dại, không biết phải làm thế nào mới đúng.

Lý Tiểu Dân kỵ mã đi ra ngoài, đi một vòng thật lớn quanh phủ đệ của mình, rồi liền cưỡi ngựa đi về phía bên tây phủ, lướ qua con đường bụi rậm khi nãy tiến về phía bên kia, hướng về phía trong đi tới.

Mới vừa vừa vào cửa, đột nhiên nghe được một tiếng vang lên, giống như vật gì phá tan ra vậy. Lý tiểu dân không khỏi âm thầm kinh hãi: "Chẳng lẻ, là Vân Phi nổi tính tình chủ tử lên, khi phụ Lan Nhi sao? "

Lan nhi bị Vân phi khi dễ nhiều như vậy năm, đã sớm sợ nàng muốn chết, bây giờ nếu là Vân Phi tức giận mắng một câu, chỉ sợ sẽ làmLan nhi sợ đến quỳ xuống đất không dám nhúc nhích, chì biết để yên cho Vân Phi dánh chữi không dám có biện pháp đối phó.

Lý Tiểu Dân cũng không thể cho phép loại sự việc này phát sinh, vội vàng bước đi vào, muốn cứu Lan Nhi thoát khỏi cơn áp bức của Vân phi, đột nhiên nghe một trận khóc ai khẩn có tiếng: "Chủ tử, là nô tỳ bất hảo, cầu chủ tử không nên tức giận! "

Lý Tiểu Dân nghe được một trận đau lòng, đang muốn vọt giải cứu Lan nhi, đột nhiên trong lòng cả kinh, dừng lại cước bộ, thầm nghĩ: "âm thanh này nào giống của Lan Nhi, hình như âm thanh này là của Vân Phi mà? "

Kế tiếp, mới nghe được Lan nhi thanh âm khinh hoa2ngc ảu Lan Nhi truyển đến: "Nương nương không nên như vậy, làm vậy là giết chết nô tỳ á.! "

Lý Tiểu Dân nghe được cảm thấy buồn bực, nhẹ nhàng mở cũa bước vào trong phòng, liền thấy 2 mỹ nữ đang quỳ trên mặt đất, trên mặt hai người đều có lệ quang lóe lên,trên mặt đất bên cạnh còn có một chén vỡ toang, làm đổ ra một loại canh gì đó.

Vân phi đang mặc phục sức của tỳ nữ, quỳ gối trước mặt Lan nhi, che mặt khóc:"Đều do nô tỳ, cái gì cũng không làm, lại làm cho canh thang của chũ tử đổ đi, nô tỳ thật đáng chết.! "

Lan nhi lại mặc đồ của một nương phi nhưng cũng là vẻ mặt kinh hoàng, quỳ trên mặt đất hoàng thanh: "Nương nương, ngàn vạn lần không nên nói như vậy, mặc dù công tử làm cho chúng thay đổi thân phận như vậy, làm cho nương nương mặc quần áo loại này, nhưng tỳ tử nghĩ hắn nhất định nói giỡn, chờ hắn đến đây, sẽ nói hắn không đễ nương nương làm tỳ nữ nữa.! Lần này đều là nô tỳ bất hảo, làm cho nương nương tự mình làm canh thang bưng tới, mới có việc này, vẫn mời nương nương thay áo khác đi còn việc khác để nô tỳ làm cho! "

Lý Tiểu Dân thấy Vân Phi che mặt bắt đầu khóc, nghĩ vốn là thiên kim tiểu thư, hoàng phi tôn quý, lại như thế nào lại phải nghe mệnh hắn, mà đi phục cho một cung nữ nho nhỏ, khiến nàng đối với hắn không khỏi có phần hận ý. Chỉ nghĩ hắn phép thuật cao cường tài năng thong thiên, lại sợ hắn sai quỷ nô dò xét lòng người, mà phát hiện nàng có hận ý với hắn, mới nghĩ tới đó nàng không khỏi lạnh người, sợ hắn biết được sẽ cho nàng chết không toàn thây.

Nàng để trong lòng việc này, cất tiếng lên nói "mệnh này của ta, đều là do chủ nhân cứu ta từ tay yêu đạo, chủ nhân muốn ta làm gì, ta nhất định phải phục tùng, mới có thể đền đại ân đại đức này cho chủ nhân.! "

Mặc dù nói như thế, nhưng nghĩ chính mình xuất thân cao quý, nghe lời hắn hầu hạ tiểu cung nữ, nhưng nhớ tới mình thường hay đánh chữi tiểu cung nữ này,nhưng nàng còn không dám có chút câu oán hận, trong lòng càm thấy đau khổ uất ức, liền nhào vào lòng Lan nhi mà khóc rống lên.

Lan nhi sợ đến rơi lệ đầy mặt, nàng vẫn hầu hạ Vân phi, trong cung đã nhiều năm như vậy, giờ cảm thấy Vân Phi như thế, nàng cũng không khỏi cảm thấy đau lòng, liền cũng ôm Vân Phi mà khóc.

Nhìn hai mỹ nữ tự xưng nô tỳ cho nhau, liều mạng đem địa vị chủ cho nhau, bây giờ lại cùng đoàn kết mà khóc trong thật đáng yêu, Lý Tiểu Dân trong lòng than thở, chậm rãi đi ra phía trước, khom lưng ôm lấy hai mỹ nữ, ôn nhu nói: "hảo hảo, thế nào mà 2 người khóc thế? "

Vân phi kinh hoảng ngẩng đầu lên, chứng kiến Tiểu Dân Tử tuấn tú trước mặt, sợ đến mặt mày thất sắc, quỳ rạp xuống đất, dùng sức khấu đầu, ai thanh:"Chủ nhân tha mạng! Nô tỳ đã biết tội., cầu chủ nhân tha nô tỳ một mạng, nô tỳ nhất định làm trâu làm ngựa cho chủ nhân, quyết không hai lòng! "

Lý Tiểu Dân gãi gãi đầu, rầu rỉ thầm nghĩ: "ta đáng sợ vậy sao? Như thế nào mà gặp ta như gặp quỷ, lều mạng dập đầu như vậy? Ân, ta đã biết, nhất định là lần trước nàng xem. ta cùng yêu đạo chiến đấu, đã chứng kiến ta chém giết cương thi, cùng thủ doạn tàn khóc của ta, sợ chọc giận ta, ta sẽ giết nàng ấy. Mặc dù nàng từ trước thường xuyên đánh ta mắng ta, còn muốn hại ta, bất quá bộ dáng bây giờ của nàng thật là động lòng người a! "

Nghĩ tới đây, Lý Tiểu Dân trong lòng một cổ nhu tình dâng lên, khom lưng ôm lấy Vân phi, đem nàng ôm vào trong ngực, thân thủ gạt đi lệ trên mặt nàng, ôn nhu nói: "Không việc gì cả, chỉ là một chén canh thôi mà, đừng làm Lan nhi sợ, Lan Nhi mau đi pha ấm trà cho chúng ta uống nào! "

Lan nhi lên tiếng, cuống quít đi pha trà, quét dọn. Lý Tiểu Dân lại ôm Vân ngồi trên ghế, ôn nhu an ủi nàng.

Vân phi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nụ cười ấm áp trên mặt Lý Tiểu Dân không khỏi kinh ngạc, làm sao mà hắn lại có bộ dạng thương yêu mình như thế này.

Thiếu phụ đã trải qua sinh tử của cuộc đời, khiến cho tâm lý bây giờ vô cùng yếu đuối, đột nhiên lại có một thanh niên ôm mình vào lòng, ôn nhu nói lời an ủi, cảm giác ấm áp từ trên người hắn tỏa ra, khiến nàng đem hết uất ức trong lòng, anh anh khóc, trong lòng vừa mừng vừa sợ, biết bản lĩnh của hắn như thế, nếu là hắn đối tốt với mình, có thể trong tương lai không cần chịu khổ, còn có thể sống sung sướng.

Lý Tiểu Dân nhìn Vân Phi rơi lệ, cảm thấy tội nghiệp cho bộ dáng bạc nhược ấy,củng cảm thấy một tia yêu thương trong lòng, một bên nhẹ nhàng hôn hai gò má của nàng, ôn nhu an ủicòn hai tay lại không ngừng du ngoạn trên thân thể của nàng.

Không bao lâu, cả nàng người căng cứng lên, trong miệng không khỏi phát ra tiếng rên nhẹ, liền ngẩng đâu hoảng sợ nhìn Lý Tiểu Dân.

Lý Tiểu Dân nhẹ nhàng mỉm cười.Liền hôn lên đôi môi anh đào đỏ mộng của nàng dùng lưỡi quấn lấy lưỡi của nàng, hôn nàng một cách say đắm(như thế ta cũng thèm ^^).

Tay hắn, lòn vào trong áo nàng vuốt ve làn da mềm mượt của nàng cùng song nhũ cao vút,khiến cho nàng một trận tê người thống khoái.

Sau nụ hôn nồng cháy, Lý Tiểu Dân ngẩng đầu lên nhìn thấy hai mắt Vân phi tỏ ra rất mê ly: "Ta thật là sơ sót, thân thể ngươi mềm mại xinh đẹp như vậy, thế nào lại để ngươi mặc áo vãi gai như thế, mau cỡi ra thay áo hoa lệ cho ta xem nào? "

Hắn vừa nói, một bên đã huy động tay cỏi bỏ phục sức của VÂn phi mỉm cười nói, "Bên ngoài ngươi đang rất nỗi, nên torng một khoản thời gian ngươi đừng ra ngoài. Đợi thời gian tới ta sẽ mua nha hoàn để hầu hạ tỷ muội các ngươi, tỷ mụi các ngươi thời gian này ráng chịu đựng, thuận tiện thì theo Lan nhi học một số việc nội trợ, còn nữa, những việc như thị tỳ càng không nên làm nữa. "

Nghe hắn ôn nhu nói, Vân phi vừa mừng vừa sợ, đemngọc diện chon chặt trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, sợ mình đang nằm mộng bỏ tay ra hắn sẽ rời mình mà đi.

Lý Tiểu Dân một bên nói một bên xuống tay bỏ đi quần áo của nàng, sau khi cởi áo ngoài của nàng lại lấy tay gạt đi nước mắt của nàng

Nhìn nữa thân trân của nàng, Lý Tiểu Dân không khỏi nuột một ngụm nước miếng, không muốn cho nàng mặc xong quần áo.. Vừa rồi bị hai mẹ con Tiêu Thục phi mẹ làm dục hỏa tăng lên, chỉ cảm thấy tại tiểu phúc dâng lên một cổ nhiệt hỏa, liền ôm Vân phi tiến vào phòng ngủ.

Lan nhi mới vừa đi pha trà vào, đã thấy Lý Tiểu Dân ôm Vân Phi đang nữa thân trần tiến vào phòng mình, trong lòng không khỏi cảm thấy nao nao.

Lý Tiểu Dân cười nói: "Lan nhiđồng thời đi theo chúng ta đến đây nào! " rồi cất bước đi vào phòng ngủ.

Lan nhi lúc này mới rõ ràng, hai gò má đỏ bừng, cũng không dám cải lại lời nói của hắn, mà lẳng lặng cùng hắn tiến vào phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bên này phủ đệ chỉ còn lại 3 người,, lại không có ai đến quấy rầy bọn họ.. Lý Tiểu Dân ôm Vân phi đem lại tại giướng cỡi luôn mãnh vãi cuối cùng trên thân thể nàng, tức thì liền xuất hiện một thân hình làm rung động lòng người, Vân Phi hai mắt lóng lánh lệ thủy còn sót lại,khiến cho nàng càng hấp dẫn mê người.

Lý Tiểu Dân cười dâm một tiếng, hắn liền hôn từ phần trên thân thể của nàng hôn dần xuống tới dưới, khiến Vân phi cảm thấy tê người một trận.

Nhìn chủ tử cùng Tiểu Dân Tử ca ca kích tình dây dưa khiến Lan nhi đỏ mặt liền chậm rãi một bên đỏ mặt lén nhìn một bên lại thoát y ra,định cùng chủ tữ phục vụ hắn làm cho hắn thật cao hứng.

Lý Tiểu Dâncùng hai mỷ nữ mây mưa, tiếng rên rĩ thở gấp vang lên truyền qua bên kia bức tường, đó chính là phòng của Tiêu Thục phi..

Kiến trúc cổ cách âm so v ới thời nay thì kém hơn nhiều, nên những tiếng rên rĩ đó không khỏi truyền vào trong tay của Tiêu Thục phi

Lúc này Tiêu Thục phi đang trên giường chuẩn bị ngủ, lại như thế nào ngủ không được, trong lòng dâng lên hình dáng của tiểu dân tử tuấn tú kia, khiến nàng cảm thấy bồi hồi không thôi.

Đang suy nghĩ mông lung, lại đột nhiên nghe tiếng của nữ tử rên rĩ truyền vào trong tai, thanh âm thật hết sức quen thuộc, nhưng nàng không nhận ra là ai.

Tiêu Thục Phi vốn là phụ nữ từng trãi nên khi nghe âm thanh đó thì biết nguyên nhân gì tạo nên thanh âm đó, khiến nàng không khỏi đỏ mặt tía tai.

Ngay sau đó nàng lại nghe được tiếng cảu một thiếu niên, tham âm ấm áp khiến thân thể nàng nóng rực không thôi

Tiêu Thục phi nắm chặt lấy góc áo bằng gấm cảm thấy kinh hãi không thôi: nguyên lai do bên kia phủ đệ cũng là nơi ở thê thiếp của hắn như mình.

Nghe tiếng nữ tử bên kia cơ hồ ngày càng vang lên, giống như hai nữ tử cơ hồ đang cùng hắn chiến đấu, mà âm thanh của hắn cũng vang lên, tiếng thở dốc dần dần tăng lớn, Tiêu Thục phi không khỏi tưởng tượng Tiểu dân tử đang cùng 2 nữ tử đang vân vũ, vừa sợ vừa thẹn, đem mình cuốn chặt trong chăn, không ngừng thở dốc, nghĩ không ra Tiểu Dân Tử giuống như Nguyệt Nương nói hắn ngoài tiên pháp tinh thong, thể chất còn tuyệt đến vậy, hèn chi Nguyệt Nương muốn mình cùng nhi nữ mình phục vụ cho hắn vì hắn mà sinh nhi tử, điều đó không phải là viễn vông..

Nghĩ tới đây, trong tâm nàng nỗi lên một trận phiêu đảng,nghe tiến thở như bên taitựa hồ như đó là âm thanh của mình cùng nữ nhi đang tại hạ khố của Tiểu Dân Tử mà truy hoan, ý nghĩ đó khiến nàng vừa xấu hổ vừa kinh hải vội lắc lắc cái đầu như muốn đuổi ý nghĩ đó đi.nhưng cũng không thể xua tan ý nghĩ đó chỉ biết nắm lấy gấu áo mà âm thầm thở dốc.

Trên giường nàng cở thể như trong một hỏa lò, thầm hận mkinh2 tại sao lại có phản ứng như vậy, không hiểu sao hôm nay mình trở nên dâm đảng như vậy, nhưng dĩ nhiên nàng không biết là Nguyệt Nương đang một bên đón lấy hơi thở thơm tho của nàng, một bên lại yên lặng nở nụ cười trong ánh mắt đầy linh động không thôi.